Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 505 - Chương 505: Có Vợ Quên Mẹ

Chương 505: Có vợ quên mẹ Chương 505: Có vợ quên mẹ

“Tao bóng bẩy chỗ nào, mày chớ nói vớ vẩn.”

Vương Tử Bác đứng bên cạnh Thẩm Ấu Sở hơi ngượng ngùng phản bác.

Cậu ta biết tên bạn nối khố của mình thông minh, sợ Trần Hán Thăng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình nên vội vàng đi lên trước mấy bước, nhón chân lên quan sát xe khách từ Cảng Thành tới Kiến Nghiệp.

Trần Hán Thăng đứng sau lưng cười, đột nhiên thở dài một hơi: “Ôi, Thi Thi...”

Hắn chỉ nói mỗi cái tên rồi im, không nói gì nữa.

Vương Tử Bác nghe thấy “Thi Thi” bèn lặng lẽ liếc mắt nhìn lại đằng sau, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy nói gì tiếp, Vương Tử Bác lại nhăn nhó đi ngược trở về, hắng giọng nghe ngóng: “Tiểu Trần, mày vừa nói gì, tao không nghe rõ.”

“Tới rồi.”

Trần Hán Thăng hất cằm.

“Biên Thi Thi tới?”

Vương Tử Bác đột nhiên thấy căng thẳng, vội vàng quan sát xung quanh.

“Mẹ tao tới rồi!”

Trần Hán Thăng nói lại, mặt mũi ngập tràn vẻ khinh bỉ: “Mày cũng từng yêu đương rồi sao không có chút kinh nghiệm gì hết vậy, con gái mới nói với mày mấy câu mày đã nghĩ người ta thích mày, lại còn thấp thỏm lo được lo mất.”

“Đây là bệnh cô đơn đấy, chữa đi!”

Trần Hán Thăng bỏ lại câu này, sau đó đi đón Lương Mỹ Quyên.

“Tao không cần những kinh nghiệm đó.”

Vương Tử Bác lặng lẽ nói với mình, sau đó đổi sang vẻ mặt khi nhìn thấy người lớn, nói to: “Dì để va-li đó cháu xách cho.”

...

Lần này Lương Thái hậu tới Kiến Nghiệp “chỉ đạo công việc”, nhận được sự chào đón nhiệt tình của nhóm đi đón do Trần Hán Thăng đứng đầu, tiếc là Lương Mỹ Quyên không hứng thú lắm với vị nhóm trưởng này, bà chỉ tiện tay đưa hành lý cho hắn, mắt dán chặt vào người Thẩm Ấu Sở.

“Tiểu Thẩm à, cháu còn nhớ dì không?”

Lương Mỹ Quyên vui vẻ hỏi, cảm giác vui vẻ này xuất phát từ tận đáy lòng, có thể nhận thấy điều đó từ đường chân mày nhướng lên của bà.

“Nhớ ạ, chào dì!”

Thẩm Ấu Sở siết chặt nắm đấm, nói câu chào này ra, may là không bị nói lắp, trong lòng cô hơi thả lỏng một chút.

Lần gần nhất Lương Mỹ Quyên và Thẩm Ấu Sở gặp nhau là từ tận học kỳ 1 năm nhất, hơn nữa còn là vì một chuyện ngoài ý muốn.

Buổi tối, Thẩm Ấu Sở giúp Trần Hán Thăng quét dọn trụ sở 101 ở tòa F, Lương Mỹ Quyên và chồng đi tản bộ trong trường, kết quả là gặp nhau, lúc ấy Lương Mỹ Quyên đã thấy thích cô bé này rồi.

Có điều, hơn hai năm trôi qua, Trần Hán Thăng lo chuyện vỡ lỡ nên không hề dẫn Thẩm Ấu Sở về nhà.

“Ôi, dì ở...”

Nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Thẩm Ấu Sở, trong lòng Lương Mỹ Quyên ngọt lịm.

“Mẹ, mẹ mặc áo lông vũ vào đi đã, đừng để bị lạnh.”

Trần Hán Thăng ở bên cạnh nhắc nhở.

Trên xe khách có điều hòa nên Lương Mỹ Quyên cởi áo lông ra để ngủ, xuống xe nhìn thấy Thẩm Ấu Sở vui quá nên cầm áo lông trên tay quên chưa mặc vào.

“Biết rồi, nói nhiều giống cha con.”

Lương Mỹ Quyên cảm thấy bị làm phiền, cũng không thấy cảm kích, thế nhưng Trần Hán Thăng không dám giận, chỉ còn nước bất đắc dĩ trợn mắt một cái.

