Cửa hàng được Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ lựa chọn là cửa hàng số 168 ở góc đông nam. Nhưng giá thấp nhất mà trung tâm cho thuê là 33. 000 tệ mà tiền vốn của cửa hàng trà sữa chỉ có 28. 00 tệ, cái này còn không bao gồm các phí phát sinh sau này như mua sắm thiết bị, tiền lương cho nhân viên, tuyên truyền,. . .
Ước tính sơ qua thì còn thiếu ít nhất 10. 000 tệ tiền vốn.
"Đây là giá thấp nhất rồi, nhưng chúng ta được miễn phí hoá đơn điện nước trong hai tháng và miễn phí thuê sửa chữa cửa hàng trong hai tuần."
Chủ quản kinh doanh lịch sự mời bọn Trần Hán Thăng ra ngoài, nhân tiện đưa ra một chính sách ưu đãi.
Trên thực tế thì cũng không có giá trị gì, vẫn thiếu 10. 000 tệ.
Trong ánh mắt của Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ lộ rõ vẻ tiếc nuối và không nỡ. Thật ra cửa hàng số 168 cũng không phải tốt nhất, chỉ là sự lựa chọn tốt nhất sau khi so sánh tổng hợp.
Ngoài ra, nhân viên kinh doanh còn dùng một chút chiêu trò tiếp thị, liên tục ám chỉ rằng cửa hàng số 168 rất được nhiều người tranh giành, nếu trong hai ngày này mà không đưa ra quyết định thì chẳng mấy chốc nó sẽ thuộc về người khác.
Hồ Lâm Ngữ không có kinh nghiệm nên nhanh chóng rơi vào bẫy, thật ra ban đầu cô cũng cảm thấy cửa hàng này có rất nhiều khuyết điểm. Không hiểu sao bây giờ càng nhìn càng thấy vừa ý, trong lòng cũng liên tục đồng ý.
"Trần Hán Thăng, tiền của Ấu Sở không đủ thì làm thế nào bây giờ?"
Tại thời điểm này, lần đầu tiên Hồ Lâm Ngữ với Thẩm Ấu Sở cảm thấy khó khăn khi tự mình khởi nghiệp. Trước đây thấy Trần Hán Thăng "rào rào rào" mở rộng quy mô công ty Hỏa Tiễn 101 một cách thần tốc, Hồ Lâm Ngữ tưởng rằng chỉ cần mình thích là làm được.
Trần Hán Thăng vẫn dáng vẻ ngả ngớn nói: "Tớ cũng không phải thần tài, không đủ tiền thì mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp thôi."
Ba người trở về Thiên Cảnh Sơn Hoa Uyển, bầu không khí lúc này có chút lắng xuống, kém quá xa so với tinh thần phấn khởi tối qua.
Hồ Lâm Ngữ không có tinh thần nằm trên sofa, tiểu Hồ cảm thấy rất mệt mỏi.
Mặc dù Thẩm Ấu Sở đang ngồi ngay ngắn nhưng cô ấy cũng đang lật cuốn sổ tay của mình để tìm kiếm những cửa hàng phù hợp với giá cả. Khi đối mặt với khó khăn thì cô là người kiên cường hơn Hồ Lâm Ngữ.
Trần Hán Thăng đang nghịch chiếc bật lửa trong tay, thỉnh thoảng nhấn công tắc phát ra tiếng "cạch", ngọn lửa yếu ớt giống như một con ma trơi.
"Cậu có thể đừng có nghịch được không? Cứ luôn tạo ra một vài tiếng ồn." Hồ Lâm Ngữ nhịn không nổi nữa, sốt ruột nói.
Nếu là lúc bình thường, Trần Hán Thăng đã giận dỗi về từ lâu rồi, nhưng hôm nay hắn lại đặc biệt hiểu được tâm trạng của Hồ Lâm Ngữ nên ngoan ngoãn cất bật lửa đi.
Thật ra, đây chính là tâm trạng thật nhất trong quá trình khởi nghiệp.
Khi tưởng tượng thì đặc biệt kích động, cảm thấy bản thân không có gì phải sợ hãi cả, sau này nhất định có thể kiếm được 1 triệu tệ và sẽ trở thành tiêu điểm trong những màn tung hoa và hò reo.
Nhưng khi gặp khó khăn đã kéo họ từ tưởng tượng trở về hiện thực, không thể không đối mặt với một số vấn đề khó giải quyết.
