Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 501 - Chương 501: Thế Này Thì Trơ Trẽn Quá

Chương 501: Thế này thì trơ trẽn quá Chương 501: Thế này thì trơ trẽn quá

Mười rưỡi tối, khu dây chuyền may mặc ở khu Thanh Phổ của thành phố Thượng Hải yên tĩnh lạ thường, trên đường phố hầu như không có bóng người, chỉ có đèn đường hai bên đường cố gắng chèo chống một vùng sáng ảm đạm.

Thỉnh thoảng có vài con chó quê chạy ra, bọn chúng tò mò nhìn chằm chằm chiếc xe hơi Lăng Chí, đôi mắt được đèn pha rọi vào sáng lên như quả cầu thủy tinh.

Trông hơi ghê rợn lúc đêm hôm khuya khoắt.

“Ngày xưa không như thế này đâu.”

Thương Nghiên Nghiên nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên thở dài: “Ngày xưa, đoạn đường này lúc nào cũng đậu đầy xe sang, năm, sáu giờ sáng, các xưởng vẫn còn đang vội may đồ, hàng quán kinh doanh suốt đêm, không ngờ chớp mắt đã đổi khác rồi.”

“Nghề may mặc phụ thuộc vào chính sách và thị trường.”

Trần Hán Thăng không đồng ý: “Thực ra đây là thách thức nhưng cũng là cơ hội. Nếu người khác không trụ được mà cha cậu trụ được qua lần này thì chưa biết chừng lại có thể mở rộng quy mô.”

“Nếu thực sự trụ được thì đấy là nhớ có cậu giúp đỡ!”

Thương Nghiên Nghiên tò mò hỏi: “Không phải Hỏa Tiễn 101 phá sản rồi sao, hai triệu trong sổ tiết kiệm của cậu ở đâu ra vậy?”

Trần Hán Thăng không nói gì, mắt nhìn chăm chú đường đi, đánh xe rẽ qua khúc cua xong mới nói: “Đằng trước là nhà cậu phải không?”

“Đúng vậy, không ngờ cậu vẫn còn nhớ.”

Thương Nghiên Nghiên ngoan ngoãn nói sang chuyện khác, rõ ràng nguồn gốc của “hai triệu” này không phải chuyện cô được quyền nghe ngóng.

Sau khi dừng xe trong xưởng may của nhà Thương Nghiên Nghiên, xuống xe phóng tầm mắt nhìn, cả khu nhà xưởng đen như mực, chỉ có ngôi nhà năm tầng cách chỗ họ không xa là còn le lói chút ánh sáng.

Con người là sinh vật tiềm thức. Nếu như Trần Hán Thăng không biết nhà Thương Nghiên Nghiên phá sản, hắn sẽ chỉ nghĩ cảnh này rất bình thường, không phải buổi tối là vậy sao.

Tuy nhiên, sau khi biết nhà Thương Nghiên Nghiên phá sản thì nhìn cảnh tượng này, hắn lại có cảm giác tiêu điều.

“Đi thôi, cha tớ và mọi người vẫn còn chưa ngủ.”

Thương Nghiên Nghiên dẫn Trần Hán Thăng đi về phía ngôi nhà ấy, xưởng may của nhà cô được bố cục theo kiểu nhà xưởng kết hợp với nơi ở, hình như cả khu Thanh Phổ này đều vậy.

Đằng trước là nhà xưởng và ký túc xá công nhân viên, đằng sau là chỗ ở của chủ và người giúp việc, có điều hiện giờ không có người giúp việc, chỉ có một cặp vợ chồng trung niên sa sút tinh thần.

Trước khi gõ cửa, Thương Nghiên Nghiên thoáng chần chừ: “Chuyện tối nay...”

“Tớ hiểu.”

Trần Hán Thăng rất thông minh: “Chúng ta đi từ trường tới đây, nguyên nhân là vì cậu hỏi vay tiền tớ, tình cờ tớ có tiền nên tới đây để ký giấy nợ, chỉ vậy thôi.”

