"Mọi người quen biết nhau à?"
Người đầu tiên kịp phản ứng là trưởng ca của KTV, cô ta nhìn thấy phản ứng của Thương Nghiên Nghiên là có thể đoán được đại khái.
Hai chàng trai trong phòng có lẽ là bạn học, có lẽ là bạn bè, cũng có thể là người yêu. Làm việc ở đây lâu, cô ta đã gặp đủ loại người, chuyện kỳ lạ gì cũng thành bình thường.
"Nghiên Nghiên vào đây đi đã."
Trần Thiêm Dụ đi ra đóng cửa lại, anh ta không muốn để người khác chế giễu.
Trưởng ca bị chặn ngoài cửa cũng không bận tâm, gọi một nhân viên nam tới: "Em đứng ở đây, đừng để xảy ra chuyện gì."
Nguyên nhân của sự lo lắng này là do từng có tiền lệ. Các cô gái tới đây làm tay vịn vì những nguyên nhân khác nhau, có người gặp khó khăn về kinh tế, có người là để thỏa mãn ham muốn tiền bạc, có người đơn thuần tới chơi thử, tuy nhiên hầu như mọi người đều giấu người nhà và bạn trai.
Thường xuyên xảy ra chuyện bạn trai tìm tới đây, sau đó là một số chuyện không lấy gì làm vui vẻ, trưởng ca chỉ phòng hờ trước như vậy.
. . .
"Nghiên Nghiên, anh biết em đang cần tiến, có điều vẫn còn cách giải quyết khác mà, em cho anh chút thời gian, em tuyệt đối đừng tới nơi thế này nữa. . ."
Trong phòng hát của KTV, Trần Thiêm Dụ thuyết phục đầy nồng nàn tình cảm nhưng Thương Nghiên Nghiên chỉ khóc thút thít.
Chủ tịch Trần hết cách, đành phải đánh mắt ra hiệu Trần Hán Thăng thử xem sao.
"Nhìn tôi làm gì."
Trần Hán Thăng xòe tay: "Tôi tới đây để hát, hát xong tôi về."
"Trần Hán Thăng, cậu nhạt nhẽo vừa thôi, lúc nào cũng đùa được, chỉ giỏi làm màu ra vẻ cậu bình thản, không quan tâm!"
Trần Thiêm Dụ rất tức giận, anh ta nôn nóng tới độ cổ họng bốc lửa, vậy mà suốt dọc đường đi, trông Trần Hán Thăng cứ thảnh thơi như đi dạo.
Con người luôn có ảo tưởng như vậy. Khi đối mặt với một việc nào đó, nếu dồn quá nhiều sự quan tâm và cảm xúc cho nó, thì cho dù không giúp được gì hữu ích cũng vẫn cứ cảm giác mình đã làm được công to việc lớn.
Về cơ bản, Trần Thiêm Dụ cũng có cảm giác như vậy, anh ta dậy sớm liên lạc với Trần Hán Thăng, rồi lại bôn ba tới thành phố Thượng Hải, cuối cùng tới KTV tìm được Thương Nghiên Nghiên, toàn bộ hành trình toàn là anh ta bận bịu.
Trần Hán Thăng thì sao, hắn chỉ gọi điện thoại liên lạc với Tiểu Trì, sau đó giữa chừng vào ngân hàng không biết để làm gì.
Có hắn hay không có hắn thì cũng thế!
"Làm màu có gì không tốt chứ."
Trần Hán Thăng bị quát cũng không giận, ném khăn giấy để trên bàn trà bằng kính cho Thương Nghiên Nghiên: "Mặt vừa đen vừa trắng trông như ma, đi rửa đi đã."
"Bịch."
Thương Nghiên Nghiên không bắt được hộp khăn giấy, hộp khăn giấy nện thẳng vào người cô, sau đó rơi xuống đất. Cô nhìn hộp khăn giấy rơi dưới chân rồi nhìn Trần Hán Thăng, yên lặng nhặt nó lên đi vào trong nhà vệ sinh bên trong phòng hát.