Những cung bậc cảm xúc thăng trầm như những đường gợn sóng là phép thử khả năng chịu đựng của mỗi người, nhưng khi bạn bước ra khỏi đó thì lần sau khi gặp khó khăn kinh nghiệm và tâm thế của bạn sẽ trở nên hoàn thiện hơn rất nhiều.
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, thật ra thì nhìn cô có chút đau lòng. Trần Hán Thăng là người có tính cách nông nổi điển hình, Thẩm Ấu Sở không muốn để cậu ấy cùng mình chịu khổ.
"Hay là cậu đi chơi game đi?" Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng mà nói.
Trần Hán Thăng vẫn không nói gì, Hồ Lâm Ngữ đã không vui nói: "Ấu Sở, sao cậu lúc nào cũng nuông chiều cậu ấy vậy? Loại chuyện này vốn dĩ nên để con trai nghĩ cách giải quyết, lại còn là ngôi sao doanh nhân nổi tiếng cả nước cơ."
Thẩm Ấu Sở cúi đầu, cô ấy không phải xấu hổ mà do nói bản thân thấy đau lòng, cô lặng lẽ lấy bình giữ nhiệt ra uống thử 2 hớp, thấy nhiệt độ nước vừa vặn bèn yên lặng đưa cho Trần Hán Thăng.
Có lẽ do "uống nhiều nước ấm" là một loại thần dược, cho dù là khó khăn khi khởi nghiệp hay buôn bán không thuận lợi hoặc là cảm cúm thông thường, thậm chí ngay cả khi dịch bệnh lây lan thì nước nóng không chỉ giúp giải quyết áp lực tâm lý mà còn có tác dụng giải độc và trao đổi chất.
Trần Hán Thăng híp mắt nhận lấy. Từ trước đến giờ Thẩm Ấu Sở chưa từng thoa son dưỡng hay son môi nhưng miệng cốc lại có chút mùi vị ngọt ngào. Trần Hán Thăng uống xong rồi còn chép miệng nghĩ lại mùi vị vừa rồi.
"Thật là buồn nôn quá đi!"
Hồ Lâm Ngữ quay người lại, cô bất mãn với hành động của hai người trước mắt mình, lúc nào cũng thể hiện tình cảm.
"Aizz!" Trần Hán Thăng hắng giọng sau đó mới mở miệng nói: "Thiếu vốn là vấn đề thường gặp trên con đường khởi nghiệp, vừa nãy tớ nghĩ cách giải quyết, hiện tại có rất nhiều biện pháp có thể giải quyết vấn đề này."
"Là biện pháp gì vậy?"
Hồ Lâm Ngữ vội ngồi bật dậy. Bây giờ, với cô ngay cả một biện pháp cũng không nghĩ ra mà Trần Hán Thăng lại có nghĩ ra nhiều như vậy, quả thật xứng đáng với danh hiệu ngôi sao doanh nhân từ trước đến nay.
"Đầu tiên là bỏ cửa hàng số 168 ở góc đông nam và chọn những cửa hàng khác có giá cả phù hợp." Trần Hán Thăng nói.
Hồ Lâm Ngữ nghe xong dứt khoát từ chối: "Không được, cửa hàng này là thích hợp nhất rồi. Những cửa hàng khác có vị trí không tốt, vậy tức là môi trường ở đó cũng không được tốt."
Trần Hán Thăng gật gật đầu, dạng tâm lý như Hồ Lâm Ngữ cũng có thể hiểu được. Lần đầu tiên khởi nghiệp đều có tâm trạng lo lắng bồn chồn "không ổn định" này. Nếu những người như này mà vô tình gặp phải Trần Hán Thăng hoặc Trịnh Quan Đề thì có lẽ sẽ trực tiếp bị cắt như cắt rau hẹ.
"Vậy thì chúng ta chỉ có thể nghĩ cách để huy động vốn thôi."
Trần Hán Thăng tiếp tục nói: "Nếu như không nhờ bố mẹ giúp đỡ, tớ ở đây còn có 1000 tệ tiền tiêu vặt. Cũng không trách được, buôn bán thua lỗ rồi, người nghèo chỉ có bằng này tiền thôi."
Thẩm Ấu Sở suy nghĩ một lúc: "Tớ cũng có nhưng cần giữ lại một chút để làm chi phí sinh hoạt. . ."
Thẩm Ấu Sở dừng lại một chút, Hồ Lâm Ngữ sốt ruột nói: "100 tệ là của cậu, còn 400 tệ cậu giữ lại để nuôi bạn trai cậu chứ gì, tớ biết mà."
