Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 502 - Chương 502: Cậu Có Thể Đóng Giả Bạn Trai Nói Với Tớ Một Câu Không?

Chương 502: Cậu có thể đóng giả bạn trai nói với tớ một câu không? Chương 502: Cậu có thể đóng giả bạn trai nói với tớ một câu không?

Thương Phú Vinh là người nói làm là làm ngay, ông ấy lập tức lấy giấy tờ đất đai ra. Hiện tại vẫn chưa có “giấy chứng nhận đăng ký bất động sản”, chỉ có một tờ “giấy chứng nhận quyền sử dụng đất” đơn giản, trên giấy có con dấu của thôn và chính quyền khu.

“Ôi chao, thế này không được đâu cô chú.”

Thấy đã khơi ra được chuyện đất đai, Trần Hán Thăng đổi xưng hô từ “ông chủ Thương” thành “ cô chú”, một mặt nói “không được” nhưng một mặt lại cẩn thận nghiên cứu diện tích và giá trị của mảnh đất.

“Khoảng bảy mươi mẫu (*).”

*1 mẫu của Trung Quốc xấp xỉ khoảng 666.667 mét vuông.

Trần Hán Thăng thì thầm trong lòng, hiện tại hắn cũng đã kiếm được một mảnh đất, có điều mảnh đó nằm ở vùng ngoại ô Giang Lăng, còn nơi này là vùng ngoại ô thành phố Thượng Hải, giá trị không thể nào ngang nhau được.

Cho nên Khổng Tĩnh có thể nộp đơn xin chính quyền hẳn 600 mẫu, dù cho ủy ban cải cách và phát triển của Kiến Nghiệp có cắt đầu cắt đuôi thế nào thì cuối cùng kiểu gì cũng kiếm được một mảnh khoảng 400 đến 500 mẫu.

Ngoài ra, chỉ cần hằng năm nhà máy nộp thuế đạt một mốc nào đó thì sẽ được chính quyền miễn thuế thuê đất, nhà nước và chính phủ rất tích cực nâng đỡ để phát triển kinh tế tư nhân.

Có điều nhà máy điện tử ở khu vực Giang Lăng chỉ mới ở giai đoạn đầu, sau khi đã đặt nền móng vững chắc rồi chắc chắn phải phát triển ra bên ngoài, đây là giai đoạn hai.

Trần Hán Thăng có dự định cắm rễ ở đồng bằng sông Dương Tử thì chắc chắn không thể bỏ qua thành phố Thượng Hải.

“Nếu như có nhà máy ở thành phố Thượng Hải thì sau này có bốc phét với người khác nghe cũng có cơ sở.”

Nghĩ vậy, Trần Hán Thăng bắt đầu thấy thèm khát, hắn bỗng ngẩng đầu lên, phát hiện cả ba người nhà Thương Phú Vinh đều đang nhìn hắn chằm chằm.

Trần Hán Thăng cười hề hề một tiếng, đẩy trả lại tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng: “Cháu thấy thế này thì lợi cho cháu quá, cháu cầm nó cũng phỏng tay, thưa chú.”

Mặc dù hiện tại Thương Phú Vinh sa sút nhưng kinh nghiệm làm ăn vẫn còn nguyên, Trần Hán Thăng lạt mềm buộc chặt rõ ràng như vậy, Thương Phú Vinh dư sức nhận ra.

Đương nhiên ông ấy cũng thấy lạ, bản thân ông ấy chỉ có chút gia sản này là đáng tiền, Trần Hán Thăng còn muốn ông ấy “thế chấp” gì nữa?

“Người sao?”

Thương Phú Vinh nhìn thử Thương Nghiên Nghiên rồi im lặng lắc đầu, con gái ông ấy đã sắp chủ động dán cả người lên người đối phương rồi.

Đây là miễn phí, không cần “thế chấp”.

“Cháu lo giấy chứng nhận quyền sử dụng đất không giống giấy tờ bất động sản, cho nên không yên tâm à?”

Thương Phú Vinh hỏi dò.

“Không phải vậy đâu ạ.”

Trần Hán Thăng lắc đầu: “Thủ tục càng không chặt chẽ thì lại càng dễ làm, ý cháu là muốn đưa thêm cho chú Thương một chút tiền để chú thế chấp đỡ bị thiệt.”

“Vậy cháu muốn gì?”