"Mẹ kiếp, cậu. . ."
Trần Thiêm Dụ lại định nổi nóng.
Trần Hán Thăng ngăn anh ta lại: "Về nhà rồi, anh sẽ nghĩ ra cách thật sao?"
Trần Thiêm Dụ ngẩn người: "Đây chỉ là kế hoãn binh thôi, khuyên cô ấy rời khỏi đây trước đã."
"Vậy thì đúng rồi."
Trần Hán Thăng lắc đầu nói: "Thương Nghiên Nghiên là bạn gái cũ của anh, tính cô ấy thế nào chẳng lẽ anh không biết sao, mấy câu đó dỗ con nít thì còn dùng tạm chứ với cô gái như cô ấy thì dỗ ngon dỗ ngọt có ý nghĩa gì mấy đâu?"
Trần Thiêm Dụ đột nhiên im lặng, bản thân anh ta hồi đó ở Đại học Tài chính, nói rách cả mép cũng không dụ được Thương Nghiên Nghiên lên giường với mình.
"Vậy cậu bảo phải làm sao bây giờ?"
Trần Thiêm Dụ hỏi.
"Hát trước đã."
Trần Hán Thăng đưa cho anh ta một chiếc mic: "Biết chỗ của cô ấy rồi thì bao giờ rảnh chúng ta lại tới, tới nhiều một chút tốt cho cô ấy, cũng coi như là tình cảm quan tâm hết lòng của bạn học với nhau, nếu anh ở châu Úc bận thì có thể chuyển tiền cho tôi, tôi đi thay anh."
"Đù, sao ông đây lại quen biết loại người như cậu nhỉ, đúng là trong mắt chỉ có mỗi tiền."
Trần Thiêm Dụ không nhận mic: "Tôi cho cậu mười ngàn tệ để cậu đứng giữa sân thể dục hô "Trần Hán Thăng là đồ khốn", cậu có làm không?"
"Cho thêm 20 tệ nữa thì lúc hô tôi sẽ không mặc quần áo."
. . .
Trong lúc hai người cãi lộn ở bên ngoài, Thương Nghiên Nghiên ở trong phòng vệ sinh rửa mặt hết lượt này tới lượt khác.
Phấn trang điểm và mực kẻ mắt hòa vào trong làn nước máy trong veo trong bồn rửa mặt, nước lạnh làm đầu óc cô dần tỉnh táo lại.
Thương Nghiên Nghiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp trong gương tiều tụy, cô ngẩn người nhìn, nghĩ xem phải đối mặt với họ như thế nào.
Một người là "bạn trai cũ", một người là chàng trai mình thích. Thương Nghiên Nghiên khịt mũi một cái, rút khăn giấy lau nước đọng trên mặt.
"Nghiên Nghiên?"
Tiếng Trần Thiêm Dụ vang lên, chắc là thấy lâu cô không ra nên lo lắng.
"Đây."
Thương Nghiên Nghiên đáp đại một tiếng, đang định mở chốt cửa thì bỗng nghĩ tới một chuyện, cô lấy son môi và bút chì mày ra trang điểm lại, tới khi khuôn mặt được trang điểm đậm trở lại, cô mới gắng gượng nở nụ cười.
Quá gượng gạo.
Thương Nghiên Nghiên hít sâu một hơi, cười một cái điều chỉnh tâm trạng.
Cảm xúc vẫn chưa đủ dồi dào.
Thương Nghiên Nghiên tưởng tượng ra cảm giác yên tâm lạ lùng khi nhìn thấy Trần Hán Thăng.
Lần này, cuối cùng cô cũng hài lòng với nụ cười trên khuôn mặt mình.
"Cách."
Thương Nghiên Nghiên mở cửa khiến Trần Thiêm Dụ giật nảy mình.
