Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 504 - Chương 504: Áp Lực Đến Từ Lương Thái Hậu

Chương 504: Áp lực đến từ Lương Thái hậu Chương 504: Áp lực đến từ Lương Thái hậu

Kể từ khi Thẩm Ấu Sở ở bên Trần Hán Thăng, vấn đề sinh hoạt được giải quyết, cô không còn cần liên tục làm thêm ở căn-tin và thư viện để kiếm tiền đóng học phí cho bản thân và em gái.

Tuy vậy, có một số chuyện thực sự không thể thay đổi nổi, cô vẫn dễ căng thẳng và hay thẹn thùng như vậy.

Đi lấy cơm ở căn-tin cũng cần phải lặng lẽ học thuộc thực đơn từ trước. Đôi khi Trần Hán Thăng nói năng quá đáng, Thẩm Ấu Sở cũng không cãi lại, một mình im lặng buồn một lúc, coi như qua chuyện.

Cho nên lúc cô nói chuyện với Lương Thái hậu chắc chắn là cực kỳ bị động. Tuy nhiên tính cách này lại hợp ý Lương Mỹ Quyên, bản thân bà là một người phụ nữ trung niên trên thì quản lý chồng, dưới thì quản lý con, nên trong lòng bà không mong “con dâu” có cá tính mạnh.

Điều này hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Trần Triệu Quân.

Ý Lão Trần là bạn gái của Trần Hán Thăng phải giống như Tiêu Dung Ngư, ngoài gia cảnh tốt ra, còn là hàng xóm quen biết lẫn nhau, tốt nhất là có thể trị được Trần Hán Thăng một chút.

Cho nên lần này Lương Mỹ Quyên tới Kiến Nghiệp, thực ra Lão Trần không ủng hộ, ông cảm thấy dạo này Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh bắt đầu có ý về chuyện này. Thời gian Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư tiếp xúc với nhau cũng càng ngày càng nhiều, cứ phát triển tiếp như thế rất tốt.

Thực ra Lương Mỹ Quyên cũng rất thích Tiểu Ngư Nhi, có điều trước nay bà vẫn luôn khó quên lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Ấu Sở.

Cô bé bị cụng trán sưng u, muốn khóc nhưng lại không dám khóc.

“Được rồi, đừng buồn mà.”

Trần Hán Thăng thấy buồn cười, Thẩm Ấu Sở gác cằm lên cánh tay, ngơ ngác nhìn đề thi tiếng Anh cấp sáu.

“Tớ, tớ quá ngu ngốc.”

Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu, rõ ràng là đôi mắt đào hoa rất quyến rũ nhưng lại ngập tràn cảm xúc tự ti và buồn khổ.

“Miệng cậu quả thực rất ngốc.”

Trần Hán Thăng không phủ nhận.

Thẩm Ấu Sở nghe vậy, cúi đầu xuống nghịch chiếc MP3 trong tay, chẳng bao lâu sau nước mắt đã rơi “tí tách, tí tách” lên đề thi tiếng Anh cấp sáu, trên tờ giấy màu vàng nhạt lập tức xuất hiện từng giọt nước đọng tròn trịa.

Những đề thi này còn chưa làm tới, Thẩm Ấu Sở thấy tiếc, vội vàng dùng khăn tay cẩn thận thấm khô.

“Cách nhìn của mẹ tớ quan trọng với cậu tới vậy à?”

Trần Hán Thăng vươn tay, nhẹ nhàng lau khô nước mắt của Thẩm Ấu Sở.

“Ừm...”

Thẩm Ấu Sở không biết nói dối, cô nghiêm túc gật đầu.

“Yên tâm đi.”

Trần Hán Thăng cười an ủi: “Cậu không biết nói thì làm nhiều hơn một chút, đến lúc đó mẹ tớ sẽ ở tại khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, cậu có thời gian rảnh thì nấu cho bà một bữa cơm, cả đời bà toàn nấu cơm cho cha tớ và tớ, cậu pha cho bà bát mì, có khi bà đã thấy cảm động rồi.”

Hai người đang nói chuyện thì Hồ Lâm Ngữ tới, cô ấy nhìn Thẩm Ấu Sở một cái, không nhịn được nói móc mỉa Trần Hán Thăng: “Lúc nào cậu cũng bắt nạt Ấu Sở, có phải cậu cảm thấy vậy là thành công lắm phải không?”

