"Chỗ này còn không đủ sao, cậu muốn rút bao nhiêu?" Trần Thiêm Dụ hỏi.
Chi nhánh ngân hàng chợ Nghĩa Ô khá đặc biệt vì nó nằm trong khu quy hoạch các trường đại học nên xung quanh có rất nhiều nhà buôn. Chi nhánh ngân hàng cần phải chuẩn bị sẵn tối thiểu một triệu tiền mặt mới có thể thỏa mãn nhu cầu giao dịch thường ngày. Hiện tại, Trần Hán Thăng chắc không có nhiều tiền như vậy để rút.
Trần Hán Thăng hạ thấp ghế phụ xuống sao cho ngồi thấy thoải mái nhất, hắn híp mắt nói: "Nếu tôi nói tôi muốn rút hai triệu ra giúp người đẹp trong lòng anh vượt qua cửa ải khó khăn này thì anh có tin không?"
"Đù, giờ mà cậu còn nói đùa được!"
Trần Thiêm Dụ sốt ruột, nôn nóng, nhưng chỉ có Trần Hán Thăng biết địa chỉ của cô bạn thân kia, anh ta không dám chọc Trần Hán Thăng, bèn trút giận vào chân ga, đạp một phát thật mạnh, chiếc xe lao vụt đi.
Lăng Chí, sau này đổi tên thành Lexus, là một thương hiệu xe cao cấp của Nhật Bản, nếu bán sang tay lại chiếc xe này, trừ hao mòn đi vẫn kiếm được khoảng ba trăm nghìn, có thể thấy nó tốt như thế nào.
Trong xe yên tĩnh không có chút tiếng ồn nào, Trần Thiêm Dụ chăm chú nhìn chằm chằm đằng trước, lúc chờ đèn đỏ ở một ngã tư nào đó, anh ta bỗng nói: "Trước khi tôi đi Úc đã thỏa thuận chia tay với Nghiên Nghiên, lúc đó cô ấy nói thật rằng bạn nam mà cô ấy cực kỳ thích là cậu."
"Ừ."
Trần Hán Thăng bình tĩnh gật đầu, dường như không thấy có gì lạ.
Vẻ mặt của Trần Thiêm Dụ rất phức tạp: "Cho nên, sau khi tôi đến châu Úc vẫn giữ liên lạc với rất nhiều bạn học, thường gửi bưu thiếp châu Úc cho họ, chỉ chừa cậu ra."
"Có lẽ trong lòng cậu sẽ thấy lạ nhưng đây chính là nguyên nhân."
Trần Thiêm Dụ nhìn về phía Trần Hán Thăng, nói rất chân thành: "Hiện tại, tôi muốn nói xin lỗi cậu, dù sao chúng ta cũng là bạn, cũng chỉ có cậu mới đi với tôi vào lúc này."
"Khoan đã, anh không cần nói xin lỗi."
Trần Hán Thăng buồn bực: "Thực ra anh không liên lạc với tôi, tôi không thấy sao hết, cũng không hề thấy lạ."
Trần Thiêm Dụ: . . .
. . .
Chi nhánh ngân hàng Tiết kiệm Bưu điện Kiến Nghiệp nằm ở số 21 đường Nam Hồ Đông, đối diện là tòa nhà Telecom. Để tiết kiệm thời gian, Trần Hán Thăng xuống xe một mình, đi tới chỗ quầy giao dịch.
Hiện tại, ngân hàng Tiết kiệm Bưu điện chưa cải cách, vẫn còn đậm nét doanh nghiệp nhà nước, sảnh lớn vắng hoe không có khách, Trần Hán Thăng ngồi vào một ô cửa giao dịch.
Cô nhân viên giao dịch mặc đồng phục màu xanh sẫm, búi tóc thành búi, buộc khăn lụa quanh cổ, cô ấy hỏi Trần Hán Thăng: "Anh tới để làm nghiệp vụ gì vậy?"
"Rút tiền."
Trần Hán Thăng lấy thẻ ngân hàng và thẻ căn cước trong ví tiền ra.
Nhân viên giao dịch không nhận, bĩu môi chỉ về phía máy ATM kế bên: "Dưới 20 ngàn thì anh có thể qua đó rút, từ 20 tới 50 ngàn mới rút ở đây."
Trần Hán Thăng ngẩng đầu: "Trên 50 ngàn thì sao?"
