"Nhà tôi cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái, sau này tất cả đều là của con bé."
Lời giải thích cùng ám chỉ của lão Tiêu cực kỳ hợp hoàn cảnh, Lữ Ngọc Thanh thậm chí cảm thấy có chút hơi quá. Nhưng hết lần này tới lần khác Trần Hán Thăng một chút cũng không có cảm giác gì: "Vậy là đêm nay chú không cho con uống."
"Đúng vậy, chính là không cho uống!"
Tiêu Dung Ngư còn nhớ rõ Trần Hán Thăng không giúp cô bóp chân, giống như bao che người nhà nói: "Rượu nhà tớ, dựa vào cái gì cho cậu uống."
Trần Hán Thăng cười hi hi nói: "Tớ cũng không phải người ngoài."
Tiêu Dung Ngư nghe Trần Hán Thăng nói như vậy, trong lòng cô đầy ngọt ngào, không phải "người ngoài", vậy chắc chắn chính là "người nhà". Nhưng Tiểu Ngư Nhi quen thói kiêu ngạo, ngoài miệng không chịu thừa nhận: "Da mặt cậu thật dày, sao hồi trung học tớ lại lại không nhìn ra được chuyện này."
Cô đang xem ảnh tốt nghiệp cấp ba, nên buột miệng nói ra điều này.
Không giống như địa vị 'thấp hèn' của Trần Hán Thăng ở nhà, Tiêu Dung Ngư ở nhà chính là quốc bảo được muôn vàn sủng ái, cho nên ảnh chụp của cô đều được lão Tiêu đặt ở trong phòng khách, đặc biệt để cho khách tới khen ngợi cùng hâm mộ.
Tiêu Dung Ngư trong ảnh tốt nghiệp cấp ba ngồi ở vị trí giữa hàng đầu tiên, bên trái là giáo viên chủ nhiệm, bên phải là phó hiệu trưởng, khi đó cô vẫn để tóc ngắn, dưới ánh mặt trời cười như hoa.
Trong bức ảnh của hơn 50 người, cô là người dễ dàng thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Trần Hán Thăng đứng ở hàng cuối cùng, trên mặt lộ ra nụ cười cà lơ phất phơ, trên gương mặt ngây ngô thật ra cũng có chút sáng sủa.
Vương Tử Bác có chút đen hơi mập càng không bắt mắt, đối diện với ống kính giơ ngón tay hình chữ "V", tuy rằng có chút ngốc, nhưng trông cậu ấy cũng tràn ngập hy vọng tương lai.
Ảnh cũ là một thứ rất thú vị, nó có thể đưa mọi người trở lại mốc thời gian trước đó. Tất nhiên, đối mặt với chính mình trong quá khứ, hầu hết mọi người trong lòng sẽ thầm mắng "hồi đó pose ảnh ngu quá."
"Đừng nhìn, chỉ là một bức ảnh thôi."
Nhìn thấy Trần Hán Thăng cũng nhìn chằm chằm ảnh tốt nghiệp cấp ba, Tiêu Dung Ngư nửa khiêm tốn nửa kiêu ngạo nói: "Bản thân tớ không đẹp như vậy."
"Hả?" Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên: "Mấu chốt là ảnh của cậu cũng không đẹp."
"······ Cha! Cha xem Tiểu Trần kìa."
"Ăn cơm, mẹ con nấu cơm xong rồi." Trước khi chiến tranh bùng nổ, Tiêu Hoành Vĩ vội vàng đi tới bàn cơm.
Bà nội Tiêu đã trở về quê, bà cụ bình thường chỉ tới lúc nghỉ đông và nghỉ hè. Lúc Tiểu Ngư Nhi nghỉ được lễ bà cụ mới tới, mục đích duy nhất chính là chăm sóc cháu gái.
