“Hề hề, đúng là bình thường Thương Nghiên Nghiên gọi con là cha.”
Trần Hán Thăng thầm nhủ trong lòng như vậy nhưng đương nhiên hắn không dám nói ra miệng.
Cơm nước xong xuôi, lúc này Lương Mỹ Quyên mới móc quyển sổ ghi chép ra, ghi lại những điều mắt thấy tai nghe buổi sáng.
Một, Hán Thăng có quan hệ rộng trong trường.
Hai, Lãnh đạo của Đại học Tài chính khá coi trọng?
Dấu hỏi chấm này nghĩa là bản thân bà không hiểu nổi vì sao Thái Khải Nông và Lục Cung Siêu lại coi trọng con trai bà như vậy.
3, Không ngờ con trai lại được học lên cao học???
Ba dấu hỏi chấm ý là cực kỳ khó hiểu.
Trần Hán Thăng bĩu môi, Lương Thái hậu đúng là tới vì nhiệm vụ, thực sự muốn điều tra rõ ràng thời gian làm việc, nghỉ ngơi và “địa điểm phạm tội” của hắn.
Buổi chiều, Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ đi học, Trần Hán Thăng dẫn Lương Mỹ Quyên tới cửa hàng trà sữa Ngộ Kiến trong Đại học Tài chính ngồi một chút.
Hiện giờ là nửa cuối tháng mười hai, thời tiết ở Kiến Nghiệp đã phải mặc áo khoác ấm, ghế mây ngoài trời không có sinh viên nào ngồi, ngoại trừ mấy chàng trai mặc áo liền mũ, quần thể dục, cầm cốc trà sữa nóng ngồi đó làm màu để khoe khả năng chịu rét của bản thân.
Nhất là khi có bạn nữ xinh đẹp nào đó đi qua, bọn họ sẽ cố ý nói to, bàn chuyện chơi bóng rổ hoặc về một nhân vật nổi tiếng nào đó trên sân bóng, thậm chí còn đưa ra những ý kiến khác nhau.
Nếu như có cô gái nào bị thu hút nhìn về phía họ thì đám con trai “chịu được rét” sẽ vờ như không phát hiện ra, tranh cãi với nhau càng hăng hơn, có điều sau khi cô gái xinh đẹp đó đi rồi, bọn họ lại hụt hẫng thất vọng nhìn chằm chằm theo bóng lưng đối phương, trong lòng trống rỗng.
Đương nhiên, những người làm màu như vậy chỉ là thiểu số, đại đa số mọi người vẫn ở trong phòng.
Dưới ánh đèn vàng dịu, từng đôi hoặc từng nhóm sinh viên ngồi quanh bàn tròn, có người ôn bài, có người nói chuyện, thỉnh thoảng còn có tiếng cười khẽ.
Bên ngoài mùa đông tái tê, trong phòng ấm áp dễ chịu.
Có điều, thường thấy nhất là những sinh viên vội vã đến trường, họ tạt vội vào mua một cốc trà sữa ấm rồi chạy về phía tòa giảng đường, quầy order hầu như luôn làm không ngơi tay.
“Cửa hàng trà sữa này cũng là của Tiểu Thẩm à?”
Lương Mỹ Quyên rất kinh ngạc, bà tưởng cửa hàng trà sữa là một quán nhỏ, không ngờ lại cao cấp như vậy.
“Đúng vậy.”
Trần Hán Thăng vừa nói vừa vén tấm rèm chắn gió lên, để Lương Mỹ Quyên đi vào trước.
“Trần ca.”
Sinh viên làm thêm Trương Phương Kỳ lại chào hỏi.
“Đây là mẹ anh.”
Trần Hán Thăng giới thiệu.
“Cháu chào cô.”
Trương Phương Kỳ hiếu kì quan sát Lương Mỹ Quyên một chút: “Cô muốn uống trà sữa gì ạ, để cháu làm cho cô.”
“Không cần phiền cháu.”
Lương Mỹ Quyên khách sáo xua tay: “Cô tới xem thử thôi, cảm ơn.”