"Theo quy định, trên 50 ngàn cần phải hẹn trước." Nhân viên giao dịch ngồi thẳng người đáp.
"Được, tôi rút hai triệu."
Trần Hán Thăng đẩy thẻ qua.
"Gì?"
Cô nhân viên giao dịch thoáng sửng sốt, bất giác đáp: "Theo quy định, trên 50 ngàn tệ. . ."
"Quy định gì chứ?"
Trần Hán Thăng ngắt lời: "Cô chỉ là một nhân viên giao dịch, không tiện phá luật, tôi cũng không làm khó cô, cô kiểm tra số dư xong thì gọi giám đốc chi nhánh ngân hàng của các cô ra đây."
Cô nhân viên giao dịch chần chừ một chút, thấy Trần Hán Thăng đầy tự tin, cô ấy từng tiếp xúc với nhiều khách hàng lớn, vẻ mặt này nếu gọi một cách nghiêm chỉnh thì là "có lòng tin", còn gọi một cách thông tục thì là "oai như cóc" .
Bảo vệ ở sảnh lớn phát hiện ra động tĩnh bên này dường như không phải tiến hành nghiệp vụ bình thường, ông ấy chống nạnh lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Rút tiền, trên 50 ngàn." Trần Hán Thăng đáp.
Bảo vệ cũng có chút kiến thức, đôi khi ông ấy còn hướng dẫn khách hàng điền biểu mẫu, ông ấy hỏi ngay: "Vậy anh có hẹn trước không?"
"Không."
Trần Hán Thăng lắc đầu: "Đây cũng là nguyên nhân tôi đến chi nhánh này, quyền rút ở đây lớn hơn, không cần xin phép nhiều cấp."
"Không có hẹn trước thì không được đâu chàng trai."
Bảo vệ vẫn nói rất khách sáo: "Cho dù quyền hạn của chỗ này lớn thế nào thì nó cũng đâu thể lớn hơn cả quy định được, quy định là luật sắt, giấy trắng mực đen, không ai có thể thay đổi được."
Trong lúc ông ấy đang giảng giải với Trần Hán Thăng thì giám đốc chi nhánh ngân hàng Kiến Nghiệp đột nhiên xuất hiện, ông ta nhận được thông báo của nhân viên giao dịch.
Bình thường, bảo vệ chỉ có thể tiếp xúc với phó giám đốc chi nhánh, còn giám đốc chi nhánh ngân hàng là nhân vật có cấp bậc rất cao cho nên ông ấy cố hết sức thuyết phục Trần Hán Thăng.
"Anh hẹn trước đi, lần sau tới chỉ việc rút thôi, trên 50 ngàn không phải con số nhỏ đâu, không thì bảo người lớn nhà anh đi cùng. . ."
"Anh Trần đúng không?"
Giám đốc chi nhánh ngân hàng xem số dư trên máy tính của nhân viên giao dịch xong, ngẩng đầu đánh giá Trần Hán Thăng. Nhân viên giao dịch sắp rơi cả tròng mắt ra ngoài.
"Đúng."
Trần Hán Thăng gật đầu.
"Phiền anh đi theo tôi một chút có được không?"
Giám đốc chi nhánh ngân hàng lịch sự mời.
"Phòng VIP?"
Trần Hán Thăng hỏi.
"Không phải, phòng làm việc của tôi."
Giám đốc chi nhánh ngân hàng cười ấm áp: "Gần đây, tôi mới được một người bạn cho một ấm Long Tỉnh, anh Trần có thích uống trà không?"
"Bình thường."
Trần Hán Thăng nhíu mày: "Chỉ có điều hiện tại tôi đang rất gấp, nghe nói các ông có quy định gì đó phải không?"
"Chuyện này đơn giản thôi."
Giám đốc chi nhánh ngân hàng nói đầy khẳng định: "Để tôi bảo phó giám đốc chi nhánh chuyên quản lý khách hàng lớn sắp xếp cho anh. Dù vấn đề có khó cỡ nào cũng đều có thể hoàn thành trong thời gian hai chén trà."
. . .
Mười lăm phút sau, giám đốc chi nhánh ngân hàng khách sáo tiễn Trần Hán Thăng ra cửa, thậm chí còn đưa mắt tiễn theo bóng hắn.
