Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 491 - Chương 491: Giờ Vờ Bị Sét Đánh

Chương 491: Giờ vờ bị sét đánh Chương 491: Giờ vờ bị sét đánh

Sự ngại ngùng và bối rối này tiếp diễn cho đến khi họ lên taxi và biến mất khi Trần Hán Thăng và Khổng Tĩnh trò chuyện bình thường.

“Tôi đã đặt một phòng ở nhà hàng, lát nữa sẽ tiếp đón mọi người nồng hậu.”

Ngồi ở ghế phụ Trần Hán Thăng quay đầu lại nói, bây giờ hắn mới nghiêm túc nhìn Khổng Tĩnh và Ôn Linh

Sau chuyến du lịch nước ngoài trở về, làn da của Khổng Tĩnh trắng hơn một chút nhưng thần sắc vẫn rất an nhàn.

Hai chân cô ấy khép lại, thân thể hơi tựa vào ghế, trong xe taxi có mùi thơm đặc biệt, đó là mùi thơm của chị Tĩnh.

Ôn Linh đã thay đổi rất nhiều, nỗi buồn tích tụ trên lông mày dần biến mất, thay vào đó là thái độ sống tích cực lạc quan.

“Xem ra đi theo Chị Tĩnh, có vẻ Ôn Linh đã thoát ra khỏi vết thương tình cảm.” Trần Hán Thăng nghĩ thầm.

“Trần tổng chu đáo quá.”

Khổng Tĩnh thản nhiên đón nhận ánh mắt của Trần Hán Thăng, cười nói: “Thật ra ở nước ngoài không có gì khác, nhưng đặc biệt nhớ món cơm trắng ở quê nhà.”

“Một lúc nữa phải ăn nhiều chút nhé.”

Trần Hán Thăng mạnh mẽ vung tay: “Nếu có thể ăn sạch tài sản hàng chục triệu tệ của tôi, coi như mọi người rất có năng lực.”

“Haha.”

Khổng Tĩnh cho Trần Hán Thăng một cái nhìn kiêu hãnh, nũng nịu và có một chút phong tình.

“Ha ha.”

Anh tài xế taxi cũng cười theo.

Mặc dù cả hai đều là “haha.” , nhưng sự khác biệt giữa họ là khá lớn.

Trần Hán Thăng bất mãn nhìn bác tài xế: “Cười cái gì vậy, anh cho rằng tôi đang khoác lác sao.”

“Không không.”

Tài xế lắc đầu không chịu thừa nhận nhưng vẫn giọng điệu vẫn làm ra vẻ: “Người thanh niên à, có thể hiểu được.”

Những tài xế taxi trung niên ở nhiều thành phố trên khắp đất nước dường như có thói quen này, có lẽ họ đã gặp rất nhiều người từ khắp nơi, họ luôn cảm thấy mình là người hiểu biết nhiều, thích giảng đạo lý với hành khách, còn không tiếp nhận sự phản bác.

“Ha ha.”

Trần Hán Thăng cũng không đưa ra được bằng chứng, dù sao thì 55 triệu vẫn còn trong tài khoản của công ty, hắn chỉ có thể “haha” lại với tài xế, sau đó trò chuyện với Khổng Tĩnh về phong tục và văn hóa của Bắc Âu.

Ba âm thanh “Haha.” Đại diện cho các ý nghĩa khác nhau. Đây thực sự là một tính từ bao hàm ý nghĩa phong phú.

Ngoài việc chào Trần Hán Thăng khi họ vừa gặp, Ôn Linh khá trầm lặng, lắng nghe Trần Hán Thăng và Khổng Tĩnh trò chuyện.

Cô ấy luôn bên cạnh Khổng Tĩnh, mơ hồ biết rằng Hỏa Tiễn 101 phá sản là chuyện rất kỳ lạ, nếu không Khổng Tĩnh đã không bỏ mặc để đi du lịch.

Tuy nhiên, Trần Hán Thăng không nói rõ, Ôn Linh cũng không tò mò, cô ấy biết cậu sư đệ này rất có năng lực, năm đó ép Hà Sướng thôi học là điều không phải học sinh bình thường có thể làm được.

Sau khi đến khu thương mại Nghĩa Ô và xuống xe, tài xế nhìn phía sau khi Trần Hán Thăng và Khổng Tĩnh đang trò chuyện thân mật, khinh thường nói: “Thật là biết nói khoác, còn không đủ tiền mua một chiếc xe Hạ Lợi mà đòi làm triệu phú sao, nhưng người phụ nữ xinh đẹp kia có vẻ tin vào điều đó”

“Chết tiệt, đúng là không còn thiên lý mà.”

Người tài xế nhổ một miếng nước bọt và bỏ đi với vô vàn nỗi phẫn uất.

