Khổng Tĩnh chắc chắn không tin, cô ấy không ngốc, hơn nữa sự kiên quyết của thư ký khi vẩy nước cũng không giống trò đùa chút nào.
“Trịnh tổng người sống chết có nhau của cậu, có đáng tin không?”
Khổng Tĩnh thấy ái ngại nên không nói ra sự thật, vì vậy cô ấy chỉ có thể lịch sự nhắc nhở : “Nên nghĩ cho thật kỹ lại. Tôi sẽ đi dạo với Ôn Linh, dù sao thì cậu vẫn còn trẻ, nên đừng lo lắng về việc bắt đầu khởi nghiệp lần thứ hai.”
“Đáng tin cậy, tuyệt đối đáng tin cậy.”
Trần Hán Thăng quả quyết nói: “Chị Tĩnh, nhiệm vụ tiếp theo của chị là liên hệ với Chính quyền khu Giang Lăng và thuê mấy trăm mẫu đất hoang ở gần đó. Khu vực này là vùng ngoại ô, giá đất rất rẻ.”
“Vậy thì cũng không cần phải ở gần Tân Thế Kỷ như vậy, chúng ta có nên cách xa hơn một chút không.” Khổng Thành chân thành kiến nghị.
Đánh giá về những hành động vừa rồi, họ dường như không hề muốn chào đón Trần Hán Thăng như một người hàng xóm.
“Gần một chút tốt hơn.”
Trần Hán Thăng nói: “Tới lúc đó sẽ thuận tiện hơn cho chúng ta trong việc đục khoét tài nguyên...”
“Hả?”
Khổng Tĩnh nghiêng đầu bày tỏ rất kỳ lạ, không phải là giúp đỡ lẫn nhau và chia sẻ tài nguyên sao, tại sao càng nghe càng thấy kỳ cục vậy.
“À, không.”
Trần Hán Thăng điều chỉnh lại ngôn ngữ: “Gần hơn một chút, rất tiện cho chúng ta tham khảo. Họ là những người có thâm niên trong ngành, chúng ta còn phải học hỏi thêm nhiều.”
“Vậy sao.”
Khổng Tĩnh bán tín bán nghi gật đầu, rõ ràng giữa Trần Hán Thăng và cô Trịnh kia có một câu chuyện gì đó.
Tuy nhiên, tính chuyên nghiệp của Khổng Tĩnh rất tốt, nếu Trần Hán Thăng không muốn nói, thì cô ấy sẽ không hỏi tiếp.
Đây là ưu điểm của chị Tĩnh, một phụ nữ trẻ trưởng thành, sống tốt chu đáo nhưng không ăn bám.
Tiếp theo, Trần Hán Thăng đưa Khổng Tĩnh đi vòng quanh Đại lộ Công nghiệp, chỉ ra một vài lô đất trống và yêu cầu Khổng Tĩnh chủ động liên hệ với Chính quyền khu Giang Lăng.
Việc khoanh đất xây dựng nhà máy đòi hỏi một quy trình nhất định, trước tiên công ty phải làm một hồ sơ dự án và một khoản tiền đặt cọc nhất định, chính phủ có thể mời các chuyên gia tiến hành thẩm định, sau khi thẩm tra các hạng mục được thông qua, hai bên sẽ thảo luận về các chính sách ưu đãi cụ thể.
Tuy nhiên, các nhà đầu tư đều là khách, về cơ bản sẽ không có rào cản, với năng lực của Khổng Tĩnh, cô ấy có thể xử lý những việc này một cách dễ dàng.
Sau khi làm rõ nhiệm vụ, Khổng Tĩnh định về nhà nghỉ ngơi, cô cũng cần điều chỉnh thích ứng thời gian biểu ở trong nước.
“Tiểu Ôn, cô vẫy một chiếc taxi đi.”
Khổng Tĩnh dặn dò: “Buổi tối về nhà tôi nghỉ ngơi, ngày mai cô từ từ tìm nhà, đây là nhiệm vụ lâu dài.”