Cô mặc một chiếc váy hai dây trễ vai, bả vai mịn màng trắng ngần, vòng eo bé bằng nắm tay thắt dây lưng da rắn màu đen, cặp chân dài trắng lóa mắt, bàn chân đi giày cao gót trong suốt, mười ngón chân tô sơn đỏ thẫm.
Vừa rồi quá kích động nên anh ta thậm chí không chú ý cách ăn mặc của cô.
"Ông chủ. . ."
Thương Nghiên Nghiên yêu kiều gọi một tiếng, hàm răng xinh đẹp cắn cánh môi đỏ, uốn éo đi về phía Trần Hán Thăng: "Ông chủ muốn hát bài gì, Lâm Ức Liên hay Lương Tịnh Như em đều hát được."
"Vậy mới phải chứ, đi chơi là để vui vẻ mà."
Trần Hán Thăng cười ha ha: "Em biết chơi xúc xắc không, không biết chơi thì không được boa."
Thương Nghiên Nghiên chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng một hồi rồi bỗng nở nụ cười: "Được thôi, đêm nay ông chủ nói gì em đều đồng ý hết."
Dưới ánh đèn nê ông sặc sỡ, nụ cười này cực kỳ xinh đẹp nhưng lại mang theo nỗi lòng chua xót phải cố hết sức để dằn xuống.
"Hai người. . . Đang làm gì vậy?"
Trần Thiêm Dụ ấp úng hỏi, lúc này trông Trần Hán Thăng giống như một người đàn ông đi chơi gái bình thường còn Thương Nghiên Nghiên thì cố gắng hùa theo hắn.
"Chơi xúc xắc thôi."
Trần Hán Thăng lại còn nhiệt tình mời: "Trần Thiêm Dụ, anh chơi không, ba người chơi vui hơn."
"Hai người còn chơi xúc xắc cái dé gì!"
Trần Thiêm Dụ không nhịn nổi, xông tới vứt mấy quân xúc xắc đi, nạt nộ Trần Hán Thăng: "Thương Nghiên Nghiên là bạn học của cậu đó, cho dù cậu không thích cô ấy thì nể tình cô ấy thích cậu hai năm, cậu có cần phải làm như vậy không?"
Tay nhân viên đứng ở hành lang từ nãy tới giờ chợt nghe thấy động tĩnh, vội vàng mở cửa ra xem thử, kết quả phát hiện không xảy ra chuyện gì lớn, chỉ vứt mấy quân xúc xắc mà thôi.
Tay nhân viên thở dài một tiếng, chuyện thế này đã xảy ra nhiều lần ở đây, thực ra hiếm khi nào có kết cục tốt đẹp.
"Nghiên Nghiên, em thấy chưa?"
Trần Thiêm Dụ nói với Thương Nghiên Nghiên: "Đây chính là người đàn ông em thích hai năm qua đó, em còn nói trong lòng em hắn giống như thiên thần, không có khó khăn gì không giải quyết được."
"Ông chủ bớt giận đi ạ."
Thương Nghiên Nghiên quay lưng đi, gắng không rơi nước mắt một lần nữa.
"Đi thôi."
Trần Hán Thăng đột nhiên đứng dậy: "Hết hứng rồi, tôi không còn tâm trạng chơi nữa."
"Cậu mặc kệ thật đấy à?" Trần Thiêm Dụ đứng chắn đường.
"Tại sao tôi phải quan tâm, tôi có nghĩa vụ này à?"
Trần Hán Thăng cười khẩy một tiếng: "Cô ấy tự mình chạy tới đây làm tay vịn có nói với chúng ta tiếng nào không, nếu thích làm vậy thì tôi cũng chơi với cô ấy một lát, có điều anh đã phá hết rồi."
Nghe giọng điệu của Trần Hán Thăng thì có vẻ như hắn giận Thương Nghiên Nghiên chẳng nói chẳng rằng gì đã đứng ra gánh vác theo cách vớ va vớ vẩn.
