Tiêu Dung Ngư đang khóc và Trần Hán Thăng đang cố gắng an ủi cô, Biên Thi Thi và Nhiếp Tiểu Vũ nhận ra bản thân đang cản chở thì phải, nên họ nháy mắt với nhau rồi lặng lẽ chạy sang phòng khác.
"Vừa rồi là ai vậy? Cô ta nói năng hùng hổ, lại còn chọc Tiểu Ngư Nhi khóc."
Nhiếp Tiểu Vũ bất mãn hỏi, tuy không biết tình hình cụ thể nhưng cô ấy đương nhiên là đứng về phía của Tiểu Ngư Nhi.
"Một chị tiến sĩ đến từ Học viện Pháp luật."
Biên Thi Thi đưa cho cô ấy một chai nước khoáng: "Thực ra con người của sư tỷ Cao cũng không tệ, chính là quá nghiêm túc. Tuy nhiên thời gian đầu hợp tác không thể tránh khỏi việc gặp phải chút khó khăn. Sau này bọn tôi sẽ chú ý nhiều hơn đến điều đó."
Nhiếp Tiểu Vũ lịch sự nhận lấy: "Thi Thi, sau này chúng ta đều là đồng nghiệp vậy nên cậu đừng khách sáo như vậy."
Biên Thi Thi sửng sốt một chút, cô ấy không nghe nói Nhiếp Tiểu Vũ sẽ vào văn phòng luật.
"Ồ, có lẽ là do văn phòng luật là do Trần Hán Thăng đầu tư mà Nhiếp Tiểu Vũ cũng là nhân viên của Trần Hán Thăng. Từ góc độ này mà nói, thì cách nói đồng nghiệp này dường như cũng không sai."
Biên Thi Thi bây giờ mới phản ứng lại, cô ấy đồng tình và nói: "Chúng ta không chỉ là đồng nghiệp, mà chúng ta còn là bạn bè nữa."
"Đúng vậy, chúng ta là bạn bè!"
Nhiếp Tiểu Vũ bước đến trước chiếc giường kính và nhìn xuống từ tầng 18. Khung cảnh nhộn nhịp của khu Tân Nhai Khẩu nằm chọn trong tầm mắt. Đường Trung Sơn xe cộ đông nghịt, đường Hán Trung rộn ràng, náo nhiệt. Nghĩ đến sau này cô sẽ được làm việc ở đây, Nhiếp Tiểu Vũ liền có một cảm giác vô cùng tự hào.
Cô thư ký nhỏ bé không ngờ rằng dự án mới của Bộ trưởng Trần thực chất lại là một văn phòng luật, tuy nhiên sau khi phân tích kỹ lưỡng, thật ra nó cũng có lý.
Bây giờ càng ngày càng có nhiều công ty tư nhân mọc lên, việc tranh chấp trong kinh doanh là điều không thể tránh khỏi, Tiêu Dung Ngư là sinh viên khoa Luật hàng đầu của Đại học Đông Đại, sử dụng nguồn lực này để điều hành tốt một công ty luật, nên công việc này sẽ thu về khá nhiều tiền.
"Sau này mình sẽ làm việc ở trung tâm Thương mại mậu dịch quốc tế. Mình cũng phải mua một bộ quần áo nữ mới. Không được mua đồ quá rẻ. Dù sao mình cũng thường xuyên phải gặp người nước ngoài nên mình không thể làm mất mặt người Trung Quốc được. . ."
Nhiếp Tiểu Vũ thầm nghĩ.
. . . . .
Trong văn phòng, Tiêu Dung Ngư đã bình tĩnh lại, ít nhất là nước mắt của cô đã ngừng chảy, nhưng cô có chút lưu luyến với cái ôm của Trần Hán Thăng nên vẫn dựa vào đó và kể lại toàn bộ câu chuyện cãi vã vừa rồi.
Thực ra cũng rất đơn giản, văn phòng luật cần được đăng ký, niêm yết và phải có một cái tên tương ứng.
Suy nghĩ của Tiêu Dung Ngư khá là lãng mạn, cô cảm thấy nếu gọi là "Văn phòng luật Hán Thăng", tương đương với việc mỗi ngày mỗi lúc đều được nhìn thấy Trần Hán Thăng, cô nhất định sẽ có tâm trạng rất tốt.
Cả Cao Văn và Dịch Na đều cảm thấy nó không phù hợp, dù sao thì Trần Hán Thăng không có danh tiếng trong ngành luật, hắn thậm chí còn không phải là luật sư. Vì sự phát triển kinh doanh trong tương lai, vẫn là lấy một cái tên ổn định thì hơn.