“Chị Tĩnh, tôi muốn trở lại trường học.”
Ôn Linh gọi giúp taxi, nhưng không rời đi cùng Khổng Tĩnh: “Thỏa thuận ba bên với trường học cần phải ký kết. Tôi lo lắng sau này bận rộn sẽ quên đi mất.”
“Ồ, không sao, ngày mai gặp lại nhé.”
Khổng Tĩnh không để tâm, lên taxi và rời đi.
Trần Hán Thăng đứng bên cạnh và không nói gì, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Ôn Linh.
Trên thực tế, thỏa thuận ba bên của Ôn Linh đã được nộp từ lâu, và Trần Hán Thăng đã lợi dụng chức phó chủ tịch hội sinh viên để giúp cô ấy điền nộp.
“Cô ấy cố ý nói điều này, có lẽ là vì có chuyện cần phải rời Khổng Tĩnh và tự mình báo cáo”
Trần Hán Thăng trong lòng suy nghĩ, kỳ thực mối quan hệ giữa Khổng Tĩnh và Ôn Linh có lẽ còn thân thiết hơn chính bản thân hắn.
“Ôn sư tỷ muốn trở lại trường học, hay là chúng ta cùng về nhé?”
Trần Hán Thăng hỏi thăm dò,
“Cũng được.”
Ôn Linh ngay lập tức gật đầu, và Trần Hán Thăng càng chắc chắn về suy nghĩ này.
“Nếu không vội, chờ tôi một chút, tôi bận chút việc khác.”
Đầu tiên, Trần Hán Thăng đến cửa hàng kim khí ở khu Thành phố thương mại Nghĩa Ô để mua một ít giấy ráp, sau đó đến số 168 góc đông nam.
Ôn Linh luôn đi theo phía sau, vẻ mặt có chút do dự, hẳn là đang muốn nói gì đó.
Tiếng đẩy cửa ‘lộp bộp’.
Trần Hán Thăng đẩy cửa kính của cửa hàng ra, bật đèn và đi vòng quanh phòng, cúi xuống lấy giấy ráp thử cọ vết bùn đất.
Vừa cọ hắn vừa nói: “Quán trà sữa trong trường chuẩn bị mở rộng quy mô, đây là chi nhánh thứ hai”.
Ôn Linh yên lặng lắng nghe, Trần Hán Thăng bò trên mặt đất, sau khi dùng giấy ráp lau sạch bùn đất, còn thổi nhẹ một hơi, để mặc bụi rơi trên đầu và lông mày hắn.
“Thẩm Ấu Sở đã đến để dọn dẹp vào buổi sáng, chị chắc cũng hiểu mà.”
“Tính cách cô ấy có chút đơn thuần”
Trần Hán Thăng mỉm cười, trong ánh mắt chìm đắm vẻ dịu dàng: “Cô ấy dại dột dùng móng tay cạy những vết bùn đất này, móng tay đều bị mài cùn rồi, tôi cảm thấy thương xót, vì vậy hiện tại có chút rảnh rỗi, thôi thì làm luôn những việc nặng nhọc này.”
“Ôn sư tỷ không cười tôi chứ.”
Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên và nói.
“Làm sao có thể chứ.”
Thực ra Ôn Linh cũng cảm động sau khi nhìn thấy vậy, cô ấy là một cô gái bị tình cảm làm tổn thương, không còn tin tưởng vào tình yêu, đồng thời cô ấy lại thích nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Đặc biệt, Trần Hán Thăng lúc này hoàn toàn khác với trạng thái ngông nghênh trong trường khiến Ôn Linh cảm thấy ấm áp, lời nói trong bụng được thốt ra khỏi miệng.
“Bạn trai cũ của chị Tĩnh, cậu có biết không?”
Ôn Linh nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi.
Trần Hán Thăng cảm thấy lo lắng khi nghe đến từ “bạn trai cũ”.