Ánh đèn trong hành lang rất tối nhưng mắt Thương Nghiên Nghiên lóe sáng, bởi vì cô đang nhìn về phía Trần Hán Thăng.

“Cảm ơn cậu.”

Thương Nghiên Nghiên đột ngột ôm chặt Trần Hán Thăng, siết chặt hết sức đến độ cánh tay cảm thấy đau.

Hắn là một chàng trai có người khen kẻ chê, danh tiếng phân hóa thành hai cực đối lập rất nghiêm trọng, hắn có cá tính rõ nét, yêu ghét rõ ràng.

Trong trường, có rất nhiều người ghét Trần Hán Thăng, chẳng hạn như ghét hắn hống hách, ngang ngược, học dốt, không nghe lời…

Nhưng người thích hắn còn nhiều hơn, Thương Nghiên Nghiên chính là một trong số đó.

“Tớ sẽ mãi mãi đi theo cậu.”

Thương Nghiên Nghiên ngẩng đầu, hơi thở nóng hổi phả vào cổ Trần Hán Thăng.

“Cậu mơ tưởng cái mẹ gì vậy?”

Trần Hán Thăng đẩy cô ra: “Ông đây cho cậu vay tiền, thế mà cậu lại định ám tớ cả đời, cậu lấy oán trả ơn đấy à?”

...

“Cót két...”

Thương Nghiên Nghiên mở cửa, thấy cha mẹ đều ngồi ở sô pha, bên cạnh mỗi người có một bao thuốc lá, màn hình tivi tối thui, nếu cô không về thì chắc trong phòng khách chỉ có tiếng đồng hồ kêu.

“Nghiên Nghiên, sao con lại về?”

Thương Phú Vinh giật mình khi thấy con gái về, ngạc nhiên hơn nữa là sau lưng con gái còn có một chàng trai.

Thương Phú Vinh nhận biết Trần Hán Thăng, ông ấy có ấn tượng đậm nét về chàng trai này, ngoài chuyện Thương Nghiên Nghiên thường xuyên nhắc “lớp trưởng bọn con giỏi thế này thế nọ” ra, lần trước tiếp xúc, Thương Phú Vinh định mời cơm nhưng Trần Hán Thăng không đến chỗ hẹn nên ông ấy còn tự mình trả tiền bữa cơm.

“Tiểu Trần à, chào buổi tối.”

Thương Phú Vinh rũ bỏ vẻ suy sụp vừa rồi, nụ cười thân thiện, dễ gần hiện trên khuôn mặt, còn quay qua trách móc Thương Nghiên Nghiên: “Ôi chao, Tiểu Trần, sao cháu tới mà không nói trước một tiếng, nói trước thì chú đã dẫn cháu đi Bát Trân Lâu ăn một bữa tôm cua khuya rồi.”

“Ông chủ Thương khách sáo quá.”

Trần Hán Thăng vừa cười vừa nói, hắn cũng đang quan sát Thương Phú Vinh.

Trông cặp vợ chồng này già yếu hơn rất nhiều, Thương Phú Vinh vốn đã bị rượu chè gái gú vắt kiệt sức khỏe, hiện giờ trông sắc mặt càng tệ hại hơn, người còng xuống giống một ông già.

Trước đây, mẹ Thương Nghiên Nghiên đeo nhẫn đá quý xanh phỉ thúy, sau đó chuyển sang đeo nhẫn vàng nhẫn bạc, giờ trơ trọi, không đeo gì nữa.

“Đừng gọi ông chủ Thương, chú thích nghe cháu gọi chú là chú Thương.”

Thương Phú Vinh không biết ý đồ của Trần Hán Thăng nên đang suy nghĩ mục đích chuyến đi này của con gái và Trần Hán Thăng là gì.

“Chẳng lẽ hai đứa xác định quan hệ rồi nên dẫn về ra mắt hả?”

Thương Phú Vinh và vợ liếc nhìn nhau, hai vợ chồng cùng chung suy nghĩ.

