Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 494 - Chương 494: Huyền Học Điện Thoại Của Vợ Và Tình Nhân

Chương 494: Huyền học điện thoại của vợ và tình nhân Chương 494: Huyền học điện thoại của vợ và tình nhân

“Em nói em yêu nhất hoa đinh hương.

Vì tên hoa với tên em là một.

Những bông hoa với bao điều sầu thảm.

Giống cuộc đời nhiều cảm động của em ...”

7 giờ 30 phút sáng, điện thoại của Kim Dương Minh đúng giờ vang lên, đó vẫn là bài hát nổi tiếng nhất trên mạng “đinh hương hoa”.

“Mẹ Kiếp...”

Trần Hán Thăng tối hôm qua đánh bài đến khuya, buổi sáng lại bị đánh thức bởi tiếng điện thoại nên hắn bị đánh thức trong tâm trạng đầy bực bội.

Mấu chốt là Kim Dương Minh cứ như chết vậy, tiếng chuông cứ lặp đi lặp lại, cậu ta giống như “kẻ đánh bom báo động” ở ký túc xá 602, tất cả bạn cùng phòng đều đã tỉnh, cậu ta vẫn có thể ngủ tiếp.

Trần Hán Thăng chân trần leo ra khỏi giường, không nhịn được đánh thức Kim Dương Minh: “Tao không muốn nói nhiều về hành vi ngu ngốc của mày, tóm lại, mày không thể thay đổi thói quen này được, thì làm ơn đổi hộ bố mày bài khác được không?”

“Bài này nhẹ nhàng thế rồi còn gì.”

Kim Dương Minh không hài lòng: “Nội dung câu chuyện của “Đinh Hương Hoa” rất cảm động. Tao nghĩ đây là bài hát đỉnh cao của nền âm nhạc Trung Quốc.”

“Đỉnh cao? Đúng ra đồ chưa trải nghiệm sự đời.”

Trần Hán Thăng tỏ vẻ khinh thường, và sau đó phổ cập bài hát vàng cho Kim Dương Minh trong thời đại thần tiên đánh nhau này: “Thất Lý Hương” của Châu Kiệt Luân, “Giang Nam” của Lâm Tuấn Kiệt, “Mèo Ba Tư” của Vương Tuấn Khải, “Ba mươi sáu kế cho tình yêu” của Thái Y Lâm. Bài nào nhịp điệu hay lời bài hát chẳng hay hơn bài “Đinh Hương Hoa” chứ, và việc lan truyền các bài hát kém chất lượng trên mạng là do những người nghe không biết thưởng thức như chúng mày đó.”

Trong khi Trần Hán Thăng đang cải thiện sự gu về âm nhạc cho Tiểu Kim, thì chuông báo thức trên điện thoại di động của hắn cũng đổ chuông.

“Em thân yêu, hãy bay từ từ thôi.

Hãy cẩn thận phía trước là cây hoa hồng có gai.

Em thân yêu hãy mở miệng ra.

Gió sẽ đưa hương hoa làm em say đắm...”

Trần Hán Thăng đột nhiên không nói nữa, lẳng lặng đi tới tắt báo thức: “Mau dậy đi, sắp muộn giờ học rồi.”

“Con mẹ nó, mày thật không biết xấu hổ đấy Trần ca. ‘Hai con bướm’ hay thế đếch nào bằng Đinh Hương Hoa của tao được.”

…….

Giờ học buổi sáng là môn “Thực hành quản lý xã hội”, do đã là kì đầu của năm 3 rồi nên nhà trường cũng xem xét sự phát triển của học sinh sau khi ra trường nên một số môn có bài tập thực hành được bố trí trong lịch học.

Cô giáo bộ môn là Trương Tuyết Tinh đã ngoài 30 tuổi. Cô từng là nhân viên phòng nhân sự trong một doanh nghiệp nhà nước, sau đó cô thi đỗ và được nhận vào làm giáo viên trường Đại học Tài chính.

Đây thuộc loại giáo viên giỏi, có nhiều kinh nghiệm xã hội, bài giảng kết hợp với thực tế, không giới hạn kiến thức sách vở, họ thường chia sẻ kinh nghiệm làm việc trước đây của mình trong quá trình đã làm việc.

Ví dụ như những cuộc đấu tranh trong văn phòng, những quy tắc bất thành văn khác, cách đối phó với những tình huống khẩn cấp, thậm chí cả những câu chuyện phiếm trong chuyện tình cảm, đủ thứ đúng sai khiến những sinh viên còn đang ngồi trên ghế nhà trường nghe rất say mê.

Điều này thú vị hơn rất nhiều so với dạy theo sách vở, lớp 2 quản lý công không ai bỏ học trong các tiết học của cô ấy ngoại trừ Trần Hán Thăng.

