Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 508 - Chương 508: Theo Bối Phận, Cô Ấy Phải Gọi Mẹ Là Bà

Chương 508: Theo bối phận, cô ấy phải gọi mẹ là bà Chương 508: Theo bối phận, cô ấy phải gọi mẹ là bà

“Mẹ, con cảm thấy giữa mẹ con mình thiếu một chút tín nhiệm đấy ạ.”

Trần Hán Thăng căm giận bất bình nói: “Tại sao không thể là do biểu hiện của con quá ưu tú nên lãnh đạo nhà trường muốn gặp mặt người mẹ vĩ đại như mẹ một lần chứ?”

“Ngưng.”

Lương Mỹ Quyên hoàn toàn không tin: “Ngày nào vấn đề bắt cá hai tay của con còn chưa được giải quyết thì con không có chút uy tín nào với mẹ hết.”

Tuy vậy, điều khiến Lương Mỹ Quyên “thất vọng” đó là thái độ của hai hiệu trưởng Thái Khải Nông và Lục Cung Siêu đều thân thiện, giọng điệu nhã nhặn, lịch sự, còn đích thân pha trà tiếp khách.

Sau quá trình trao đổi, biết Lương Mỹ Quyên chỉ tới đây thăm con trai, Thái Khải Nông chủ động nói: “Hiện tại Hán Thăng chưa có xe phải không, nhà trường có một chiếc xe MPV đang để không, tôi viết giấy một cái là Hán Thăng có thể lái xe đi ngay, thuận tiện chở mẹ cậu đi chơi khắp nơi.”

“Không cần, không cần.”

Trần Hán Thăng nháy mắt mấy cái khoe khoang với Lương Thái hậu, cười hì hì nói: “Mẹ em ngồi xe con hay bị nôn, em đi xe buýt với mẹ là được.”

Lương Mỹ Quyên phớt lờ sự khoe khoang của Trần Hán Thăng, nói nửa đùa nửa thật: “Thực ra trong lòng tôi vẫn luôn thấp thỏm sợ Trần Hán Thăng lại phạm phải lỗi gì. Từ nhỏ hắn đã to gan, tôi và cha hắn thực sự sống nơm nớp lo sợ suốt hơn hai mươi năm qua.”

Lương Thái hậu nói quá như vậy là để nhắc nhở hai thầy hiệu trưởng có gì muốn nói thì nói thẳng đi, bà chịu đựng được.

Lục Cung Siêu cười: “Chuyện gì cũng có hai mặt, trong hơn hai mươi năm làm nghề giáo của tôi, có một số học sinh có tư duy và tầm nhìn vượt xa lối mòn nhưng thiếu tính chủ động và khả năng hành động, cuối cùng kiểu gì họ cũng hối hận nói với tôi rằng nếu trước đây em thế này thế kia thì giờ em đã giàu rồi.”

“Hán Thăng khác họ, vừa dám nghĩ lại vừa dám làm.”

Lục Cung Siêu tổng kết: “Chỉ có điều tính cách của hắn quả thực không hợp với việc học.”

Lương Mỹ Quyên gật đầu, bà cũng đồng tình với quan điểm này.

“Cho nên chúng tôi dự định cho hắn học thẳng lên cao học.”

Lục Cung Siêu nói tiếp.

“Gì?”

Lương Mỹ Quyên thoáng sửng sốt, câu gì lạ lùng thế này.

“Bởi vì” Trần Hán Thăng không hợp với việc học, “cho nên” cho hắn học thẳng lên cao học.

Giữa hai vế có mối quan hệ nhân quả gì đâu?!

Thấy vẻ mặt nặng nề của Lương Mỹ Quyên, Lục Cung Siêu và Thái Khải Nông liếc nhau, Lão Lục chậm rãi giải thích: “Chúng tôi biết quyết định này khá ích kỷ, anh chị là cha mẹ chưa chắc đã đồng ý, dù sao với tài sản và tiềm lực hiện tại của Hán Thăng, bất kỳ đại học nào ở Kiến Nghiệp cũng đều sẽ không từ chối.”

“Cho dù là đại học Kiến Nghiệp nằm trong top năm trường hàng đầu cả nước, nếu như Hán Thăng muốn học lên cao học, tôi tin rằng họ cũng sẽ dang rộng tay chào đón.”

Lục Cung Siêu chân thành nói: “Ưu thế duy nhất của Đại học Tài chính chính là tình cảm gắn bó thân thiết với Hán Thăng, có điều nếu chị không đồng ý, chúng tôi cũng tôn trọng quyết định của chị, hơn nữa chúng tôi sẽ luôn tự hào về Hán Thăng.”

“Nghĩa là sao?”

“Trông hai thầy hiệu trưởng đều tỉnh táo, không ngờ lại nói mê sảng.”