“Tớ không hề làm gì hết, cô ấy đọc sách nhiều mỏi mắt đó chứ.”

Trần Hán Thăng cười cợt nhả nói: “Bí thư Hồ, cậu ôn tiếng Anh tới đâu rồi?”

“Dù sao tớ cũng thi qua tiếng Anh cấp bốn rồi, cấp sáu thi cho vui thôi.”

Tâm trạng Hồ Lâm Ngữ rất thoải mái: “Trong đời tớ, lúc tớ học giỏi tiếng Anh nhất là lúc thi bài thi tiếng Anh đại học ngày mùng 8 tháng 6 năm 2002, từ hồi lên đại học, tớ tuột dốc thẳng một mạch, tiếng Anh cấp bốn may nhờ ôn với Ấu Sở nên mới qua được.”

“Tiểu Hồ thật chân thật.”

Trần Hán Thăng thấy cô ấy cầm một bảng biểu trong tay, hỏi: “Gì thế này?”

“Doanh thu của cửa hàng trà sữa gần đây và phương án tiếp thị.”

Hồ Lâm Ngữ thở dài một hơi: “Tuyển một bạn nữ làm trà sữa, lại thiếu tiền nữa rồi. Hiện tại, việc mua nguyên vật liệu cho cửa hàng trà sữa thứ hai vẫn phải dựa vào sự hỗ trợ của cửa hàng trà sữa đầu tiên, tạm thời không thể độc lập tài chính được.”

“Bình thường, vừa mới khai trương mà.”

Trần Hán Thăng không đồng ý, hắn mở bảng biểu ra xem, con gái làm buôn bán có lẽ không phóng khoáng nhưng suy nghĩ lại rất tỉ mỉ, doanh thu tính chính xác tới từng “hào”.

Chẳng hạn như, chi phí thạch trân châu một ngày là 27 tệ 6 hào, chi phí sữa bò một ngày là 22 tệ 8 hào... Điều này chứng tỏ chuyện tiền nong quả thực rất căng thẳng.

Trần Hán Thăng không tỏ thái độ gì, để tờ bảng biểu xuống, hắn quyết tâm không nhúng tay vào, thực ra Hồ Lâm Ngữ cũng không định trông cậy gì vào hắn, cô ấy nghiêm túc thảo luận với Thẩm Ấu Sở xem còn khoản nào có thể cắt giảm chi phí thêm nữa không.

Trần Hán Thăng xem tiếp phương án tiếp thị, hắn phát hiện trên đó chỉ giới thiệu về vị trà sữa, không nhịn được nói: “Phương án này quá trực tiếp, thế này chẳng khác gì với các cửa hàng khác ở khu thương mại Nghĩa Ô.”

“Không phải mọi người đều làm vậy sao?”

Hồ Lâm Ngữ ngẩng đầu, Thẩm Ấu Sở cũng nhìn Trần Hán Thăng.

“Vậy thì có ý nghĩa gì chứ, sinh viên đại học nhận tờ rơi xong, chưa đi được hai bước đã vứt đi rồi, tỷ lệ chuyển hóa thành khách hàng quá thấp.”

Trần Hán Thăng gật đầu một cái: “Làm ăn nhất định phải động não. Trước đây, vào mùa hè, có một số cửa hàng in tờ rơi lên quạt, người đi đường cầm quạt không nỡ vứt đi, đây coi như là một cách tiếp thị hiệu quả.”

“Mùa đông chắc chắn không thể tặng túi chườm nóng rồi, chi phí quá đắt.”

Trần Hán Thăng hỏi với ý đồ gợi ý: “Vậy thì phải nghĩ xem cửa hàng trà sữa ở khu thương mại Nghĩa Ô nhắm vào các sinh viên, cuối kỳ thì sinh viên đại học quan tâm điều gì? Hồ Lâm Ngữ, cậu nói trước đi.”

“Kỳ nghỉ?”

Hồ Lâm Ngữ đáp, Trần Hán Thăng đột nhiên nghiêm túc, cô ấy thấy hơi sợ.

“Cậu thấy sao?”

Trần Hán Thăng lại hỏi Thẩm Ấu Sở.

“Kiểm tra?”

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng trả lời.

Trần Hán Thăng gật đầu: “Xem ra mọi người đều biết, cho nên hoạt động tiếp thị cần bám chắc vào những chuyện này, chẳng hạn như in lịch nghỉ và bắt đầu đi học trở lại của các trường thuộc khu đại học Giang Lăng, hoặc là lịch chiếu phim tết âm lịch, tóm lại là những thứ mà sinh viên sẽ không chỉ nhìn một cái rồi vứt, thậm chí có khi còn cầm về giữ cẩn thận.”