….

Vào buổi tối, Trần Hán Thăng rủ Nhiếp Tiểu Vũ, Thu An Bình và Trương Minh Dung cùng nhau đi ăn tối với Khổng Tĩnh.

Khi Trương Minh Dung nhìn thấy Khổng Tĩnh, xúc động ôm chầm lấy vừa khóc nức nở vừa gọi.

Khổng Tĩnh có nhân cách tốt nên rất được quý mến, khả năng quản lý của cô ấy bao gồm sự nhẹ nhàng, dịu dàng có ở người phụ nữ, sự ân cần và ấm áp, điều này dường như bổ sung cho phong cách quản lý của Trần Hán Thăng.

Sau bữa ăn, tất cả mọi người đều biết Trần Hán Thăng và Khổng Tĩnh sẽ có chuyện cần bàn bạc, nên họ đều đứng dậy chào tạm biệt, Ôn Linh cũng muốn rời đi, nhưng lại bị Trần Hán Thăng kéo lại.

“Chị Ôn đừng rời đi nhé. Chị Tĩnh tin chị, nên tôi cũng tin chị.”

“Tôi...”

Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ôn Linh, cô ấy ngập ngừng nhìn Khổng Tĩnh.

“Trần tổng là ông chủ, tất cả chúng ta hãy lắng nghe cậu ấy.”

Khổng Tĩnh cười nhẹ: “Cũng để tránh việc tôi phải giải thích sau này.”

“Vậy hả, cảm ơn.”

Ôn Linh nhỏ giọng cảm ơn Trần Hán Thăng. Khi cô vào Hỏa Tiễn 101, đại khái là với tâm thế “trả ơn”, dần dần được cả đội chấp nhận, đặc biệt là Khổng Tĩnh còn tin tưởng, kèm theo ý định bồi dưỡng để trở thành trợ lý.

Sau khi rời nhà hàng, Trần Hán Thăng đưa Khổng Tĩnh đi dạo.

Vào giữa tháng mười một, Kiến Nghiệp đã se lạnh, bầu trời về đêm không còn là xanh tươi rực rỡ nữa, dường như đã bị mùa thu nhuộm thành một tấm lụa đen, những ngôi sao lấp lánh lúc sáng lúc tối tô điểm ở trên đó.

“Cái lạnh của Kiến Nghiệp thực sự hiếm có ở trên thế gian.”

Khổng Tĩnh cảm thán nói: “Nhiệt độ ở Bắc Âu thực ra thấp hơn, nhưng cái lạnh ấy lại đơn giản hơn, không giống như Kiến Nghiệp cái lạnh kéo dài, còn thoang thoảng một nỗi u sầu thấu tim người ta.”

“Nói cho cùng cũng là cố đô của sáu triều đại.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Nhất định phải kèm theo chút gì đó đặc biệt.”

Khổng Tĩnh gật đầu, cài cúc áo gió, đón gió thu và nói chuyện với Trần Hán Thăng về những dự định trong tương lai.

Đến bây giờ Ôn Linh mới biết rằng Hỏa Tiễn 101 đã được bán với giá 55 triệu nhân dân tệ, Trần sư đệ tới đây muốn làm điện thoại di động, hắn còn muốn tự mình mở một nhà máy điện tử.

“Người giỏi, thì mãi mãi vẫn giỏi như vậy.”

Ôn Linh ngẩng đầu lên, nhìn Trần Hán Thăng đang mặt mày hớn hở nói chuyện với Khổng Tĩnh, ánh đèn ven đường chiếu vào mặt của hắn, phản chiếu ra sự kiêu ngạo và tham vọng trong mắt hắn.

Trần Hán Thăng đã đưa họ rời khỏi khu vực phồn hoa của Giang Lăng và đưa họ đến đến đại lộ công nghiệp ở ngoại ô.

Khổng Tĩnh không hỏi gì, Trần Hán Thăng có mục đích của riêng mình.

Không mất nhiều thời gian để đến số 157 Đại lộ Công nghiệp, nơi có Nhà máy Điện tử Tân Thế Kỷ, đây là một nhà máy với hàng nghìn người lao động, nhìn từ ngoài cổng vào sáng rực, đó là một khung cảnh phồn vinh.

“Chị Tĩnh.”

Trần Hán Thăng chỉ vào nhà máy điện tử và nói: “Nếu tôi mở một nhà máy mới, Trịnh tổng của Tân Thế Kỷ hứa sẽ góp vốn để hiện thực việc chia sẻ nguồn lực.”

Khổng Tĩnh và Tân Thế Kỷ không quen biết nhiều, chỉ là trong đợt dịch SARS năm đó, nhà máy điện tử cần một công ty chuyển phát nhanh để vận chuyển hàng hóa, khi không ai dám nhận, Trần Hán Thăng “liều chết” nhận công việc này, và từ đó hắn đã từng bước leo lên đỉnh cao sự nghiệp.

