“Đừng dẻo miệng, mẹ ghét nhất là con như vậy!”
Lương Mỹ Quyên lạnh mặt đẩy Trần Hán Thăng ra, xắn tay áo đi vào bếp.
Bà vốn cũng muốn giúp một tay, có điều thấy Thẩm Ấu Sở nấu nướng thành thạo, kỹ năng thái ngồng tỏi, chẻ sợi đâu ra đấy, nhìn là biết thường xuyên vào bếp, bà bèn chỉ đứng làm trợ thủ, tiện thể buôn chuyện.
“Tiểu Thẩm, sức khỏe bà cháu thế nào?”
“Em gái thì sao?”
“Trần Hán Thăng nói cháu thi cao học, cháu định học ở đâu?”
...
Lương Mỹ Quyên chỉ hỏi những chuyện lặt vặt trong gia đình, đây là thói quen của những người trong độ tuổi của bà, có điều chuyện này lại làm khó Thẩm Ấu Sở, trong quá trình trưởng thành của cô không hề có bóng dáng người phụ nữ trung niên nào dông dài như vậy.
Cho nên, Thẩm Ấu Sở vừa lắc chảo vừa ấp úng trả lời, nói chuyện phiếm thế này cũng có cái lợi, cảm giác căng thẳng khi ở chung càng ngày càng vơi đi.
“Cọt kẹt…”
Vương Tử Bác đột nhiên mở cửa phòng bếp, thò đầu vào ngó quanh.
“Cốc!”
Lương Mỹ Quyên không khách sáo gõ đũa tre một cái: “Cháu định làm gì vậy?”
“Dì Lương, cháu xem thử xem trong này có gì cần giúp không.”
Vương Tử Bác vội vàng giải thích.
“Không có.”
Lương Mỹ Quyên hừ lạnh một tiếng: “Đừng tưởng dì không biết mấy đứa nghĩ gì, Trần Hán Thăng không dám vào nên sai cháu vào tìm hiểu tình hình, từ nhỏ hai đứa đã như vậy rồi, đúng là chẳng hề thay đổi chút nào.”
“Vậy cháu đi xem ti vi đây, có việc gì thì dì gọi cháu nhé.”
Vương Tử Bác vội vàng đóng cửa phòng, ấm ức xoa đầu, còn không quên ra dấu tay “OK” với Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng thấy vậy mới yên tâm. Chẳng bao lâu sau, hắn nghe thấy có tiếng ai đó gõ cửa “cốc cốc cốc”.
Trần Hán Thăng ra mở cửa xem thử thì thấy Hồ Lâm Ngữ cầm bảng biểu doanh thu cửa hàng trà sữa, chắc là tìm Thẩm Ấu Sở bàn xem làm thế nào để cắt giảm chi phí.
“Cậu tới làm gì đấy?”
Trần Hán Thăng đứng chắn ở cửa ra vào, hỏi.
“Tớ tới tìm Ấu Sở.”
Hồ Lâm Ngữ nói xong, lập tức đòi chen chân vào trong nhà.
Trần Hán Thăng không nhúc nhích: “Cô ấy không có ở đây, chắc đang ở ký túc xá, cậu về trường tìm thử xem.”
“Ký túc xá cũng không có, gọi điện thoại thì không nghe máy.”
Hồ Lâm Ngữ hơi buồn bực. Tuy nhiên, đúng lúc cô ấy đang định đi xuống dưới tầng thì mũi lại hít hà mấy hơi thật sâu, sau đó đột ngột quay người lại, đẩy Trần Hán Thăng ra: “Đây là mùi thịt xào ngồng tỏi của vùng Xuyên Du, là mùi cơm Ấu Sở nấu.”
Trần Hán Thăng thấy không lừa nổi, đành nhắc: “Mẹ tớ tới, lát phải chú ý cái gì nên nói, cái gì không nên nói đó. Nếu không, tới lúc đó chớ trách tớ không nói trước…”
Hồ Lâm Ngữ hoàn toàn không sợ câu dọa dẫm của Trần Hán Thăng, cô ấy hào hứng đi vào bếp. Hồ Lâm Ngữ rất tò mò về mẹ của Trần Hán Thăng, không biết là gia đình như thế nào mới có thể nuôi dạy ra được người như Trần Hán Thăng.
Tuy vậy, nhìn thấy xong, Hồ Lâm Ngữ hơi thất vọng, Lương Mỹ Quyên chỉ là một phụ nữ trung niên rất bình thường, mặc áo khoác lông Bosideng màu vàng nhạt và áo len vặn thừng, ăn mặc không cầu kỳ, phong thái cũng không xuất chúng.
Cùng lắm là khóe mắt ít nếp nhăn, có thể là được chồng đối xử tốt, cuộc sống gia đình êm ấm, tuy vậy vẫn không hề thoát khỏi phạm trù “bình thường”.
Hồ Lâm Ngữ thà rằng bà kiêu ngạo một chút, hay là vênh mặt, hất hàm sai bảo cũng được, dù sao ở trường Trần Hán Thăng cũng là người ngang ngược như vậy.