“Chẳng lẽ sáng lập nên Hỏa Tiễn 101, dù đã phá sản rồi cũng vẫn có giá vậy sao?”

...

Tim Lương Mỹ Quyên đập như nổi trống, bà không biết Trần Hán Thăng bán Hỏa Tiễn 101, khối tài sản của hắn đã lên tới mấy chục triệu. Thái Khải Nông và Lục Cung Siêu thực ra đang nói chuyện với Trần Hán Thăng có khối tài sản 50 triệu và mẹ của hắn.

Thực ra, dù có nói cho Lương Mỹ Quyên và Lão Trần biết cũng vô ích, ngoài việc thêm một chút lo lắng ra, bà phải đi làm thì vẫn đi làm, phải nấu cơm thì vẫn nấu cơm.

Hiện tại, Lương Thái hậu không thiếu tiền, ít nhất trước mắt không thiếu, mục tiêu tiết kiệm tiền duy nhất của bà là vì những nguyện vọng chất phác như cho Trần Hán Thăng cưới vợ, mua nhà, sinh con,...

“Tôi nghĩ chuyện này cứ để Hán Thăng tự quyết định.”

Đối mặt với ánh mắt tha thiết của hai vị hiệu trưởng Thái Khải Nông và Lục Cung Siêu, mặc dù Lương Mỹ Quyên không hiểu nhưng bà vẫn đưa ra quyết định chính xác, đây cũng là quan niệm giáo dục mà gia đình bà luôn bồi dưỡng và quán triệt: Để Trần Hán Thăng tự lựa chọn.

“Em rất sẵn lòng ở lại Đại học Tài chính, tử nhi vô hán!”

Trần Hán Thăng nói như chém đinh chặt sắt.

“Cậu cứ nói quá.”

Thái Khải Nông vội vàng bày tỏ, ông ấy không ngờ hóa ra tình cảm của Trần Hán Thăng với trường cũ lại sâu đậm như vậy.

Đương nhiên, Lão Thái không biết rằng câu Trần Hán Thăng nói không phải là “hám” nghĩa là nuối tiếc mà là “hán” nghĩa là nam tử hán (*).

(*) Tử nhi vô hám: Chết không hối tiếc; tử nhi vô hán: chết không phải đàn ông

Các chị em của Đại học Tài chính có chất lượng cao như vậy, mặc dù đại học Đông Đại và Đại học Kiến Nghiệp rất giỏi nhưng hiện tại Trần Hán Thăng không cần bằng cấp giáo dục hỗ trợ thêm cho bản thân.

...

Buổi trưa, hai thầy hiệu trưởng vốn định mời Lương Mỹ Quyên ra ngoài ăn cơm, nhưng Trần Hán Thăng lo Lương Mỹ Quyên không quen với bầu không khí này nên đưa bà qua căn-tin số hai ăn cơm.

“Vừa rồi hiệu trưởng Lục nói vậy là sao? Vì sao ông ấy đồng ý cho con học lên thẳng cao học vậy?”

Trên đường đi, Lương Mỹ Quyên hỏi.

“Tại con đẹp trai ấy mà, ông ấy không nỡ để con rời trường.”

Trần Hán Thăng trả lời như thật.

Lương Mỹ Quyên lắc đầu, rõ ràng con trai bà giấu giếm rất nhiều chuyện, những ngày tháng sầu lo sau này vẫn còn dài.

“Dì Lương…”

Mới đi được mấy bước, La Tuyền đột nhiên đuổi theo từ đằng sau, kéo cánh tay Lương Mỹ Quyên lại, nói: “Vừa rồi có người nói, cháu còn không tin, dì tới đây thăm Trần sư huynh à?”

“Đúng vậy, xin nghỉ đông đi qua đây một chút.”

Lương Mỹ Quyên cười gật đầu, bà có thể nhìn ra tình cảm cô gái này dành cho Trần Hán Thăng.

Ba mươi tết, cha mẹ La Tuyền cãi nhau, cô không có nơi nào để đi bèn chạy tới nhà Trần Hán Thăng, quan trọng nhất là cậu con trai lười nhác, buông tuồng của bà lại chịu ra mở cửa.

Lúc đó, Lương Mỹ Quyên nhướn mày, nhận ra có điều bất thường.

Tháng trước, sinh nhật hai mươi tuổi của Trần Hán Thăng, cho dù không tổ chức tiệc sinh nhật nhưng La Tuyền vẫn chạy về gặp Trần Hán Thăng một chuyến, tình ý rất rõ ràng.

“Lại là một cô bé ngốc khác.”

Lương Mỹ Quyên thở dài một tiếng, hôm nay bà quyết định phải thử uyển chuyển khuyên La Tuyền, không thể để cô sa vào vũng lầy này.

