Trần Hán Thăng cũng không ngờ Lão Trần lại nhát như thế, để trốn gọi cuộc điện thoại này mà ông thà tắt máy.
“Ôi, hèn tới độ này, đúng là khiến đàn ông phải rơi lệ.”
Trần Hán Thăng thở dài một tiếng, hỏi ý kiến Lương Mỹ Quyên đang ăn sáng: “Hôm nay mẹ có kế hoạch gì chưa, con kiến nghị mẹ ngồi yên trên sô pha, không có việc gì làm thì xem “Bản lĩnh Kỷ Hiểu Lam”, cuộc sống như vậy mới dễ chịu.”
“Xin lỗi, mẹ từ chối kiến nghị của con.”
Lương Mỹ Quyên móc trong túi ra một quyển sổ công việc, Trần Hán Thăng thò đầu lại xem thử, hắn phát hiện ra trên đó ghi kín các nhiệm vụ công việc cần hoàn thành khi tới Kiến Nghiệp.
Lương Thái hậu đánh một dấu tích cuối dòng “gặp Thẩm Ấu Sở”, chứng tỏ nhiệm vụ này đã hoàn thành, sau đó xem mục tiếp theo: “Mẹ muốn tới thăm ký túc xá của con.”
“Vậy không được, nam nữ thụ thụ bất thân, con còn có rất nhiều bạn cùng phòng khác nữa.”
Trần Hán Thăng thân thiện đưa ra một kiến nghị khác: “Hay là chúng ta đi chơi miếu Khổng Tử ạ?”
“Mẹ không đi.”
Lương Mỹ Quyên không đồng ý: “Lần này tới đây mẹ đã nghĩ kỹ rồi, mẹ nhất định phải biết bình thường con bận những chuyện gì, nếu không mẹ và cha con luôn cảm thấy lo lắng.”
Bà vừa nói vừa ghi chép lại quan sát của mình vào sổ.
“Hán Thăng mua phòng ở trong khu dân cư gần trường, ba phòng ngủ một phòng khách, cách nội thành hơi xa nhưng rất gần trường.”
...
“Thưa cô, đây là mẹ cháu, mẹ cháu muốn vào thăm ký túc xá.”
Ở cửa ra vào ký túc xá nam của Đại học Tài chính, Trần Hán Thăng bất đắc dĩ nói với cô quản lý ký túc xá.
“Đây là mẹ cháu à?”
Cô quản lý ký túc xá đang rảnh rỗi đọc báo, nghe nói mẹ Trần Hán Thăng đến, phản ứng đầu tiên của cô ấy không khác Hồ Lâm Ngữ là bao, thậm chí phản ứng thứ hai cũng tương tự.
Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là thất vọng, hóa ra mẹ của Trần Hán Thăng trông bình thường như vậy, thật sự không giống như trong tưởng tượng.
Cô quản lý ký túc xá cũng miễn cưỡng xem như người hiểu rộng biết nhiều, bởi vì sinh viên có rất nhiều kiểu gia cảnh khác nhau. Có một số mẹ sinh viên là người giàu có, họ mặc áo khoác lông chồn, ngón tay lấp lánh kim cương, phỉ thúy, thái độ kiêu ngạo, xem thường chuyện chào hỏi với quản lý ký túc xá.
Có một số mẹ sinh viên là người nông thôn, họ nói chuyện thường hay cười lấy lòng người khác, coi quản lý ký túc xá không khác gì lãnh đạo nhà trường.
Tuy vậy, hầu hết mẹ sinh viên đều giống mẹ Trần Hán Thăng, trông họ rất bình thường và họ cũng chỉ gật đầu chào, mỉm cười khách sáo.
“Mẹ Hán Thăng à, chào chị.”
Nếu là mẹ người khác thì chắc cô quản lý ký túc xá cũng chẳng quan tâm, bảo ký tên vào sổ rồi cho đi nhưng đây là mẹ của Trần Hán Thăng, cô quản lý ký túc xá muốn nói thêm chút gì đó, nếu không thì thật có lỗi với “địa vị giang hồ” của Trần Hán Thăng.