Trong nghề này, ngay cả một con ruồi cũng còn có chút ý thức chính trị, huống hồ là bảo vệ. Sau khi giám đốc chi nhánh ngân hàng về văn phòng, bảo vệ lại gần, nghe ngóng với nhân viên giao dịch như phường ăn trộm: "Hiểu Vân, rốt cuộc chàng trai trẻ vừa rồi có bao nhiêu tiền vậy? Không ngờ hắn lại được giám đốc chi nhánh ngân hàng đích thân đi tiễn khách."
Cô nhân viên giao dịch lắc đầu: "Tôi không thể nói, theo quy định, chúng tôi có nguyên tắc giữ bí mật."
"Quy định gì chứ."
Bảo vệ bĩu môi, ông ấy phỏng theo lời Trần Hán Thăng: "Đù, những quy định này là quy định dành cho chúng ta thôi, với những kẻ thực sự nhiều tiền thì không có tác dụng gì hết.
. . .
Sau khi Trần Hán Thăng quay lại xe, Trần Thiêm Dụ hết nhìn trên lại nhìn dưới như thể muốn nhìn thấu Trần Hán Thăng.
"Gì thế?"
Trần Hán Thăng chỉ đằng trước: "Mau lái xe đi, tới muộn là dũng sĩ không cứu nổi công chúa đâu."
"Có đi tới đó cũng không có hai triệu mà."
Trần Thiêm Dụ than thở: "Thực ra vừa rồi tôi đã hy vọng vào vận may, hy vọng rằng sẽ được nhìn thấy anh xách một bịch tiền giấy to đi ra."
"Thời nào rồi, xách tiền mặt để làm màu sao?"
Trần Hán Thăng cười: "Sổ tiết kiệm với thẻ ngân hàng không tốt hơn hay sao?"
"Vậy cậu cũng đâu có có."
Trần Thiêm Dụ nhấn chân ga, nhanh chóng chạy tới cao tốc Kiến Giang - Thượng Hải.
Tốc độ của xe xịn quả là nhanh, con xe Faw của Trần Hán Thăng chạy mất khoảng ba tiếng đồng hồ mới tới nơi, xe Lăng Chí chạy hai tiếng rưỡi là tới. Có điều, trong lúc họ đã tới nơi, ngồi chờ ở quán KFC gần Quảng trường Nhân Dân thì lúc này bạn thân "Tiểu Trì" của Thương Nghiên Nghiên mới thong thả tới.
Trần Thiêm Dụ muốn giục nhưng Trần Hán Thăng không đồng ý, Tiểu Trì là nhân vật quan trọng để lấy được thông tin về Thương Nghiên Nghiên, chỉ cần cô ấy không từ chối thẳng thừng thì không được giục quá gấp.
Mấy em đầu gấu này không có tính kiên nhẫn, làm họ tức lên thì họ cho mình leo cây luôn cũng chẳng phải là chuyện gì hiếm lạ.
Trần Hán Thăng gọi một cốc Coca Cola, ngồi ngả người trên ghế lẳng lặng chờ, thế nhưng ngón tay trỏ gõ lên mặt bàn cho thấy trong lòng Trần Hán Thăng cũng sốt ruột.
Trần Thiêm Dụ thì khoa trương hơn nhiều, anh ta hết đứng lại ngồi, thỉnh thoảng đi ra ngoài hút thuốc, thậm chí muốn nghe ngóng từ chỗ cha mẹ Thương Nghiên Nghiên.
"Anh ngốc à, chắc chắn cha mẹ cô ấy không biết rồi, anh đừng ra quyết định lung tung."
Trần Hán Thăng phủ định đề nghị này.
Bảy giờ tối, họ chờ khoảng hai tiếng đồng hồ thì cô bạn thân tên là "Tiểu Trì" kia tới.
"Xin lỗi, có chuyện nên tới muộn."
Tiểu Trì nhìn Trần Thiêm Dụ đẹp trai lâu hơn một chút sau đó xin lỗi Trần Hán Thăng.
Thực ra Tiểu Trì cũng ưa nhìn, ăn mặc cực kỳ "thời thượng" . Giữa thời tiết tháng mười hai của thành phố Thượng Hải, cô ấy chỉ mặc quần short và tất dài màu đen, nửa người trên mặc áo phông dài và khoác bò ngắn, chỗ xương quai xanh lộ ra còn thấy có cả hình xăm.
