“Bộ trưởng Trần, tại sao cậu không nói nữa?”
Nhiếp Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, cảm thấy sắc mặt sếp có chút rối rắm khó hiểu, cô ấy trầm ngâm nói: “Đây có phải là bí mật thương mại không, nếu vậy tôi sẽ không hỏi nữa, bất kể là ai bị sa thải, tôi đều sẽ ủng hộ!”
“Hmmmm... Trước hết, cảm ơn cô đã ủng hộ. Thật ra, tôi cũng có một vấn đề.”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, cố hết sức gợi ý bằng giọng điệu hoa mỹ: “Cô không phải là chuyên ngành luật, vậy cô có thể làm gì cho văn phòng luật?”
“Này.”
Không ngờ rằng Nhiếp Tiểu Vũ vừa nghe xong dở khóc dở cười nhìn Trần Hán Thăng: “Đây không phải là dự án lớn mà cậu sắp xếp cho tôi sao? Thật ra cũng tốt thôi. Tuy rằng khoảng cách có hơi xa nhưng tôi vẫn có thể nhận lời.”
“Vậy à?”
Vì vậy, trên chuyến xe buýt số 97 từ Tân Nhai Khẩu đến khu Đại học Giang Lăng, Trần Hán Thăng vừa nắm lấy tay vịn vừa trầm ngâm suy nghĩ.
Hóa ra trong suy nghĩ của Nhiếp Tiểu Vũ, văn phòng luật là một dự án lớn, chẳng trách cô ấy tự xếp mình vào “năm bông hoa vàng”.
Nhưng Nhiếp Tiểu Vũ nhìn có vẻ rất vui vẻ, Trần Hán Thăng nghĩ rằng nên để lời nói dối đẹp đẽ này kéo dài thêm một lúc nữa, ít nhất là cho đến khi xe buýt đến.
Sau khi đến Nghĩa Ô, Nhiếp Tiểu Vũ nhảy ra khỏi xe, nheo mắt nhìn ánh nắng chiều ấm áp, vui vẻ nói: “Bộ trưởng Trần, tôi đi mua vài thứ, lát nữa tôi sẽ quay lại trường học.”
Nhiếp Tiểu Vũ nghĩ rằng chuyện này đã kết thúc, trước tiên cô định đi mua một bộ quần áo, sau đó đến thư viện mượn vài quyển sách về pháp luật để đọc lại, hai ngày nữa sẽ bắt đầu công việc.
“Tôi cũng đi mua vài thứ.”
Trần Hán Thăng ra lệnh: “Lát nữa đừng trở lại trường học, chúng ta còn có chút việc phải bàn.”
“Được thôi, Bộ trưởng Trần!”
Cô thư ký nhỏ lanh lảnh nói.
Trần Hán Thăng bây giờ có rất nhiều tên, như Trần ca, Trần tổng, Boss Trần, Chủ tịch Trần... Tất cả đều là gọi hắn, nhưng chỉ có một số người có thể gọi là “Tiểu Trần”, chỉ khi có quan hệ thân mật đến một mức độ nhất định, họ mới dám gọi cái tên này.
Mặc dù Nhiếp Tiểu Vũ không được gọi cái tên “Tiểu Trần”, nhưng cô ấy là cấp dưới duy nhất của Trần Hán Thăng khi hắn còn là sinh viên năm nhất làm trong hội học sinh.
Chuyện này chỉ là một tình tiết rất nhỏ, khi Trần Hán Thăng chưa thực sự vươn lên, mọi người đều không để ý đến hắn. Nếu như sau này Trần Hán Thăng mở công ty mở nhà máy, khi hắn có hàng chục nghìn nhân viên cấp dưới, Nhiếp Tiểu Vũ có thể trở nên gần như là bất khả chiến bại chỉ vì dựa vào câu nói “Bộ trưởng Trần” này.
Hết cách rồi, đây là biểu tượng của thâm niên.
Nhiếp Tiểu Vũ quay lại không mất bao lâu, từ xa cô ấy đã nhìn thấy Trần Hán Thăng trên tay cầm một chiếc mũ bảo hiểm màu vàng và khẩu trang, đang ngồi trên mép bồn hoa hút thuốc.
“Cậu mua cái này để làm gì?” Nhiếp Tiểu Vũ hỏi.
“Cần dùng đến nó thì mua thôi.”
Trần Hán Thăng không trả lời mà hỏi Nhiếp Tiểu Vũ: “Cô mua quần áo chưa?”
“Đó không phải là quần áo bình thường, mà là âu phục.”
Nhiếp Tiểu Vũ nhìn có vẻ rất đau lòng: “Nó còn là hàng hiệu nữa, rất đắt đó. Nếu không phải vì đi làm ở Trung tâm Thương mại quốc tế, tôi cũng sẽ không mua nó.”
