Nhiếp Tiểu Vũ rất tin tưởng Trần Hán Thăng, khoa trương mà nói thì hầu như "một thân bản lĩnh" của cô ấy hiện tại đều do bộ trưởng Trần dạy bảo.
Mặc dù Trần Hán Thăng đã bị phá sản rồi nhưng Nhiếp Tiểu Vũ chưa bao giờ cảm thấy đó là do trách nhiệm của cậu ấy.
Nội gián mà, đây thuộc loại "Tội ác phi chiến tranh", mặt khác Nhiếp Tiểu Vũ là một trong những người ở lại đầu tiên, cô dùng những hành động thiết thực để bày tỏ sự ủng hộ bộ trưởng Trần.
Hiện giờ khi nghe tin Trần Hán Thăng chuẩn bị khởi nghiệp lần thứ 2, Nhiếp Tiểu Vũ lập tức ôm ý tưởng "Tham gia sớm, có lãi sớm" và tích cực tiến hành đầu tư quản lý tài chính.
"Tôi biết bộ trưởng Trần không chịu ngồi yên mà, mới qua không lâu đã lại bắt đầu khởi nghiệp rồi."
Trên đường đi lấy tiền về, tâm trạng của Nhiếp Tiểu Vũ vô cùng rất vui vẻ: "Dự án quán trà sữa cũng được lắm, nhân viên ở Tân Nhai Khẩu rất hay mua trà sữa sau bữa trưa và đi đâu cũng mang theo. Sinh viên đại học và học sinh trung học bây giờ cũng có một ít tiền dùng để mua trà sữa nên coi là hàng tiêu dùng thường ngày."
"Vì vậy nên tôi, Nhiếp Tiểu Vũ sẽ đầu tư vào hạng mục này." Nhiếp Tiểu Vũ vui vẻ mà bước chân lên cầu thang.
Tuy nhiên, Trần Hán Thăng hoàn toàn không có ý định để Nhiếp Tiểu Vũ tham gia, hắn trực tiếp nói với Thẩm Ấu Sở: "Tiểu Vũ đã cho mượn tiền rồi, vậy thì cậu cũng cần phải viết giấy nợ."
"Cái gì?" Trong lòng Nhiếp Tiểu Vũ chợt run, ý nghĩa của việc viết giấy nợ chẳng phải là việc làm chung, có nghĩa là bộ trưởng Trần không có ý định cho cô tham gia đầu tư.
"Hoá ra thật đúng là đi vay tiền."
Vẻ mặt của Nhiếp Tiểu Vũ ủ rũ, phất tay nói: "Thôi bỏ đi, chúng ta quen như vậy rồi còn viết giấy nợ làm gì."
"Không được, giấy nợ nhất định phải viết, đây là đảm bảo cho uy tín của bọn tớ."
Hồ Lâm Ngữ nghiêm túc nói, tóm lại người mượn tiền cũng không phải cô ấy.
Thẩm Ấu Sở cũng nhất quyết muốn viết giấy nợ nhưng Tiểu Vũ lại lười phải đợi bèn vỗ mông đi xuống cầu thang, rồi nói: "Đã nói không cần mà, tôi đi về ôn tập bài khoá đây, học kỳ trước đã trượt môn kế toán điện tử hoá rồi."
Nhiếp Tiểu Vũ vốn thành tích không tệ, từ sau khi đi theo Trần Hán Thăng ở công ty Hỏa Tiễn 101 làm việc, thành tích của cô ấy cũng có xu hướng phát triển giống như Trần Hán Thăng, học kỳ trước vậy mà còn bị trượt môn.
Không giống như Trần Hán Thăng tự xin nghỉ, Nhiếp Tiểu Vũ vẫn có một quyết tâm học tập thật tốt, nếu hiện tại không có hạng mục, vậy thì sẽ không có lý do gì tiếp tục trượt môn.
Trần Hán Thăng cố ý đưa Nhiếp Tiểu Vũ ra ngoài, hắn nhìn thấy Nhiếp Tiểu Vũ tâm tình không vui vẻ, an ủi nói: "Nhìn chút tiền đồ này của cô xem, loại hạng mục nhỏ như quán trà sữa này cũng tham lam, sau này cô đi theo tôi làm hạng mục lớn, làm gì có nhiều thời gian phân tâm như vậy. "
Nhiếp Tiểu Vũ nghe xong sửng sốt, trên mặt lập tức nở nụ cười: "Tôi biết Bộ trưởng Trần sẽ không bỏ lại tôi, hạng mục lớn gì thế? "
"Nói với cô sẽ không còn bất ngờ nữa. "
Trần Hán Thăng ra vẻ bí hiểm: "Ngày mai dẫn cô đi dạo. "
Ngày hôm sau Trần Hán Thăng quả nhiên không nuốt lời buổi sáng kéo Nhiếp Tiểu Vũ đi xe buýt đến đường Tân Đông Phương, cuối cùng đi xuống tầng dưới Trung tâm mậu dịch quốc tế.
