"Ôi trời, Hạ Cúc quá dông dài, bà ấy ở đơn vị chính là như vậy, rõ ràng nhìn thấy trong tay mẹ cầm hành lá, hết lần này tới lần khác lôi kéo mẹ tán gẫu những chuyện trên trời dưới đất. "
Sau khi Lương Mỹ Quyên về nhà, thấy đã là một giờ chiều, bà cũng có chút nóng ruột, rất tự nhiên đẩy hết trách nhiệm cho dì Hạ.
"Xì, cũng không biết ai là người cười lớn nhất." Trần Hán Thăng bĩu môi nói.
"Con đang nói gì vậy?"
Vốn Lương Mỹ Quyên cảm thấy chuyện này dì Hạ phải chịu trách nhiệm ít nhất 98%, bản thân bà nhiều nhất cũng chỉ có 2%, nhưng nghe được lời của Trần Hán Thăng, 2% này lập tức đổ lên đầu con trai, hùng hổ chĩa mũi giáo vào con trai.
"Trần Hán Thăng, con nhìn con xem, đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, cũng không biết mẹ tại sao lại có thể sinh ra một đứa con trai như con, lên đại học cũng không biết chú tâm học tập, con không thể học được chút nào của Tiêu Dung Ngư sao, con người ta vừa xinh đẹp vừa không khiến người khác lo lắng."
Nơi này không có người ngoài, cho nên Lương Mỹ Quyên lải nhải không ngừng miệng. Đáng giận nhất chính là ngoại trừ Lục Ngọc Trân khuyên nhủ, những người khác đều im lặng xem "Thế giới động vật".
"Đúng thật là đen đủi! "
Trần Hán Thăng nghĩ thầm bản thân hắn miệng tiện, biết rõ Lương thái hậu ở nhà có địa vị cao nhất, còn chọc bà làm cái gì.
"Lại đang nói bậy!"
Trần Triệu Quân ở bên cạnh thấp giọng răn dạy: "Mẹ con nói hai câu thì làm sao, gì đến mức nghĩ quẩn như vậy, đòi xxx. . . người bạn tốt của con người!"
Lão Trần là một phần tử trí thức, không thể thốt ra lời như "XXX chó" nên đã nho nhã dùng một từ "quan hệ với những người bạn tốt của con người" để thay thế.
Trần Hán Thăng vốn chỉ bị mẹ mắng, hiện tại biến thành bị hai vợ chồng mắng.
Tiêu Dung Ngư vốn đau nhức ở bắp chân, ngồi trên sô pha xoa bóp, nhưng nhìn thấy Trần Hán Thăng bị răn dạy, cô nhịn không được cười khúc khích.
Trần Hán Thăng đại khái chỉ có ở nhà mới "nén giận" như vậy, lúc ở bên ngoài rất hung dữ, là kiểu người báo thù cũng không thể chờ qua đêm.
"Giúp tớ xoa một chút. "
Tiểu Ngư Nhi duỗi chân ra, nhẹ nhàng đá Trần Hán Thăng hai cái.
Trần Hán Thăng trong lòng đang bực mình, trực tiếp nói: "Cút cút, chớ làm phiền ông đây. "
"Haiz~~~"
"Nô lệ của con gái" Tiêu Hoành Vĩ nhìn thấy, ánh mắt lập tức thay đổi, Trần Hán Thăng nhìn thấy tay lão Tiêu sờ đến bên hông, hắn hoảng sợ, tư thế này là muốn móc súng?
"Con bóp, con bóp, chú Tiêu đừng xúc động. "
Trần Hán Thăng lập tức nhấc bắp chân của Tiêu Dung Ngư lên, đặt ở trên đầu gối xoa bóp.
Thật ra Tiêu Hoành Vĩ cũng không phải muốn móc súng, mà là đưa gối tựa lưng ra để cho Tiểu Ngư Nhi có chỗ dựa thoải mái.
"Tiểu Trần, cậu đối với tớ một chút cũng không tốt. "
Tiểu Ngư Nhi vừa rồi bị mắng có chút không vui: "Bóp chân cho tớ một chút cũng khó chịu như vậy, chỉ có cha và mẹ là đối tốt nhất với tớ."