Tiêu Dung Ngư không được nghỉ dài ngày, bà nội Tiêu tuyệt đối sẽ không tới hầu hạ con trai cùng con dâu, có lẽ là bởi vì bọn họ không xứng.
Cho nên hiện tại đồ ăn đều là Lữ Ngọc Thanh tự mình xuống bếp, Lữ Ngọc Thanh cũng tương đối toàn tài, không chỉ người có bộ dáng xinh đẹp cùng khí chất, lại còn thêm nấu ăn cũng cực kỳ ngon miệng.
Hến hoa, thịt kho tàu, sườn đậu, rau xanh, canh ngô xương heo, món nào cũng ngon cả sắc lẫn hương, đĩa cũng tương đối cầu kỳ, lại phối hợp với bàn ăn cao cấp, xuất hiện một loại bầu không khí không giống với trong nhà Trần Hán Thăng.
Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên có lẽ đã trải qua những khó khăn khi còn trẻ, mặc dù sau này điều kiện kinh tế tốt hơn một chút, nhưng gia đình rất bình dị, ở khắp mọi nơi đều có cảm giác rất giản dị.
Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh bối cảnh tốt hơn nhiều, cho nên phong cách và thói quen sinh hoạt trong nhà đương nhiên vượt trội hơn so với nhà bình thường.
Lữ Ngọc Thanh cùng Tiểu Ngư Nhi ăn cơm đều là ăn từng miếng nhỏ, Tiêu Hoành Vĩ cũng tương đối bình thường, tốc độ Của Trần Hán Thăng nhanh hơn nhiều.
"Ăn chậm một chút, không vội."
Lữ Ngọc Thanh khuyên hai lần. Thực sự với đặc điểm tính cách của dì Lữ, tác phong và trình độ học vấn của Trần Hán Thăng nhất định là không lọt vào mắt, vốn bà thuộc loại mẹ vợ khó tính, đáng lý ra phải có cảnh "bị tát vào mặt" như trong phim mới đúng.
Nhưng tình huống thực tế là, hai vợ chồng Lữ Ngọc Thanh cùng Tiêu Hoành Vĩ cơ bản tố chất rất cao, cho nên bồi dưỡng ra con gái ngoại trừ kiêu ngạo cùng tiểu bá đạo ra, dường như không có khuyết điểm gì.
Sau khi chồng cùng con gái đồng thời coi trọng Trần Hán Thăng, Lữ Ngọc Thanh cũng dần dần thay đổi quan điểm, thỉnh thoảng còn lấy ánh mắt "mẹ vợ nhìn con rể" quan sát Trần Hán Thăng.
"Thế nào, mẹ tớ nấu cơm rất ngon đúng không."
Tiêu Dung Ngư nhìn thấy Trần Hán Thăng ăn rất ngon, cô có chút đắc ý khoe khoang.
Trần Hán Thăng gật đầu: "Đó là đương nhiên, cha tớ nói người theo đuổi trước kia của dì Lữ tạo thành tiểu đoàn đấy, còn có rất nhiều con trai của quan lớn, ai cũng không nghĩ tới cuối cùng dì Lữ gả cho một cảnh sát nhỏ."
Trần Hán Thăng đây là tốt khoe xấu che, lão Tiêu cùng Lữ Ngọc Thanh đều vui vẻ, Lữ Ngọc Thanh cười nói: "Năm đó nhà tôi cũng không kém, nếu không phải người tôi thích, vì sao phải tôi phải gả chứ?"
"Vẫn là tình cảm trong quá khứ đơn thuần, hiện tại con cũng vậy." Trần Hán Thăng vội vàng nói.
Tiêu Dung Ngư hừ lạnh một tiếng, có một số việc người nào đó tự cho là cứ như vậy vạch trần, còn dám nói bản thân mình đơn thuần.
Tiểu Ngư Nhi trong lòng mất hứng, đột nhiên đưa ra một vấn đề nan giải cho Trần Hán: "Vậy cậu nói xem, mẹ tớ nấu thức ăn ngon, hay là dì Lương nấu ngon?"