Nhiếp Tiểu Vũ ngẩng đầu, nhìn Trung tâm mậu dịch quốc tế cao chót vót, bức tường thủy tinh màu lam nhạt phản chiếu ánh sáng chói mắt, nam nữ ra vào quần áo chỉnh tề, bước chân nhanh nhẹn mà vững vàng.
Thỉnh thoảng có một chiếc xe cao cấp chậm rãi dừng ở cửa Trung tâm mậu dịch quốc tế, từ trong xe đi ra một ông chú trung niên khoảng năm mươi tuổi.
Ông chú mặt đầy dầu, ông ta nhẹ nhàng chỉnh trang lại âu phục gọn gàng, nữ thư ký xách cặp đi theo bên cạnh, bộ dạng giả bộ kia giống như trên TV vậy.
"Cao cấp! "
Nhiếp Tiểu Vũ nhịn không được thốt lên một câu, xem ra hạng mục lớn Trần tổng nói hẳn là ở trong Trung tâm mậu dịch quốc tế. So với công ty Hoả Tiễn 101 tồi tàn, bộ trưởng Trần lại khởi động lại một cách vang dội.
. . . .
Nhiếp Tiểu Vũ đi theo Trần Hán Thăng lên tầng mười tám. Oa, công ty chứng khoán, ngoại thương, tài chính vân vân, còn có trường đào tạo "Tân Phương Đông" dạy tiếng Anh, thỉnh thoảng còn có mấy giáo viên nước ngoài đi ra.
Ngẫm lại công ty Hoả Tiễn 101 cũ ở trên đường Đông Thiên Nguyên, bên cạnh chính là tên côn đồ lưu manh Chung Kiến Thành, ông ấy không có việc gì làm sẽ thích đùa giỡn những cô gái nhỏ.
Nhiếp Tiểu Vũ cũng không phải ghét bỏ Chung Kiến Thành, lão Chung tuy rằng ngoài miệng ba hoa chích chòe, nhưng vẫn là người rất tốt, nhưng nơi này dù sao cũng là Trung Quốc đó.
Trung tâm mậu dịch quốc tế tên đầy đủ là Trung tâm Thương mại Quốc tế Kiến Nghiệp, làm việc ở đây, trước tiên cần quan tâm tới việc gì, chỉ cần ở nơi làm việc đã có thể lừa được một số lượng lớn người.
Lúc này, có mấy bóng người quỷ quái đi ngang qua, Nhiếp Tiểu Vũ nhịn không được thẳng lưng lên.
Giáo viên lịch sử đã nói rằng trong thành phố Kiến Nghiệp, người Trung Quốc phải ngẩng đầu lên, đặc biệt là khi đối mặt với ma quỷ, để nhớ 300. 000 lịch sử đầy máu và nước mắt.
Nhiếp Tiểu Vũ đi theo Trần Hán Thăng đến cửa một doanh nghiệp nào đó, công ty này dường như là công ty mới, bảng hiệu còn chưa treo.
Nhưng kỳ lạ chính là, ở cửa có mấy người đàn ông đứng, tất cả đều đang kiễng mũi chân giống như đang nhìn vào xung quanh.
Có người trong miệng còn lẩm bẩm: "Đây là công ty gì vậy, nữ nhân viên đều quá xinh đẹp? "
"Không biết nữa, nghe nói là một công ty luật. "
Một người đàn ông khác cười đặc biệt hưng phấn: "Vừa rồi anh không thấy, có một cô gái đuôi ngựa cao mới là tuyệt sắc nhân gian, cô ấy cũng chỉ mới ngoài 20 tuổi, có lẽ vẫn là một thực tập sinh, mặt trái xoan, thân hình đồng hồ cát, chiều cao khoảng 1m7. Mẹ, ai đánh tao! "
Đám đàn ông này xoay người, phát hiện có một nam sinh cao cao lớn đứng, cợt nhả giơ tay phải lên, không thể nghi ngờ chính là hắn đánh.