Thương Phú Vinh hỏi ngay, chắc chắn Trần Hán Thăng có âm mưu gì đó.

“Cháu muốn nhờ chú một chuyện, rất nhiều nhà máy xung quanh đây đều đã đóng cửa.”

Trần Hán Thăng gõ ngón tay trỏ xuống bàn: “Cháu là người nơi khác, đi hỏi thăm không tiện, chú là người địa phương, nếu có thời gian rảnh, liệu chú có thể hỏi thử xem quanh đây có nhà nào muốn bán đất hay không hộ cháu, bề ngoài là mượn danh nghĩa chú để mua nhưng thực chất thì cháu đứng tên giấy tờ, tốt nhất là các mảnh liền kề, cháu cần khoảng 300 mẫu là đủ.”

“Chuyện này thì đơn giản.”

Mẹ Thương Nghiên Nghiên nói xen vào: “Các hàng xóm quanh đây đã muốn bán đất từ lâu rồi, chẳng qua không tìm được người mua, với lại bên phía hội đồng thôn cũng hơi rắc rối.”

Thương Phú Vinh liếc nhìn vợ, ra hiệu bà ấy đừng xen ngang, quay qua hỏi Trần Hán Thăng: “Cháu định xây nhà à?”

“Cháu không làm bất động sản, thứ ấy cần quá nhiều vốn, hơn nữa vị trí của nơi này cũng không ổn, tất cả mọi người đều có nhà, ai mua chứ?”

Trần Hán Thăng nói một chút tình hình thực tế: “Thực ra cháu muốn mở một nhà máy điện tử, sau này sản phẩm làm ra đề là made in Shanghai nghe sẽ đẳng cấp hơn.”

“Hóa ra là vậy.”

Thương Phú Vinh đã hiểu, trong lòng nhẩm tính độ khó của chuyện này.

“Nếu như chú Thương giúp cháu giải quyết chuyện đất đai, cháu sẽ trích lại cho chú 5% trên giá mua, dù sao chú đứng ra làm trung gian cũng cần ăn chút hoa hồng chứ phải không.”

Trần Hán Thăng vừa cười vừa nói.

Thương Phú Vinh lắc đầu: “Hoa hồng thì thôi, cháu giúp chú lúc nước sôi lửa bỏng, chú không thể ăn khoản tiền này, có điều những mảnh có diện tích tương tự nhà chú thì giá phải từ 3 triệu trở lên, cháu phải chuẩn bị tâm lý.”

“Bốn mươi ngàn một mẫu sao ạ?”

Trần Hán Thăng tính thử, ở thời điểm hiện tại, giá một mẫu đất nông thôn ở Cảng Thành khoảng trên dưới 2000 tệ, khu Thanh Phổ cách trung tâm thành phố Thượng Hải một tiếng đồng hồ lái xe.

Giá cả gấp hai mươi lần.

“Tạm được.”

Trần Hán Thăng cảm thấy mình có thể chấp nhận giá này, mặc dù 55 triệu là một con số không nhỏ nhưng chút tiền này hoàn toàn chẳng thấm vào đâu so với giá đất ở trung tâm thành phố Thượng Hải.

Nếu như tốn hơn 10 triệu mà mua được 300 mẫu đất ở ngoại ô thành phố Thượng Hải thì sau này dù có trồng rau ở đây cũng vẫn cứ đẳng cấp.

Cho nên Trần Hán Thăng nói nửa thật nửa giả: “Vậy cháu sẽ thắt lưng buộc bụng cố gắng sống kham khổ vậy.”

Mặc dù miệng Trần Hán Thăng kêu khổ nhưng Thương Phú Vinh phát hiện Trần Hán Thăng hoàn toàn không do dự, ông ấy đoán tiền của Trần Hán Thăng còn nhiều nữa.

“Vậy cháu định bao giờ xây nhà máy?”

Thương Phú Vinh hỏi, ông ấy không hỏi Trần Hán Thăng lấy đâu ra số tiền ấy, người làm ăn không bao giờ hỏi thẳng chuyện riêng tư như vậy.

“Bao giờ xây thì khó nói lắm, tạm thời cứ để đất trống vậy đã.”