Hắn đã nghe câu chuyện về Khổng Tĩnh và bạn trai cũ của cô ấy. Mối tình điển hình thời đại học vào những năm 90, nghe nói đây còn là mối tình rất thuần khiết, nhưng tình cảm giữa hai người lại rất sâu sắc.
Sau đó, bạn trai cũ của cô ấy đi du học, và Khổng Tĩnh làm việc trong một ngân hàng, thậm chí còn gửi số tiền lương ít ỏi cho anh ta. Tuy nhiên, người bạn trai cũ đó đã không vượt qua được cuộc sống khó khăn ở nước ngoài, để tồn tại anh ta đã kết hôn với một phụ nữ nước ngoài.
Trải nghiệm này đả kích rất lớn đối với Khổng Tĩnh, thậm chí cô ấy còn từ bỏ công việc ổn định.
“Tôi biết, người bạn trai cũ ra nước ngoài đó.”
Trần Hán Thăng trả lời với một giọng điệu nhẹ nhàng, hắn sẽ không bày tỏ suy nghĩ trong lòng của mình.
“Ừ.”
Ôn Linh gật đầu: “Khi chúng tôi đếm Thụy Điển, anh ta còn đặc biệt tìm tới.”
“Tìm đến sao?”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, nét mặt không biến đổi hỏi, “Làm sao anh ta biết về hành trình của các cô? Lẽ nào chị Tĩnh chủ động có nói với anh ta điều này sao?”
“Điều này thì không.”
Ôn Linh lắc đầu: “Chị Tĩnh có bạn học đại học cũng ở Thụy Điển, bạn học đó đã tiết lộ điều này.”
“Ồ.”
Trần Hán Thăng biết điều này, điều đó cho thấy Khổng Tĩnh bị động trong trường hợp này.
“Bạn trai cũ của chị ấy nói gì?”
Trần Hán Thăng châm một điếu thuốc rồi nhẹ nhàng hỏi.
“Anh ta hiện là giám đốc của một ngân hàng ở Phố Wall, và anh ta cảm thấy rằng mình đang có cuộc sống rất tốt, vì vậy anh ta đã tìm đến chị Tĩnh và giãi bày những sai lầm của mình.”
Ôn Linh nói: “Còn đề xuất ý kiến muốn tái hợp, nhưng chị Tĩnh đã cự tuyệt rồi.”
“Cô biết cũng khá rõ ràng đó.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Cứ như ở đó vậy.”
“Quả thực khi đó tôi đang ở hiện trường.”
Ôn Linh không hiểu đây là thủ đoạn thăm dò của Trần Hán Thăng, mà thẳng thắn nói: “Bọn họ gặp nhau hai lần, nhưng chị Tĩnh lần nào cũng đưa tôi đi theo.”
Trần Hán Thăng cuối cùng cũng yên tâm, sự tình rất đơn giản, hắn có lẽ đã nắm bắt được tám chín phần rồi.
Sau khi bạn trai cũ kết hôn với một người phụ nữ nước ngoài, dù cuộc sống ổn định nhưng anh ta vẫn không thể quên được mối tình này, nhất là khi tuổi tác ngày càng tăng, sự nghiệp ổn định, anh ta lại không thực sự thích phụ nữ nước ngoài kia, ý muốn tìm lại “ Tình yêu “ngày càng dữ dội.
Sau khi Khổng Tĩnh đi du lịch tại Thụy Điển, hai người bạn đại học họ muốn kết nối lại, có lẽ cũng muốn tái hợp lại cho đôi “kim đồng ngọc nữ” này.
“Tuy nhiên, dựa vào gì chứ!”
Trần Hán Thăng tự nghĩ rằng anh ta đã lấy vợ tây rồi, bây giờ nhìn thấy Khổng Tĩnh biến hoá thành một quả đào chín mọng, chạm nhẹ sẽ ra nước, thì lại muốn quay lại cắn một miếng.
“Không những tôi không đồng ý mà cả đất nước 1,3 tỷ dân này cũng không thể đồng ý!”
……