"Thảo luận về những điều này để làm gì, có thú vị tí nào không?"
Lữ Ngọc Thanh ngắt lời, tay nghề của bà so với Lương Mỹ Quyên thật ra còn tốt hơn, nhưng Trần Hán Thăng trả lời như thế nào cũng không thích hợp lắm.
Nếu như trả lời Lữ Ngọc Thanh ngon hơn, đây không phải là thừa nhận mẹ ruột kém hơn sao?
Nếu như trả lời Lương Mỹ Quyên ngon hơn, thì lại là nói dối.
Vì không muốn Trần Hán Thăng khó xử, Lữ Ngọc Thanh không muốn tiếp tục vấn đề này.
Nhưng Trần Hán Thăng phản ứng rất nhanh, hắn một chút cũng không khẩn trương, ngược lại nói với Tiêu Dung Ngư: "Trong mấy đáp án này, vì sao không thêm cậu?"
"Hả?"
Tiêu Dung Ngư nghe xong có chút thẹn thùng, cô cũng không tức giận.
Thật ra Tiêu Dung Ngư không biết nấu cơm, mấy món tráng miệng như bánh ngọt nhỏ còn có thể làm, tay nghề nấu cơm của cô còn chưa được thừa hưởng từ chỗ Lữ Ngọc Thanh.
Nhưng nghe ý tứ của Trần Hán Thăng, có lẽ là không khen hai bà mẹ, mà ngược lại khen Tiêu Dung Ngư.
Tiêu Hoành Vĩ cùng Lữ Ngọc Thanh cười, nghĩ thầm thằng nhóc này đầu nảy số quá nhanh, khó trách Tiểu Ngư Nhi thích hắn như vậy.
"Vậy ba người tớ, dì Lương, mẹ tớ nấu cơm, cậu cảm thấy ai nấu ngon nhất?"
Hàng lông mi thật dài của Tiêu Dung Ngư đang run, cô đã chuẩn bị tốt đón nhận những lời ngọt ngào nhất.
"Cái này còn cần phải nói, nhất định là dì Lữ." Trần Hán Thăng không chút do dự nói: "Thêm cậu vào, chỉ là vì không muốn cho mẹ tớ ở vị trí thấp nhất."
Trên bàn ăn im lặng hồi lâu.
"······ Cha! Cha nhìn Hán Thăng kìa."
"Không sao đâu, không sao đâu, cha thích ăn những gì con làm, con làm gì cha cũng thích ăn."
······
Cuối cùng cũng ăn cơm xong, Tiêu Hoành Vĩ cùng Trần Hán Thăng ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm.
"Lần này sinh nhật hai mươi lần này của cậu, tới đây rồi cứ lặng lẽ như thế trôi qua sao?" Tiêu Hoành Vĩ hỏi, phong tục của Cảng Thành là khi sinh nhật thì bình thường đều sẽ được tổ chức.
"Cũng không có gì to tát, ngày mai chắc sẽ có họ hàng tới đây."
Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm vào TV: "Nhiều nhất là mời tất cả mọi người ăn một bữa ăn, con không chú ý đến mấy chuyện này."
Tiêu Hoành Vĩ hơi gật đầu, đây cũng là tính cách của Trần Hán Thăng, hai người đang câu được câu không nói chuyện phiếm, Tiêu Dung Ngư cũng đi tới ngồi trên sô pha, trên mặt nghiêm túc, cô còn đang tức giận.
"Dịch sang một bên chút, đừng ở bên cạnh tớ." Tiêu Dung Ngư nhìn thấy Trần Hán Thăng cách mình rất gần, lạnh lùng nói.
Trần Hán Thăng vừa mới trêu chọc cô rất thành công, hiện tại hắn thuộc về hàng "Chiến thắng quốc gia", cho nên rất nghe lời ngoan ngoãn dịch sang bên cạnh.