Mặc dù Thẩm Ấu Sở ăn nói vụng về nhưng tay chân cô thoăn thoắt, cô chủ động giúp Lương Thái hậu mặc áo lông vào, cuối cùng còn ngồi xổm xuống cài khóa kéo.

“Tiểu Thẩm, thế không hay đâu…”

Lương Mỹ Quyên cười tươi như hoa, rõ ràng rất thích nhưng ngoài mặt vẫn phải từ chối mấy câu lấy lệ.

Thẩm Ấu Sở mặc xong áo lông cho bà, phát hiện cổ Lương Mỹ Quyên trống không, bèn cởi khăn quàng của mình ra, nhẹ nhàng quàng cho Lương Mỹ Quyên.

“Chu đáo quá.”

Lương Thái hậu ngửi hương thơm dìu dịu của khăn quàng cổ, ngẩng đầu nhìn ánh mắt chăm chú của Thẩm Ấu Sở, đôi mắt cô long lanh trong veo giống như được phủ một màng nước mỏng trong suốt, da mặt cô trắng trẻo mềm mại.

Lương Mỹ Quyên không nhịn nổi, đưa tay lên nhéo, Thẩm Ấu Sở ngẩn người, bình thường Trần Hán Thăng hay thích làm vậy, hóa ra cả hai mẹ con đều có sở thích này.

Có điều ánh mắt Lương Mỹ Quyên đong đầy dịu dàng trìu mến, Thẩm Ấu Sở cúi thấp đầu để tiện cho Lương Mỹ Quyên nhéo càng “dễ chịu” hơn.

“Cô bé ngốc.”

Sao Lương Mỹ Quyên có thể không nhận ra động tác của Thẩm Ấu Sở được, bà dắt Thẩm Ấu Sở đi về phía trạm xe buýt.

Mãi tới lúc này, Vương Tử Bác vẫn không gây được sự chú ý gì từ nãy tới giờ mới bước tới, cúi đầu khom lưng chào hỏi: “Dì Lương...”

“Ừm.”

Lương Mỹ Quyên quan sát một chút, thấy tinh thần Vương Tử Bác khá tốt, bà cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Bà chứng kiến quá trình Vương Tử Bác trưởng thành từ bé tới lớn, coi Vương Tử Bác không khác gì con mình nên phản ứng cũng nhiệt tình hơn so với Trần Hán Thăng một chút.

Trên đường ngồi bus 138 đi về, Lương Mỹ Quyên và Thẩm Ấu Sở ngồi cùng một hàng, nếu Tiêu Dung Ngư ngồi ở đây chắc sẽ trở thành hướng dẫn viên du lịch giới thiệu các điểm du lịch mà xe buýt chạy ngang qua.

Thẩm Ấu Sở không biết làm vậy, cô chỉ nghĩ ngồi xe buýt hơi nóng nên nới bớt khăn quàng cổ ra cho Lương Mỹ Quyên.

Chuyện này có liên quan tới quá trình trưởng thành của Thẩm Ấu Sở, bởi vì cô luôn chăm sóc cho Tiểu A Ninh và bà như vậy.

Cho nên, suốt chặng đường, đổi ngược lại thành Lương Mỹ Quyên chỉ trỏ bên ngoài cửa sổ, Thẩm Ấu Sở thì dịu dàng gật đầu.

Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác ngồi đằng sau, hai người không dám ba hoa, sợ chọc giận Lương Mỹ Quyên, chỉ thỉnh thoảng trao đổi với nhau bằng ánh mắt.

Sau khi tới chợ Giang Lăng, Trần Hán Thăng cố ý kéo Vương Tử Bác đi tụt lại phía sau một chút: “Mày qua khách sạn Lai Dật đặt trước một phòng đi.”

“Hả?”

Vương Tử Bác không hiểu: “Không phải dì ở khu Thiên Cảnh Sơn sao?”

“Ừ, phòng này không phải cho mẹ tao.”

Trần Hán Thăng hạ giọng giải thích: “Mẹ tao tới, chắc chắn Tiểu Ngư Nhi sẽ biết, lỡ như cô ấy bất ngờ tới Giang Lăng, chẳng lẽ có thể dẫn cô ấy tới khu Thiên Cảnh Sơn hay sao, chắc chắn phải nói dối là mẹ tao đang ở khách sạn rồi, có vậy mới tránh được chuyện chạm mặt với Thẩm Ấu Sở.”

“Ồ...”

Vương Tử Bác sực hiểu ra: “Hóa ra là để đối phó chuyện ngoài ý muốn này.”

