“Cái gì?”
Đây là câu Lương Mỹ Quyên kinh ngạc thốt lên, sau khi nghe thấy tin này, bà suýt nữa rớt cả tròng mắt ra ngoài.
“Đù!”
Đây là câu văng tục của Trần Hán Thăng.
“Trịnh Quan Đề, có phải cô quá coi thường chúng tôi rồi không.”
Trần Hán Thăng cười nhạo xem thường: “Cô cho rằng câu nói dối sơ sài như vậy có thể lừa được những bộ óc thông minh của chúng tôi sao… Mẹ, biểu cảm của mẹ vậy là sao?”
Trần Hán Thăng còn chưa kịp nói cho hết lời đã phát hiện ra thái độ bất thường của Lương Mỹ Quyên.
Trần Hán Thăng biết đây là giả, hắn còn chưa từng tiếp xúc thân mật với Trịnh Quan Đề bao giờ, sao cô có thể có mang thai con của hắn được chứ?
Chẳng lẽ lườm cô một cái cũng có thể làm cô có thai được sao.
Thế nhưng Lương Mỹ Quyên không biết điều này, với tính cách của Trần Hán Thăng, xác suất xảy ra chuyện “mang thai ngoài ý muốn” quả thực cao hơn so với các chàng trai bình thường, đây cũng chính là vấn đề bà và Trần Triệu Quân lo lắng nhất cả ngày lẫn đêm.
Lương Mỹ Quyên thậm chí từng nghĩ xem nếu một trong hai cô gái kia có bầu thật thì phải làm thế nào với người còn lại.
Tiếc là “thế sự trêu người”, mang thai thì đúng là mang thai rồi nhưng lại sai đối tượng.
“... Bao, bao lâu rồi?”
Lương Mỹ Quyên nói run run, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng Trịnh Quan Đề, chỉ thiếu điều đưa tay sờ thử.
“Mẹ, chuyện này là giả.”
Trần Hán Thăng chớp mắt mấy cái, hoàn toàn không sao lường được Lương Mỹ Quyên lại tin: “Con chưa từng động vào cô ấy, cô ấy không có thai.”
“Ôi ôi, đàn ông toàn như vậy.”
Trịnh Quan Đề cười lạnh một tiếng: “Tôi biết ngay anh sẽ nói vậy mà, anh yên tâm tôi sẽ tự nuôi con, anh cứ tiếp tục yên tâm xây nhà máy, làm ông chủ đi, tóm lại anh đừng can thiệp vào chuyện này.”
Cô nói xong định quay trở về xe, Lương Mỹ Quyên vội đuổi theo, giữ chặt cánh tay Trịnh Quan Đề, nôn nóng hỏi: “Con gái à, đúng là của Hán Thăng sao?”
“Dì.”
Trịnh Quan Đề cúi đầu xuống, lặng lẽ kề sát tai Lương Mỹ Quyên: “Mặc dù cháu 25 tuổi rồi nhưng Trần Hán Thăng là người đàn ông duy nhất của cháu, đứa bé trong bụng chắc chắn trăm phần trăm là con của hắn, dì sắp được làm bà nội rồi!”
Dì sắp được làm bà nội rồi!
Làm bà nội!
Bà nội!
...
Câu nói này giống như có hiệu ứng loa phóng thanh, gây chấn động tới độ người Lương Mỹ Quyên chao đảo, mặc dù nguyện vọng lớn nhất của bà chính là chăm con cho Trần Hán Thăng sau khi về hưu nhưng tại sao quá trình không hề giống như bà nghĩ.
Trần Hán Thăng mới học năm ba, ít nhất cũng phải học năm tư rồi tốt nghiệp đại học đã chứ, quan trọng là tốc độ quá nhanh đã đành, lại còn rẽ ngang.
“Dì à, cháu về đi làm đã, dì yên tâm, cháu sẽ nuôi con một mình.”
Trịnh Quan Đề ngẩng đầu chớp chớp mắt với Trần Hán Thăng, quả quyết lái xe rời đi.
Lời gièm pha bẩn thỉu thì không được nói nhiều, nhất định phải nửa giả nửa thật mới có hiệu quả, thái độ phủi tay bỏ đi của khuê mật Trịnh thật giống thái độ Trần Hán Thắng phủi tay bỏ đi, “gia nhập” phe Hồng Sĩ Dũng.
Cô phóng khoáng hất tay áo, để lại Lương Thái hậu gắng gượng đứng vững và Trần Hán Thăng nhếch nhác trong gió.
“Mẹ... Thật hay giả.”
Trần Hán Thăng đang định nói mấy lời nhưng Lương Mỹ Quyên mệt mỏi xua tay: “Để đầu óc mẹ tỉnh táo lại đã, xét đến nhân phẩm của con trong quá khứ, mẹ có thiên hướng tin cô gái kia, đâu có người con gái nào lại đem chuyện này ra nói đùa chứ.”