Đôi tai nhỏ đeo ba chiếc khuyên tai. Trước đây, Trần Hán Thăng hỏi xin số của cô ấy cũng vì thích sự phóng khoáng này.
Có điều hôm nay Tiểu Trì không chỉ đi một mình, có một chàng trai nhuộm tóc vàng ôm vai cô ấy, chắc là bạn trai.
Chàng trai này trông rất lỗ mãng, vóc người không cao lại hơi gầy, mặc đồ xích chó nhưng lại cứ tưởng rằng mình rất đẹp trai, thường xuyên lè lưỡi ra làm màu.
"Không có gì, không có gì."
Trần Thiêm Dụ vội vàng chào Tiểu Trì. Đối với anh ta thì chỉ cần không lỡ hẹn là được, như vậy thì hy vọng tìm được Thương Nghiên Nghiên sẽ lớn hơn.
"Các anh chính là người tìm Thương Nghiên Nghiên à?"
Chàng trai tóc vàng bĩu môi: "Nghe tôi bảo này, khỏi tìm, nghe nói cô ấy cần hai triệu, chẳng phải là nằm mơ hay sao, trừ phi có người giàu có nào đó chịu bao cô ấy."
"Anh đừng nói vậy. . ."
Tiểu Trì không nhịn được ngắt lời.
"Mẹ kiếp, sao anh lại không được nói?"
Tên tóc vàng khá nóng tính, gạt Tiểu Trì ra, mắng: "Con ngu, em dám ra lệnh cho anh à, em tưởng mình ghê gớm lắm hả?"
Trần Thiêm Dụ không muốn dây dưa với bọn đầu gấu này nên nén giận bảo: "Mọi người ăn tối chưa, chưa thì để tôi mời."
"Ái chà, nhiều tiền phết nhỉ."
Tên tóc vàng cà lơ phất phơ nhìn Trần Thiêm Dụ: "Anh vừa đẹp trai vừa có tiền, có hai triệu thì tìm Thương Nghiên Nghiên làm gì, con bé ngồi cạnh tôi đây chỉ tốn có hai trăm ngàn thôi, mặc dù nó không xinh bằng Thương Nghiên Nghiên nhưng mà thiết thực."
Tiểu Trì bị người ta nói như vậy thì cúi đầu xuống, cắn môi không nói gì.
"Tôi muốn nói chuyện riêng với bạn gái của anh nửa tiếng đồng hồ, anh ra giá đi."
Trần Hán Thăng đột nhiên lên tiếng.
"Uầy, anh đúng là hiểu luật."
Tên tóc vàng cười hề hề một tiếng: "Nói tiền trước nhé, 1000 tệ nửa tiếng."
1000 tệ không phải cái giá rẻ, nó ngang với nửa tháng tiền lương của sinh viên vừa tốt nghiệp đại học.
Trần Hán Thăng móc ví lấy ra một xấp tiền. Tên tóc vàng nhìn thấy mớ tiền giấy xanh đỏ này, lập tức mừng ra mặt.
Hắn ta cúi đầu khom lưng nhận tiền, không ngờ Trần Hán Thăng đột nhiên giơ cao tay lên, tên tóc vàng bắt hụt.
Tên tóc vàng không cao, nhảy bật lên cũng không lấy được.
"Nhìn thấy chiếc Lăng Chí ngoài cửa kia không?"
Trần Hán Thăng chỉ ra ngoài, nói: "Anh đi trông xe cho tôi."
"Mẹ! Mày bảo tao đi trông xe hả?"
Tên tóc vàng trừng mắt với Trần Hán Thăng.
"Ông đây trả tiền, có bảo mày đi đớp cứt mày cũng phải đớp."
Nếu tên tóc vàng được gọi là đầu gấu, vậy thì Trần Hán Thăng là một tên vô lại đã trải đời, hắn biết tên tóc vàng muốn gì và cũng biết phải làm thế nào để đối phó với hắn ta.
Nói năng đàng hoàng không có tác dụng gì hết nên Trần Hán Thăng cầm xấp tiền giấy này, gõ "bộp bộp" vào mặt tên tóc vàng: "Ông chỉ hỏi một câu thôi, có muốn nhận số tiền này không."
"Nhận, đương nhiên tôi muốn nhận!"
Tên đầu gấu chẳng hề có chút khí tiết nào, gã ta lập tức nhận tiền đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài còn nở nụ cười kỳ lạ với Trần Hán Thăng.
