Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 496 - Chương 496: Bạn Gái Hai Mươi Phút

Chương 496: Bạn gái hai mươi phút Chương 496: Bạn gái hai mươi phút

"Không phải, sao cậu ấy lại không phải con người, ý tớ không phải vậy."

Biên Thi Thi vội vàng giải thích, Vương Tử Bác đang ở ngay bên cạnh, sao cô ấy có thể thừa nhận đây chính là lời trong lòng mình được.

"Tao biết ngay mà, Tử Bác, mày cũng đừng để bụng nhé."

Trần Hán Thăng thích làm loạn thêm, châm ngòi ly gián: "Ý Biên Thi Thi là trong lòng cô ấy, mày cũng miễn cưỡng được coi là con người đấy."

Vương Tử Bác: . . .

Cậu ta chịu trò bẻ câu lấy nghĩa của Trần Hán Thăng, lại không thể chấp vặt với con gái bèn xoay người đi nối dây mạng.

Vương Tử Bác là sinh viên lý công, không bàn tới chuyên ngành thì nối dây mạng và sửa máy tính đều là hai kỹ năng thiết yếu, ngoài ra cậu ấy còn biết một chút kiến thức về lập trình.

Có điều tác dụng của chuyện này trong việc tán gái gần như bằng 0, cũng không thể vừa thấy mặt đã khoe khoang là "tớ có thể viết phần mềm khiến máy tính của cậu lập tức chết máy" được, nghe thử mà xem, thật ngu ngốc biết bao.

Vừa rồi văn phòng còn náo nhiệt. Sau khi bọn Trần Hán Thăng đi, nơi này lập tức trở nên vắng vẻ. Vương Tử Bác hì hà hì hục lắp cáp mạng trong một căn phòng, Biên Thi Thi vừa quét dọn vừa sắp xếp mọi thứ ở một căn phòng khác.

Thỉnh thoảng hai người có đi ngang qua nhau nhưng cả hai đều không nói gì.

Biên Thi Thi có niềm kiêu hãnh của con gái, cô ấy cố ý không muốn để ý tới Vương Tử Bác.

Vương Tử Bác cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy.

Thực ra là do cậu ấy không biết phải mở lời như thế nào, ngoại trừ bản năng e ngại bạn khác giới xinh xắn ra, còn do lần trước làm màu trước mặt Hoàng Tuệ, nói Biên Thi Thi là bạn gái mình, nút thắt này vẫn còn chưa được cởi bỏ.

Có điều càng như vậy, Biên Thi Thi càng cảm thấy không hài lòng, Vương Tử Bác là đàn ông mà cứ hành động như thể cần cô ấy phải tới dỗ dành vậy.

"Không hiểu lúc trước Tiểu Ngư Nhi nghĩ thế nào mà lại định giới thiệu cậu ấy cho mình."

Biên Thi Thi oán thầm: "Cũng không thể vì cậu ấy là đồng hương mà bẫy bạn thân rơi vào hố chứ."

Vương Tử Bác lắp cáp mạng với tốc độ rất nhanh. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, cậu ấy rất tự giác đi lắp ráp đồ văn phòng, tiện thể còn nhặt giấy rác, rồi mang xuống dưới tầng vứt.

"Làm việc cũng coi như nhanh nhẹn, đây có thể nói là một trong số khá ít ưu điểm."

Biên Thi Thi thầm đánh giá.

Thời gian luôn trôi đi rất nhanh khi con người ta làm việc nghiêm túc. Chiều tối, chân trời từ từ ngả sang màu vỏ quýt.

Tiền thuê văn phòng ở Trung tâm Thương mại quốc tế đắt đỏ cũng có cái lý của nó. Đứng trong văn phòng trên tầng 18 có thể nhìn thấy Kiến Nghiệp ở đằng xa nằm trọn trong ráng chiều, cố đô của sáu triều đại toát lên vẻ đẹp mỹ lệ mà trầm lắng.

Lộng lẫy khiến người ta ngạt thở.

Biên Thi Thi đang say sưa đắm mình trong cảnh tượng này thì bỗng nghe bên ngoài hơi ồn ào, cô ấy đi ra ngoài xem thử nguyên nhân. Hóa ra là công ty thiết kế biển quảng cáo tới đây, trong tay họ đang cầm tấm biển có mấy chữ lớn rồng bay phượng múa "Công ty luật Dung Thăng" .