Vì bận nên hắn thường xuyên vắng mặt.

Hôm nay Trần Hán Thăng lên lớp phát hiện ra nghe danh không bằng gặp mặt, một buổi học 40 phút, cô Trương giảng tối đa 20 phút, 20 phút còn lại để chia sẻ kinh nghiệm.

“Có lần, đơn vị chúng tôi mời khách đi ăn tối. Vì là cán bộ hành chính nhân sự nên tôi cũng phải đi cùng, lúc đó là doanh nghiệp nhà nước thì không từ chối được. Nếu là doanh nghiệp tư nhân thì có thể tìm lý do để từ chối “.

Không biết đã nói về điểm kiến thức nào, Trương Tuyết Tinh lại bắt đầu: “Sau đó, tôi đang ăn và ăn, đột nhiên nhận ra rằng bởi vì uống rượu, có thể không có đủ món. Lúc đó, tôi muốn đi ra ngoài nhẹ nhàng và gọi bổ sung thêm một vài món ăn nữa.”

“Nhưng lãnh đạo của chúng tôi đã uống quá nhiều và hỏi thẳng tôi rằng tôi ra ngoài làm gì. Có một nhà vệ sinh trong phòng này.”

Trương Tuyết Tinh liếc nhìn cả lớp: “Lúc này tôi trực tiếp nói thêm đồ ăn thì không hay lắm, có thể khách nghe thấy cho rằng chúng tôi chuẩn bị chưa đầy đủ, cho nên tôi tìm cơ hội, nói dối là đồ ăn lên quá chậm, và đi ra ngoài để thúc giục.”

“Bằng cách này, không chỉ che giấu mục đích riêng của mình, mà còn nói với khách rằng thực ra còn thức ăn ở phía sau.”

Sau khi Trương Tuyết Tinh nói xong, cô kết luận với một chút đầy tâm đắc: “Đây chỉ là một ví dụ, các bạn phải học cách học một hiểu ba, nói không chừng bạn có thể gặp phải tình huống này bất kỳ lúc nào trong công việc.”

Tiếng vỗ tay bababa “Bài giảng của giáo viên rất hay.”

Các sinh viên đại học trên giảng đường không khỏi vỗ tay tán thưởng.

Có cả khao khát và sợ hãi công việc tương lai, nhưng nhiều hơn là tinh thần thôi thúc xông pha về phía trước.

Trần Hán Thăng cũng vỗ tay theo, nhưng khi cơn buồn ngủ đến, thì cũng không thể chống được.

Bài phát biểu của giáo viên Trương rất thú vị, nhưng đối với một người như hắn, người đã bươn trải làm ăn ngoài xã hội, nó thực sự chả có nghĩa lý gì.

“Trần ca, Trần ca, cô giáo đến rồi.”

Trần Hán Thăng đang nằm sấp thì đột nhiên Lý Quyến Nam, đang ngồi bên cạnh đẩy cánh tay của hắn, và khi hắn nhìn lên, thì cô Trương đã đứng bên cạnh hắn.

“Học sinh Trần, coi thường tôi vậy sao.”

Trương Tuyết Tinh không tức giận: “Không dễ dàng gì mới đến nghe một buổi, nhưng kết quả lại ngủ gật trong lớp. Mấy ngày trước tôi đã khoe khoang trong văn phòng rằng Trần Hán Thăng sẽ không bao giờ ngủ sau khi nghe tiết của tôi cơ đấy.”

Giáo viên ở trường đại học không có áp lực thành tích, vì vậy họ không gay gắt với học sinh như ở trường phổ thông, họ hiếm khi xung đột với sinh viên đại học .

Trương Tuyết Tinh không xa lạ gì với Trần Hán Thăng, thậm chí cô còn rất ngưỡng mộ, sinh viên đại học làm nên sự nghiệp khó khăn là rất lớn, và cho dù có thất bại thì họ cũng đáng được trân trọng.

“Em xin lỗi, cô Trương.”

Trần Hán Thăng cũng có chút áy náy, cười nói: “Tối hôm qua, em ngủ muộn quá.”

“Người trẻ tuổi đi ngủ muộn, điều đó hoàn toàn có thể hiểu được.”

Trương Tuyết Tinh nói với giọng thương lượng: “Tuy nhiên, đừng ngủ trong lớp của tôi, nhưng cậu có thể ngủ trong lớp của giáo viên khác.”

Các bạn trong lớp thấy cô giáo không nghiêm túc như vậy thì đều nở nụ cười, không ngờ Trần Hán Thăng lại càng không nghiêm túc hơn, cười toe toét nói: “Nói thật, lát nữa em sẽ trốn tiết, bởi vì đây là lớp học của cô, nên em mới không muốn rời đi đó.”