"Anh không nên chọc tới hắn ta."
Sau khi tên đầu gấu tóc vàng đi khỏi, Tiểu Trì bỗng nói.
"Hắn ta chỉ đáng bằng cọng lông gà."
Trần Hán Thăng nói với vẻ khinh thường: "Tên ngu ấy đi rồi mới tiện bàn chuyện, Thương Nghiên Nghiên đang ở đâu?"
Tiểu Trì không trả lời, cô ấy hỏi ngược lại: "Các anh có quan hệ gì với Nghiên Nghiên?"
"Anh ta là bạn trai cũ của Thương Nghiên Nghiên."
Trần Hán Thăng chỉ vào Trần Thiêm Dụ: "Cậu ấm nhà giàu nhiều tiền."
"Anh có bỏ ra nổi hai triệu không?"
Tiểu Trì nhìn Trần Thiêm Dụ: "Anh không bỏ ra nổi thì đừng làm phiền cô ấy."
"Tôi. . ."
Trần Thiêm Dụ hơi do dự, có điều anh ta nghĩ, bất kể thế nào cũng phải gặp được Thương Nghiên Nghiên đã rồi nói sau nên cắn răng nói: "Chiếc Lăng Chí kia của tôi giá hơn 500 nghìn, cô nói xem tôi có chi nổi 2 triệu không?"
"Ừ."
Tiểu Trì im lặng một thoáng, đảo mắt vòng quanh, chẳng biết nghĩ những gì.
Trần Thiêm Dụ muốn nói mấy lần nhưng Trần Hán Thăng lắc đầu ngăn lại, rõ ràng "2 triệu" dường như rất kích thích cô ấy, hiện giờ không hợp kích thích thêm nữa.
Trần Hán Thăng ngậm điếu thuốc trong miệng, bình tĩnh chờ đợi.
Nhân viên KFC lại nhắc nhở: "Thưa anh, chỗ chúng tôi không cho phép hút thuốc đâu ạ."
"Tôi không hút, tôi chỉ ngậm vậy thôi."
Trần Hán Thăng cười hì hì đáp.
Sau khi bị nhân viên phục vụ ngắt ngang, Tiểu Trì mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Thiêm Dụ sốt ruột rồi lại nhìn Trần Hán Thăng du côn, sau đó nói: "Nghiên Nghiên đang ở KTV Tân Phân Quốc Tế, cô ấy muốn làm tay vịn phục vụ hát để kiếm tiền, 8 giờ tối nay là ngày đi làm đầu tiên của cô ấy."
"Được."
Trần Hán Thăng lập tức đứng dậy, giờ đã 7 giờ 20 rồi.
Trần Thiêm Dụ phản ứng chậm hơn một chút, có điều cũng lập tức đứng lên theo.
"Chờ một chút."
Tiểu Trì không ngờ bọn họ lại vô tình định cứ thế xoay người bỏ đi như vậy, cô ấy ngẩn người nói: "Trước đây nhà tôi cũng từng phá sản, tôi cũng từng bất lực như Nghiên Nghiên nhưng khi đó không có ai cứu tôi."
Trần Hán Thăng không nghe cô ấy nói hết đã bỏ đi, không ngoái đầu nhìn lại.
Trần Thiêm Dụ không thể cứng rắn như Trần Hán Thăng nên móc 1000 tệ trong ví ra, dúi vào tay Tiểu Trì: "Cám ơn, cô chia tay bạn trai cô sớm đi, tìm lấy một công việc đàng hoàng."
"Đời người rất dài, đi nhầm đường là chuyện khó tránh khỏi."
. . .
Trần Hán Thăng đi ra ngoài quán KFC, tên đầu gấu tóc vàng cười đùa nói: "Ông chủ đi ra rồi đấy à."
"Ờ."
Trần Hán Thăng ngồi lâu trong KFC, ngực hơi khó chịu, hắn lấy chai nước khoáng trong xe ra, nói với tên tóc vàng: "Lại đây đổ nước cho tôi rửa mặt."
Tên tóc vàng sửng sốt, kể từ lúc gã ta làm đầu gấu, đây là lần đầu tiên gặp phải dạng "khách hàng" như Trần Hán Thăng, gã suýt nữa cảm thấy mình mới là người tốt ở đây.
"Dạ vâng, ông chủ nói thì nhất định phải nghe rồi!"
