Chẳng bao lâu sau kể từ khi từ thành phố Thượng Hải trở về Kiến Nghiệp, Trần Hán Thăng nhận được điện thoại của Thương Phú Vinh báo tin có không ít hàng xóm muốn bán đất, chỉ còn cần phải thương lượng về giá cả.
“Nhanh vậy sao?”
Trần Hán Thăng hơi giật mình.
Thương Phú Vinh không hề bất ngờ, trái lại còn phân tích nguyên nhân cho Trần Hán Thăng hiểu.
Vì rất nhiều nguyên nhân nên đất đai là dạng tài nguyên “có tiền mà không mua được”.
Thứ nhất, mặc dù Thanh Phổ trực thuộc thành phố Thượng Hải nhưng suy cho cùng nó vẫn là vùng ngoại ô, mức giá Trần Hán Thăng đưa ra đủ để người dân trong thôn mua một căn nhà ở trung cư loại đẹp trong nội thành, xét về khía cạnh phát triển tương lai gia đình và tài nguyên giáo dục y tế thì rất nhiều người trong thôn sẵn sàng vào thành phố.
Thứ hai, hiện tại nhà nước có khá ít luật quy định về việc sở hữu đất tư nhân, chỉ dựa vào con dấu của thôn để chứng minh, hơn nữa hiện tại ngân hàng không nhận thế chấp bằng “giấy chứng nhận quyền sử dụng đất”, chỉ chấp nhận “giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở” của chính quyền, vấn đề vướng mắc về thủ tục khiến rất nhiều người nơi khác muốn mua phải chùn bước.
Cho nên, việc mua bán đất đai luôn chỉ tiến hành giữa những người trong thôn. Kể từ ngày Thương Phú Vinh phá sản đến nay, từng có người trong thôn tới đàm phán mua mảnh đất này với giá 200 nghìn, suýt chút nữa bị Thương Phú Vinh cầm dao phay chém chết ở cửa.
Nếu không phải Trần Hán Thăng bất ngờ giúp cho 2 triệu để hồi máu, rất có thể Thương Phú Vinh sẽ phải chịu bán lỗ mảnh đất này.
Thứ ba, tổng thể ngành nghề may mặc hiện nay đang suy thoái, nhiều người không dám chắc tương lai sau này sẽ ra sao nên cứ cầm tiền thật cho chắc ăn.
Đương nhiên, cho dù có rất nhiều nguyên nhân nhưng dù sao đất đai cũng là tài sản tổ tiên để lại, ngoài giá trị của chính mảnh đất ra, nó còn mang theo sự gắn bó của người Trung Quốc với đất đai nên giá cả không hề thấp.
Các mảnh đất tương đương với nhà Thương Phú Vinh đều trên 3 triệu.
Trần Hán Thăng thương lượng với Khổng Tĩnh, mới đầu Khổng ngự tỷ còn tưởng hắn đùa, bên cô còn đang xin đất công nghiệp của khu vực Giang Lăng, ngờ đâu Trần Hán Thăng đã lặng lẽ kiếm được một mảnh đất ở thành phố Thượng Hải.
“Cơ hội này khá hiếm, chờ ngành may qua được thời kỳ khó khăn này rồi thì chừng ấy tiền chưa chắc đã mua nổi.”
Trần Hán Thăng giải thích: “Hiện tại tôi không có tiền để mở rộng, cứ để tạm ở đó, tạm thời xem như là cầu nối để tiến vào thành phố Thượng Hải.”
Quan niệm đầu tư của Khổng Tĩnh thận trọng hơn Trần Hán Thăng một chút. Mặc dù theo xu thế trước mắt, sau này chắc chắn nhà nước sẽ cấm bí mật mua bán đất đai, giá đất sẽ càng ngày càng tăng.
Có điều, việc Trần Hán Thăng nện hẳn một phần tư tài sản vào đó khiến cô thấy lo lắng.
“Không cần lo lắng.”
Trần Hán Thăng an ủi: “Chúng ta mua bán hợp pháp, cùng lắm thì tạo quan hệ với hội đồng thôn bên đó là được.”
Thông qua nghe ngóng, Trần Hán Thăng biết được hiện tại quản lý hội đồng thôn con trai của quản lý cũ, chuyện này rất bình thường, Trần Hán Thăng cũng không để ý, có điều ở nhà hẳn vẫn do lão quản lý làm chủ.
Cho nên Trần Hán Thăng đề xuất muốn gặp mặt lão quản lý, hy vọng Thương Phú Vinh đứng ra dắt mối.
“Chuyện này hơi khó, phải năm sau cháu mới có thể gặp lão quản lý được.” Thương Phú Vinh nói.