"Nói về lý thì không thể nói như vậy." Trần Hán Thăng nhếch miệng cười: "Nếu cậu không phải con gái của chú Tiêu và dì Lữ, bọn họ còn có thể yêu cậu sao? Chắc chắn là không! "
"Chỉ có Trần Hán Thăng này, một người xa lạ không cùng huyết thống với cậu, hoàn toàn bởi vì dung mạo cùng tài năng của cậu, cho nên mới cam tâm tình nguyện đối tốt với cậu, tình cảm giữa hai chúng ta có phải trong sáng hay không? "
Tiêu Dung Ngư sững sờ nhìn Trần Hán Thăng, logic này nghe có vẻ vớ vẩn nhưng lại không có chỗ nào cãi lại được.
Tiêu Hoành Vĩ cùng Lữ Ngọc Thanh liếc nhau, hai người đều cực kỳ lo lắng, con gái vốn rất thông minh, sao ở bên cạnh Trần Hán Thăng lại giống như một đứa ngốc.
······
Vương Tử Bác rất hâm mộ Trần Hán Thăng cùng Tiêu Dung Ngư bởi loại phương thức ở chung này, cũng hâm mộ Trần Hán Thăng cùng Thẩm Ấu Sở cùng trải qua đoạn tình cảm. Giai đoạn cậu ấy cùng Hoàng Tuệ "yêu nhau", vĩnh viễn đều không hưởng thụ cảm giác ngọt ngào như vậy.
"Ăn cơm đi, lại đây rửa tay ăn cơm." Lương Mỹ Quyên hét lên từ trong bếp.
Mẹ của Vương Tử Bác là Lục Ngọc Trân giúp bưng thức ăn lên bàn, tục ngữ có câu "Nơi có người thì có giang hồ", lời này hơi lệch một chút, nơi nào có người, nơi đó có giai cấp, cái này không thành vấn đề.
Đừng nhìn chỉ có ba gia đình ở chỗ này, quan hệ cũng rất hài hòa, nhưng cẩn thận quan sát, vẫn có thể suy xét một vài vấn đề.
Ví dụ như Lương Mỹ Quyên là chủ nhân, bà bận rộn trong phòng bếp là lẽ tất nhiên, Lữ Ngọc Thanh và Lục Ngọc Trân cũng đứng trong phòng bếp một lúc.
Nhưng Lữ Ngọc Thanh chỉ đơn giản là giúp một chút, sau đó lại ngồi trở lại sô pha xem TV, bất kể là Lương Mỹ Quyên hay Lục Ngọc Trân, thậm chí bản thân Lữ Ngọc Thanh, ai cũng cảm thấy như vậy không có vấn đề gì.
Bởi vì gia đình Lữ Ngọc Thanh rất tốt, chồng là phó cục trưởng cục công an, con gái là sinh viên đại học 985, bản thân bà cũng là cán bộ lãnh đạo cục điện lực.
Loại bối cảnh này khi làm khách mà chịu vào phòng bếp, Lữ Ngọc Thanh trước kia là nể mặt Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên, nhưng sau khi Trần Hán Thăng lên học đại học, thì lại nể mặt thêm khuôn mặt anh tuấn của hắn nữa.
Khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng thành lập Hỏa Tiễn 101, mặc dù phá sản, nhưng hắn vẫn còn rất trẻ, đặc biệt là Tiêu Hoành Vĩ thường nhấn mạnh rằng "loại thất bại này là phải trải qua, Hán Thăng lần sau tuyệt đối có thể đạt được thành tựu cao hơn.".
Lữ Ngọc Thanh đối với ánh mắt nhìn người của chồng cực kỳ tín nhiệm, còn có con gái Tiêu Dung Ngư của bà, cô hiện tại cùng bà cãi nhau, thỉnh thoảng nói ra một hai câu "Tiểu Trần đã nói XXX, Tiểu Trần từng nói XXX."
Đủ loại nhân tố chồng lên nhau, "cổ phiếu Hán Thăng" tăng giá rất mạnh, có lẽ chính là cổ phiếu duy nhất.
Thế nhưng, đối với mẹ của Vương Tử Bác, Lục Ngọc Trân mà nói, bà ấy và chồng đều không có công việc ổn định, con trai cũng tương đối bình thường, bởi vậy khi tụ tập gia đình bạn bè như thế này, bà ấy luôn muốn làm nhiều hơn một chút.