"Nghiên Nghiên còn làm thế nào được nữa?"
Trần Thiêm Dụ nói đỡ cho Thương Nghiên Nghiên: "Cô ấy đã hỏi vay rồi nhưng chúng ta đâu giúp được."
"Cô ấy chỉ mới hỏi vay anh thôi."
Trần Hán Thăng hỏi ngược lại: "Cô ấy có hỏi vay tôi không?"
Trần Thiêm Dụ sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Thương Nghiên Nghiên: "Em không hỏi vay Trần Hán Thăng à?"
Lúc này, Thương Nghiên Nghiên mới nghĩ ra hình như mình hoàn toàn chưa từng mở lời với Trần Hán Thăng.
Chắc là nghĩ đến chuyện hắn phá sản nên cứ thế cho là Trần Hán Thăng không có tiền.
"Không, không hỏi ạ."
Thương Nghiên Nghiên dường như ý thức được điều gì, vẻ mặt cô trở nên hồi hộp.
Trần Thiêm Dụ cũng giống vậy, anh ta miệng đắng lưỡi khô hỏi: "Lão Trần, cậu có không?"
Trần Hán Thăng hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt, sờ tay vào trong ngực, Trần Thiêm Dụ và Thương Nghiên Nghiên nhìn chăm chú không chớp mắt.
Cho tới khi Trần Hán Thăng móc trong túi ra một bao thuốc lá.
"Mịa!"
Trần Thiêm Dụ nín thở một lúc lâu bỗng chốc xì hơi, anh ta đang định mắng Trần Hán Thăng thì sau đó, Trần Hán Thăng tiếp tục móc ra một chiếc thẻ ngân hàng sáng bóng và cuốn sổ tiết kiệm.
"Xem thử đi, tôi bán mình đổi được đấy."
Trần Hán Thăng ngậm điếu thuốc nói.
Trần Thiêm Dụ vội vàng cầm lấy, nghiêm túc xem con số trên sổ tiết kiệm mấy lượt rồi đột ngột ngồi phịch xuống sô pha, sau đó một lát thì đẩy người Trần Hán Thăng: "Cho tôi điếu thuốc, đến mệt."
Thương Nghiên Nghiên chần chừ một lát mới run rẩy hai tay mở quyển sổ tiết kiệm ra.
Cô vội vàng xem sơ qua, nước mắt lại trào ra.
Lần này ngay cả Trần Thiêm Dụ cũng không ngăn cản, để mặc cho Thương Nghiên Nghiên ngồi đó gào khóc.
Tay nhân viên ngoài hành lang lại ngó vào nhìn, thầm nghĩ với kinh nghiệm phong phú của anh ta thì nhà gái khóc xong, có khả năng nhà trai sẽ khóc.
Quả nhiên, Trần Thiêm Dụ ngồi hút thuốc, sau đó bỗng khóc nức nở.
Tay nhân viên cười đắc ý, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay.
"Tớ chi nhiều tiền như vậy mà cậu chẳng hát bài nào."
Trần Hán Thăng chép miệng một cái, cảm thán: "Đúng là lỗ to."
"Ông chủ. . ."
Thương Nghiên Nghiên ngước đôi mắt rưng rưng lệ nhìn Trần Hán Thăng trước mặt: "Ca hát có là gì, tối nay cậu có thể đưa tớ đi ra ngoài."
Trần Thiêm Dụ nghe vậy càng khóc đau lòng hơn.
"Đưa cậu đi ra ngoài làm gì?"
Trần Hán Thăng "ngây thơ" hỏi.
"Ừm. . . Làm chuyện đàn ông bọn cậu thích làm ấy."
Thương Nghiên Nghiên để tay lên đầu gối Trần Hán Thăng.
"Chuyện đàn ông đều thích làm à?"
Trần Hán Thăng nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Tụ tập chơi game à, tớ múa Yasuo hơi đỉnh đấy."
. . .