“Tiểu La Tuyền.”

Lương Mỹ Quyên chỉ vào mấy chàng trai đi từ phía đối diện tới: “Cháu xinh xắn như vậy, sao không kiếm bạn trai ở đại học đi, cháu xem kìa, trông mấy anh này cũng không tồi.”

“Họ ạ?”

La Tuyền chỉ liếc mắt nửa cái, lập tức lắc đầu chê: “Chuyện gì dì cũng tốt nhưng thẩm mỹ của dì không ổn rồi, họ có bì nổi một góc của Trần sư huynh không ạ?”

“Dì... Ôi ôi, ôi ôi.”

Lương Mỹ Quyên cười ngờ nghệch mấy tiếng, nghĩ thầm mình cứ xử lý chuyện của Tiểu Thẩm và Tiểu Ngư Nhi đã vậy, còn cô bé này thì dù sao cũng còn chưa đồng ý cơ mà.

Trên đường đi từ tòa nhà văn phòng tới căn-tin, Lương Mỹ Quyên cảm nhận được mạng lưới quan hệ của con trai bà ở Đại học Tài chính, rất nhiều sinh viên chạy tới chào hỏi họ, có người còn mua tặng họ chai nước.

“Con thực sự không hề giống cha con.”

Lương Mỹ Quyên cảm khái: “Con là chuyện gì cũng biết, chuyện gì cũng sẵn sàng làm; cha con là chuyện gì cũng biết nhưng không thèm làm.”

“Cha con như vậy cũng tốt mà.”

Trần Hán Thăng thoải mái nói: “Không bận chuyện gì thì chơi tranh chữ, tiêu ít tiền mua đồ giả cũng không sao, trước đây còn khoác lác mua được một bức tranh chữ do chính tay Khang Hi viết, kết quả con phát hiện ra mã tài khoản QQ của người làm giả ở lưng bồi kép của tranh, hóa ra mua hai chiếc còn được giảm giá 20%...”

La Tuyền cười tít mắt xem Trần Hán Thăng khoe khoang lung tung.

Lúc họ thong thả tới được căn-tin số hai, cô chợt phát hiện ra Thẩm Ấu Sở chờ ở cửa ra vào, duyên dáng, uyển chuyển, động lòng người.

Vẻ mặt La Tuyền trở nên nặng nề, cô lưu luyến rút tay về: “Dì à, cháu quên mất bạn cùng phòng đang chờ cháu ở căn-tin số một, cháu đi trước đây ạ.”

La Tuyền không cho Lương Mỹ Quyên có cơ hội kịp nói gì, vội vã xoay người bỏ đi.

“Xem con làm gì này!”

Lương Mỹ Quyên quát, thực ra bà không hiểu chuyện giữa La Tuyền và Trần Hán Thăng là thế nào nhưng nếu có cô gái nào buồn vì Trần Hán Thăng thì đó chắc chắn là lỗi của con trai nhà bà.

Trần Hán Thăng nhún vai, người quá nhiều rận thì không sợ bị rận cắn.

Các chị em cùng lên hết cả đi, tôi muốn chiến một lúc chục người.

Thẩm Ấu Sở đã lấy xong cơm trưa, Hồ Lâm Ngữ ở trong trông đồ, cô cố ý ra đây chờ.

“Ôi chao, Tiểu Thẩm, cháu cứ nói một tiếng là được rồi mà.”

Lương Mỹ Quyên hơi giận, bà có tay có chân, có thể đi lại, có thể leo cầu thang, bản thân cũng không phải ông nọ bà kia, đâu cần ai phải chăm sóc như vậy.

“Đây là bà phải không?”

Lương Mỹ Quyên đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên một làn hương xộc vào mũi, lấn át mùi dầu mỡ trong căn-tin.

Bà ngẩng đầu lên nhìn thì thấy có một cô gái cao gầy tóc đỏ đứng trước mặt, trang điểm đậm hơn các sinh viên bình thường, tô son đỏ lòe loẹt, có vẻ hơi lẳng lơ.

Mới đầu Lương Mỹ Quyên không kịp hiểu, sau đó bà mới biết “bà” người đó gọi là mình, đợi tới khi cô gái đó đi rồi, bà rất buồn bực hỏi: “Sao cô gái đó lại không gọi mẹ là dì nhỉ?”

“Theo bối phận, cô ấy phải gọi mẹ là bà nội.”

Trần Hán Thăng nghiêm túc nói.

“Bốc phét!”

Lương Mỹ Quyên tưởng là con trai lại lừa mình.

“Gọi mẹ là bà nội thì chẳng lẽ bình thường cô ấy gọi con là cha hay sao!”

...

Bình Luận (0)
Comment