Vì vậy, sau khi Lữ Ngọc Thanh đi ra ngoài, Lục Ngọc Trân vẫn ở trong phòng bếp hỗ trợ, nhiệt tình đến mức Lương Mỹ Quyên cũng không đuổi được.
Giống như làm như vậy thì Lục Ngọc Trân mới xứng với loại trường hợp này.
Giống như vậy, bà ấy mới có thể không làm cho con trai mất mặt.
Đương nhiên Vương Tử Bác cũng rất hiểu chuyện, sau khi Lương Mỹ Quyên hô ăn cơm, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư một người lười biếng, một người thì lề mề, chỉ có Vương Tử Bác là người đầu tiên đi rửa tay, sau đó đi hỗ trợ dọn bàn ăn.
Nhưng đáng tiếc chính là, mọi người khi ăn cơm thảo luận về "nhân vật phong vân", Tử Bác thường thường lại là người bị xem nhẹ.
Học tập không có ưu tú như Tiêu Dung Ngư, thành tựu không nổi bật như Trần Hán Thăng, Vương Tử Bác giống như một tảng đá nhỏ bình thường trong góc, sẽ không tỏa ra quá nhiều hào quang.
Có lẽ cần một nữ sinh nào đó lau một lượt, mài một lần thì mới phát hiện ra bên dưới bề ngoài bình thường của tảng đá là một viên ngọc ấm áp, mặc dù không rực rỡ như Trần Hán Thăng nhưng cũng đủ ấm áp hai người rồi.
Lúc chính thức ăn cơm, bởi vì Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đều là nhân vật quan trọng, bọn họ làm khách bình thường đều mang theo lễ vật, hôm nay lão Tiêu cầm theo Mao Đài trân quý mình cất nhiều năm.
"Trước kia lão lãnh đạo tặng tôi, tặng tổng cộng hai bình, đây cũng không phải là Mao Đài giả trên thị trường, mà là loại đặc biệt. "
Tiêu Hoành Vĩ có chút đắc ý giới thiệu, ông cầm lấy một cái chén rượu nhỏ, nhẹ nhàng rót đầy chén: "Loại rượu ngon này, ở trong chén sẽ bám lên vách ly, hơi có chút giống keo, lắc lên có cảm giác dính dính. "
"Thứ hai, màu sắc của nó có một chút vàng, đó là bởi vì chưng cất và tinh chế ở nhiệt độ cao nên được hình thành." Tiêu Hoành Vĩ rót cho Trần Hán Thăng: "Nào, chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật nếm thử một ly trước."
Trần Hán Thăng cũng không khách sáo, uống một hớp vào bụng.
"Thế nào?" Lão Tiêu hỏi.
"Thêm một ly nữa!" Trần Hán Thăng đưa ra đánh giá cao nhất.
"Cậu đây là Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, quá lãng phí! "
Tiêu Hoành Vĩ không quá hài lòng: "Ưu nhã, tinh tế đâu, chậm rãi thưởng thức mới có thể cảm nhận được dư vị kéo dài, một ngụm uống hết thì còn biết được mùi hương như thế nào, đúng là không thể nói nổi."
"Chú Tiêu, chú kiểu cách quá đấy, uống rượu thì cần gì nhiều chuyện như vậy. "
Trần Hán Thăng giật lấy cái chai tự rót một ly, không hổ là rượu ngon "cung cấp đặc biệt", uống vào như hóa thành từng dòng nước ấm áp, dung nhập vào mỗi ngóc ngách trong cơ thể.
Nhiều người uống mà ít rượu, chẳng mấy chốc đã uống hết chai, buổi trưa Trần Hán Thăng uống chưa đã, buổi tối vậy mà lại chạy đến nhà lão Tiêu.
"Chú Tiêu, không phải chú nói còn có một bình nữa sao?" Trần Hán Thăng không thèm che dấu mục đích: "Mau lấy ra, buổi tối hai người chúng ta cùng tiêu diệt nó."
Trong lòng Tiêu Hoành Vĩ luyến tiếc, nhìn Trần Hán Thăng như tên cướp, ông chậm rãi nói: "Hán Thăng, tôi và dì Lữ cậu thật ra chỉ có một đứa con gái là Tiểu Ngư Nhi, gia sản sớm muộn gì cũng là của con bé, cậu thật sự đừng quá nóng vội."