Tên tóc vàng chịu khó vặn nắp bình ra.
Trần Hán Thăng không chỉ rửa mặt mà còn sửa sang lại cả tóc. Hiện tại nhiệt độ ở thành phố Thượng Hải chỉ khoảng trên dưới mười độ, dòng nước lạnh buốt kích thích thần kinh, Trần Hán Thăng thốt lên: "Sướng vãi chưởng."
"Sướng thì sướng đấy."
Tên đầu gấu tóc vàng nói với vẻ tiếc nuối: "Tiếc là không có gel, không giữ nếp được."
"Chuyện này mà là vấn đề sao?"
Thế là, ở ngay trước mặt tên đầu gấu tóc vàng, Trần Hán Thăng nhổ ngay mấy bãi nước bọt vào lòng bàn tay, xoa đều, sau đó vuốt lên tóc.
Hắn vừa mới uống Cocacola, không ngờ nước bọt dinh dính có thể dùng thay gel.
"Thế nào, đỉnh chưa?"
Trần Hán Thăng đắc ý hỏi.
"Đỉnh, đỉnh ạ."
Hầu kết của tên tóc vàng trượt lên trượt xuống.
Lúc này mặt Trần Hán Thăng dính đầy nước, sắc mặt hung dữ. Dưới ánh đèn, cách làm không câu nệ tiểu tiết của hắn bất giác toát lên vẻ dữ dằn.
"Đi thôi."
Trần Thiêm Dụ gọi to, anh ta chỉ muốn nhanh nhanh đi cứu Thương Nghiên Nghiên.
Sau khi chiếc xe Lăng Chí đi khỏi, ngay trước cửa KFC nhanh chóng xuất hiện hai tên đầu gấu trông từa tựa tên tóc vàng.
"Sao lại không làm gì? Anh ra tín hiệu một cái là bọn em tới ngay."
Một tên côn đồ hỏi: "Rõ ràng bọn họ là người tỉnh khác, dê béo nhiều tiền mà."
"Làm mẹ nhà mày ấy, tay này khó chơi."
Tên tóc vàng lắc đầu: "Nếu làm thật, chưa biết chừng lại bị hắn chơi chết cả lũ."
. . .
Gần tám giờ, màn đêm dần đen đặc, đèn vừa bật sáng, cuối cùng cuộc sống về đêm của thành phố Thượng Hải cũng bắt đầu.
Bên bờ sông Hoàng Phố, ánh đèn mờ ảo, những ngọn đèn màu rực rỡ tôn lên sự huy hoàng của tháp Đông Phương Minh Châu, thành phố Thượng Hải về đêm lộng lẫy, yêu kiều, đồng thời cũng đầy gợi cảm. Tuy vậy, không biết có bao nhiêu người đã lạc mất mình trong thành phố Thượng Hải rộng lớn rực rỡ ánh đèn này.
"KTV Tân Phân Quốc Tế" là một khu giải trí về đêm nổi tiếng ở thành phố Thượng Hải. Lúc này, trong phòng nghỉ ngơi ở đằng sau, mấy chục cô gái trẻ trung ăn mặc gợi cảm đang tụ tập ở đây, mùi nước hoa trong phòng có thể làm người ta ngất xỉu.
"Không sao đâu, Nghiên Nghiên, em đừng lo."
Một sinh viên nữ an ủi bạn: "Chúng ta chỉ đi hát với người ta thôi mà, cùng lắm là uống với khách mấy chén thôi nhưng được chia phần trăm rất nhiều."
Hoá ra Thương Nghiên Nghiên mà Trần Thiêm Dụ đang lo lắng sốt ruột lại đang ở đây. Có điều, điểm khác biệt giữa cô so với các cô gái khác chính là nét mặt cô có vẻ căng thẳng, cô xoay điện thoại qua lại trong lòng bàn tay.
"Đúng vậy, nếu có ông chủ nào gọi riêng em hát thì sẽ cho nhiều tiền boa."
Một cô gái khác vỗ vai Thương Nghiên Nghiên: "Em đẹp như vậy, chưa biết chừng một tháng lại kiếm được mấy chục ngàn."
"Em không căng thẳng."
Thương Nghiên Nghiên cười gượng gạo, cô không sợ chuyện này nhưng cô đã từng hứa với người nào đó rằng mình sẽ không sa vào vũng lầy này.
