Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 489 - Chương 489: Cô Gái Nhà Máy Trị Giá 500 Nghìn Tệ

Chương 489: Cô gái nhà máy trị giá 500 nghìn tệ Chương 489: Cô gái nhà máy trị giá 500 nghìn tệ

"Xột xoạt."

Nhiếp Tiểu Vũ lần đầu xem xong "Hợp đồng mua lại Hỏa Tiễn 101 của Công ty hữu hạn chuyển phát nhanh Thâm Thông", mắt cô ấy dừng lại một lúc ở con số "55 triệu tệ" sau đó đưa mắt nhìn Trần Hán Thăng.

Cô ấy cau mày, khuôn mặt ngập tràn sự bối rối và mơ hồ.

Nhiếp Tiểu Vũ đã chấp nhận sự thật rằng Hỏa Tiễn 101 đã "phá sản", và thậm chí còn chuẩn bị tinh thần đồng cam cộng khổ, nhưng Bộ trưởng Trần đột nhiên xuất hiện và nói: "Thực ra, tôi đã bán Hỏa Tiễn 101 với giá 55 triệu nhân dân tệ và bây giờ tôi là triệu phú."

Ngay cả khi Bộ trưởng Trần là một triệu phú, điều cốt yếu là nếu tính toán theo cổ phần, cô ấy thực sự có 500 nghìn tệ.

"Không vội, cô có thể xem lại lần thứ hai."

Trần Hán Thăng dường như hiểu được tâm lý của Nhiếp Tiểu Vũ và cho cô đủ thời gian để bình tĩnh lại.

Nhiếp Tiểu Vũ lập tức cúi đầu xuống, lần này cô đọc nhanh hơn rất nhiều, bởi vì cô thực sự không kiên nhẫn được nữa, nên chỉ chú ý tới một vài số liệu trọng yếu.

"Bộ trưởng Trần, đây không phải là hợp đồng giả phải không, Tôi không có tiền không xinh đẹp, không đáng để cậu làm hợp đồng giả trêu đùa đâu."

Nhiếp Tiểu Vũ cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng cô ấy mở miệng ra là chất vấn, cô ấy thực sự hiểu sếp của mình quá rõ, hắn có thể làm mọi chiêu trò trong kinh doanh.

Trần Hán Thăng không hề tức giận, cười và đưa ra một tấm thẻ: "cô đến ngân hàng gần đây để kiểm tra số dư. Mật khẩu là sáu chữ số cuối ngày sinh của chị Tĩnh."

"Tôi không phải ý đó. . . ."

Nhiếp Tiểu Vũ không muốn tiếp nhận, đó chỉ là nghi ngờ hợp lý của cô.

"Mau đi, đây là nhiệm vụ, xem có phải là 500 nghìn tệ không."

Trần Hán Thăng liếc nhìn cô một cái.

Nghe nói là nhiệm vụ công việc, Nhiếp Tiểu Vũ không dám từ chối nữa, cầm thẻ chạy ra khỏi phòng làm việc.

Ở dưới lầu, Trương Minh Dung ngẩn người nhìn theo, nghĩ thầm chị Tiểu Vũ không nói mấy câu mà đã rời đi.

Ngân hàng Tiết kiệm Bưu điện ở trong khu thương mại Nghĩa Ô, Nhiếp Tiểu Vũ chạy đến đó rất nhanh, cô ấy cảm thấy như mình sắp bay trên đường đi rồi.

Kể từ khi Bộ trưởng Trần mạnh mẽ yêu cầu chính mình đi kiểm tra, 500 nghìn tệ cơ bản không chạy đi đâu được.

"Nếu có một khoản tiền khổng lồ 500 nghìn tệ, mình nên làm gì đây."

Mua nhà?

Mua một chiếc xe hơi?

Đổi điện thoại?

Hay để đi du lịch?

... .