"Chưa đủ."
Tiêu Dung Ngư cầm điều khiển từ xa tùy ý đổi kênh, mặt không chút thay đổi trả lời.
"Còn bây giờ thì sao?"
Trần Hán Thăng lại dịch một chút.
"Vẫn không đủ."
"Không còn chỗ nào để ngồi nữa."
"Đấy là chuyện của cậu, dù sao đây là nhà tớ!" Tiểu Ngư Nhi bá đạo nói.
"Được rồi." Trần Hán Thăng nhìn đồng hồ: "Vậy tớ về trước, vị tổ tông ngài có thể tự mình lăn lộn được rồi."
Trần Hán Thăng nói xong ngay lập tức xuống lầu, Tiêu Dung Ngư cũng không giữ lại, nhưng chờ sau khi hắn đi, Tiểu Ngư Nhi từ trong phòng ngủ lấy gối ôm heo con màu hồng phấn của mình ra, thỉnh thoảng đấm một cái.
Tiêu Hoành Vĩ cùng Lữ Ngọc Thanh cũng không dám hỏi nhiều, từ tình huống hiện tại, phương thức yêu đương của người trẻ tuổi thật sự là bọn họ không hiểu được.
······
Sáng hôm sau, Trần Hán Thăng còn đang mơ màng, đột nhiên cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, còn có chút cảm giác ướt sũng.
Vừa mở mắt ra phát hiện là một nữ sinh mặc đồng phục học sinh trung học, mười sáu, mười bảy tuổi. Rõ ràng cô ấy có thể đi theo con đường hoạt bát đáng yêu, nhưng trên mặt lại mang theo một loại nụ cười tinh nghịch.
"Trần Lam, em có bệnh sao, em có bệnh thì đi ăn cứt bình tĩnh một chút đi!"
Trần Hán Thăng lớn tiếng mắng, đây là em họ Trần Lam nhà chú Hai, trong phòng khách còn có chút ồn ào, có lẽ là một nhà chú Hai tới đây.
"Bác gái, anh trai không dậy nổi, anh ấy còn mắng con bị bệnh, còn bảo con ăn năm tấn cứt."
Trần Lam lập tức méc với Lương Mỹ Quyên.
"Con không bảo nó ăn năm tấn, con chỉ bảo nó ăn một miếng." Trần Hán Thăng buồn bực cãi lại.
"Có, anh vừa nói như vậy."
"Hai đứa có thấy ghê tởm không hả!"
Chú Hai Trần Chí Minh chịu không nổi, ông ấy ở trong phòng khách ra lệnh nói: "Trần Lam, con đừng nghịch ngợm nữa, Trần Hán Thăng, con cũng nhanh chóng đứng dậy."
Chú Hai trước kia là sĩ quan quân đội chuyển công tác, giọng nói vang dội mà uy nghiêm, Trần Hán Thăng thở dài một hơi. Hắn muốn ngủ đến mười một giờ rưỡi mới dậy, hiện tại mới mười một giờ.
Thời gian nghỉ ngơi thường xuyên như vậy cứ như vậy bị phá hủy, cũng không biết có dễ dàng bị ung thư hay không.
"Em đến từ lúc nào?" Trần Hán Thăng vừa mặc quần áo, vừa rầu rĩ hỏi.
"Vừa mới tới, thật ra em cũng rất buồn ngủ."
Trần Lam lười biếng nằm lên giường, đột nhiên nhớ tới cái gì lại ngồi dậy: "Anh, chị dâu không trở về sao?"
"Không." Trần Hán Thăng lắc đầu, Trần Lam hỏi hắn chắc là Thẩm Ấu Sở, trước kia bọn họ còn từng đến nhà chú Hai.
"Nhưng chị gái xinh đẹp bên ngoài là ai?" Trần Lam cũng rất khó hiểu: "Chị ấy còn gọi bác là dì."