"Yasuo là ai?"
Thương Nghiên Nghiên thút tha thút thít hỏi, nếu hỏi cô loại son nào tốt thì cô có thể giới thiệu làu làu rõ như lòng bàn tay kể mãi không hết, nhưng nếu là game thì cô không biết gì cả.
Có điều, dù cô có chơi game cũng chẳng ích gì, phải mấy năm nữa game Liên minh huyền thoại mới ra đời, Trần Hán Thăng bĩu môi, cảm thấy tiếc nuối vì không có ai hiểu được trò đùa của mình.
"Sổ tiết kiệm xem xong chưa, xem xong rồi thì trả cho tớ."
Trần Hán Thăng chìa tay, "chậc chậc" nói: "Tiếc nhỉ, chẳng ai hỏi vay tiền tớ, tiền sắp đè hư túi của tớ rồi."
"Tớ vay, tớ vay."
Thương Nghiên Nghiên không kịp chùi nước mắt, vội vàng nắm chặt cổ tay Trần Hán Thăng năn nỉ.
Cô vốn đang ngồi quỳ chân bên cạnh ghế sô pha, lúc cúi đầu xuống có cảm giác cô rất ngoan ngoãn nghe lời, cộng thêm hôm nay cô mặc đồ hở da hở thịt, thực sự có cảm giác kích thích lạ thường.
"Khụ khụ, vay thì vay cho đàng hoàng, phải viết giấy nợ."
Trần Hán Thăng lơ đãng rút tay ra, Trần Thiêm Dụ ở ngay bên cạnh, hắn không tiện làm gì quá đáng, dù sao đây cũng là bạn gái cũ của người ta.
"Tớ có thể viết ngay bây giờ."
Thương Nghiên Nghiên nói ngay.
"Để cha cậu viết thì hơn."
Trần Hán Thăng cười: "Cậu có thứ gì để thế chấp đâu."
"Đồ khốn!"
Trần Thiêm Dụ hung dữ gắt lên, Trần Hán Thăng khốn khiếp đúng là chẳng ra gì, chẳng trách hắn ung dung từ đầu tới cuối, hóa ra là có sức mạnh.
Chỉ khổ anh ta, uổng công lo lắng suốt một ngày một đêm, cuối cùng còn bày cỗ cho thằng khác ăn, để Trần Hán Thăng có cơ hội thể hiện.
Quan trọng là anh ta còn không làm gì được, ai bảo người ta thực sự có năng lực ấy chứ.
"Tôi phải qua nhà Thương Nghiên Nghiên, anh. . ."
Trần Hán Thăng vỗ vai Trần Thiêm Dụ, kết quả Trần Thiêm Dụ từ chối thẳng thừng: "Hai người gọi xe đi, tôi không làm lái xe đâu."
Chắc chắn là Trần Thiêm Dụ không muốn tới nhà Thương Nghiên Nghiên rồi. Nếu 2 triệu này là anh ta bỏ ra thì anh ta cũng không ngại làm một "anh hùng giáng thế", còn giờ anh ta đi qua đó thì chỉ tổ làm nền cho Trần Hán Thăng.
"Hả?"
Trần Hán Thăng sửng sốt: "Đâu phải bảo anh làm lái xe, ý tôi là cho tôi mượn chiếc Lăng Chí này một lát, giờ vẫn chưa tới 9 giờ, anh có thể gọi xe về Kiến Nghiệp."
Trần Thiêm Dụ nghe vậy, ngơ ngác nhìn Trần Hán Thăng, đột nhiên nói đầy mệt mỏi: "Tôi phục thật rồi, da mặt cậu quá dày, hình như tôi đã hiểu năm xưa Hà Sướng có tâm trạng như thế nào rồi."
Thương Nghiên Nghiên nghe thấy họ nói sắp đi khỏi đây, cô lập tức đi thu dọn đồ đạc, tiện thể chào các chị em.
"Chủ tịch Trần, đã giúp thì giúp cho trót, như vậy thì anh cũng sẽ có cảm giác có tham gia suốt toàn bộ quá trình."
Trần Hán Thăng vừa ôm Trần Thiêm Dụ đi ra ngoài, vừa thuyết phục bằng trò ngụy biện.
Trần Thiêm Dụ không để bản thân bị dắt mũi, anh ta bực tức phản bác: "Có cảm giác tham gia cái mẹ gì, hay là tôi tặng Thương Nghiên Nghiên một thỏi son nhỉ, như vậy thì lúc cô ấy hôn cậu, tôi cũng sẽ có cảm giác có tham gia càng sâu sắc hơn."
. . .
Bên ngoài KTV Tân Phân Quốc Tế tấp nập xe cộ, dòng người đi như mắc cửi, đỉnh tháp Kim Mậu lấp lóe ánh đèn nê ông giống như chiếc vương miện của nữ hoàng, xe sang, người đẹp muôn màu muôn vẻ phác hoạ nên vẻ kiều diễm và rực rỡ của thành phố Thượng Hải.
