Thời gian tựa như nước chảy, bất tri bất giác đã chuyển bước từ cuối tháng 11 sang đầu tháng mười hai, nhiệt độ đầu đông ở Kiến Nghiệp không quá thấp nhưng do ở gần biển nên không khí luôn có cảm giác ẩm ướt vô hình.
Những lúc không có nắng, không khí lạnh hoảng hồn.
Trong khoảng thời gian này, chi nhánh thứ hai của cửa hàng trà sữa chính thức khai trương, mặc dù chuyện này đồng thời cũng kéo theo những khoản nợ ngập đầu.
Công ty luật đang tiến hành đăng ký với sở tư pháp, cuối cùng là chờ giáo sư Tôn mở khăn che biển làm lễ khai trương.
Chuyện duy nhất hơi kéo dài là nhà máy điện tử, Khổng Tĩnh và Trần Hán Thăng thương lượng xong quyết định thuê diện tích sáu trăm mẫu trong vòng hai mươi lăm năm.
Chuyện này cũng không còn cách nào khác, bởi vì liên quan đến vấn đề chính sách, thời gian thuê đất càng lâu thì chi phí thuê càng thấp, chính sách ưu đãi được thụ hưởng cũng càng nhiều.
Có điều diện tích đất quy mô lớn cỡ này cần phải trình lên trên, đợi ủy ban cải cách và phát triển của tỉnh phê duyệt nên phải kiên nhẫn chờ đợi.
Một mặt Trần Hán Thăng chờ phê duyệt, một mặt hắn đang chờ Lương Mỹ Quyên đến Kiến Nghiệp.
Đây là chuyện đã bàn sẵn từ trước, trong lòng Lương Thái hậu nhớ Thẩm Ấu Sở, bà định bụng nhân cơ hội thăm con trai thì tới thăm luôn cô bé ngốc người Xuyên Du này.
Ngày hôm ấy, Trần Hán Thăng đang trốn học nằm ngủ thì điện thoại bỗng đổ chuông, người gọi là anh bạn cũ Trần Thiêm Dụ.
"Giờ cậu có tiện không? Có em nào đang ngủ bên cạnh cậu không?"
Trần Thiêm Dụ hỏi thẳng đuột.
Trần Hán Thăng thò cổ nhìn một cái: "Không có em nào nhưng có mấy tên đực rựa cao lớn thô kệch đây, tôi đang ở ký túc xá."
"Vậy được, tôi tới dưới tầng chờ cậu nhé."
Trần Thiêm Dụ không cho Trần Hán Thăng có cơ hội từ chối, anh ta cúp luôn điện thoại.
"Ôi, đúng là chủ tịch tiền nhiệm ngang ngược."
Trần Hán Thăng nói thầm một câu.
Tuy vậy, quan hệ giữa Trần Thiêm Dụ với hắn cũng không đến nỗi nào, giờ cũng đã hơn 10 giờ trưa, Trần Hán Thăng vừa mặc quần áo vừa nghĩ xem dẫn Trần Thiêm Dụ đi đâu ăn cơm, tiện thể gọi luôn mấy đứa bạn chung ở hội sinh viên đi cùng.
Sau khi xuống dưới tầng, Trần Hán Thăng giật nảy mình.
Trần Thiêm Dụ đi học ở châu Úc mấy tháng, cả phong thái lẫn cách ăn mặc đều đậm chất Anh, anh ta vốn đã đẹp trai sẵn, lại phối thêm với bộ âu phục kẻ sọc dọc ôm sát, dáng người thẳng tắp và một chiếc áo nỉ màu đen khoác hờ bên ngoài.
Anh ta đang đứng dựa người vào chiếc xe Lăng Chí (*) màu bạc lặng lẽ hút thuốc, nhìn từ xa trông giống như chụp quảng cáo ô tô.
(*) Lăng Chí là tên ở thị trường Trung Quốc đại lục của xe Lexus trước năm 2004. Kể từ tháng 6 năm 2004, hãng đổi sang cách phiên âm mới là "lôi khắc tát tư" (Lexus).
Đẳng cấp cỡ vậy khiến Trần Hán Thăng suýt chút nữa ngại không dám chào.
Các cô gái trẻ đứng bên dưới ký túc xá chờ bạn trai cũng giả vờ hà hơi hoặc lơ đãng quay đầu để quan sát vị chủ tịch tiền nhiệm này của hội sinh viên.
"Anh tới đây làm gì thế, bọn tôi thực sự không hoan nghênh đâu."