“Vì sao?”
“Năm sau mới được thả ra.”
“Đi tù ạ?”
“Ừm.”
“Sắp thi tiếng Anh cấp bốn, cấp sáu rồi, cháu cũng rất bận, thôi cháu không gặp nữa vậy.”
...
Ở đại học, bắt đầu tháng 12 là mùa thi tiếng Anh cấp bốn, cấp sáu(Kỳ thi tên là CET). Khắp nơi trong trường toàn là bóng dáng các sinh viên học thuộc từ vựng. Không biết bắt đầu từ bao giờ, Đại học Tài chính lan truyền tin đồn rằng nếu không thi đậu tiếng Anh cấp bốn thì không được nhận bằng tốt nghiệp.
Có điều chuyện này chưa từng được kiểm chứng, bởi vì rất nhiều đàn anh không thi nổi tiếng Anh cấp bốn cũng đồng thời là hạng bết bát trượt môn cả trăm lần, khó lòng biết được những người giàu kinh nghiệm thi trượt này không lấy được bằng là do không thi đậu tiếng Anh cấp bốn hay là do rớt môn quá nhiều.
Thật là làm người ta đau đầu.
Rớt môn không đáng sợ, không thi đậu tiếng Anh cấp bốn cũng không hề gì, nhưng không lấy được bằng là to chuyện. Cho nên ngay cả mấy tên ất ơ của phòng 602 cũng trở nên nghiêm túc, quyển “Tầm Tần Ký” trong tay Lão Đới biến thành quyển “Bí kíp nhớ nhanh từ vựng tiếng Anh cấp bốn”.
“Trần ca, mày không ôn thật à?”
Kim Dương Minh thấy Trần Hán Thăng ngồi chơi game, trong lòng cậu ta hơi ngứa ngáy, nhưng lần trước cậu ta thi tiếng Anh cấp bốn chỉ được hơn 300, còn kém mốc đạt yêu cầu 425 rất xa.
“Điểm tiếng Anh cấp bốn của tao là 160, điểm như vậy thì tao còn cần phải ôn nữa sao?”
Trần Hán Thăng sợ đả kích mọi người, không nói ra sự thực mình được tuyển thẳng lên học nghiên cứu sinh.
“Lão Tứ, mày yêu đương với sinh viên giỏi như Thẩm Ấu Sở, sao mày không phấn đấu gì hết vậy, nghe nói cô ấy thi tiếng Anh cấp bốn được hơn 600 điểm đấy.”
Dương Thế Siêu phê bình Trần Hán Thăng xong, hết sức rầu rĩ: “Tổ sư mấy câu này, chẳng nghe hiểu được câu nào, tự dưng nói nhanh như vậy làm gì chứ!”
“Vậy là mày chưa biết bí quyết rồi.”
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Lần trước tao thi bài nghe của tiếng Anh cấp bốn, loa nói mặc loa, tao cứ làm phần của tao, đôi bên không liên quan gì nhau, kết quả tao làm xong bài rồi mà bài nghe vẫn còn chưa phát hết, tao bèn chuyển sang kênh FM 93.6 nghe bài “Ngày nắng” của Châu Kiệt Luân một lúc.”
“Ha ha ha, Lão Tứ, mày cứ nói thẳng ra là mày đánh bừa đi.”
“Tao khác Tứ ca, cả bài nghe chỉ có hai câu tao không biết làm, “câu này” không biết làm và “câu kia” cũng không biết làm.”
...
Chẳng biết ai là người khơi mào, lập tức được mọi người trong phòng ký túc nhiệt tình hưởng ứng, thậm chí còn phân tích dưới góc độ yêu nước, góc độ tác dụng giúp tìm việc làm, còn phân tích cả từ góc độ yêu đương, cuối cùng phát hiện ra tiếng Anh cấp bốn chẳng có tác dụng chó gì trong cuộc sống sau này.
Dù có càu nhàu cũng chẳng ích gì, ký túc xá nhanh chóng yên tĩnh lại, ngoài Trần Hán Thăng ra, toàn bộ những người còn lại đều đắm chìm trong việc học từ vựng, chuyện phàn nàn vừa rồi chẳng qua chỉ là để xoa dịu tinh thần mà thôi.
Mùa thi, cuộc sống của Trần Hán Thăng khá nhàn nhã, dù sao hắn cũng thi không qua, cho nên hắn hết đi với Tiêu Dung Ngư bên Đại học Đông Đại lại đi với Thẩm Ấu Sở lên thư viện Đại học Tài chính, các cô ấy đã thi đậu CET4 (*) từ hồi năm hai, hiện tại mục tiêu của người ta là cấp sáu.