Còn có một nữ sinh, vóc dáng không cao, tóc ngắn thanh tú, ánh mắt lạnh lùng, tuy rằng cô ấy tuổi không lớn, nhưng rất có khí chất quản lý.
"Cậu đánh người làm cái gì? "
Người đàn ông bị đánh sờ gáy, một cái tát này khá đau.
Nam sinh cao lớn đương nhiên là Trần Hán Thăng, lúc đầu hắn cũng hơi khó hiểu, nhưng nghe một lúc cuối cùng cũng phản ứng lại, thì ra là nữ sinh nơi này quá xinh đẹp.
Các cô ở đây có ai đây, Tiêu Dung Ngư, Biên Thi Thi, Cao Văn, Dịch Na.
Biên Thi Thi, Cao Văn và Dịch Na, bất kỳ một người nào trong số họ cũng là người đẹp thành phố nơi công sở. Khi làm việc tại CBD, mỗi ngày bọn họ đều có thể nhận được hoa tươi. Hơn nữa Tiêu Dung Ngư, cô thuộc về người nâng cao giới hạn trên, trực tiếp nâng cao trình độ nhan sắc của cả tòa nhà.
Phụ nữ sao, thật ra không sợ đẹp một mình, chỉ sợ mấy người xinh đẹp ghép lại cùng một chỗ, cái loại cảm giác tranh giành đấu sắc đẹp này, đàn ông ai nhìn cũng cảm thấy hoa cả mắt.
Trần Hán Thăng cảm thấy đổi thành mình, có thể trực tiếp đi vào xin số QQ.
"Anh trai, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, loại cảm giác này tôi cực kỳ hiểu."
Trần Hán Thăng cực kỳ bình tĩnh giảng đạo lý: "Nhưng, các anh đều đang làm việc, chặn ở cửa tán gái đây là mánh khóe của sinh viên đại học. Người của Đảng phải lấy thái độ của Đảng để làm việc, loại hành vi này quá low rồi. "
Trần Hán Thăng vừa giáo huấn, vừa giúp người đàn ông bị đánh kia sửa sang lại cổ áo, loại tư thái từ trên cao nhìn xuống này đặc biệt rõ ràng, cho nên người đàn ông kia trực tiếp bỏ tay Trần Hán Thăng, lẩm bẩm rời đi.
Những người đàn ông khác nhìn, liếc nhau, nhường cho nhau một con đường.
Trần Hán Thăng cười hì hì ôm quyền: "Cảm ơn, cám ơn, khi nào rảnh đến uống trà."
"Cắt~"
Người đàn ông đứng ở cửa đều cảm thấy trong nụ cười của Trần Hán Thăng có một loại "miệt thị" không rõ ràng, toàn bộ trợn trắng mắt rời đi.
"Người đàn ông hôi hám nhàm chán! "
Tóc ngắn đương nhiên là Nhiếp Tiểu Vũ, sau khi cô ấy mắng xong, còn lo lắng hỏi: "Tiểu Ngư Nhi xinh đẹp như vậy, Bộ trưởng Trần không lo lắng có người đến bắt chuyện sao? "
"Có gì phải lo lắng về chuyện đó. "
Trần Hán Thăng căn bản không nghĩ tới vấn đề này: "Tính cách của Tiểu Ngư Nhi, chỉ cần tôi không chết, cô ấy sẽ không bao giờ rời đi, chuyện tôi lo lắng thật ra là. . ."
Sau khi hắn và Nhiếp Tiểu Vũ đi vào văn phòng luật sư, đột nhiên nghe thấy trong phòng làm việc truyền đến cãi vã.
"Tiểu Ngư Nhi, chị tốt xấu gì cũng từng thực tập ở mấy công ty luật, cái tên này thật sự không chuyên nghiệp. "
Đây là giọng nói của Cao Văn.
"Sư tỷ Cao, trước đây chỉ có thể là quá khứ, chúng ta phải nhìn vấn đề hiện tại bằng một góc độ mới. "
Đây là Biên Thi Thi đang nói.
"Được rồi, được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa, mỗi người nhịn một cậu đi. "
Đây là Dịch Na đang khuyên can, cô ta chắc là người Tô Châu, nói chuyện kèm theo một chút giọng điệu ngô nghê mềm mại.
"Hầy~"
Trần Hán Thăng thở dài một hơi, lo lắng nói với Nhiếp Tiểu Vũ: "Tôi lo lắng thật ra là cái này, mấy người phụ nữ ai cũng rất xuất sắc, cho nên ai cũng không phục ai. "