Sự ghen tị thể hiện rõ mồn một qua giọng điệu của Trần Hán Thăng, bản thân hắn không theo đuổi chuyện làm dáng lại đứng cạnh một người có hình tượng đẹp trai như Trần Thiêm Dụ, trông chẳng khác nào vệ sĩ hay lái xe.
"Tìm cậu có chuyện gấp."
Trần Thiêm Dụ cau chặt mày, anh ta không có tâm trạng nói đùa: "Tôi hỏi cậu, hai hôm nay Nghiên Nghiên có đi học không?"
Trần Hán Thăng lấy làm lạ: "Sao tôi biết được, tôi còn chẳng đi học, quan tâm cô ấy làm gì."
"Đù! Cậu có phải đàn ông không thế?"
Trần Thiêm Dụ búng mạnh đầu mẩu thuốc lá đi, bực bội nhìn Trần Hán Thăng.
Thực ra giữa Thương Nghiên Nghiên và Trần Hán Thăng không hề có quan hệ gì, có điều Trần Hán Thăng không sửa lại cách nói sai của Trần Thiêm Dụ, bởi vì từ phản ứng của Trần Thiêm Dụ, có thể nhận ra dường như có gì đó không ổn.
Trần Hán Thăng đột nhiên nghĩ ra một chuyện, trong lòng bỗng giống như thời tiết, mơ hồ ảm đạm nhuốm thêm một tầng ảm đạm.
"Đừng nóng vội, để tôi hỏi thử."
Trần Hán Thăng lấy điện thoại ra gọi cho Thương Nghiên Nghiên trước.
Tắt máy.
Gọi lại, vẫn tắt máy.
"Đừng gọi nữa, từ tối qua tới giờ, tôi đã gọi mấy chục cuộc rồi."
Trần Thiêm Dụ khàn khàn nói, lúc này Trần Hán Thăng mới phát hiện mắt của vị chủ tịch tiền nhiệm này đầy tơ máu.
Trần Hán Thăng gật đầu, không hề biến sắc, tiếp tục gọi thêm vài cuộc điện thoại, thông qua các bạn nữ trong lớp, hắn biết được hành tung của Thương Nghiên Nghiên: "Thương Nghiên Nghiên xin nghỉ phép về nhà, bên phía anh có tin gì không?"
"Phù. . ."
Trần Thiêm Dụ thở ra một làn khói tan vào trong không khí lạnh lẽo rồi mới chậm rãi nói: "Thời tiết ở châu Úc trái ngược với Trung Quốc, bên chỗ bọn tôi đang được nghỉ hè, tôi vốn định nghỉ ngơi một chút rồi về gặp bọn cậu, có điều tối qua Nghiên Nghiên đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi, hỏi mượn tôi hai triệu."
"Ồ, anh trả lời thế nào?"
Trần Hán Thăng nhớ mình đã từng nói tới con số này, hắn bình tĩnh hỏi.
"Tôi lấy đâu ra hai triệu chứ."
Trần Thiêm Dụ vừa bất đắc dĩ vừa sốt ruột: "Tổng cộng quần áo của tôi cũng chỉ đáng giá hơn mười ngàn, tiền sinh hoạt mỗi tháng chỉ có mấy ngàn, xe là của gia đình, cho dù bán đi thì nhiều lắm cũng chỉ được ba trăm nghìn, quan trọng là tôi không biết cô ấy cần hai triệu làm gì!"
"Sau đó, Nghiên Nghiên nói không sao, cô ấy chỉ hỏi đại vậy thôi, câu nói cuối cùng cô ấy nói với tôi là giữ gìn sức khỏe, tìm một cô gái yêu tôi."
Trần Thiêm Dụ nói đứt quãng: "Với tính cách của Nghiên Nghiên, trừ phi gặp phải chuyện rất lớn, nếu không với kinh nghiệm của cô ấy, nhiều khi cô ấy chỉ cười một tiếng rồi cho qua."
"Xưởng may nhà cô ấy đóng cửa, cha mẹ cũng gần như suy sụp, hai triệu là để cứu xưởng."
Trần Hán Thăng đột nhiên ngắt lời.
Câu nói này rất ngắn gọn nhưng đủ để làm sáng tỏ mọi vấn đề. Trần Thiêm Dụ ngẩn người, một lúc sau mới nói: "Thực ra tình cảm của cô ấy với cha rất sâu đậm."
Trần Hán Thăng gật đầu: "Cô ấy có nói với tôi rồi, kể cả chuyện phá sản cũng nói rồi."
"Vậy cậu. . ."
Trần Thiêm Dụ nhìn Trần Hán Thăng đầy trông đợi.