(*)CET4: College English Test 4, bài thi tiếng Anh cấp 4 dành cho sinh viên đại học
“Photography Was Once Expensive...”
Thẩm Ấu Sở đeo tai nghe MP3, lẩm nhẩm học thuộc.
Chiếc MP3 này là hàng mẫu lô đầu tiên của nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, Trần Hán Thăng đưa cho Thẩm Ấu Sở một cái, cô dùng nó để học tiếng Anh.
Trần Hán Thăng ở bên cạnh, sau khi ngủ dậy, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Ấu Sở một chút rồi bỏ bớt một bên tai nghe của cô ra, cười nói: “Trong khẩu ngữ của cậu có vị ớt.”
Thẩm Ấu Sở đỏ mặt, yên lặng xoay người đi học tiếp, giọng nhỏ hơn rất nhiều.
“Reng reng reng.”
Trần Hán Thăng đang đọc truyện tranh thì điện thoại đột nhiên vang lên, Lương Thái hậu gọi.
“Mẹ xin nghỉ đông xong rồi, mẹ định hai ngày nữa sẽ tới Kiến Nghiệp.” Lương Mỹ Quyên nói thẳng.
Đây là chuyện đã bàn bạc từ trước, lâu lắm rồi Lương Mỹ Quyên không gặp Thẩm Ấu Sở, trong lòng bà quả thực hơi nhớ cô.
“Mẹ tới thật đấy à?”
Trần Hán Thăng có phần không muốn mẹ tới. Trên thế giới này, hắn chỉ sợ Lương Mỹ Quyên.
“Đương nhiên là thật!”
Lương Mỹ Quyên nghe giọng điệu con trai như vậy, bà mắng luôn trong điện thoại: “Lần này mẹ tới có hai mục đích, một là thăm Tiểu Thẩm, hai là giám sát xem bình thường con làm những gì. Bởi vì cha con nhắc nhở mẹ, biểu hiện ở trường của con chỉ vẻ bề ngoài, còn phải chú ý cả cuộc sống ngoài trường học của con nữa, cho nên mẹ định ở lâu một thời gian.”
“Đây rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn của Lão Trần...”
Trần Hán Thăng thở dài một tiếng, đồng minh giữa cha và con trở nên yếu đuối biết bao khi đối diện với “tự do”.
“Vậy con kiếm xe về nhà đón mẹ nhé.”
Trần Hán Thăng thấy khó lòng thoát được bèn muốn về đón Lương Mỹ Quyên tới.
“Không cần con đón, mẹ ngồi xe ô tô con bị buồn nôn.”
Lương Mỹ Quyên từ chối thẳng: “Mẹ đi xe khách thấy dễ chịu hơn, thoáng đãng lại thoải mái, dễ chịu.”
Trần Hán Thăng cũng không gò ép, một số người cao tuổi không ngồi được xe con nhưng lại thích đi xe khách.
“Tiểu Thẩm đâu rồi?”
Lương Mỹ Quyên lại vui mừng khấp khởi hỏi.
“Đang ngồi học bài cạnh con.”
Trần Hán Thăng đưa điện thoại cho cô: “Mẹ tớ, cậu nói chuyện với bà một lát đi.”
Thẩm Ấu Sở giật mình kêu lên, hoảng hốt nhận điện thoại.
Lương Mỹ Quyên và Thẩm Ấu Sở luôn nói chuyện với nhau theo công thức này, Lương Mỹ Quyên đầu bên kia đặt câu hỏi, Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng trả lời, thỉnh thoảng còn nói lắp.
Cuối cùng, Lương Thái hậu đành bất đắc dĩ nói với Trần Hán Thăng: “Tiểu Ngư Nhi mồm mép nhanh nhảu, có thể nói chuyện với mẹ nửa tiếng đồng hồ không hề trùng lặp, bé cưng này thực sự quá ngốc, nói được nửa phút là chỉ còn biết thở hổn hển.”
Trần Hán Thăng cười, nhẹ nhàng vuốt lưng Thẩm Ấu Sở, an ủi cô khi cô đỏ hoe khóe mắt.
“Gặp mặt ở chung mấy ngày là sẽ ổn thôi, Thẩm Ấu Sở quá căng thẳng, thực ra cô ấy rất kính trọng mẹ.”
“Đương nhiên mẹ biết, nếu không mẹ đã chẳng thích con bé như vậy.”
Lương Mỹ Quyên lẩm bẩm một câu rồi cúp điện thoại.
Trần Hán Thăng xoa điện thoại, trong lòng nặng trĩu.
Lương Thái hậu tới, nhìn cuộc đời hắn bằng góc nhìn của “mẹ ruột”, Trần Hán Thăng cứ cảm thấy không mấy yên tâm.