“Ồ.”
Trần Hán Thăng không hỏi thêm câu nào, hắn lặng lẽ dập tắt tàn thuốc, đội chiếc mũ bảo hiểm màu vàng lên đầu, bước đi nhanh như đèn giao thông chuyển màu.
Nhiếp Tiểu Vũ suy nghĩ một hồi, cô ấy lặng lẽ tránh xa vị sếp ngốc nghếch này.
…
Trần Hán Thăng đưa Nhiếp Tiểu Vũ đến nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ. Cô thư ký không lạ gì nơi này, khi chuyển phát nhanh Hỏa tiễn 101 khởi động, chủ của nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ đã giúp đỡ rất nhiều, Trần Hán Thăng cũng là cố vấn ở đây.
“Bộ trưởng Trần, chúng ta tới đây để làm gì?”
“Đi lang thang.”
“Muốn ăn tối ở đây không?”
“Tùy.”
“Vậy thì tôi phải về sớm, tôi còn phải đọc sách nữa.”
“Không vội.”
Trần Hán Thăng trả lời rất ngắn gọn, cuối cùng cũng đến văn phòng của Lý Tiểu Giai, phó giám đốc nhà máy.
“Hán Thăng, cậu đến rồi.”
Kể từ khi Lý Tiểu Giai được Trần Hán Thăng tiết lộ kế hoạch tối mật “treo đầu dê bán thịt chó”, mỗi lần Lý Tiểu Giai gặp Trịnh Quan Đề trong nhà máy, anh ấy đều có chút hồi hộp và có chút mong đợi, háo hức muốn biết bước tiếp theo của kế hoạch.
Tuy nhiên, hành vi của Trịnh Quan Đề vẫn rất bình thường, như thể là cô ấy thậm chí không biết về điều đó.
Lý Tiểu Giai chỉ có thể thầm khen rằng Trịnh tổng dù sao cũng là Trịnh tổng, kỹ năng diễn xuất tự nhiên hơn mình rất nhiều.
Trần Hán Thăng đột nhiên xuất hiện vào hôm nay khiến cho Lý Tiểu Giai trong tiềm thức cảm thấy rằng bản thân chuẩn bị nhận nhiệm vụ mới.
“Cạch cạch.”
Lý Tiểu Giai nhẹ nhàng đóng cửa lại và nhìn Nhiếp Tiểu Vũ với ánh mắt nghi ngờ.
Nhiếp Tiểu Vũ vô duyên vô cớ bị nhìn, nhưng cô ấy mạnh mẽ lườm lại Lý Tiểu Giai.
“Anh Giai.”
Trần Hán Thăng nói thẳng vào vấn đề: “Tôi có một chuyện nhỏ muốn hỏi anh, tôi muốn sắp xếp cho bạn học này đến Tân thế kỷ thực tập trong một khoảng thời gian. Tốt nhất là nên luân chuyển tất cả các vị trí trong xưởng sản xuất trong một khoảng thời gian ngắn, cho dù đó là dây chuyền sản xuất hay công tác hành chính, tốt nhất làm việc ở căn-tin một lần.”
“Nói một cách ngắn gọn, cô ấy cần phải nắm rõ quy trình vận hành tổng thể của nhà máy điện tử.” Trần Hán Thăng kết luận.
Lý Tiểu Giai nhanh chóng phản ứng lại, đây là dấu hiệu cho thấy kế hoạch sắp bắt đầu, nếu không thì Trần Hán Thăng làm sao có thể sắp xếp cho một người quen hết các vị trí.
Trước tiên phải đào tạo cánh tay phải đắc lực, sau đó từ từ thi triển từng bước một, đây quả nhiên là một chiến lược tốt!
“Không vấn đề.”
Lý Tiểu Giai đồng ý ngay lập tức.
Nhưng Nhiếp Tiểu Vũ lại vô cùng bối rối, đầu óc của cô không hoạt động kịp, cô ngây ngốc hỏi: “Bộ trưởng Trần, nếu tôi đang thực tập ở đây, còn dự án lớn của cậu thì sao?”
“Thành thật mà nói, Tiểu Vũ.”
Trần Hán Thăng đã kìm chế cho tới giờ mới nói ra sự thật: “Thực ra văn phòng luật không phải là một dự án lớn, chuyện này là do tôi, trách tôi không nói rõ ràng.”
Nhiếp Tiểu Vũ dường như không thể tin được, làm sao mà khu CBD của Trung tâm Thương mại quốc tế lại có thể trở thành nhà máy ở ngoại ô Kiến Nghiệp cơ chứ!