Trần Hán Thăng dường như biết anh ta muốn nói gì, hắn thủng thẳng nói: "Hỏa Tiễn 101 cũng phá sản rồi."
"Chẳng trách."
Trần Thiêm Dụ khẽ than thở: "Nếu cậu không phá sản thì cô ấy đã chẳng mở lời với tôi."
Sự tình dường như rơi vào cục diện bế tắc, Thương Nghiên Nghiên biến mất, hai triệu là một con số lớn không tưởng với sinh viên bình thường.
Trần Thiêm Dụ hút hết điếu này tới điếu khác. Chẳng mấy chốc, dưới bàn chân anh ta đã có thêm một đống tàn thuốc, dường như chỉ có như vậy, anh ta mới có thể ngăn bản thân nghĩ lung tung.
Có điều, lừa mình dối người là chuyện rất khó, Trần Thiêm Dụ không phải người ngu.
Hai triệu, một sinh viên đẹp như hoa nở giốngThương Nghiên Nghiên không biết làm gì hết thì còn có thể có cách nào.
Trần Thiêm Dụ càng nghĩ càng thấy khó chịu, càng nghĩ càng không dám nghĩ tiếp nữa, cuối cùng anh ta không kìm nén nổi, đột nhiên đẩy Trần Hán Thăng một cái.
"Mẹ kiếp, Thương Nghiên Nghiên thích cậu đó, cậu có biết không hả, thực ra cô ấy không thích tôi, người cô ấy thích là cậu!"
Trần Hán Thăng không kịp phản ứng, bị đẩy lảo đảo mấy bước.
Hắn đứng vững lại, bình tĩnh nhìn Trần Thiêm Dụ, không bực bội cũng không nổi giận, trái lại còn lại gần vỗ vai an ủi anh ta: "Kiểu phụ nữ hư hỏng như Thương Nghiên Nghiên giống như tôi vậy, đến ông trời cũng chẳng muốn đụng vào, kẻo lại bị kéo vào đủ thứ rắc rối."
"Hán Thăng."
Trần Thiêm Dụ thấy thái độ bình tĩnh của Trần Hán Thăng, trong lòng anh ta cũng tỉnh táo lại. Bình thường, anh ta không có gan làm chuyện xô đẩy côn đồ như vậy.
Lúc này, Trần Hán Thăng lại lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại, lần này hắn nói chuyện khá lâu.
Trần Thiêm Dụ tới gần mấy bước, nghe thấy hình như Trần Hán Thăng đang khuyên nhủ.
"Sao cô biết bọn tôi không giúp nổi?"
"Thương Nghiên Nghiên coi cô là bạn thân, cô lại nhẫn tâm xô cô ấy vào hố lửa sao?"
"Giờ cô đang ở đâu, bọn tôi tới gặp cô."
. . .
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hán Thăng giải thích: "Bạn thân của Thương Nghiên Nghiên, có một lần tôi đi công tác ở thành phố Thượng Hải, Thương Nghiên Nghiên gọi các bạn đi hát cùng, lúc đó tôi đã hỏi xin số điện thoại của cô nàng đẹp nhất."
"Cô ấy biết tình hình của Thương Nghiên Nghiên."
Trần Hán Thăng nở nụ cười: "Bất ngờ lắm phải không?"
". . ."
Trần Thiêm Dụ giật giật khóe môi, anh ta bỗng không biết phải nói gì.
Chuyện này rõ ràng là Trần Hán Thăng thấy đẹp nên háo sắc, không ngờ cuối cùng lại có ích. Cuộc đời đúng là đầy những chuyện hài cười ra nước mắt.
"Đi thôi, tới thành phố Thượng Hải."
Trần Hán Thăng không kịp đánh răng, rửa mặt hay ăn cơm, hắn ngồi luôn vào ghế lái phụ.
Trần Thiêm Dụ nuốt nước bọt, không nói tiếng nào, lập tức nhấn chân ga.
Sau khi ra khỏi cổng trường, Trần Hán Thăng đột nhiên nói: "Bao giờ đi ngang qua ngân hàng Tiết kiệm Bưu điện thì dừng lại một lát, tôi muốn đi rút ít tiền."
"Được."
Trần Thiêm Dụ không hỏi nhiều, dừng xe ở cổng chi nhánh ngân hàng Tiết kiệm Bưu điện chợ Nghĩa Ô.
Trần Hán Thăng không xuống xe, lắc đầu nói: "Chỗ này không ổn, nó không có nhiều tiền như vậy, tôi muốn tới chi nhánh Kiến Nghiệp."
. . .