Lương Mỹ Quyên cũng rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Hồ Lâm Ngữ nhưng bà không nghĩ lung tung gì khác bởi với nhan sắc và vóc dáng của bạn nữ này thì chắc hẳn gu con trai nhà bà, nên sẽ không trêu ghẹo.
“Dì, đây là Hồ Lâm Ngữ, bạn cùng phòng của cháu.”
Thẩm Ấu Sở đứng bên giới thiệu.
“Hóa ra là Tiểu Hồ à, cháu ăn cơm chưa, có muốn ở lại ăn cùng mọi người không, cháu là người nơi nào nhỉ…”
Lương Mỹ Quyên thuận miệng hỏi, thực ra bà không hề có bất kỳ mục đích gì khác, chẳng qua thấy bạn học của con trai tới thì bắt chuyện bình thường mà thôi.
Hồ Lâm Ngữ hơi hoảng hốt, không hiểu sao lại thấy bà thật giống mẹ mình.
“Mẹ của hai người không khác nhau là bao, vậy chẳng lẽ sự chênh lệch giữa cô ấy và Trần Hán Thăng lại là do cha?”
Hồ Lâm Ngữ nghĩ thầm trong lòng.
Tuy vậy, đồng chí Tiểu Hồ là cán bộ của lớp và của hội sinh viên, không biết trình độ nói chuyện đẳng cấp đến đâu nhưng giao lưu thông thường thì không thành vấn đề, tình hình dần chuyển thành Lương Mỹ Quyên và Hồ Lâm Ngữ nói chuyện với nhau, Thẩm Ấu Sở im lặng xào rau.
“Hoá ra bọn cháu còn mở cả cửa hàng trà sữa nữa cơ à, có điều hình như tình hình tài chính khá căng thẳng thì phải.”
Lương Mỹ Quyên mở bảng doanh thu của cửa hàng trà sữa ra xem, bà là chuyên gia tài chính của gia đình, liếc mắt một cái là nhìn ra ngay vấn đề.
“Dì à, chủ của cả hai cửa hàng đều là Ấu Sở đấy ạ, cháu chỉ giúp một tay thôi.”
Hồ Lâm Ngữ không dám cướp công, quan trọng là hiện tại cô ấy cũng ngứa mắt hai cửa hàng trà sữa này, chỉ muốn đi làm công chức.
“Tiểu Thẩm là chủ à.”
Lương Mỹ Quyên giật mình, bà nghĩ bé ngốc này sao có thể làm chủ được, chắc chắn có bóng dáng con trai mình đứng đằng sau, vậy là bà lớn tiếng gọi Trần Hán Thăng vào: “Lỗ hổng tài chính của cửa hàng trà sữa này đã 10 nghìn rồi, con không nghĩ cách gì đi sao?”
“Con thì có cách gì chứ, cửa hàng này mở sau khi phá sản, khó tránh khỏi hơi khó khăn một chút.”
Trần Hán Thăng hạ quyết tâm khoanh tay đứng nhìn, hắn còn nói với Lương Thái hậu: “Mẹ đừng xen vào chuyện này, nể mặt con một chút…”
“Biến!”
Lương Mỹ Quyên lườm Trần Hán Thăng một cái: “Trước mặt mẹ, con làm gì có mặt mũi gì.”
“Thôi được…”
Trần Hán Thăng không nói nhiều, ngoan ngoãn đi ra.
Hồ Lâm Ngữ được một phen trợn mắt há mồm.
Trần Hán Thăng kiêu căng hung dữ đâu rồi? Sao lại hèn mọn như vậy được?
“Ấu Sở.”
Hồ Lâm Ngữ lặng lẽ lại gần Thẩm Ấu Sở: “Sau này cậu có chỗ dựa rồi, cuối cùng người có thể trị được Trần Hán Thăng cũng xuất hiện rồi, cậu nhất định phải giữ gìn mối quan hệ này đó.”
...
Cơm nước xong xuôi, Trần Hán Thăng sai Vương Tử Bác đi rửa bát, hắn ngồi với Lương Mỹ Quyên một lát, hỏi thăm sức khỏe của Lão Trần và tình hình ở quê.
Khoảng 9 giờ tối, mọi người chuẩn bị ra về, để một người lại đây với Lương Thái hậu.
Thân phận của Trần Hán Thăng là thích hợp nhất, nhưng hắn không muốn ở lại, bởi vì đánh rắm một cái thôi cũng phải nghe lải nhải mấy câu, hắn nhìn Thẩm Ấu Sở mấy cái: “Cậu ở lại với mẹ tớ đi.”
“Ừm.”
Thẩm Ấu Sở cũng cảm thấy chuyện này rất bình thường.
Lương Mỹ Quyên cười nói: “Thực ra dì cũng có ý này, chẳng qua lo buổi tối Tiểu Thẩm bắt buộc phải về ký túc xá thôi.”
“Bọn con đã năm ba rồi, bình thường không kiểm tra sĩ số phòng ngủ nghiêm ngặt đâu.”
Trần Hán Thăng đắc ý ra mặt, nói: “Hơn nữa con là phó chủ tịch hội sinh viên, có ai không nể mặt đâu.”
