Sau khi Trần Hán Thăng rời văn phòng, hắn đi thẳng đến số kiot 168 ở góc đông nam thuộc khu thương mại Nghĩa Ô, nơi sắp là chi nhánh thứ hai của quán trà sữa, hiện vẫn đang trang trí và dọn dẹp đơn giản.
Đối với những người thiếu vốn nghiêm trọng như Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ, bọn họ đều lựa chọn cố gắng tự mình làm hết mọi việc, vì vậy hai người và cô nữ sinh làm thêm là Trương Phương Kỳ đang bận rộn làm việc.
Hồ Lâm Ngữ gặp phải một vết bẩn dù làm cách nào cũng không thể lau được, trong lòng không khỏi bực tức, không chịu được lớn tiếng than thở: “Ấu Sở, Trần Hán Thăng nhà cậu có đáng tin cậy không, nhiệt huyết trào dâng trong lần khởi nghiệp thứ 2, nhưng bản thân lại không có trách nhiệm, còn để lại mọi việc cho bọn con gái chúng mình.
Trên thực tế, việc mở chi nhánh trà sữa đúng là kế hoạch mà Trần Hán Thăng đột nhiên đề cập đến, Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ ban đầu còn chưa kịp có phản ứng gì, và bị kéo tham gia vào một cách khó hiểu.
Đợi lúc Tiểu Hồ nghĩ lại, thì tiền thuê mặt bằng một năm đã trả rồi.
“Tớ đang ôn thi chuyển cấp, còn cậu đang ôn thi tuyển sinh sau đại học, chỉ có Trần Hán Thăng là không có việc gì làm khi công ty đã phá sản, vậy mà cậu ta cứ biệt tích cả ngày không thấy bóng dáng...”
Hồ Lâm Ngữ đứng dậy xoa eo, nhưng vẫn không ngừng than thở.
Ánh mắt của Thẩm Ấu Sở trên lớp khẩu trang có chút ái ngại, Cô ấy vốn đang lau bụi ở góc tường đi tới, nhẹ giọng nói: “Cậu, cậu nghỉ ngơi trước đi, chỗ này để tớ.”
Vết bẩn trên miếng gạch men này rất khó lau sạch, cho dù thấm ướt cũng không có tác dụng gì, Thẩm Ấu Sở phải quỳ xuống, cẩn thận dùng móng tay cậy từng chút một, cặp lông mi dài thường xuyên rung lên, vẻ mặt tập trung và tỉ mỉ.
Hồ Lâm Ngữ nhìn quần và tay áo đã bị dính bẩn của Thẩm Ấu Sở, khóe miệng mấp máy định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ im lặng thở dài, cúi xuống giúp đỡ.
Cô rất không hài lòng về Trần Hán Thăng, nhưng điều này không liên quan gì đến Thẩm Ấu Sở.
“Ấu Sở, cậu cái gì cũng tốt, nhưng lại yêu một người đàn ông như Trần Hán Thăng, cậu ta không xứng với cậu chút nào.”
Hồ Lâm Ngữ không phải khuyên chia tay, mà giống như lời đánh giá của một người bạn, kể cả trước mặt Trần Hán Thăng cô ấy cũng dám nói điều này, bởi vì Tiểu Hồ cũng là bạn của Trần Hán Thăng.
Buổi trưa, ba cô gái mới nghỉ làm và lấy đồ ăn vặt để ăn trưa.
Thẩm Ấu Sở và Trương Phương Kỳ đều thuộc dạng gia đình khó khăn, và điều kiện gia đình của Hồ Lâm Ngữ cũng bình thường, vì vậy họ làm việc đều rất thực tế và trong ăn uống cũng không có yêu cầu gì nhiều.
Thẩm Ấu Sở ăn một chiếc bánh mì với giá 1 tệ 4 chiếc, và uống nước nóng trong bình giữ nhiệt, nhân tiện lấy ra quyển “Tiếng Anh ôn thi cao học” và lật từng trang xem, dùng quãng thời gian ít ỏi này để học thuộc từ mới.
Hồ Lâm Ngữ không có nghị lực lớn như vậy, cô ấy đang cùng Trương Phương Kỳ nói chuyện phiếm, vẫn đang suy nghĩ về việc kinh doanh quán trà sữa sau này.