Trần Hán Thăng và Trần Thiêm Dụ đứng trên bậc thềm, hai người hít hà không khí lạnh bên ngoài, Trần Hán Thăng đưa cho Trần Thiêm Dụ một điếu thuốc, còn lấy bật lửa ra châm giúp.
"Sau này, anh không cần phải lãng phí thời gian với Thương Nghiên Nghiên nữa, thanh thản, ổn định học ở Úc vài năm, học hỏi lấy chút kiến thức hữu ích, sau đó tìm một cô gái nào đó hợp với anh để kết hôn, anh với Thương Nghiên Nghiên không có tương lai gì đâu."
"Sao cậu biết?"
Trần Thiêm Dụ không phục.
"Anh cảm thấy liệu Thương Nghiên Nghiên có thể ở nhà giúp chồng dạy con sao, anh cảm thấy liệu Thương Nghiên Nghiên có thể giúp đỡ anh trên con đường gây dựng sự nghiệp sao, sau này có khi thậm chí cô ấy còn chẳng muốn sinh con."
Trần Hán Thăng cười: "Nếu hai người lấy nhau thì sớm muộn gì cũng sẽ bỏ nhau thôi."
Trần Thiêm Dụ nghẹn lời, thực ra Trần Hán Thăng nói không sai chút nào, đúng là Thương Nghiên Nghiên chỉ hợp để yêu, không hợp để cưới.
Làm tình nhân là hợp nhất, tiếc là cô chỉ thích Trần Hán Thăng.
"Cậu cũng sẽ không kết hôn với Thương Nghiên Nghiên đâu phải không?"
Trần Thiêm Dụ ngẩng đầu: "Thẩm Ấu Sở mới là hình tượng người vợ mà đàn ông Trung Quốc mong đợi nhất."
"Thực ra giữa tôi và Thương Nghiên Nghiên ngoài quan hệ bạn học ra, cùng lắm cũng chỉ có thêm quan hệ giữa chủ nợ và con nợ, chuyện tương lai thì tôi không dám chắc."
Trần Hán Thăng lắc đầu, có điều hắn cũng không nói dự định của mình sau này, xem như trí trá bỏ qua vấn đề này.
Mười lăm phút sau, Thương Nghiên Nghiên ra khỏi KTV, cô phát hiện dưới tầng chỉ còn Trần Hán Thăng và chiếc Lăng Chí màu bạc.
"Bạn trai cũ của cậu gọi xe đi về một mình rồi."
Trần Hán Thăng dụi tắt điếu thuốc lá: "Tớ đưa cậu về nhà, tiện thể làm chủ nợ một lần."
Ngoài xe ồn ào như nước triều dâng, trong xe yên lặng ấm áp, chiếc loa chậm rãi vang lên bài "Vì anh, em chịu cơn gió lạnh" của Lâm Ức Liên.
Vì anh, em chịu cơn gió lạnh,
Thầm rơi lệ lúc cô đơn.
Có người hỏi em đúng hay sai,
Nói đúng hay sai,
Nhưng liệu có ai thật lòng quan tâm ai.
. . .
Ban đầu Thương Nghiên Nghiên rất vui, nhưng giờ nhìn ra ngoài cửa sổ, cô lại im lặng không nói tiếng nào.
"Chủ tịch Trần ấy mà, cho dù đang hẹn hò với cậu, nhiều khả năng anh ta cũng vẫn trêu ghẹo các em khác ở bên ngoài."
Trần Hán Thăng bỗng nói: "Có điều tình cảm của anh ta với cậu khá chân thành, lẽ ra nên gọi điện thoại cảm ơn người ta một chút."
"Cậu không để ý chứ?"
Thương Nghiên Nghiên quay đầu, nhẹ nhàng hỏi.
"Tại sao tớ lại phải để ý?"
Trần Hán Thăng cười: "Cứ gọi đi, chắc anh ta đang chờ đấy."
"Bài này là bài tớ thích nhất. Ngày trước, hồi tớ với Trần Thiêm Dụ giả vờ yêu, ngoài mặt thì anh ta tỏ ra chê bai nhưng thực ra lại lén lút tập luyện sau lưng." Thương Nghiên Nghiên giải thích.
"Ờ."
Trần Hán Thăng tỏ ra hờ hững.
"Vậy. . . tớ có thể mượn điện thoại của cậu một chút không?"
Thương Nghiên Nghiên đột nhiên hỏi.
Trần Hán Thăng nhìn cô một cái, thầm nghĩ thủ đoạn thật lợi hại, thực sự quá hiểu suy nghĩ của đàn ông.