...
Sau khi bọn Trần Hán Thăng đi rồi, phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh, Lương Mỹ Quyên ngồi trên sô pha xem phim trên tivi, trên bàn có trà nóng Thẩm Ấu Sở đã pha sẵn cho.
Còn Thẩm Ấu Sở, cô ngồi ngay bên cạnh bà, học thuộc tài liệu chính trị để thi cao học.
Phim truyền hình là bộ phim “Bản lĩnh Kỷ Hiểu Lam” đang hot nhất thời ấy, trà nóng chỉ là nước trắng bình thường, ánh đèn cũng không đủ sáng.
Tuy vậy, hễ Lương Mỹ Quyên quay đầu lại là sẽ thấy ngay khuôn mặt dịu dàng của Thẩm Ấu Sở, bà thỉnh thoảng cầm chén trà nóng lên nhấp một ngụm nhỏ, nước ấm dễ dàng khiến phụ nữ trung niên cảm thấy dễ chịu, cả thể xác lẫn tinh thần đều đắm chìm trong bầu không khí ấm áp.
“Thích thật.”
Lương Mỹ Quyên cầm chén trà, trong lòng thoáng nghĩ.
Gần 10 giờ, Thẩm Ấu Sở đi vào phòng vệ sinh, Lương Mỹ Quyên tưởng cô bé định đi tắm, không ngờ lát sau, Thẩm Ấu Sở bưng một chậu nước ấm ra.
“Dì à, để cháu ngâm chân cho dì.”
Thẩm Ấu Sở để chậu nước xuống, hơi thở dốc.
“Tiểu Thẩm, cháu không cần làm vậy đâu, giờ dì vẫn còn đi lại, nhảy múa được, sau này còn có thể bế con cho hai đứa… Khụ, độ ấm của nước vừa phải thật đấy.”
Lương Mỹ Quyên đang nói dở thì dừng lại vì bà đột nhiên nghĩ sau này chưa chắc Trần Hán Thăng sẽ lấy cô bé trước mặt bà.
Hiện tại Thẩm Ấu Sở càng tốt với bà, trong lòng Lương Mỹ Quyên càng thấy áy náy, bà bèn đổi chủ đề.
“Lần gần nhất Hán Thăng múc nước rửa chân cho dì là từ hồi học tiểu học, lúc ấy giáo viên giao nhiệm vụ mỗi người phải rửa chân cho cha mẹ một lần.”
Lương Mỹ Quyên thổn thức nói: “Hôm đó dì đi làm về, Hán Thăng loạng choạng bưng một chậu nước tới, còn hát “mẹ tốt của con tan làm về đến nhà, lao động cả ngày thật vất vả”, lúc ấy trái tim dì như tan chảy.”
“Sau này Hán Thăng càng ngày càng lớn, càng ngày càng nghịch, không còn rửa chân cho dì lần nào nữa.”
Lương Mỹ Quyên cười, có phần bất đắc dĩ.
“Thực ra, Hán Thăng rất hiếu thuận với dì.”
Thẩm Ấu Sở khẽ an ủi.
“Dì biết.”
Lương Mỹ Quyên nhéo khuôn mặt nhỏ của Thẩm Ấu Sở một chút: “Con trai ấy mà, dù trong lòng rất hiếu thuận nhưng cũng ngại làm những chuyện nhỏ nhặt như thế này, cho nên dì rất hối hận vì không sinh thêm một đứa con gái…”
Tối nay, Lương Thái hậu rất có hứng nói chuyện phiếm, vừa hay Thẩm Ấu Sở là người ít nói, thế là ham muốn được dốc bầu tâm sự của Lương Mỹ Quyên được thỏa mãn.
Sáng hôm sau, khi Trần Hán Thăng tới, hắn mới biết tối qua Lương Mỹ Quyên đưa cho Thẩm Ấu Sở mười nghìn tệ, ép cô phải nhận, dùng tiền này để giảm bớt áp lực kinh tế cho cửa hàng trà sữa.
“Không phải chứ, làm vậy là sao?”
Trần Hán Thăng kinh ngạc ngẩn người, hắn “nghĩ trăm phương ngàn kế” mới tạo ra được khó khăn này, không ngờ lại bị Lương Thái hậu vô tình giải quyết xong.
“Lão Trần, cha có quản lý vợ cha đi không, mẹ tới toàn làm phiền con.”
Trần Hán Thăng không dám to tiếng với Lương Mỹ Quyên, chỉ có thể để Trần Triệu Quân ra mặt thay mình.
“Vậy cơ à, cha vốn đã không đồng ý cho mẹ con tới rồi.”
Lão Trần cũng rất tức giận: “Con chờ chút, cha gọi phê bình mẹ con ngay đây.”
“Cha nhanh lên, tranh thủ đang giận thì nói luôn.”
Trần Hán Thăng buồn bực nói.
Thế nhưng sau một phút, hai phút, năm phút... Lão Trần vẫn không hề gọi tới, Trần Hán Thăng bực bội gọi lại.
“Xin lỗi, số máy quý khách gọi hiện đang tắt máy.”
...