Quán này tương đối lớn, nằm giữa quán Game và quán KTV, lưu lượng người qua lại cũng rất nhiều, nhưng người nghiện game căn bản không để ý đến, họ đều tập trung vào quán game, chỉ có những cô gái đi dạo hoặc những cặp tình nhân họ mới quay đầu quan sát một chút.
Tuy rằng Tiểu Hồ có chút coi nhẹ quán trà sữa này, thậm chí còn cảm thấy việc này gây trì hoãn cho việc thi chuyển cấp, là một sự kiện trọng đại của cuộc đời mình, nhưng sau khi thực sự tham gia vào, cô ấy vẫn thấy rất tự hào.
“Thật tuyệt khi bắt đầu khởi nghiệp trong một thời gian, liên tục khởi nghiệp liên tục vui.”
Đây có lẽ là suy nghĩ thực sự trong lòng của Hồ Lâm Ngữ.
………….
Trần Hán Thăng đi tới vào lúc này, sau khi Hồ Lâm Ngư nhìn thấy, đủ loại ngôn ngữ châm chọc tuôn ra như súng máy.
“Đã lâu không gặp, Trần tổng.”
“Tại sao cậu không đi chơi game đi.”
“Quán game ở ngay phía bên cạnh đó, có cầm theo chứng minh thư chưa.”
Đối với những lời này, Trần Hán Thăng mỉm cười và không để tâm cho đến khi Hồ Lâm Ngữ tung chiêu lớn, cô ấy cầm lấy tay phải của Thẩm Ấu Sở, đưa ra trước mặt Trần Hán Thăng và nói. “Cậu có thể không quan tâm chúng tớ, vậy còn Ấu Sở?”
Trần Hán Thăng nhìn thấy vết bẩn trong móng tay của Thẩm Ấu Sở, vẻ mặt sửng sốt, nhưng miệng lại nói: “Làm việc mà, đây không phải là rất bình thường sao, chỉ cần rửa một chút là sạch.”
“Nhìn đi, nhìn đi.”
Hồ Lâm Ngữ dường như tìm ra sơ hở: “Trên mạng nói đàn ông mà để phụ nữ khổ cực thì đó là kẻ vô dụng nhất, thật không ngờ Trần Hán Thăng cậu lại là loại đàn ông như vậy.”
“Ôi trời, bây giờ đã có súp gà độc nhé.”
Trần Hán Thăng không nhịn được bật cười: “Hồ Lâm Ngữ, những thứ này xem một chút là được. Nếu cậu coi chúng là chân lý và định hình quan điểm của chính mình, thì tương lai sẽ rất khó tìm được bạn trai, bởi vì cậu sẽ không thích ai được.”
“Ôi giời, tớ lại nghĩ nó rất hợp lý.”
Hồ Lâm Ngọc bĩu môi: “Ấu Sở trước mặt cậu không có một chút địa vị gì, sau này tớ sẽ tìm một người bạn trai sẽ coi tớ như công chúa.”
“Giỏi.”
Trần Hán Thăng bật cười: “Nhưng đừng làm công chúa nhé. KTV toàn là công chúa đó, danh hiệu này thật sự không đáng tiền.”
“Hừ.”
Hồ Lâm Ngữ xuỳ một tiếng coi thường, đi ra ngoài tiếp tục trò chuyện với Trương Phương Kỳ.
………...
Trần Hán Thăng không ngờ lại có loại nữ quyền không não này ở xung quanh mình, nhưng nghĩ đến tính cách và hoàn cảnh trưởng thành của Tiểu Hồ, xem ra cô ấy thực sự có một chút “tiềm năng” để như vậy.
Hồ Lâm Ngữ lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ ở phương Bắc. Gia đình có một người em trai. Dưới sự đối xử bất bình đẳng trong thời gian dài, tính cách ngay thẳng và hiếu thắng của cô ấy ngày càng nhiều.
Vì vậy, cô ấy không thể chịu được sự diêm dúa lòe loẹt của Thương Nghiên Nghiên.
Đó là lý do tại sao cô ấy muốn tham gia kỳ thi công chức và sử dụng lợi thế nghề nghiệp này để đạt được địa vị hợp pháp trong gia đình.