Quả nhiên Lương Thái hậu không chịu nổi bầu không khí quá nhiệt tình, bởi vì từ trước tới nay, bà luôn gắn nhãn bản thân là một người bình thường, ngay cả lúc Hỏa Tiễn 101 ở thời kỳ đỉnh cao nhất, bà và Trần Triệu Quân cũng vẫn đi chợ mua đồ ăn như bình thường, huống gì hiện tại công ty đã phá sản rồi.
Có điều, bắt đầu từ thái độ của cô quản lý ký túc xá buổi sáng tới thái độ của lãnh đạo nhà trường với thằng con mình và sự tôn trọng xuất phát từ tận đáy lòng của các sinh viên, Lương Mỹ Quyên đột nhiên nhận ra con trai lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của bà.
“Khụ...”
Để không khiến Trần Hán Thăng thêm phách lối, Lương Mỹ Quyên không thể hiện ra, bà chỉ hắng giọng hỏi: “Mùa đông làm ăn được, sinh viên ai cũng mua một cốc, vừa ngon lại vừa đỡ lạnh.”
“Mùa hè làm ăn cũng được lắm ạ.”
Trần Hán Thăng chỉ vào tủ lạnh ở quầy order: “Bọn con có thể thêm đá vào, mùa đông uống nóng, mùa hè uống lạnh.”
“Nhưng do tính chất đặc thù của trường học nên phải cân nhắc tới khả năng tiêu dùng của sinh viên.”
Trần Hán Thăng cũng rất bất đắc dĩ: “Thực ra cửa hàng trà sữa này không kiếm được mấy, trừ chi phí và tiền lương nhân viên đi thì lợi nhuận ròng một năm chỉ khoảng trên dưới 30 nghìn.”
“Thế mà còn chưa đủ sao, tiền lương một năm của mẹ với cha con được bao nhiêu chứ?”
Lương Mỹ Quyên ngồi xuống một chiếc ghế trống, cảm nhận không khí ở nơi này, bà cũng thấy hứng thú với cửa hàng trà sữa ở Khu thương mại Nghĩa Ô nên giục Trần Hán Thăng dẫn bà đi xem thử.
Cửa hàng ở Nghĩa Ô cũng tên là “Ngộ Kiến” nhưng phong cách khác hoàn toàn cửa hàng ở trường.
Màu sắc trang trí khá đơn điệu, không có không khí ấm áp như cái ở trường, chỉ bày vài chiếc bàn giản dị màu trắng và cây xanh, có vài sinh viên nữ có vẻ như là khách hàng đang ngồi uống trà sữa.
“Sinh viên tới Khu thương mại Nghĩa Ô chủ yếu là để lên mạng, dạo phố, ca hát và xem phim.”
Trần Hán Thăng nhìn thấu thắc mắc của Lương Thái hậu, chủ động giải thích: “Họ không có kiên nhẫn ngồi đọc sách nên chỉ cần một chỗ nghỉ chân, nói chuyện phiếm là được, không cần trang trí quá cầu kỳ.”
Lương Mỹ Quyên nhìn lại các sinh viên nữ trong cửa hàng, quả nhiên trong tay các cô gái này đều xách theo túi quần áo mới, chắc là vừa đi dạo phố xong, vào đây ngồi nghỉ.
“Đối tượng khách hàng khác nhau, cách bọn con xử lý cũng khác nhau, mua bán như thế này cả đôi bên đều thấy thoải mái.” Trần Hán Thăng cười tổng kết.
“Ai dạy con những điều này?”
Lương Mỹ Quyên đột nhiên hỏi: “Mẹ và cha con đều không biết những chuyện này.”
“Sách vở ạ.”
Trần Hán Thăng hoàn toàn không hoảng hốt: “Tri thức là sức mạnh.”
“Con chỉ giỏi lừa mẹ con thôi.”
Lương Mỹ Quyên nghi ngờ con trai lừa mình nhưng không tìm ra được chứng cứ.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ học xong hai thì tiết tới đây, Hồ Lâm Ngữ nghe nói Lương Mỹ Quyên kiên quyết tài trợ cho họ mười nghìn tệ, nếu không phải sợ nảy sinh hiểu lầm không đáng có, cô ấy thậm chí muốn gọi bà là mẹ.