“Mẹ nấu lấy một ít sủi cảo đông lạnh đi ạ, tối nay lớp trưởng chưa ăn gì, con cũng hơi đói.” Thương Nghiên Nghiên nói.

“À, được.”

Mẹ Thương Nghiên Nghiên mở tủ lạnh lấy sủi cảo, đi vào bếp, Thương Phú Vinh giả vờ qua giúp một tay, tiện tay đóng cửa phòng bếp lại nói chuyện: “Nếu đúng là bạn trai Nghiên Nghiên chọn thì chúng ta phải làm gì bây giờ?”

“Còn gì nữa, Nghiên Nghiên vẫn luôn thích Trần Hán Thăng mà, đây là chuyện tốt.”

Mẹ Thương Nghiên Nghiên vặn bình ga, bắt đầu nấu sủi cảo.

“Vì con rất thích nên anh mới hỏi em là phải làm gì.”

Thương Phú Vinh hơi nóng ruột: “Quan hệ như vậy tới nhà lần đầu, chẳng lẽ chúng ta lại không tặng lì xì sao?”

Mẹ Thương Nghiên Nghiên im lặng một lúc lâu: “Đáng ra phải cho đấy nhưng giờ chúng ta không có tiền.”

Thương Phú Vinh thoáng do dự: “Anh nhớ vẫn còn một khoản…”

“Anh đừng có đụng vào số tiền đấy.”

Mẹ Thương Nghiên Nghiên từ chối thẳng thừng: “Đó là tiền sinh hoạt phí, tiền sinh hoạt phí của cả nhà chúng ta, còn hai, ba tháng nữa là tết rồi, anh cũng không thể để Nghiên Nghiên cạp đất mà ăn được đúng không?”

“Thì để anh cạp đất đi!”

Lúc này, Thương Phú Vinh lộ ra sự hào phóng của người từng có tài sản vài triệu: “Em lấy phần của anh ra đây đi, đến lúc đó cho anh ăn rau thối rau héo gì anh cũng chịu, nhưng không thể để Nghiên Nghiên mất mặt được.”

Mẹ Thương Nghiên Nghiên rất hiểu tính chồng, tranh chấp một lúc lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Vậy anh đi lấy đi, nhớ cho vào bao lì xì trông cho đàng hoàng.”

“Cái này còn cần em phải nói nữa sao.”

Đợi sủi cảo chín, Thương Phú Vinh bê ra ngoài, “cười ha hả” nói: “Tiểu Trần, đây là món dì cháu tự tay pha nước sốt đấy, nhất định cháu phải nếm thử.”

Thương Phú Vinh là người như vậy, ông ấy chỉ cần giữ được thể diện thì lập tức sẽ có tự tin, người phụ nữ trung niên trong bếp chùi khóe mi, hít sâu mấy hơi, cười tươi roi rói đi ra ngoài.

Tài nghệ nấu nướng của phụ nữ Thượng Hải khá giỏi, nhất là đồ ăn được làm rất đẹp mắt, Trần Hán Thăng nếm thử một miếng, chua chua ngọt ngọt thanh thanh.

“Cứ ăn thong thả, ăn thong thả đi.”

Thương Phú Vinh vừa nói vừa móc bao lì xì mới bỏ sáu trăm vào trong ra: “Tiểu Trần, lần trước đến chú quên mất, lần này cháu nhất định phải nhận, sau này sống với Nghiên Nghiên cho tốt, Nghiên Nghiên nhà cô chú xinh đẹp, tốt tính, mặc dù không biết làm cơm nhưng sau này có thể thuê người giúp việc mà phải không…”

Trần Hán Thăng sửng sốt nhìn bao lì xì, thầm nghĩ chuyện gì thế này, hắn tới đây để làm chủ nợ, sao lại biến thành đối tượng người nghèo được hỗ trợ thế này?

Hơn nữa, ý câu này cũng sai sai, Thương Nghiên Nghiên làm bạn gái hắn sao?

Bản thân Thương Nghiên Nghiên còn chẳng dám nghĩ như vậy, nằm mơ cũng không dám.

“Cha!”