“Hán Thăng nhà chị giỏi lắm, làm phó chủ tịch hội sinh viên, là cán bộ đoàn được lãnh đạo nhà trường tin tưởng, còn được ghi tên vào sổ lưu niệm xây dựng trường…”
Trình độ khen ngợi người khác của cô quản lý ký túc xá không mấy tài tình, toàn nhắc mấy chuyện vẻ vang cũ rích của Trần Hán Thăng nhưng Lương Mỹ Quyên rất thích nghe. Dù sao người khác khen ngợi con trai mình, bà vẫn thấy vui.
Vất vả lắm mới thoát được sự dây dưa của cô quản lý ký túc xá, thực ra đôi bên đều khá ngạc nhiên.
Lương Mỹ Quyên: Hình như cô này có ấn tượng rất tốt về con, sao ở nhà con không cố gắng thể hiện gì cả vậy?
Cô quản lý ký túc xá: Mẹ Hán Thăng cũng không khác gì mình, vậy mà sao lại nuôi dạy ra được Trần Hán Thăng nhỉ, chẳng lẽ là do mình thiếu một ông chồng như cha của Hán Thăng hay sao?
Sau khi tới phòng ký túc xá 602, đám bạn cùng phòng có người đi học, có người đi quán net chơi game, chỉ còn một mình Đới Chấn Hữu ở trong phòng.
“Lão Đới, đây là mẹ tao.”
Trần Hán Thăng giới thiệu sơ sài: “Bạn cùng phòng của con, Đới Chấn Hữu.”
Đới Chấn Hữu giật nảy mình, cậu ta vẫn còn đang chui trong chăn đọc tiểu thuyết võ hiệp.
Cậu ta muốn ngồi dậy chào hỏi nhưng nghĩ tới chuyện mình chỉ đang mặc mỗi áo may ô, nên bản thân cảm thấy không ổn, còn nếu tiếp tục nằm trên giường ngủ thì lại quá bất lịch sự, cuối cùng anh ta đành phải nhổm người dậy, lắp bắp nói: “Dạ, chào cô.”
“Chào cháu, sao cháu không đi học?”
Lương Mỹ Quyên hoàn toàn không để ý tới phép lịch sự của Lão Đới, trái lại còn quan tâm chuyện học tập của anh ta.
“Dạ?”
Đới Chấn Hữu thoáng sửng sốt. Trên một số phương diện, cậu ta chính là một Trần Hán Thăng thứ hai, Trần Hán Thăng trốn học lập nghiệp, Đới Chấn Hữu trốn học đi ngủ, chỉ tới cuối kỳ mới học nhồi học nhét một chút, cố gắng rớt càng ít môn càng tốt.
Lão Đới rất am hiểu dùng “ưu thế” của bản thân để so sánh với “nhược điểm” của người khác. Trần Hán Thăng học không giỏi, cậu ta bèn dùng thành tích thi cử để so sánh, chỉ cần mặt này cậu ta giỏi hơn Trần Hán Thăng thì cậu ta cảm thấy hai người vẫn cùng chung đẳng cấp với nhau.
Còn về kinh nghiệm lập nghiệp và những chuyện vẻ vang của Trần Hán Thăng, Lão Đới hoàn toàn không coi ra gì.
Vì sao lại không coi ra gì, Đới Chấn Hữu cũng không biết, đây có lẽ là sự tự tin mù quáng của anh ta.
“Mẹ, cậu ấy bị ốm, thân thể hơi khó chịu.”
Trần Hán Thăng thấy Đới Chấn Hữu lúng túng đỏ mặt không biết phải trả lời thế nào bèn nói dối giấu nhẹm đi.
“Ồ, vậy à.”
Lương Mỹ Quyên tin là thật, còn nhiệt tình dặn dò: “Uống nhiều nước một chút, nhớ nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để bị cảm.”
Đây là “bệnh chung” của những người mẹ trung niên, nhìn thấy bạn bè hay bạn cùng phòng của con kiểu gì cũng không nhịn được phải dông dài mấy câu.
“Đây là giường của con, đây là ban công, đây là tủ quần áo...”