Biển tên này do Trần Hán Thăng liên hệ thiết kế, giờ chỉ cần gắn lên, sau đó đợi giáo sư Tôn tới mở khăn che biển làm lễ khai trương là coi như công ty luật chính thức thành lập.

Hình như Vương Tử Bác phát sinh chút mâu thuẫn với bọn họ, nghe loáng thoáng hình như là đỉnh đầu chữ "Dung" trong tên "Công ty luật Dung Thăng" bị méo.

"Vừa rồi lúc vào thang máy không may va phải."

Người phía công ty quảng cáo giải thích: "Thực ra cũng không có gì nghiêm trọng, tóm lại ai cũng đọc được đó là chữ "Dung" là được rồi."

"Vậy đâu có được, méo là méo."

Vương Tử Bác không đồng ý: "Những chữ khác thì mọi người có thể gắn trước nhưng chữ này thì phải mang về làm lại, hiện tại chúng tôi không gấp gáp gì về thời gian."

Công ty quảng cáo ngại phiền hà, không muốn đồng ý, vẫn khăng khăng nói không nhìn kĩ sẽ không nhận ra.

Bên cạnh còn có mấy thằng đần đứng hóng chuyện, bọn họ nghe nói 1802 có mấy mỹ nữ rất đẹp chuyển tới đây nên nghe thấy ồn ào bèn ùa lại xem, tên nào tên nấy đua nhau phát biểu ý kiến của mình.

"Chuyện này có sao đâu, dùng một thời gian kiểu gì chẳng méo."

"Không được, phải làm cho lịch sự chứ, còn phải làm lễ khai trương nữa mà."

"Hay là mấy anh giảm giá một chút, đỡ mất công chạy tới chạy lui."

. . .

Tóm lại ý kiến kiểu gì cũng đều có đủ, dù sao cũng không phải công ty của bọn họ nên bọn họ cứ tha hồ nói cho sướng miệng.

Cuối cùng, công ty quảng cáo cũng nhượng bộ: "Chúng tôi giảm giá 5% cho các anh, vậy nhé."

Vương Tử Bác không giỏi cãi nhau, nhất là khi xung quanh còn có nhiều người lạ đứng vây xem như vậy, làn da mặt ngăm đen của cậu ấy đỏ bừng, có điều cậu ấy vẫn giữ thái độ kiên quyết: "Công ty luật này không phải của tôi, nếu tôi đồng ý thì cậu bạn thân mắng tôi chết mất."

"Được mà, không sao đâu."

Công ty quảng cáo thấy Vương Tử Bác chỉ là một cậu sinh viên không giỏi ăn nói, định bụng chốt chuyện này ở đây, nhanh nhanh cầm tiền rồi chuồn.

Vương Tử Bác không chịu nhượng bộ, lũ ngu đứng vây xem vẫn tiếp tục xúi giục. Thấy tình hình xem chừng sắp nổ ra xung đột, Biên Thi Thi giữ tỉnh táo, liên lạc với bảo vệ của tòa nhà, sau đó gọi điện cho Trần Hán Thăng.

"Này! Anh đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi không phải chủ ở đây."

Biên Thi Thi cầm điện thoại cầm tay đi lại chỗ họ, nhấn nút mở loa ngoài, nói: "Chủ công ty luật đây, anh ấy muốn nói với các anh mấy câu."

"Tôi rất thân với sếp công ty các anh đấy. Trước đây, túi dùng cho hoạt động tiếp thị đầu tiên của chúng tôi do chính anh ấy thiết kế in ấn, mọi người cũng có chút tình cảm đồng bào với nhau."

Giọng Trần Hán Thăng vang lên qua loa ngoài: "Mọi người cầm chữ về làm lại đi, sau này có thời gian rảnh, chúng ta cùng ăn với nhau một bữa xem như là lời cảm ơn của cá nhân tôi với mọi người."

Thân phận khác nhau, lời nói cũng có sức nặng khác nhau. Trần Hán Thăng nói năng tự tin, còn toát lên thái độ không cần phải bàn cãi thêm nữa, cuối cùng lại tỏ ý mời khách ăn cơm coi như chu đáo giữ thể diện cho người ta.

Tuy vậy, nhóm người này của công ty quảng cáo không muốn mất công, vẫn muốn thương lượng thêm: "Sếp à, thực ra cũng không ảnh hưởng gì hết. . ."

"Không ảnh hưởng mẹ nhà anh, không phải công ty của anh, đương nhiên anh đếch xót gì rồi."