Thật sự quá đúng lúc!
Cửa hàng trà sữa vốn được duy trì hoạt động với quy mô vốn nhỏ. Họ phải tằn tiện, chắt bóp đã quen, nay đột nhiên có thêm một khoản tiền lớn, Hồ Lâm Ngữ cảm thấy có thể làm được rất nhiều chuyện, thậm chí cô ấy còn có ý nghĩ giật dây Thẩm Ấu Sở mở chi nhánh thứ ba.
Cho nên, Hồ Lâm Ngữ ôm Lương Mỹ Quyên đầy nồng nhiệt, cuối cùng còn được người phụ nữ trung niên này giới thiệu cho một cậu sinh viên đẹp trai vừa tốt nghiệp mới tới đơn vị của bà.
Cứ thế bận rộn linh tinh ở cửa hàng trà sữa tới 5 giờ chiều, Trần Hán Thăng nhận được điện thoại của Khổng Tĩnh. Sau gần một tháng sửa chữa, cuối cùng ủy ban cải cách và phát triển cũng phê duyệt, cô bảo Trần Hán Thăng tới xem thử.
“Con có chút chuyện phải đi một lát.”
Trần Hán Thăng nói một tiếng, Thẩm Ấu Sở gật đầu tỏ ý đã biết, bởi vì hắn thường xuyên có việc phải đi như vậy.
Tuy nhiên, Lương Mỹ Quyên lại đột nhiên ngăn hắn lại, hỏi không chút khách sáo: “Con định đi đâu? Bận chuyện gì?”
“Có chút chuyện ạ.”
Trần Hán Thăng không muốn giải thích, ôm Lương Thái hậu qua loa một cái: “Mẹ ở đây chơi thong thả, đến tối để Thẩm Ấu Sở dẫn mẹ đi ăn quán.”
“Không được, mẹ cũng muốn đi xem thử.”
Lương Mỹ Quyên không đồng ý: “Mẹ và cha con đã bàn với nhau rồi, nhất định phải biết bình thường con bận những chuyện gì, có chuyện gì bí mật mà phải giấu cả mẹ ruột chứ?”
Trần Hán Thăng nhìn thấy thái độ kiên quyết của Lương Thái hậu, coi bộ nếu không đồng ý thì hắn không thể đi khỏi đây được, hắn đành phải lắc đầu, nói: “Được thôi, vậy mẹ nói ít thôi nhé.”
Hai người tới con đường lớn ở khu công nghiệp ngoại ô của Giang Lăng, ngoài vài nhà máy ra, nơi này rất vắng người đi đường, con đường cái vắng tanh, hai bên là những thân cây trụi lủi.
Tuy vậy, có một chỗ có hai chiếc xe đang đậu, một chiếc là xe Passat màu trắng của Khổng Tĩnh, một chiếc là xe thể thao màu đỏ của Trịnh Quan Đề.
Bóng ba người phụ nữ rất dễ phân biệt, áo phao lông dáng dài màu đen là Khổng Tĩnh, áo khoác nỉ cao cấp màu cà phê là Trịnh Quan Đề, áo len cashmere màu trắng là Ôn Linh.
Trịnh Quan Đề cao nhất, gió lạnh thổi vạt áo cô bay nhẹ, trong tay cô cầm một ly cà phê hòa tan, chân đi đôi bốt da cao tới bắp chân khiến đôi chân trông thon dài hơn.
Dáng Khổng Tĩnh cân đối nhất, mặc áo phao lông vũ vẫn thấy rõ đường cong chữ S, đây chắc là đặc điểm của ngự tỷ đã trải đời.
Ôn Linh lộ rõ tuổi tác chưa lớn, phong thái và dáng dấp thua xa hai người kia.
“Chúng tôi mới tới một lát thì Trịnh tổng đã phát hiện ra rồi.”