“Chia sẻ tài nguyên, làm sao có thể dễ dàng như vậy được.”

Gió buổi tối nổi lên, ngay khi Khổng Tĩnh mở miệng có một vài sợi tóc bay vào miệng cô, viền áo gió cũng bị thổi bay tạo tiếng sột soạt.

“Trịnh tổng và tôi có mối quan hệ rất tốt. Nói cho cùng đã sống chết cùng nhau trong suốt thời kỳ SARS.”

Trần Hán Thăng nói với tinh thần cực cao.

Khổng Tĩnh khẽ “ừ” một tiếng, kinh nghiệm làm việc của cô ấy rất phong phú, cô hiểu tư bản vốn không tin vào tình cảm, hơn nữa cô cũng biết Trần Hán Thăng rất thông minh, đạo lý này hắn nhất định sẽ hiểu.

Tiếng còi xe ‘tít tít’.

Trong lúc ba người đang đứng ở cổng nhìn ra, một chiếc xe 7 chỗ cách đó không xa từ từ tiến đến, có lẽ là đi vào nhà máy điện tử.

Trần Hán Thăng không quan tâm, khi chuẩn bị rời đi với Khổng Tĩnh, chiếc xe 7 chỗ đột nhiên dừng lại từ từ, sau đó Trần Hán Thăng mới nhận ra rằng Trịnh Quan Đề thực sự đang ngồi trên đó.

……

Kể từ khi Trần Hán Thăng “dựa vào” Hồng Sĩ Dũng và được bổ nhiệm làm phó chủ nhiệm bộ phận hậu cần, bạn thân Trịnh chưa bao giờ liên lạc lại với Trần Hán Thăng, giờ hai người bất ngờ gặp nhau, Trần Hán Thăng cảm thấy trong lòng có chút “đột ngột.”

“Trịnh tổng, ăn tối chưa.”

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, nhưng vẫn sốt sắng chào hỏi.

Trịnh Quan Đề không trả lời.

“Chắc do gió to lắm nên cô không nghe thấy.”

Trần Hán Thăng vừa rồi đang khoác lác trước mặt Khổng Tĩnh, thể diện để ở đâu nên tiến lại gần vài bước: “Trịnh tổng, cô ăn cơm chưa.”

“Tránh ra, đừng ngáng đường.”

Trịnh Quan Đề vẫn không nói, nhưng một nữ thư ký của văn phòng tổng giám đốc trong xe đã mắng thẳng hắn luôn.

Cô thư ký này là người hâm mộ của Trịnh Quan Đề, cô ấy đặc biệt hâm mộ vị sếp nữ trẻ này, nhưng khi Trần Hán Thăng đã “phản bội” Trịnh tổng vào thời điểm quan trọng, gây ảnh hưởng nghiệm trọng đến tầm ảnh hưởng của Trịnh Quan Đề trong nhà máy, đội ngũ của Hồng Sĩ Dũng hiển nhiên đã được mở rộng ra rất nhiều.

Trịnh tổng ban đầu chỉ huy đầy quyết đoán ,bây giờ thường đứng ngẩn ngơ bên cửa sổ.

“Miệng cô nương thật lợi hại.”

Trần Hán Thăng trong lòng khó chịu, mặt vẫn nở một nụ cười trên môi mà đối đáp.

Nhìn thấy bộ dạng không biết xấu hổ của Trần Hán Thăng, nữ thư ký lập tức mở một chai nước khoáng và hắt về phía Trần Hán Thăng.

“Chết tiệt, cô còn biết ném ám khí.”

Trần Hán Thăng không kịp né tránh, cả khuôn mặt và cơ thể đều bị dính nước.

“Hứ, đồ sở khanh.”

Khi nữ thư ký nhìn thấy bộ dạng nhem nhuốc của Trần Hán Thăng, trong lòng cảm như giải được cục tức, vẫy tay ra hiệu cho tài xế lái xe vào nhà máy.

Trong quá trình này, bạn thân Trịnh sắc mặt vô cảm, nhưng ánh mắt của cô ấy dừng lại ở Khổng Tĩnh và Ôn Linh trong vài giây.

Phù, miệng hắn nhổ ra một miếng nước.

Trần Hán Thăng phun nước vừa bị hất từ trong miệng ra, quay đầu nhìn Khổng Tĩnh, nghiêm nghị nhấn mạnh.

“Chị Tĩnh, nếu tôi nói rằng vì tôi quá quen thuộc với Trịnh tổng nên chúng tôi thường xuyên trêu đùa như thế này, chị có tin không.”

Bình Luận (0)
Comment