“Đúng vậy.”

Trần Hán Thăng cười tủm tỉm gật đầu: “Còn một nguyên nhân nữa là nếu mẹ tao biết tao thuê thêm một phòng, chắc chắn mẹ tao sẽ cảm thấy cực kỳ lãng phí, làm vậy sẽ giục được bà về sớm.”

“Đậu xanh, còn vậy nữa.”

Vương Tử Bác xem như được mở rộng tầm mắt, cậu ấy đang định đi làm thủ tục thì Trần Hán Thăng không quên dặn dò thêm: “Có điều mày cũng phải chú ý, nếu Tiểu Ngư Nhi hỏi mày, mày đừng nói là khách sạn Lai Dật mà phải nói là khách sạn Mạc Thái ở đối diện.”

“Để làm gì?”

Vương Tử Bác hoàn toàn không đoán ra được ý đồ của Trần Hán Thăng.

“Mày ngốc thật.”

Trần Hán Thăng sốt ruột đáp: “Nếu Tiểu Ngư Nhi tới thật thì tao phải bày hiện trường chứ, cho nên phải cố ý nói sai tên khách sạn để lợi dụng thời gian tới khách sạn Lai Dật chuẩn bị.”

“Thế nếu cô ấy hỏi thì sao?” Vương Tử Bác hỏi.

Trần Hán Thăng nhún vai: “Thì mày nói là nhớ nhầm, đấy chẳng phải là chuyện bình thường hay sao.”

“Hoá ra mày đã tính kỹ cả rồi.”

Vương Tử Bác lẩm bẩm, đẳng cấp của cậu ấy đúng là thua xa Trần Hán Thăng.

...

Trong căn hộ ở khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, Lương Mỹ Quyên vừa biết căn này là con trai mình mua.

“Mẹ với cha con hoàn toàn không quản lý nổi con nữa rồi.”

Lương Mỹ Quyên cảm thán một câu, trước đây Trần Hán Thăng mua xe đã đành, không ngờ còn mua cả nhà mà không nói tiếng nào.

Thẩm Ấu Sở rất tự giác vào bếp nấu ăn, Lương Mỹ Quyên đi dạo trong nhà. Thực ra lần này bà tới đây cũng có ý xem nhà ở Kiến Nghiệp để chuẩn bị cho Trần Hán Thăng sau khi tốt nghiệp.

Suy nghĩ của Lương Thái hậu không khác các bậc cha mẹ bình thường là bao, con trai học đại học ở Kiến Nghiệp thì tốt nghiệp chắc chắn sẽ ở lại Kiến Nghiệp tìm việc làm, dù sao cũng là thành phố cấp tỉnh, cơ hội chắc phải nhiều hơn ở Cảng Thành.

Đương nhiên, rốt cuộc cơ hội nhiều ít ra làm sao thì thực ra Lương Thái hậu cũng không biết rõ, có điều trong mắt đại chúng, nếu đã đi học ở thành phố lớn thì không nên về lại quê nhà.

Lương Mỹ Quyên đi từ phòng ngủ chính sang phòng ngủ của khách, đi từ phòng vệ sinh sang phòng bếp, tự lẩm bẩm một mình: “Phòng này để mình với cha thằng bé ở, phòng này để sau này cháu nội ở…”

“Trời, làm lố quá đi.”

Trần Hán Thăng không tin nổi vào tai mình, hắn còn chưa xác định được đối tượng, vậy mà Lương Thái hậu đã bắt đầu sắp xếp chuyện tương lai rồi.

“Mẹ, căn này con mua cho Thẩm Ấu Sở, mẹ đừng nghĩ nữa.”

Trần Hán Thăng ấp úng nói.

“Cái gì?”

Lương Mỹ Quyên nghe vậy sững người, trong lòng hơi ghen tị, vất vả lắm mới nuôi được một đứa con trai lớn như thế, vậy mà nó lại lao vào vòng tay một người phụ nữ khác.

Cảm giác này rất phức tạp nhưng không người mẹ nào có thể tránh khỏi.

“Được lắm, Trần tổng, con mua xe cho người này, mua nhà cho người kia.”

Lương Mỹ Quyên khẽ mắng: “Mẹ xem như đã biết thế nào là có vợ quên mẹ rồi.”

“Chuyện này thì mẹ cứ yên tâm.”

Trần Hán Thăng cười cợt nhả: “Con sẽ bám váy mẹ suốt luôn, làm con gái ở giá luôn cũng được.”

...

Bình Luận (0)
Comment