Nhiếp Tiểu Vũ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Cô cảm thấy giống việc viết bài luận về một mệnh đề khi còn nhỏ, khi đó cô thường phải viết những bài luận dài 800 từ về "Nếu như tôi có XXX thì. . ." Nhiếp Tiểu Vũ mỗi lần như vậy đều cảm thấy rất đau khổ. Vì bản thân thực sự không sở hữu nó, do đó chỉ có thể tự biên tự diễn và nộp lên thôi.

Trước máy ATM của ngân hàng, Nhiếp Tiểu Vũ hít một hơi thật sâu, quay trái quay phải thấy xung quanh không có ai, mới đưa thẻ vào, sau khi nhập mật khẩu, một dãy số hiện lên.

5300000.

"Ôi trời."

Nhiếp Tiểu Vũ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều số 0 như vậy trong đời, nếu đây không phải là ngân hàng, Nhiếp Tiểu Vũ thực sự cho rằng ai đó đang lừa mình.

Khi một người bất ngờ có được khối tài sản khổng lồ, phản ứng đầu tiên của họ không phải là hạnh phúc mà là lo lắng.

Nhiếp Tiểu Vũ cũng vậy, cô ấy lập tức quay đầu lại nhìn, vẻ mặt giả vờ thản nhiên như không có chuyện gì.

Nhân viên bảo vệ ngân hàng đang ngáp dài, nhân viên ở quầy dao dịch đang làm nghiệp vụ, quản lý sảnh đang hướng dẫn khách hàng điền vào phiếu thông tin, tại cây ATM chỉ có một người. . . Nhiếp Tiểu Vũ dần cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô dự định đếm dãy số "0" một lần nữa rồi mới quay về.

Nhưng. . .

Nhiếp Tiểu Vũ đếm đi đếm lại, và đột nhiên phát hiện ra rằng số bị sai, đáng ra phải có 4 số 0 sau số 50, nhưng có 5 số 0.

Thêm một số 0 nữa, nó có nghĩa là gì?

Ôi trời!

Nhiếp Tiểu Vũ đột nhiên rút thẻ chạy về mà không nói một lời, thậm chí còn không biết mình băng qua đường như thế nào, trong đầu chỉ có một ý nghĩ – tốt nhất đừng cho ai biết là mình có nhiều tiền như vậy.

Tâm lý chưa ổn định đứng trước cửa văn phòng, Nhiếp Tiểu Vũ nhìn thấy Thu An Bình và Trương Minh Dung đang ngồi bên trong, cô cảm thấy bắp chân mình đang run lên.

5 triệu, sao nhiều thế! ?

Nhiếp Tiểu Vũ dự định ngồi xuống và nghỉ ngơi một lúc, sau đó hồi tưởng lại những uẩn khúc trong đó.

Nhưng khi chạm vào túi của mình, đột nhiên phát hiện ra rằng chiếc thẻ đã biến mất.

"Thẻ đâu."

Lúc này đột nhiên, Nhiếp Tiểu Vũ cảm thấy hồn bay phách lạc.

Cô vội vàng bật dậy tìm thẻ ngân hàng, vừa rồi bắp chân phát run, nhưng hiện tại toàn thân đều run lên.

Đã tìm trong túi bên trái.

Không có.

Lại tìm sang túi bên phải.

Vẫn chưa thấy.

Túi áo khoác.

Vẫn không có.

"Tiền đâu."

Nhiếp Tiểu Vũ sắp rơi nước mắt vì sợ hãi, và mấu chốt là cô ấy không nhận ra điều đó, và vẫn kiểm tra túi của mình.

"Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy."

Khi Thu An Bình thấy có điều gì đó không ổn, đẩy cửa bước tới hỏi.

"Chị An Bình, em bị mất thẻ ngân hàng rồi, Hu. . ."

Nhìn thấy Thu An Bình, Nhiếp Tiểu Vũ không thể kìm được nước mắt mà khóc thành tiếng.

5,3 triệu tệ, đây là một con số mà bản thân cô ấy không bao giờ dám mơ tới.

"Đừng lo lắng, đừng lo lắng."

Thu An Bình nhìn thấy khuôn mặt của Nhiếp Tiểu Vũ đã tái xanh, vừa đau khổ vừa lo lắng,vừa lau nước mắt vừa hỏi: "Đó là thẻ tiết kiệm màu xanh hả."