Trần Hán Thăng giới thiệu từng tí một, Lương Mỹ Quyên nhìn xung quanh một vòng thấy mặt đất sạch sẽ gọn gàng, ban công sắp xếp ngăn nắp, bà tương đối hài lòng.
Chuyện này thì đúng là thật. Kể từ hồi Trần Hán Thăng làm trưởng phòng ký túc xá từ năm nhất tới nay, vấn đề vệ sinh của phòng luôn được duy trì khá tốt.
“Học đại học thật là tốt, chuyện mẹ hối hận nhất trong đời là không học đại học.”
Lương Mỹ Quyên đứng ở ban công ngắm nhìn quang cảnh của Đại học Tài chính, xúc động nói.
“Ở thời của mẹ, nếu mẹ học đại học thì đã chẳng ưng ý Lão Trần, mẹ không ưng ý Lão Trần thì đã chẳng có con.”
Trần Hán Thăng cười cợt nhả: “Mặc dù con đi học đại học nhưng mẹ lại thiếu mất một đứa con ngoan, đúng là lỗ to.”
“Con đừng chọc tức mẹ là tốt rồi.”
Lương Mỹ Quyên hừ lạnh một tiếng.
Kể cũng lạ, tính cách độc lập của Trần Hán Thăng lại là do Lão Trần nuôi dạy ra, cho nên hồi bé, hắn thân với Lão Trần nhất nhưng lại hơi sợ Lương Thái hậu.
Sau khi lớn lên thì ngược lại, hắn vẫn thân thiết với Lão Trần như trước, cha con giao lưu chuyện làm ăn và đạo lý đối nhân xử thế với nhau nhưng có một số chuyện thì không còn thích hợp để thảo luận với nhau nữa.
Chẳng hạn như vấn đề tình cảm với Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, mỗi lần Lão Trần nhắc tới, Trần Hán Thăng đều trí trá cho qua chuyện.
Còn Lương Mỹ Quyên thì liên tục nhắc đi nhắc lại không hề thấy phiền, mặc dù Trần Hán Thăng cũng trí trá với bà nhưng có lẽ bản năng của người mẹ vốn có lòng thương xót và thấu hiểu, Trần Hán Thăng thỉnh thoảng cũng nói thật với mẹ mấy câu.
“Thưa cô, cháu xuống phòng y tế xin thuốc đây ạ.”
Trong lúc hai mẹ con nói chuyện phiếm, Đới Chấn Hữu đã lặng lẽ mặc quần áo tử tế, xin phép đi xin thuốc đàng hoàng.
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười một tiếng, Lão Đới hoàn toàn không ốm đau, đương nhiên đi xin thuốc là nói dối, cậu ta không quen đối mặt với cha mẹ của bạn cùng phòng nên mới đi trốn xa một chút, chờ Lương Thái hậu đi rồi mới quay về ký túc xá.
“Cậu bạn vừa rồi ngoan thật đấy.” Lương Mỹ Quyên nói.
“Bọn con đều rất ngoan, kể cả con của mẹ.”
Trần Hán Thăng vừa nói vừa dẫn Lương Mỹ Quyên đi xuống dưới tầng, Lương Mỹ Quyên lại lấy quyển sổ ghi chép ra, ghi vào trong sổ: “Điều kiện ký túc xá của Hán Thăng khá tốt, bạn cùng phòng cũng khá ngoan.”
Khi Trần Hán Thăng tưởng rằng có thể tiễn Lương Mỹ Quyên vui vẻ rời khỏi Đại học Tài chính rồi thì cô quản lý ký túc xá ngăn họ lại: “Mẹ Hán Thăng à, hiệu trưởng Thái và hiệu trưởng Lục mời chị qua tòa nhà văn phòng ngồi một lát.”
“Gì cơ?”
Lương Mỹ Quyên đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bà nhỏ giọng chất vấn Trần Hán Thăng: “Rốt cuộc con đã gây ra chuyện gì khiến người người oán trách, để đến nỗi hiệu trưởng đại học bận như vậy cũng phải gặp mẹ để kể tội con vậy!”