Mặt Thương Nghiên Nghiên nóng bừng, trò cười này đúng là to chuyện, trên người Trần Hán Thăng đang có sổ tiết kiệm 2 triệu, không biết tổng tài sản có bao nhiêu.

“Bọn con về…”

Thương Nghiên Nghiên sốt ruột muốn nói ra.

Trần Hán Thăng xua tay ngăn lại: “Cậu có muốn dẫn cha mẹ về phòng ngủ từ từ giải thích không?”

Đây là cách làm vừa người lớn vừa chu đáo, ở ngay trước mặt Trần Hán Thăng, có rất nhiều chuyện chưa chắc đã có thể nói rõ ràng ra được, chẳng bằng ba người đóng cửa lại nói chuyện, như vậy sẽ rõ ràng hơn.

“Vậy được, cậu xem tivi một lát đi.”

Trước khi Thương Nghiên Nghiên kéo cha mẹ vào phòng ngủ, cô còn chu đáo bật ti vi lên.

Trần Hán Thăng chờ hơn bốn mươi phút, ăn sủi cảo xong, phim “Đại Trạch Môn” cũng đã xem hết một tập, cả nhà Thương Phú Vinh mới đi ra.

Mí mắt của cả ba đều sưng húp, xem ra tất cả đều đã khóc.

“Tiểu Trần...”

Thương Phú Vinh đang định nói thì mẹ Thương Nghiên Nghiên đột nhiên hắng giọng một cái.

“Ờm... Hán Thăng, không, Trần tổng.”

Thương Phú Vinh gọi sai hai lần liên tiếp, lúc này mới gọi “Trần tổng” ra miệng.

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười một tiếng: “Gọi sao cũng được, tóm lại cháu và Thương Nghiên Nghiên là bạn học, chắc Thương Nghiên Nghiên đã nói toàn bộ mọi chuyện với cô chú rồi phải không?”

“Nói rồi.”

Thương Phú Vinh nhìn thấy cuốn sổ tiết kiệm để trên bàn ăn, ông ấy chưa xem qua nhưng chắc chắn nó không phải đồ giả.

“Có điều có chuyện này, Trần tổng.”

Thương Phú Vinh khó xử nói: “Nghiên Nghiên muốn phải có đồ thế chấp nhưng chúng tôi đã bán xe rồi, tiền tiết kiệm cũng không còn, đồ đạc trong nhà cũng không đáng 2 triệu, hay là chúng tôi sang tên nhà máy cho cháu nhé?”

“Không có gì đáng giá sao.”

Trần Hán Thăng chắc chắn không muốn lấy xưởng may, nghề này không kiếm được nhiều tiền.

Có điều 2 triệu không phải con số nhỏ, không thể không có thế chấp.

“Ừm...”

Trần Hán Thăng đảo mắt, cuối cùng nhìn Thương Nghiên Nghiên, hiện tại Thương Nghiên Nghiên tiến thoái lưỡng nan, vừa không muốn Trần Hán Thăng chịu thiệt lại vừa muốn giúp cha.

“Hay là tạm thời thôi đi vậy, tớ cũng không đi KTV nữa, để tớ nghĩ cách khác xem.”

Thương Nghiên Nghiên cúi người xuống thì thầm khe khẽ.

Không ngờ Trần Hán Thăng nghe vậy thì giật mình, đột nhiên nói to: “Mảnh đất gì cơ, tớ không cần mảnh đất, sao cậu lại nói như vậy, mặc dù mảnh đất cũng khá tốt nhưng tớ thực sự không cần.”

“Phải phải phải, chú quên mất thứ này.”

Thương Phú Vinh giật mình nghĩ ra: “Mảnh đất này không phải đất đi thuê mà là đất riêng của gia đình, có thể ký giấy chuyển nhượng cho cháu, cùng lắm thì qua chỗ thôn làm thủ tục một chuyến là được.”

“Hả?”

Thương Nghiên Nghiên giật mình, nghĩ thầm mình có nói hai chữ “mảnh đất” bao giờ đâu.

...

Bình Luận (0)
Comment