Trần Hán Thăng chưa quên chuyện mình kiếm được hời: “Ở đây chỉ có sổ tiết kiệm 2 triệu, cháu sẽ tranh thủ cầm thêm 1 triệu nữa tới, không thể trả người khác 3 triệu mà chỉ trả chú Thương 2 triệu được, tiện thể cháu sẽ ký thỏa thuận chuyển nhượng thế chấp với chú luôn.”

“Được.”

Thương Phú Vinh không từ chối.

Hai người tạm thời viết giấy nợ, in ngón tay xong, Trần Hán Thăng chuẩn bị ra về.

“Khuya vậy rồi, hay là ở lại đây một tối?” Mẹ Thương Nghiên Nghiên nói.

“Không được đâu ạ, mai cháu còn phải lên lớp.”

Trần Hán Thăng đánh cằm về phía Thương Nghiên Nghiên: “Cậu có muốn ở nhà nghỉ ngơi không?”

“Cậu quay lại thì chắc chắn tớ cũng quay lại với cậu rồi.”

Thương Nghiên Nghiên ôm cha mẹ một cái: “Tiền cứu mạng có rồi, cha mẹ không cần phải chịu áp lực lớn như vậy nữa, mặt khác chuyện lớp trưởng nói, cha nhớ phải để tâm đấy.”

Sau khi bọn Trần Hán Thăng đi rồi, mẹ Thương Nghiên Nghiên có ý trách Thương Phú Vinh: “Trần Hán Thăng đưa thêm 1 triệu, sao anh chẳng khách sáo một chút.”

“Anh khách sáo làm gì?”

Thương Phú Vinh mở quyển sổ tiết kiệm ra: “Nếu Trần Hán Thăng chỉ đơn thuần giúp anh thì chắc chắn anh không lấy 1 triệu ấy, hoặc là nếu cậu ta đồng ý làm bạn trai của Nghiên Nghiên thì không cần mất đồng nào anh cũng chịu đưa mảnh đất này cho nó.”

“Sao anh biết sau này hai đứa không đến với nhau, anh chớ vội đắc tội người ta.”

Mẹ Thương Nghiên Nghiên nói: “Còn chưa so bát tự cơ mà.”

“Không thể đâu.”

Thương Phú Vinh chỉ vào mặt bàn, nói: “Lì xì đang ở đây này, Trần Hán Thăng thông minh như vậy, chắc chắn không phải cậu ấy vô tình quên.”

Mẹ Thương Nghiên Nghiên quay đầu, bao lì xì 600 tệ đại diện cho “quà ra mắt” lặng lẽ nằm trên bàn.

Trần Hán Thăng thậm chí không hề bóc ra.

“Anh lấy nhiều tiền cũng là vì Nghiên Nghiên.”

Thương Phú Vinh thở dài một tiếng, giọng suy sụp: “Không biết cuộc sống của con sau này ra sao.”

...

Sau khi quay trở lại cao tốc, Trần Hán Thăng bắt đầu tăng tốc, chiếc Lăng Chí lao vút đi trong đêm như một con thoi bằng bạc.

Một là chiếc xe này tốt, chỉ cần nhấn nhẹ chân ga là có thể duy trì tốc độ, hai là nghĩ tới khả năng sau này có được một mảnh đất ở thành phố Thượng Hải, tâm trạng hắn khá kích động.

Điều duy nhất không vui là vừa ăn xong sủi cảo, ngồi lái xe làm bụng rất khó chịu.

Mấy lần Trần Hán Thăng muốn nới thắt lưng ra nhưng do thắt dây an toàn nên hắn không tiện làm.

“Trong chuyện này, người tớ nên cảm ơn nhất hẳn là cậu.”

Thương Nghiên Nghiên suy nghĩ thật lâu, quyết định nói cảm ơn Trần Hán Thăng, hơn nữa còn một lần nữa bày tỏ mong muốn làm “tình nhân”.

“Ôi, cậu chớ sốt ruột cảm ơn tớ.”

Trần Hán Thăng cúi đầu nhìn phần bụng dưới căng tức khó chịu, nóng nảy nói: “Cậu không thấy tớ đang khó chịu sao, cậu dùng hành động thực tế giúp tớ chút đi.”

“Hả?”

Thương Nghiên Nghiên liếc nhìn bên dưới, thầm nghĩ cô còn chưa nói ra miệng, hắn đã cho là vậy rồi sao, còn sai bảo cô làm chuyện thiếu chừng mực như vậy nữa?