Trần Hán Thăng nóng nảy ngắt lời: "Giờ các anh có hai sự lựa chọn, một là cầm về làm lại, hai là trả tiền cọc lại cho tôi. Nếu anh dám làm ăn bố láo gắn lên đó, tôi quật cả mộ tổ nhà anh lên đó, đéo mẹ, chỉ giỏi thấy hiền là bắt nạt."

Bảo vệ của Trung tâm Thương mại quốc tế cực kỳ có trách nhiệm. Chỉ vài phút sau, họ đã lên tới tầng mười tám, tình cờ được chứng kiến một cảnh tượng khó lòng quên nổi.

Một cô gái trẻ tuổi xinh xắn giơ chiếc điện thoại cầm tay trên tay, người đàn ông trong điện thoại hùng hổ quát oang oang, giọng đầy nội lực, ống nghe rung lên "o o" .

Mấy người cầm biển quảng cáo đưa mắt nhìn nhau, đám người vây xem hóng chuyện có vẻ hơi lo lắng, có lẽ họ không ngờ dân trí thức như họ lại phải làm việc chung tầng với một tên du côn thế này.

Điều này kéo theo độ ngấp nghé các mỹ nhân của văn phòng 1802 cũng giảm xuống, mọi người đều là người bình thường, chẳng ai muốn đụng tới loại du côn nói không vừa ý một câu đã đòi quật mộ tổ nhà người ta lên như vậy.

Bảo vệ tới, việc này được giải quyết gọn gàng nhanh chóng. Cuối cùng, đương nhiên người của công ty quảng cáo phải cầm về làm lại một lần nữa.

Dân làm ăn nhỏ ở thành phố là thế. Thấy Vương Tử Bác dễ bắt nạt là được đà lấn tới ngay nhưng thấy Trần Hán Thăng ngang ngược, hung hăng thì lại không dám đắc tội.

Chuyện này được giải quyết xong, Vương Tử Bác quay lại lắp ráp đồ văn phòng trong công ty luật, vẫn nguyên cái vẻ chẳng nói chẳng rằng.

"Sự trung thành và kiên định với bạn bè là ưu điểm thứ hai của cậu ấy."

Biên Thi Thi dán thêm cho Vương Tử Bác một nhãn mới.

. . .

Bất tri bất giác đã 7 giờ tối, vẫn còn rất nhiều việc chưa làm xong, bụng Biên Thi Thi réo ầm ĩ, Vương Tử Bác đi xuống dưới tầng vứt rác.

"Lát nữa mình phải hỏi thử xem mấy giờ cậu ấy về."

Biên Thi Thi ngồi dưới đất nghỉ ngơi, căn-tin của trường chắc đã đóng cửa rồi, cô ấy định bụng hay là hai người cùng đi ăn gì đó.

Chẳng bao lâu sau, Vương Tử Bác quay lại, có điều trong tay cậu ấy có hai túi KFC.

"Hamburger đùi gà và hamburger cay, cậu chọn cái nào?"

Vương Tử Bác xách túi lại hỏi Biên Thi Thi.

"Cậu mua à?"

Biên Thi Thi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, thầm nghĩ bụng, được đó, thế mà còn biết mời bạn nữ ăn cơm, ngạc nhiên hơn nữa là cậu ấy không mua bánh bao hay cơm hộp mà còn biết mua thứ này.

Trước đây, Vương Tử Bác không biết mua thứ này nhưng được Hoàng Tuệ "tôi luyện" và thỉnh thoảng được Trần Hán Thăng "đích thân dạy dỗ", hiện tại cậu ấy đã tiến bộ hơn trước một ít.

"Ừ."

Vương Tử Bác không dám nhìn vào mắt Biên Thi Thi, bởi vì đột nhiên cậu ấy phát hiện ra Biên Thi Thi rất đẹp, ít nhất là đẹp hơn Hoàng Tuệ nhiều.

"Hamburger cay đi, tôi là người Phúc Lam."

Biên Thi Thi vừa cười vừa nói, còn cố ý phát âm sai.

Vương Tử Bác đưa hamburger cay cho Biên Thi Thi, còn cậu ấy thì cầm hamburger đùi gà, định đi chỗ khác ngồi ăn, Biên Thi Thi đột nhiên hỏi ở sau lưng: "À này, tớ nghe nói cậu xin nghỉ việc ở Hỏa Tiễn 101 rồi, cậu tình nguyện từ bỏ khoản thu nhập hơn mười nghìn tệ một tháng, cậu làm vậy là vì lo Trần Hán Thăng thấy khó chịu à?"

"Cũng không phải."