"Vâng."

Nhiếp Tiểu Vũ bất lực gật đầu, thẻ ngân hàng bưu điện đều màu xanh.

"Bên trên đó còn viết tề thiên đại thánh phải không."

Thu An Bình tiếp tục hỏi.

Nhiếp Tiểu Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, bởi vì năm 2004 là năm Thân, nên có một lô thẻ bưu điện có in hình mỹ hầu vương màu đỏ.

"Đồ ngốc."

Thu An Bình vuốt mái tóc ngắn của Nhiếp Tiểu Vũ: "Nó ở trong tay cô đó."

"Cái gì."

Nhiếp Tiểu Vũ vừa cúi đầu, tấm thẻ này thực sự vẫn nằm trong tay cô.

Thì ra vừa rồi do mình hồi hộp quá, giống như trong đời thường hay tìm cái điều khiển từ xa khi tay đang cầm điều khiển từ xa, tìm kính khi đang đeo kính vậy, quên thẻ khi thẻ đang cầm ở trên tay.

"Cảm ơn chị An Bình."

Nhiếp Tiểu Vũ cảm thấy hồn bay phách lạc cuối cùng cũng chạm xuống đất rồi, cô ấy không kịp giải thích nhiều, lập tức chạy đến tầng 2 văn phòng, trong lúc đi còn ngã một lần.

"Về rồi hả."

Trần Hán Thăng gác chân lên bàn, hút một điếu thuốc, như thể hắn không ngạc nhiên với phản ứng hiện tại của Nhiếp Tiểu Vũ.

"Bộ trưởng Trần. . ."

Nhiếp Tiểu Vũ muốn nói ra một bụng câu hỏi.

Tại sao Hỏa Tiễn 101 lại bị bán?

Tại sao 500 nghìn tệ lại biến thành 5 triệu tệ?

Tại sao. . .

Ngay lúc Nhiếp Tiểu Vũ trong lòng đang sôi sục không biết đặt câu hỏi như thế nào, Trần Hán Thăng gạt nhẹ điếu thuốc, lấy ra một tấm thẻ và nói: "Vừa rồi tôi đã lầm, thẻ 5 triệu tệ thuộc về chị Tĩnh, do đó mật khẩu là ngày sinh của cô ấy, thẻ 500 nghìn tệ này mới là của cô.

"Cái gì."

Nhiếp Tiểu Vũ mở to mắt, não vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Tuy nhiên, sau khi nghe rằng 5 triệu biến thành 500 nghìn tệ, Nhiếp Tiểu Vũ cảm thấy con tim của mình từ từ trở lại trạng thái bình thường.

Bởi vì "5 triệu" và "500 nghìn" là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau đối với con người, sau khi cô tận mắt đếm 5 triệu, và bây giờ nhìn thấy thẻ 500 nghìn tệ, trái tim cô trở lên bình thản hơn, nhưng cảm thấy rằng kế hoạch mua bán lúc nãy bây giờ có một chút vô nghĩa.

"Tiểu Vũ à, tiền không bao giờ có thể kiếm đủ được."

Trần Hán Thăng lúc này mới đặt chân xuống, chậm rãi nói: "Nếu tôi trực tiếp đưa cho cô 500 nghìn tệ, cô có thể vì thiếu kinh nghiệm sống mà không kiểm soát được khối tài sản này. Đến cả bộ trưởng Trần là tôi, mà trước đây cũng gặp sai lầm này rồi."

"Làm sao để đối phó với tình huống này."

Trần Hán Thăng cầm trên tay tấm thẻ tiết kiệm 5 triệu: "Chỉ khi cô hiểu rằng 500 nghìn tệ chỉ là một khoản tiền nhỏ, và sẽ còn nhiều của cải nữa chờ cô kiếm trong tương lai. Chúng ta phải học cách làm chủ đồng tiền, không được để tiền kiểm soát.