“Nếu tôi không có ở đây, chẳng phải văn phòng luật sẽ thiếu một bông hoa vàng hay sao?” Nhiếp Tiểu Vũ lẩm bẩm.
“Không thiếu, trên thực tế vốn là bốn, nếu thêm cô mới trở thành nhiều.”
Trần Hán Thăng giải thích: “Thật ra, cô vẫn là bông hoa của Tân Thế Kỷ, chỉ có điều là biến thành bông hoa của nhà máy thôi.”
“Nó vẫn giống nhau thôi mà!”
Đến giờ Nhiếp Tiểu Vũ mới hiểu rằng chính cô ấy thực sự mới là người ra đi, để chống lại số phận bi thảm như vậy, cô ấy đã tìm rất nhiều lý do.
“Bộ trưởng Trần, tôi còn phải đi học nữa!”
“Không sao đâu, tôi sẽ nói với hiệu trưởng Lục. Thỉnh thoảng cô nghỉ học cũng không sao.”
“Tôi không quen với môi trường làm việc ở đây!”
“Từ từ rồi sẽ quen, qua một hai ngày sẽ tốt thôi.”
“Tôi vừa mua âu phục và tôi chưa mua thiết bị cho dây chuyền sản xuất.”
“Ở đây.”
Trần Hán Thăng cởi chiếc mũ bảo hiểm màu vàng đội lên đầu Nhiếp Tiểu Vũ: “Nhìn đi, tôi đã chuẩn bị trước rồi.”
“Bộ trưởng Trần!”
Nhiếp Tiểu Vũ không kìm được, vẻ mặt của cô ấy như sắp khóc: “Cậu không thể thấy Tiểu Vũ là người thành thật, nên cứ bắt nạt tôi.”
Trần Hán Thăng vỗ vai Nhiếp Tiểu Vũ, trịnh trọng nói: “Nhân dân cần, cách mạng cần, lịch sử cần, dũng khí nặng nề này, chỉ có cô mới có được.”
Nhiếp Tiểu Vũ rất tức giận, cô ấy cởi mũ bảo hiểm ném sang một bên, quay người không để ý đến Trần Hán Thăng.
Lý Tiểu Giai có chút khó hiểu khi nhìn thấy điều này, thầm nghĩ văn phòng luật thì có tư cách gì so với nhà máy Tân thế Kỷ.
Giai đoạn đầu của nhà máy Tân Thế Kỷ có vốn đầu tư ít nhất mười triệu nhân dân tệ, tùy tiện đều có thể thành lập vài văn phòng luật cấp cao.
“Cô gái nhỏ, cô phải nhìn rõ sự tình, kế hoạch của chúng ta rất lớn và hoành tráng...”
Lý Tiểu Giai còn muốn thuyết phục cô ấy, nhưng Trần Hán Thăng đã ngăn anh ấy lại: “Anh Giai, anh đã hứa là sẽ giữ bí mật rồi mà, sao anh có thể tiết lộ nó cơ chứ.”
“Tôi không định nói sự thật, tôi chỉ muốn miêu tả lại bản kế hoạch.” Lý Tiểu Giai giải thích.
“Thế cũng không được!”
Trần Hán Thăng cân nhắc một lúc: “Thôi, chúng ta đặt cho bản kế hoạch một cái tên đi, để sau này anh không cần phải nói rõ kế hoạch ra, như thế anh sẽ không vô tình làm rò rỉ nó ra ngoài.”
“Đây là một ý kiến hay.”
Lý Tiểu Giai cũng đồng ý: “Vậy thì gọi là gì, kế hoạch A, kế hoạch B, kế hoạch trộm trời, kế hoạch vượt biển, kế hoạch rút củi đáy nồi?”
Lý Tiểu Giai đưa ra hàng loạt cái tên, nhưng đều bị Trần Hán Thăng bác bỏ: “Những cái tên này đều không hay. Chúng ta phải lấy một cái tên không có ý nghĩa, để mọi người không đoán được nội dung cụ thể.”
“Tên không có ý nghĩa?”
Lý Tiểu Giai xoa cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
Khả năng của Trần Hán Thăng về mặt này rõ ràng là tốt hơn, hắn ta nhanh chóng nghĩ ra nó: “Tôi biết, tên của kế hoạch là ‘Đánh chết tôi, tôi cũng không nói’.”
“Đánh chết tôi, tôi cũng không nói?”
Lý Tiểu Giai nghĩ rằng cái tên này thật kỳ lạ, thật là chẳng ra cái gì cả.
“Chính là nó.”
Trần Hán Thăng đứng lên: “Tôi sẽ báo cáo với Chủ tịch Trịnh.”