“Hahaha ···”

Một số học sinh đã cười thành tiếng, và Kim Dương Minh lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, đúng không hổ danh là Trần ca.

“Nhìn thấy chưa, tên bạn trai học dốt của cậu kiêu ngạo chưa kìa.”

Hồ Lâm Ngữ nói với Thẩm Ấu Sở.

Thẩm Ấu Sở còn chưa kịp phản ứng, Thương Nghiên Nghiên đã quay đầu vặn lại: “Hiểu gì chứ, đây là sức hút của lớp trưởng.”

“Ồ, chỉ có cậu là nghĩ như vậy.”

Hồ Lâm Ngữ và Thương Nghiên Nghiên đích thực là oan gia của nhau, và đây không phải là lần đầu tiên hai người đấu khẩu với nhau.

Trương Tuyết Tinh nghe vậy thì lặng người, cô đã nghe nói đến tính cách không biết sợ ai của Trần Hán Thăng từ lâu, nhưng cô không ngờ truyền thuyết lại là sự thật.

“Chuông hết giờ leng keng.”

Lúc này, tiếng chuông vang lên, Trương Tuyết Tinh đùa cợt chuẩn bị rời khỏi lớp: “Xem ra sau này tôi phải chuẩn bị bài nghiêm túc hơn, cố gắng giữ cho học sinh Trần không ngủ mới được.”

“Không, không, trình độ của cô đã rất cao rồi.”

Trần Hán Thăng tự đáy lòng khen ngợi.

“Ồ, nó cao bao nhiêu?”

Trương Tuyết Tinh đột nhiên muốn nghe xem ngôi sao khởi nghiệp này đối với nội dung lớp học của mình có ý kiến như thế nào.

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói: “Nếu sau này cô muốn đổi công việc, em có thể giữ vị trí nhân sự trong công ty cho cô.”

“Ồ······”

Những tiếng cảm thán trong lớp càng lớn hơn, học sinh mà lại tuyển giáo viên, điều này dường như trái với quy luật giang hồ.

“Cảm ơn.”

Trương Tuyết Tinh không bận tâm, mỉm cười nói: “Cảm ơn chủ tịch Trần đã ghi nhận năng lực của tôi. Khi học sinh Trần ở vực thẳm mà có thể giữ được tham vọng như vậy, thật ra còn cách không xa lần khởi nghiệp thứ 2 nữa đâu.”

Những học sinh khác không quan tâm đến cuộc trò chuyện này, đây không phải là ngày đầu tiên mà mọi người biết đến Trần Hán Thăng, hắn trò chuyện vui vẻ với giáo viên là chuyện bình thường.

Tiết tiếp theo là “Kế toán ứng dụng”. Với điểm số của Trần Hán Thăng, về cơ bản giống như nghe một cuốn sách trời vậy. Hắn chuẩn bị sẽ đến một công ty luật ở Tân Nhai Khẩu.

“Tớ có chuyện phải làm. Buổi tối không cần chờ tớ ăn cơm.”

Trần Hán Thăng bước tới giải thích tình hình với Thẩm Ấu Sở.

Thẩm Ấu Sở cũng nói nhỏ về kế hoạch của mình: “Buổi chiều tan học, tớ sẽ đến cửa hàng thu dọn trước, sau đó tớ sẽ cùng Lâm Ngữ lên danh sách cần thiết cho quán trà sữa.”

Trần Hán Thăng gật đầu, nhưng vừa bước ra khỏi phòng học, Thương Nghiên Nghiên đột nhiên chạy theo ra ngoài.

“Có chuyện gì sao?”

Trần Hán Thăng vừa hỏi, vừa lấy bật lửa ra và chuẩn bị châm một điếu thuốc.

“Tớ sẽ giúp cậu.”

Thương Nghiên Nghiên nắm lấy bật lửa, dùng tay trái cầm trước điếu thuốc, dùng tay phải lật đá lửa phát ra tia lửa.

Trần Hán Thăng gõ vào cổ tay cô ta, ra hiệu đứng xa hơn một chút rồi nói.

“Lo lắng Thẩm Ấu Sở nhìn thấy sao?”

Thương Nghiên Nghiên đảo mắt hỏi.

“Đúng rồi”

Trần Hán Thăng thản nhiên trả lời.

Thương Nghiên Nghiên cắn môi: “Cậu quá quan tâm đến tâm trạng của Ấu Sở rồi.”

“Chắc chắn rồi.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Giống như là, tớ có thể trả lời cuộc gọi của Thẩm Ấu Sở trước mặt cậu, nhưng mặt khác, tớ có lẽ sẽ không trả lời cuộc gọi của cậu trước mặt Thẩm Ấu Sở.”

…………….

Bình Luận (0)
Comment