Chỉ vì hắn cho cha cô vay 2 triệu sao?

Ánh mắt Thương Nghiên Nghiên hơi phức tạp.

“Nhanh lên, tớ nín gần chết rồi.”

Trần Hán Thăng thúc giục.

“Ờmmmm... Hay là cậu nhịn thêm một chút, trên đường cao tốc không an toàn lắm đâu.”

Thương Nghiên Nghiên năn nỉ: “Về trường tớ sẽ giúp cậu.”

Cô lo Trần Hán Thăng giận nên vội vàng bổ sung thêm một câu: “Không phải tớ không nghe lời, chẳng qua là vì lý do an toàn mà thôi.”

“Cậu có ấm đầu không thế, chuyện này có gì nguy hiểm đâu.”

Trần Hán Thăng rất nóng nảy: “Cậu giúp tớ một cái là xong, sao phải nói nhảm nhiều vậy!”

“Vội vậy à?”

Thương Nghiên Nghiên cắn môi đỏ.

“Nhanh lên đi.”

Hai tay Trần Hán Thăng giữ vô lăng, hắn thầm nghĩ nếu không vướng dây an toàn thì ông đây đã tự làm rồi.

“Được thôi, tớ nghe theo cậu.”

Cuối cùng, Thương Nghiên Nghiên thỏa hiệp, ai bảo cô thích hắn chứ, cô liếc mắt tỏ ý “đàn ông là những đứa trẻ hư hỏng”, sau đó chuẩn bị cúi người xuống.

“Bộp!”

Cô đang khom lưng xuống thì bỗng bị đập một phát vào đầu.

Trần Hán Thăng tức điên: “Mẹ kiếp, tớ đang lái xe đấy, cậu thò đầu lại đây làm gì, dưới gầm có tiền đô la à, chẳng lẽ cậu không có tay sao?”

“Dùng tay à?”

Thương Nghiên Nghiên nghĩ thầm, sao không nói sớm, làm cô do dự mãi.

“Bộp!”

Thương Nghiên Nghiên đang thò tay ra thì lại bị đập một phát nữa.

Trần Hán Thăng sắp trầm cảm tới nơi: “Cậu có thể bình thường một chút được không, lúc nào cũng nghĩ tới chuyện 18+, ông đây nhờ cậu giúp nới lỏng dây thắt lưng, tớ ăn sủi cảo nhiều quá nên bị tức bụng!”

...

Thương Nghiên Nghiên hiểu lầm ý của Trần Hán Thăng, trên đường đi bị chửi sấp mặt, cô che mặt, không dám cãi lại, đoạn đường hơn hai tiếng đồng hồ lái xe vèo một cái là tới.

Đậu xe trong sân trường Đại học Tài chính xong, Trần Hán Thăng chẳng muốn để ý tới Thương Nghiên Nghiên, quay người định bỏ đi.

“Lớp trưởng.”

Thương Nghiên Nghiên gọi khẽ sau lưng.

“Có rắm gì thì đánh đi.”

Trần Hán Thăng quay đầu.

“Kể từ mai, tớ quyết định sẽ làm tình nhân của cậu!”

Thương Nghiên Nghiên đưa ra một yêu cầu: “Nhưng tớ chưa từng làm bạn gái của cậu, cậu có thể dùng giọng nói chuyện với bạn gái để nói với tớ mấy câu không?”

Trần Hán Thăng quan sát cô mấy lần, đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng: “Chuyện này dễ.”

“Ừm, tớ nghe đây.”

Thương Nghiên Nghiên nhắm mắt lại, chờ đợi những lời ngon ngọt.

“Tớ đi tắm đây.”

Trần Hán Thăng nói câu đầu tiên.

Thương Nghiên Nghiên hơi nhíu mày một chút, sau đó nhanh chóng giãn ra.

“Vừa rồi đang ngủ nên không xem điện thoại.”

Đây là câu thứ hai của Trần Hán Thăng.

Thương Nghiên Nghiên cảm thấy không ổn, đột ngột mở mắt ra.

“Tớ với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, cậu thích nghĩ như vậy thì tớ cũng không còn cách nào.”

Đây là câu thứ ba của Trần Hán Thăng.

Thương Nghiên Nghiên sắp khóc, bình thường Trần Hán Thăng nói chuyện với bạn gái bằng giọng điệu này sao?

...

Bình Luận (0)
Comment