"Lấy tên ổn định là sao, ở đây còn có cách nói nào khác không?" Trần Hán Thăng hỏi.
"Có chứ, các văn phòng luật ở Trung Quốc ngoài việc trực tiếp dùng họ để đặt tên cho văn phòng luật, còn phải có ý nghĩa tốt đẹp, rõ ràng, ngắn gọn, đơn giản, dễ nhớ" .
Tiêu Dung Ngư giải thích: "Ví dụ, trong số bốn văn phòng luật lớn, 'Luật sư Trung Luân' được trích từ một câu trong 《Luận Ngữ》; văn phòng luật Quân Hợp 'nhấn mạnh vào định hướng con người', các công ty luật khác cũng là Tín Đạt, Thiên Nguyên, Dịch Hòa, v. v. . ."
"Vậy thì tớ thấy Hán Thăng cũng ổn mà."
Trần Hán Thăng nói một cách nghiêm túc: "Muốn thăng chức và làm giàu thì cần phải đổ mồ hôi."
"Hán ở đây cũng không phải là mồ hôi."
Tiêu Dung Ngư thích thú mà bật cười, cô đột nhiên ôm chặt lấy Trần Hán Thăng, nâng cằm hắn lên nói: "Ừm! Thật ra, tớ cũng nghĩ cái tên 'văn phòng luật Hán Thăng' nghe hay nhất!
"Vậy······"
Nếu là vào thời cổ đại Trần Hán Thăng chính là Đát Kỷ hại nước hại dân, hắn chỉ tay một cái và hỏi: "Có muốn đá Cao Văn và Dịch Na đi không, họ không có cơ hội để chống lại."
"Không muốn."
May mắn thay, Tiêu Dung Ngư không phải là Trụ Vương của nhà Thương.
"Thật ra, Cao sư tỷ và Dịch sư tỷ cũng chỉ là có lòng tốt mà thôi, để tớ bàn bạc với họ một sau."
"Có gì để bàn bạc với họ đâu cơ chứ"
Trần Hán Thăng đề nghị: "Tốt nhất là nên nghe theo ý kiến của giáo sư Tôn. Nếu bà ấy nói không sao thì nó sẽ không sao. Nếu Cao Văn lại phản đối thì cậu cũng đừng khách sáo nữa."
"Chúng ta sẽ xác định sau khi nghe câu trả lời từ giáo sư Tôn."
Tiêu Dung Ngư gật đầu, lúc này nên hỏi ý kiến của sếp sòng mới là hành động sáng suốt nhất.
Có lẽ giáo sư Tôn đang dạy học nên bà không trả lời cuộc gọi của Tiêu Dung Ngư, vì vậy cô đành phải gửi tin nhắn cho Giáo sư Tôn và không mất quá nhiều thời gian để Giáo sư Tôn trả lời tin nhắn.
Tôn Bích Dư: "Hán Thăng" không đẹp bằng "Dung Thăng" và ý nghĩa của "Dung Thăng" cũng lớn hơn. 《Trung dung》nói về "cốt cách điềm đạm của thánh nhân", sách 《Kinh dịch》cũng nói rằng "Tụ mà thượng tiến là thăng thiên" . "Dung Thăng" có nghĩa là công ty luật không chỉ có thể bao dung được mọi thứ mà còn có thể vươn lên và bay cao, tình cờ là nó có một từ trong tên của hai người.
"Dung Thăng, Dung Thăng, văn phòng luật Dung Thăng. . ."
Tiêu Dung Ngư lặp đi lặp lại hai từ này và nhìn Trần Hán Thăng: "Tiểu Trần, cậu nghĩ thế nào, tên của chúng ta liên kết với nhau."
"Hay, không hổ danh là đại lão của bộ ngoại giao, khiến cho người ta phục sát đất."
Trần Hán Thăng giơ ngón tay cái lên: "Nếu thành công, cái tên này sẽ nổi tiếng trong giới luật sư, hay trở thành một công ty luật xuất sắc."
"Ồ."
Tiêu Dung Ngư bĩu môi khinh bỉ, giờ đã có kinh nghiệm, cô chủ động nhắn tin cho Cao Văn và Dịch Na để tránh việc tranh chấp.
Tin nhắn của Cao Văn chỉ có hai từ.
Cao Văn: Tuyệt vời.
Dịch Na cũng đáp lại bằng một khuôn mặt cười được tạo nên từ những kí hiệu.
Dịch Na: Ok!
"Thi Thi, Tiểu Vũ, nhanh lên, cái tên 'Dung Thăng' như nào?"