Hai cô gái liếc nhau: "Vẫn còn nghĩ tới Trần Hán Thăng cơ à, hắn không đồng ý để em làm bạn gái, em đâu có lỗi gì với hắn."
"Đàn ông đều không phải chỗ dựa đáng tin, chỉ có dựa vào chính mình là tốt nhất."
"2 triệu đúng là rất nhiều, đến lúc đó bọn chị cùng góp thêm vào, Nghiên Nghiên, em không có gì phải áp lực cả."
. . .
Rõ ràng hai cô gái này đã từng chịu tổn thương trong chuyện tình cảm nên độ tín nhiệm với nam giới gần như bằng không.
Lúc trưởng ca và quản lý quán KTV tới, cô gái đó nhắc Thương Nghiên Nghiên mở điện thoại lên: "Có chuyện gì thì gọi cho chị ngay, tuyệt đối không được uống nhiều rượu, nôn được thì cứ nôn ra. . ."
Trưởng ca dặn dò qua loa mấy câu, bắt đầu sắp xếp các cô gái tới các phòng hát.
"Em chờ một chút, có một ông chủ gọi riêng em."
Trưởng ca dẫn Thương Nghiên Nghiên tới cửa một phòng hát, trong phòng hơi tối, chỉ có ánh đèn xoay rực rỡ chói mắt.
"Đi vào đi, chú ý bảo vệ mình."
Trưởng ca vỗ vai Thương Nghiên Nghiên.
Thương Nghiên Nghiên hít sâu một hơi, do dự để tay trên nắm cửa một lúc lâu, cuối cùng cắn răng mở cửa đi vào.
Thực ra, người cô nghĩ đến trong đầu lúc này vẫn là Trần Hán Thăng chứ không phải cha mình.
Có điều vừa mở cửa, Thương Nghiên Nghiên đột nhiên ngẩn người.
Trên sô pha trong phòng hát có hai chàng trai đang ngồi ở đó.
Một trong hai người cực kỳ tuấn tú, mặc áo khoác cao cấp kiểu Anh, để hai tay trên đầu gối, cho dù vẻ mặt rất lo lắng nhưng dáng ngồi vẫn khá ngay ngắn.
Sau khi nhìn thấy Thương Nghiên Nghiên, anh ta lập tức đứng bật dậy.
Người còn lại ngồi không nghiêm chỉnh, ung dung gác hai chân lên bàn trà, duỗi cánh tay ra, nhàm chán nhả khói thuốc.
Hắn chỉ liếc Thương Nghiên Nghiên một cái, thổi 'phù' làn khói ra coi như chào hỏi.
Đầu Thương Nghiên Nghiên bỗng trống rỗng, cô cứ như đang nằm mơ, có điều tiếng ồn ào đinh tai nhức óc lại nhắc nhở cô rằng đây không phải là mơ.
Không phải là mơ, vậy nghĩa là thực.
Cô cũng được người ta quý trọng sao?
"Tích."
Một giọt nước mắt chầm chậm chảy xuôi trên gương mặt cô, ban đầu Thương Nghiên Nghiên lặng lẽ khóc, cô vốn muốn kiểm soát cảm xúc của mình nhưng thời gian qua cô đã phải chịu quá nhiều áp lực, cuối cùng cô òa khóc.
Ai nói một cô gái cặn bã thì không xứng đáng có được tình yêu?
Ai nói một cô gái cặn bã thì không thể quay đầu?
Một cô gái cặn bã cũng có thể khóc chứ.
. . .
"Quả thực mình không sạch sẽ thuần khiết như Thẩm Ấu Sở nhưng kỳ vọng của mình cũng bé nhỏ thôi mà, chỉ một chút xíu thôi là được!"
Chỉ nháy mắt, lớp trang điểm mắt của Thương Nghiên Nghiên đã nhòe nhoẹt, sau đó phấn trang điểm cũng phai, mu bàn tay cô đen sì.
"Cậu khóc cái gì, bọn tớ gọi cậu tới là để hát."
Chàng trai côn đồ kia quát: "Cậu khóc vậy làm ông đây mất hứng quá."
"Được, tớ không khóc."
Thương Nghiên Nghiên ra sức chùi, cuối cùng, trước khi mắt lại rơm rớm lệ một lần nữa, cô thút thít nói: "Hai ông chủ gọi tớ rất tốn kém."
. . .