Vương Tử Bác xoay người, gãi đầu một cái, nói: "Bọn mình là bạn bè sát cánh bên nhau, cậu ấy phá sản tớ lại được tiền, trong lòng tớ thấy khó chịu."

"Hóa ra là vậy."

Biên Thi Thi nhặt que khoai tây chiên cho vào miệng, mở to đôi mắt hạnh, nói: "Vậy là cậu rất quý trọng tình bạn này rồi."

"Thực ra cũng không có gì."

Vương Tử Bác cũng ngồi khoanh chân dưới đất, vừa ăn hamburger vừa nói: "Trước đây tớ có hai người bạn thân, ngoại trừ Tiểu Trần ra còn một người bạn nữa nhưng thành tích của cậu ấy không tốt, điều kiện gia đình cũng rất khó khăn, tốt nghiệp cấp hai xong, cậu ấy bước vào đời lăn lộn trong xã hội."

"Hôm đó nắng rất chói mắt, tớ đi nhà ga tiễn, lúc ấy bọn tớ đều cảm thấy sau này còn rất nhiều cơ hội gặp lại nhau."

Vương Tử Bác lặng lẽ kể: "Sau đó việc học của ba năm cấp ba rất nặng, tớ với cậu ấy dần mất liên lạc với nhau, cuối cùng nhà cậu ấy chuyển đi mất, dường như tớ đã để mất mãi mãi người bạn thân này thì phải."

"Tiểu Trần là anh em nối khố với tớ, hai đứa chơi với nhau từ hồi bốn tuổi, cậu ấy thông minh hơn tớ, dũng cảm, gan dạ hơn tớ, phóng khoáng hơn tớ, còn thường xuyên bắt nạt tớ, chỉ có điều tớ quen rồi."

Vương Tử Bác chỉ kể lại một chuyện rất bình thường nhỏ nhặt nhưng Biên Thi Thi nghe xong lại rất xúc động, cô ấy hy vọng mình và Tiểu Ngư Nhi cũng sẽ trở thành những người bạn như vậy.

"Được rồi."

Vương Tử Bác cắn mấy miếng ăn hết chiếc hamburger: "Tớ vừa hỏi bảo vệ rồi, Trung tâm Thương mại quốc tphải mười giờ tối mới đóng cửa, chúng ta có thể ở lại làm tới 9 giờ 45 mới về."

"Hả?"

Biên Thi Thi sửng sốt, cô ấy đang định ăn xong đi về.

Có điều thấy Vương Tử Bác làm việc hăng hái, mình lại ăn hamburger cay, Biên Thi Thi thầm cảm thán "há miệng mắc quai", không thể không ở lại cùng với Vương Tử Bác.

Đương nhiên, Biên Thi Thi không quên dán thêm cho Vương Tử Bác một nhãn mới là "Vương Tử Bác không biết thương hoa tiếc ngọc" .

. . .

Khoảng 10 giờ tối, khi tòa nhà Thương mại quốc tế không còn mấy công ty sáng đèn, Vương Tử Bác và Biên Thi Thi mới ngồi xe buýt ra về.

Hôm nay là một ngày làm việc cực kỳ quá tải với Biên Thi Thi, lên xe xong, cô ấy lập tức ngủ thiếp đi.

Xe buýt lắc lư, lúc chạy lúc dừng, bỗng "cộc" một tiếng, Vương Tử Bác cảm thấy Biên Thi Thi tựa lên vai mình.

Hình như cô ấy ngáy khe khẽ, mái tóc dài chọc vào cổ cậu ấy hơi ngứa một chút.

Cảm giác này thật kỳ diệu, Vương Tử Bác ngồi yên không nhúc nhích, lặng lẽ cảm nhận. Lúc cậu ấy và Hoàng Tuệ "yêu đương", chuyện này quả là một thứ xa xỉ phẩm muốn có mà không thể có được.

Hai mươi phút sau, xe buýt chạy đến cổng Đại học Đông Đại, Biên Thi Thi chợt bừng tỉnh, vội vàng hấp tấp chạy xuống, không quên nói cảm ơn Vương Tử Bác: "Cảm ơn tối nay cậu đãi tớ nhé."

"Thực ra, đáng ra phải là tớ cảm ơn cậu mới phải."

Vương Tử Bác nhìn bóng lưng của Biên Thi Thi, thầm nhủ trong lòng: "Cám ơn cậu cho tớ giả vờ có bạn gái trong hai mươi phút.

. . .

Bình Luận (0)
Comment