Nhiếp Tiểu Vũ lặng người gật đầu, xem ra đúng là như vậy, nhưng phương pháp của Bộ trưởng Trần quá trực tiếp rồi, trái tim của cô ấy thật sự không thể dễ dàng tiếp nhận.

"Đối với Hỏa Tiễn 101, tôi thực sự đã bán nó."

Trần Hán Thăng thẳng thắn chia sẻ: "Trước đây, tôi không nói với cô, chỉ vì cô có tình cảm sâu đậm với Hỏa Tiễn 101, nhưng về lâu dài cô sẽ hiểu việc làm này là đúng đắn, bởi vì chúng ta không có kênh vận chuyển đường dài, một khi vì lợi ích mà cạnh tranh với Thâm Thông, chúng ta sẽ bị chết chẹt trong đó."

"Vì thế."

Trần Hán Thăng chỉ xuống lầu: "Sự vắng vẻ hôm nay không phải là che đậy, mà là sự thật."

"Cô đã làm việc trong Hỏa Tiễn 101 lâu như vậy, nhất định phải học cách đứng ở một góc độ cụ thể của ngành nghề để đánh giá được mất."

Trần Hán Thăng vỗ mông đứng lên: "Cô ở đây nghĩ đi, nhưng nhớ giữ bí mật, chuyện này vẫn chưa thể công khai."

"Còn nữa, chị Tĩnh đã trở về."

Trước khi rời đi, Trần Hán Thăng lại dặn dò: "Tôi tới đây sẽ làm sản phẩm điện tử, cô hãy chuẩn bị sẵn sàng, nhân tiện trả lương cho chị Thu và Minh Dung, cả hai đều điều chỉnh tăng lương."

Nửa giờ sau khi Trần Hán Thăng rời đi, Thu An Bình đi lên gõ cửa: "Tiểu Vũ, cô không sao chứ."

Đây là một hành động quan tâm của chị Thu, Nhiếp Tiểu Vũ đã ở trên này một mình rất lâu rồi.

"Chị An Bình, tôi không sao, chị đợi một lát."

Giọng nói của Nhiếp Tiểu Vũ trầm lắng mà bình tĩnh,Thu An Bình mới cảm thấy yên tâm.

Đợi sau khi Nhiếp Tiểu Vũ đi xuống, trên tay cô ấy cầm một tờ phiếu tính lương, nhân viên ký tên vào tờ này trước khi trả lương.

Thu An Bình và Trương Minh Dung liếc nhìn số liệu ở trên tờ phiếu, hai người cùng lúc ngẩng đầu: "Tiểu Vũ, có sai sót gì không."

Của Thu An Bình là 4. 200 nhân dân tệ, còn của Trương Minh Dung là 3. 000 nhân dân tệ, tất cả đều cao hơn thu nhập ban đầu.

Nhiếp Tiểu Vũ nhận thấy biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt của họ và nghĩ thầm tăng thế này có là gì, các cô không thể nghĩ tới tôi vừa trải qua câu chuyện ly kỳ từ 0 biến thành 500 nghìn tệ, rồi từ 500 nghìn tệ biến thành 5 triệu tệ, cuối cùng từ 5 triệu tệ lại biến thành 500 nghìn tệ.

"Đây là chỉ thị của Bộ trưởng Trần."

Nhiếp Tiểu Vũ kiên nhẫn nói: "Sắp tới sẽ có nhiều tiền hơn chờ chúng ta kiếm, đừng quá kinh ngạc, chúng ta nhất định phải làm chủ đồng tiền."

Lương phát trong ánh mắt sững sờ của Thu An Bình và Trương Minh Dung, Nhiếp Tiểu Vũ nhớ ra rằng nhà máy điện tử vẫn còn nhiệm vụ vào buổi chiều, cô cất thẻ ngân hàng và rời đi với chiếc túi nhỏ, thậm chí còn không thèm kiểm tra số dư.

Sẽ như thế nào nếu một sinh viên đại học bình thường đột nhiên có 500 nghìn tệ?

Nhiếp Tiểu Vũ chọn tiếp tục làm một công nhân trong nhà máy.

... ... . . .

Bình Luận (0)
Comment