Tiêu Dung Ngư lại gọi Biên Thi Thi và Nhiếp Tiểu Vũ vào, hai người này không có lý do gì để phản đối và họ tuyệt đối ủng hộ ý kiến của sếp Trần và giám đốc Tiêu.
"Yes!"
Tiểu Ngư Nhi cuối cùng cũng vui vẻ, đây là câu trả lời làm hài lòng tất cả mọi người, cô không nhịn được mà nhảy dựng lên, hôn vào má Trần Hán Thăng một cái, ngay lập tức một vết son mờ nhạt hiện ra.
Tiêu Dung Ngư nghĩ rằng nó rất buồn cười, nên mỉm cười giúp Trần Hán Thăng lau nó đi.
Cái kiểu thân mật này của các cặp đôi không có một chút ảnh hưởng nào đối với Nhiếp Tiểu Vũ, bây giờ cô ấy không có ý định yêu đương, nhưng Biên Thi Thi thì lại rất ngưỡng mộ, cô ấy nghĩ rằng nếu như cô ấy cũng có một người bạn trai thì tốt biết bao.
Có câu nói "Sợ cái gì thì đến cái đó" văn phòng luật còn một số việc cần phải xử lý như vận chuyển bình nước nóng lạnh, sắp xếp tài liệu, lắp đặt đồ đạc đơn giản, tốt nhất nên nhờ con trai đi qua giúp đỡ.
Trần Hán Thăng chắc chắn không hề rảnh rỗi, ngoài ra, khu đại học Giang Lăng cách đây rất xa, một chàng trai thân thiết và sẵn sàng làm việc cho Trần Hán Thăng mà không hề hối tiếc đã xuất hiện ngay lập tức.
Khi Biên Thi Thi nghe nói Trần Hán Thăng sẽ để Vương Tử Bác tới giúp, cô vô thức cự tuyệt: "Đừng cho cậu ta tới!"
"Hả?"
Mọi người nhìn Biên Thi Thi bằng ánh mắt kỳ lạ.
"A, ý tớ là, thật ra đây là việc vô cùng đơn giản. Nhờ vài người ở công ty gần giúp là được rồi."
Biên Thi Thi che giấu và nói.
"Không cần tìm mấy người trong công ty gần đây đâu, họ quá toàn mấy ông chú to béo, kể cả có giúp cũng chưa biết trách nhiệm thế nào."
Tiêu Dung Ngư cũng nghĩ rằng Vương Tử Bác là người rất tốt và nghiêm túc thuyết phục Biên Thi Thi.
"Cậu ta, cậu ta có thể cũng không rảnh."
Biên Thi Thi tìm ra một lý do khác.
"Đừng lo lắng về điều đó."
Trần Hán Thăng nói một cách tự tin: "Tớ không muốn cậu ấy đến mỗi ngày, chỉ cần đến hôm thứ hai, thứ ba, thứ năm và thứ bảy."
"Mẹ kiếp, đến bốn ngày một tuần!"
Biên Thi Thi không khỏi thở dài, tại sao cô ấy lại không tránh được người này chứ.
··
Vào buổi chiều, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi trở lại Đại học Đông Đại, Trần Hán Thăng và Nhiếp Tiểu Vũ bắt xe buýt về Giang Lăng.
Nhiếp Tiểu Vũ nhìn Trung tâm Thương mại mậu dịch quốc tế càng lúc càng xa, cảm thán: "Năm bông hoa vàng của văn phòng Luật Dung Thăng, dự kiến sẽ trở thành cảnh đẹp của Trung tâm Thương mại mậu dịch quốc tế."
Trần Hán Thăng nhìn cô một cách kì lạ: "Cô học toán không tốt hả, chỉ có bốn bông hoa thôi."
"Cái gì?"
Nhiếp Tiểu Vũ sửng sốt, nghe có vẻ như là Bộ trưởng Trần sắp sa thải Cao Văn hoặc Dịch Na rồi.
Nhưng không có gì lạ khi với tính cách của Bộ trưởng Trần, việc sa thải người được xử lý vô cùng gọn gàng dứt khoát.
"Vậy thì là bốn bông hoa vàng đi."
Nhiếp Tiểu Vũ cảm thấy tiếc cho họ, nhân tiện hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, Biên Thi Thi, tôi và người may mắn kia là ai?"
"Không."
Trần Hán Thăng cau mày, rốt cuộc là có vấn đề gì, tại sao Nhiếp Tiểu Vũ lại cảm thấy bản thân là bông hoa vàng của công ty luật?