Vì vậy, khi nhìn thấy những lý lẽ nhấn mạnh đến “quyền lợi” của phụ nữ, cô đều cảm thấy nó rất hợp với mình.
“Tiểu Hổ là một đồng chí tốt.”
Trần Hán Thăng dõi theo Hồ Lâm Ngữ, lắc đầu nói: “Cậu nếu có thời gian, hãy khuyên bảo một chút. Nhất định phải dùng não khi lướt web, nếu không thiệt thòi sẽ là chính mình mà thôi.”
Thẩm Ấu Sở nghe lời gật đầu, quan niệm về gia đình của cô ấy hoàn toàn trái ngược với Hồ Lâm Ngữ.
“Còn nữa, cậu cũng rất ngốc.”
Trần Hán Thăng lại nắm lấy ngón tay của Thẩm Ấu Sở, đưa lên miệng thổi: “Cứ phải dùng móng tay cạo sao, sao không mua ít giấy giáp để cọ, cửa hàng kim khí ở ngay bên cạnh mà.”
“Không, không sao đâu.”
Thẩm Ấu Sở đỏ mặt thu tay về, thật ra cô cũng không cảm thấy có gì, ngược lại quan tâm hỏi Trần Hán Thăng: “Ngày hôm qua có uống nhiều không.”
“Ừ, uống rất nhiều và hôm nay tớ vẫn ngủ trên xe mà.”
Trần Hán Thăng nói dối mà không thay đổi sắc mặt. Thực tế, sẽ rất thú vị nếu một kẻ cặn bã như hắn phải lòng “nữ quyền giả” Hồ Lâm Ngữ, tiếc rằng vẻ đẹp của Tiểu Hồ là không đủ, và hai người chỉ có thể thỉnh thoảng gặp nhau.
Trần Hán Thăng ăn hai cái bánh mì thay bữa trưa, buổi chiều khi Thẩm Ấu Sở trở lại trường học, hắn đã đến sân bay Lộc Khẩu đón người.
Khổng Tĩnh sắp trở về, đây mới là đại tướng thực sự, nếu có một vị ngự tỷ như vậy quản lý, hiểu nhân tình, hiểu được các loại quy tắc giúp chuẩn bị cho kế hoạch xây dựng nhà máy điện tử, thì áp lực của Trần Hán Thăng chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.
Chuyến bay từ Thụy Điển đến Kiến Nghiệp mất khoảng 10 tiếng đồng hồ nên dù cất cánh từ sáng sớm nhưng mãi đến khoảng 4 giờ chiều mới đến nơi.
Khổng Tĩnh và Ôn Linh rất dễ nhận ra, cả hai đều cao và có đeo kính râm trên mặt.
Tuy nhiên, Ôn Linh còn trẻ, bước đi nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, Khổng Tĩnh chững chạc hơn, thân trên thẳng tự nhiên, phong thái ung dung tự tại, khóe miệng hơi nhếch lên khiến người ta cảm thấy thân thiện.
“Đây là người đẹp đến từ đâu.”
Trần Hán Thăng nhiệt tình vẫy tay, hắn bước nhanh tới định ôm, nhưng Khổng Tĩnh vốn chỉ muốn bắt tay nên khi hai người đến gần, một người nhiệt tình rang hai cánh tay, người kia lịch sự đưa cách tay phải ra.
Trần Hán Thăng có chút ngượng ngùng, nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế và cũng đưa tay phải ra, nhưng Khổng Tĩnh cảm thấy đã lâu không gặp nhau, thật sự nên ôm một cái.
Vì vậy, hai người đồng thời điều chỉnh tư thế, chỉ có điều Khổng Tĩnh hơi mở hai cánh tay ra, còn Trần Hán Thăng thì đưa tay phải ra.
“Hả?”
“Hả?”
Mọi người đồng thời thu lại hành động, bắt đầu tán gẫu, cố hết sức quên đi chuyện ngại ngùng vừa rồi.
Trần Hán Thăng: Thời tiết ở Kiến Nghiệp rất đẹp.
Khổng Tĩnh: Có vẻ như cũng đã bắt đầu giảm nhiệt.
Trần Hán Thăng: Đúng vậy, Thụy Điển lạnh hơn nhiều.
Khổng Tĩnh: Hai chúng ta rốt cuộc ai là người đi du lịch?
…………...