"Lúc đó tớ có thể bỏ ra hơn 2100 tệ . . ." Thẩm Ấu Sở chậm rì rì nói.
Trần Hán Thăng nhìn sang hướng Hồ Lâm Ngữ nói: "Thế còn cậu thì sao hả phú bà Hồ?"
Hồ Lâm Ngữ đang muốn phản bác thì cô chợt nhận ra mình quả thật là "phú bà".
Vì Hồ Lâm Ngữ làm thêm bán thời gian trong một quán trà sữa và được nhận tiền lương với tiền thưởng theo đúng hạn nên đối mặt với người đã phá sản là Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở đã bỏ ra hết tiền tiết kiệm thì hiện tại bạn học tiểu Hồ là người giàu có nhất.
"Tớ có thể bỏ ra 4000 tệ."
Hồ Lâm Ngữ trực tiếp nói: "Tớ muốn để dành cho học phí năm sau và sau khi lấy hết phần còn lại thì còn 1500 tệ chính là phí sinh hoạt của hơn 2 tháng trong năm nay.
"Nhiều như vậy á, một tháng cậu tiêu hết 700 tệ sao?" Trần Hán Thăng không hài lòng nói.
"Cậu tưởng rằng chỉ có một người tiêu sao?"
Hồ Lâm Ngữ lườm Trần Hán Thăng: "Với 100 tệ thì Thẩm Ấu Sở nhà cậu có thể duy trì trong bao lâu? Không lẽ cậu định để cậu ấy uống nước không với ớt hả? Dù sao thì 1500 tệ này cũng không được đụng đến, đây là tiền để tớ với Ấu Sở trang trải cho mùa đông đấy."
"Không động đến, không động đến."
Trần Hán Thăng cười "hì hì" nói: "Vậy thì vẫn còn thiếu khoảng 3000 tệ. Tớ có một biện pháp tốt, tớ còn nhớ tiền quỹ lớp vẫn còn hơn 2000 tệ, nếu mà cứ lấy dùng thì cũng không ai biết. . ."
"Không được!" Hồ Lâm Ngữ trực tiếp phản đối.
Lúc đầu Thẩm Ấu Sở cũng muốn nói "không được" nhưng thấy thấy Trần Hán Thăng liếc nhìn cô, nên cô nhẹ nhàng đổi thành "không tốt".
"Thực ra cũng không ảnh hưởng gì lắm."
Trần Hán Thăng bất cần nói: "Tớ là lớp trưởng, cậu là bí thư nên sẽ không ai để ý đâu, hơn nữa chỉ là mượn dùng một chút, sau khi kiếm lời thì có thể bù lại mà."
"Tóm lại là không được."
Hồ Lâm Ngữ kiên quyết không đồng ý: "Đây là tiền tập thể, chỉ cần có tớ ở đây thì không cho phép cậu động đến."
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của tiểu Hổ, Trần Hán Thăng cũng không trêu chọc nữa mà là có hơi xúc động nói: "Ngay cả thủ đoạn này mà cậu cũng không học được thì sau này sao mà có thể tồn tại lâu dài trong xã hội này chứ."
Nói xong câu này Trần Hán Thăng liền gọi điện thoại cho Nhiếp Tiểu Vũ.
Nhiếp Tiểu Vũ thở không ra hơi đi đến tiểu khu Thiên Ảnh Sơn, Trần Hán Thăng cũng không khách sáo mà trực tiếp ra lệnh: "Bà chủ, tôi muốn khởi nghiệp lần thứ hai, nhưng vẫn còn thiếu 3000 tệ, cậu giúp tôi thêm vốn."
Nhiếp Tiểu Vũ nghe xong thì quay bước đi, Hồ Lâm Ngữ vẫn đang phàn nàn việc Trần Hán Thăng không có chút lịch sự nào trong việc mượn tiền. Nhưng không ngờ rằng 5 phút sau Nhiếp Tiểu Vũ quay lại và lấy ra một xấp tiền từ trong túi xách.
Cô hào hứng nói: "Bộ trưởng Trần, đây là 5000 tệ, nếu không đủ thì tôi vẫn có."
Hồ Lâm Ngữ sững sờ, Trần Hán Thăng lúc này mới vừa lòng đứng lên, rót một chén nước nóng đưa qua: "Vất vả rồi, uống một chén nước ấm nào!"