Khổng Tĩnh đưa cho hắn một xấp tài liệu, lặng lẽ chỉ vào Trịnh Quan Đề trước mặt, nói: “Có điều sau khi tới đây, cô ấy không nói câu nào, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm mảnh đất này.”
“Tôi biết rồi.”
Trần Hán Thăng bĩu môi, chỉ sang Lương Mỹ Quyên đứng bên cạnh, nói: “Mẹ ruột tôi.”
“Phụt phụt.”
Khổng Tĩnh buồn cười, có lẽ là từ “mẹ ruột” này rất thú vị. Cô khách sáo chào hỏi Lương Mỹ Quyên.
Trần Hán Thăng mở túi tài liệu ra, không ngoài dự đoán, 600 mẫu họ xin bị ủy ban cải cách và phát triển từ chối, sau khi được các “chuyên gia” nghiên cứu và thảo luận, cuối cùng họ cho rằng 480 mẫu là con số tương đối phù hợp.
“Thôi, mình vẫn còn 300 mẫu ở Thượng Hải nữa.”
Trần Hán Thăng nói thầm trong lòng, hắn bước tới cạnh Trịnh Quan Đề, đánh giá mảnh đất hoang này, cảm khái nói: “Sau này chúng ta là hàng xóm rồi.”
Mảnh đất này khá gần nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, nói sát vách thì hơi quá nhưng đi bộ cũng chỉ mất cùng lắm khoảng mười phút.
“Đây chẳng phải là kết quả cậu muốn sao, tiện cho cậu lôi kéo người của tôi đi.”
Trịnh Quan Đề liếc nhìn Trần Hán Thăng, ánh mắt không hề thân thiết như trước đây.
“Sao lại là kết quả tôi muốn chứ.”
Trần Hán Thăng cười hề hề một tiếng: “Nhiều năm sau, cô sẽ phát hiện ra quyết định của tôi là chính xác.”
Trịnh Quan Đề từ chối đưa ra nhận định, cô quay người nhìn Lương Mỹ Quyên: “Đó là mẹ cậu à?”
“Ừ.”
Trần Hán Thăng gật đầu.
“Ồ.”
Trịnh Quan Đề nhấp hai hớp cà phê, bờ môi thấm ướt sáng bóng, cô im lặng một hồi rồi bỗng nói: “Thực ra tôi có thể chấp nhận chuyện cậu cố ý phản bội tôi, gia nhập phe Hồng Sĩ Dũng, dù sao mục tiêu của cậu cũng là nhà máy điện tử, muốn lấy nhỏ thắng lớn thì nhất định phải sử dụng thủ đoạn không theo lẽ thường.”
Trần Hán Thăng im lặng lắng nghe, biểu cảm hờ hững và có phần nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Nhưng.”
Trịnh Quan Đề đổi giọng: “Cậu cố ý gợi ý Hồng Sĩ Dũng ra quyết định ngu ngốc để tôi đi lấy chồng, khiến tôi không thể hợp tình hợp lý cạnh tranh nhà máy điện tử, thế thì quá bỉ ổi rồi.”
“Thời kì đặc biệt cần phải sử dụng thủ đoạn đặc biệt thôi.”
Trần Hán Thăng hời hợt nói: “Tóm lại cô cũng có quyền không cưới mà.”
Trịnh Quan Đề nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng hồi lâu mới nói: “Đúng là tôi sẽ không cưới, có điều tôi sẽ càng ngày càng rơi vào thế bị động ở trong nhà máy, cho nên tôi muốn cậu cũng nếm thử mùi vị bị những lời gièm pha bẩn thỉu bủa vây quanh người.”
“Cô nói vậy là sao?”
Trần Hán Thăng thoáng sửng sốt, cứ có cảm giác có gì đó không ổn ở đây.
Trịnh Quan Đề không trả lời, cô kéo Lương Mỹ Quyên đang buồn bực ra mặt lại, nói bằng giọng đau đớn, khổ sở: “Dì ơi, cháu có thai con của Trần Hán Thăng, giờ hắn muốn phá thai, không muốn chịu trách nhiệm, dì bảo cháu phải làm gì đây?”
...