Cú điện thoại này đúng là nên gọi, dù sao Trần Thiêm Dụ cũng đã bôn ba cả ngày, có điều Thương Nghiên Nghiên lại lo Trần Hán Thăng ghen, cho nên cố ý mượn điện thoại của hắn để gọi.
Vừa bày tỏ cảm ơn lại thể hiện rõ thân phận và lập trường của bản thân.
"Nếu như đây là phim cung đấu thì bé ngốc và bạch nguyệt quang không có ai đọ lại được Thương Nghiên Nghiên, bạn thân Trịnh thì có thể đấy nhưng tầm nhìn của cô rất rộng, không thèm để ý những chuyện nhỏ nhặt này, với tính cách của La Tuyền chắc sẽ cứng rắn, chị Tĩnh thì. . ."
"Ừm? Sao mình lại nghĩ tới chị Tĩnh nhỉ?"
Trong lúc Trần Hán Thăng đang suy nghĩ lung tung, Thương Nghiên Nghiên dùng điện thoại của Trần Hán Thăng gọi cho Trần Thiêm Dụ.
"Alo?"
Trần Thiêm Dụ tưởng là Trần Hán Thăng gọi nên giọng điệu rất cộc cằn.
"Là em."
Thương Nghiên Nghiên đáp.
"Ha ha, em dám gọi điện trước mặt Trần Hán Thăng à."
Giọng Trần Thiêm Dụ nghe có phần vui vẻ: "Vậy chứng tỏ cố gắng của tôi không hề uổng phí, hôm nay vất vả như vậy cũng đáng."
"Thiêm Dụ, em muốn nói với anh một tiếng cảm ơn."
Thương Nghiên Nghiên khịt mũi một cái: "Không chỉ riêng chuyện hôm nay mà còn vì sự bao dung anh dành cho em trong một năm ấy."
Tính từ khi hai người quen biết cho tới khi "xác định quan hệ" kéo dài khoảng một năm.
"Cảm ơn anh làm gì chứ."
Trần Thiêm Dụ cũng có phần bùi ngùi: "Anh cũng có tốt đẹp gì đâu, vừa ở bên em nhưng thực ra cũng vừa lén lút vương vấn không dứt với bạn gái cũ. Em còn nhớ đêm thất tịch năm ngoái không, anh nói dối em là anh đi quán net chơi suốt đêm nhưng thực ra anh đi gặp bạn gái cũ. . ."
"Em biết."
Thương Nghiên Nghiên ngắt lời anh ta, cô nói: "Hôm đó lúc ăn cơm, anh không nghe điện thoại trước mặt em là em đã biết rồi."
"Ha ha ha, hay lắm."
Trần Thiêm Dụ cười rất vui vẻ: "Vậy em có nhớ dịp lễ quốc khánh không, anh nói dối em là anh đi nước ngoài, thực ra không phải, anh đi gặp bạn trên mạng."
"Em biết, bởi vì QQ của anh hiển thị đăng nhập ở nơi khác."
"Còn chuyện năm ngoái. . ."
"Em cũng biết. . ."
Thương Nghiên Nghiên bật loa ngoài, Trần Hán Thăng cũng được nghe chi tiết về quá trình chung đụng của hai người, toàn là cao thủ so chiêu với nhau.
Trên đường từ nội thành tới khu Thanh Phổ quả không hề cô quạnh chút nào.
". . . Thiêm Dụ, em sắp đến nơi rồi."
Khi còn khoảng mười phút nữa là về tới nhà, Thương Nghiên Nghiên đột nhiên ngừng ngang đề tài cuộc nói chuyện.
"Ồ, được."
Bên đầu bên kia, Trần Thiêm Dụ nói hết sức thoải mái: "Anh hiểu ý cuộc điện thoại này của em, em phải gửi lời chào quá khứ, thực ra anh cũng muốn gửi lời chào quá khứ, sau này chúng ta vẫn là bạn bè nhé."
"Bạn bè gì, phải nói mọi người là bạn tốt mới phải!"
Trần Hán Thăng nói to.
"Cút đi, tên khốn, ai thèm làm bạn tốt với cậu, ông đây cúp máy đây, tạm biệt!"
Trần Thiêm Dụ vừa cười vừa nén nước mắt cúp điện thoại.
Bác lái xe taxi nhìn chàng trai trẻ tuổi đẹp trai khéo ăn mặc, hắng giọng một cái, nói: "Chàng trai, có chuyện đau lòng à."
"Không ạ."
Trần Thiêm Dụ lau đại khóe mi: "Bác lái xe, bác có thể bật bài "Vì anh, em chịu cơn gió lạnh" của Lâm Ức Liên không?"
"Được thôi!"
Vì anh, em chịu cơn gió lạnh,
Thầm rơi lệ lúc cô đơn.
. . .