Tư duy của người trẻ rất nhanh nhẹn, Trần Hán Thăng gợi ý một chút như vậy, Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ bèn hiểu ra, chẳng trách tờ rơi này lại bị Trần Hán Thăng chê “quá trực tiếp”.

“Cậu có nhiều ý tưởng như vậy, thế mà không chịu qua làm chủ quán.”

Trong lòng Hồ Lâm Ngữ bội phục nhưng ngoài mặt vẫn cứ phàn nàn.

“Tớ phải thi tiếng Anh cấp bốn, lần này nhất định phải qua 300 điểm.”

Trần Hán Thăng tìm đại một cái cớ để từ chối.

Sáng ngày 14 tháng 12, Thẩm Ấu Sở bỏ thẻ căn cước, phiếu dự thi và thẻ sinh viên vào túi bút, còn chuẩn bị kỹ càng các văn phòng phẩm cần cho kỳ thi, chờ dưới dãy ký túc xá nam từ sớm.

Đây có lẽ là ưu điểm của việc có bạn gái ở đại học. Bất kể lần thi nào, bao giờ Thẩm Ấu Sở cũng chuẩn bị đầy đủ giúp Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng hoàn toàn không kiểm tra lại, cứ thế cầm túi mà đi vào phòng thi, trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của bạn cùng phòng.

Giữa trưa, Trần Hán Thăng ra khỏi phòng thi, nhìn thấy Thẩm Ấu Sở mặc áo khoác lông vũ, quấn khăn quàng cổ chờ dưới tầng, cô áng chừng Trần Hán Thăng sắp thi xong nên rời khỏi thư viện sớm, chuẩn bị đi căn-tin với hắn.

“Thế nào?”

Thẩm Ấu Sở chớp mắt hỏi.

“Ừm, tạm được.”

Trần Hán Thăng kéo Thẩm Ấu Sở đi tới căn-tin, vừa đi vừa nói: “Đề thi khá sạch sẽ, sờ tới sờ lui thấy chất giấy trơn nhẵn, thái độ của giám thị rất dễ gần, âm thanh ở phần thi nghe cũng rất rõ ràng.”

Thẩm Ấu Sở giật mình, cô tưởng mình hỏi không rõ ràng nên hỏi lại: “Vậy liệu cậu có đủ điểm đậu không?”

“Nếu tớ mà đậu được thì có cần phải nói nhảm nhiều vậy không?”

Trần Hán Thăng trợn mắt một cái nói.

...

Sau khi kỳ thi tiếng Anh cấp bốn, cấp sáu kết thúc, cuối cùng Lương Mỹ Quyên cũng đi xe khách tới, Trần Hán Thăng tiện thể gọi luôn Vương Tử Bác tới.

Chuyện này hoàn toàn không phải do Lương Thái hậu to ông to bà gì mà cần tận ba người ra đón, chẳng qua là do Lục Ngọc Trân, mẹ Vương Tử Bác, nhờ Lương Thái hậu mang giúp quần áo cho con trai.

“Thực ra tao chẳng hiểu sao dì Lục lại làm vậy.”

Trần Hán Thăng nói với Vương Tử Bác: “Gửi một bộ đồ chỉ mất mười mấy tệ, thế mà mẹ mày còn phải nhờ mẹ tao cầm tới. Để tỏ ý cảm ơn, mẹ mày còn mang cho nhà tao mười mấy cân trứng gà ta.”

“Số trứng gà ấy có ít cũng mấy chục tệ.”

Trần Hán Thăng lắc đầu bất đắc dĩ: “Mẹ tao còn vui vẻ đồng ý rồi hì hục xách tới đây, tuổi của hai người cộng lại sắp được trăm tuổi rồi mà chút chuyện này cũng không tính ra.”

“Quần áo không quan trọng, quan trọng là giữ liên hệ tình cảm.”

Vương Tử Bác ôm vai Trần Hán Thăng, cười cực kỳ vui vẻ.

“Tử Bác, dạo này mày là lạ.”

Trần Hán Thăng nghi ngờ quan sát thằng bạn nối khố: “Sao tao có cảm giác mày trở nên bóng bẩy rồi đấy.”

...

Bình Luận (0)
Comment