“Cô ấy không phải một cô gái bình thường đâu mẹ ơi!”
Trần Hán Thăng chán nản nói, thấy Khổng Tĩnh và Ôn Linh đứng gần đó, hắn đành xua tay để họ về trước.
“Dì không sao chứ?”
Vừa rồi Khổng Tĩnh đứng xa, không tiện nhích lại gần nghe ngóng nên vẫn chưa biết vừa xảy ra chuyện gì.
“Vấn đề nhỏ thôi, có thể giải thích xong rất nhanh.”
Trần Hán Thăng cắn răng nghiến lợi nói: “Trịnh Quan Đề chó má, đúng là đồ điên.”
...
Dọc đường quay về Khu thương mại Nghĩa Ô, họ im lặng, Trần Hán Thăng vốn còn định qua cửa hàng trà sữa nhưng bị Lương Mỹ Quyên túm cổ về khu chung cư để thẩm vấn.
“Mẹ, con dùng tính mạng của Vương Tử Bác để thề, con và Trịnh Quan Đề hoàn toàn không thân thiết, chắc chắn cô ấy cũng không có thai…”
Trần Hán Thăng đi theo giải thích sau lưng Lương Mỹ Quyên.
“Cô gái đó là người ở đâu?”
Lương Mỹ Quyên không muốn băn khoăn chuyện này, hỏi thẳng thông tin cá nhân của Trịnh Quan Đề.
“Không phải chứ, mẹ hỏi chuyện này làm gì!”
Trần Hán Thăng cảm thấy vấn đề này càng ngày càng đi xa.
“Cứ trả lời trước đi!”
Lương Mỹ Quyên đập mạnh bàn trà.
“Người Hồng Kông.”
Trần Hán Thăng đành phải thật thà trả lời.
“Là người Hồng Kông à, nghiệp vụ tán gái của con đúng là quy mô rộng khắp.”
Lương Mỹ Quyên trào phúng một câu, tiếp tục hỏi: “Cha mẹ của cô ấy làm nghề gì, làm thế nào con quen cô ấy?”
“Mẹ...”
“Bốp!”
“Cha cô ấy là con trai thứ ba của một tập đoàn, không có tiếng nói gì trong gia tộc, mẹ cô ấy là người tình của cậu ba này, sinh Trịnh Quan Đề xong vẫn không được cưới làm vợ chính thức, nhưng thân phận của Trịnh Quan Đề thì được nhà họ Trịnh công nhận, hiện tại cô ấy là chủ của nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, con và cô ấy quen nhau do làm ăn…”
Trần Hán Thăng nói một tràng dài, Lương Mỹ Quyên càng nghe càng cau mày, nào là gia tộc, nào là chi thứ ba, sao lại giống phim truyền hình tới vậy chứ.
“Gia thế như vậy mà con cũng dám động vào, chẳng lẽ gia thế trong sạch như Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư không tốt hay sao?”
Không phải Lương Mỹ Quyên chê Trịnh Quan Đề, chẳng qua bà cảm thấy không ngờ dạng gia đình bình thường như nhà bà lại dính dáng tới “sóng gió gia tộc”, đúng là không biết tự lượng sức mình.
“Thôi, có cái gì là con không dám động vào đâu.”
Trần Hán Thăng rất không phục: “Ai cũng có một cái đầu, hai con mắt giống nhau… Hai cái đầu thì bốn con mắt, ba cái đầu thì sáu con mắt.”
Hắn vốn định nói một câu thật ngầu nhưng thấy sắc mặt Lương Mỹ Quyên không để tâm, hắn ngoan ngoãn không làm màu nữa.
“Lương Tiểu Hải làm việc ở nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ nhỉ.”
Lương Mỹ Quyên trầm ngâm một hồi lâu, bỗng nhiên nghĩ ra, bà vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại kiểm chứng ngay.
“Tiểu Hải, cô là cô Ba của cháu đây, cháu đã tan làm chưa?”
“Cháu vừa về tới ký túc xá, cô Ba có chuyện gì vậy ạ?”
Lương Tiểu Hải không biết Lương Mỹ Quyên đến Kiến Nghiệp, trong lòng anh ta còn đang thấp thỏm, dù sao lúc em họ Trần Hán Thăng phá sản, anh ta đã không giúp đỡ kịp thời, bị người lớn ở quê nhà mắng xối xả.
Lương Tiểu Hải vẫn muốn tìm cơ hội ngồi nói chuyện với Trần Hán Thăng, tiếc là lần nào Trần Hán Thăng cũng kiếm cớ từ chối.
“Cô Ba có chuyện này muốn nghe ngóng, cháu nhất định phải nói thật thành thật, rõ ràng.”
Lương Mỹ Quyên hỏi: “Quan hệ của Hán Thăng với chủ nhà máy bọn cháu thế nào?”
“Quan hệ ạ...”
Lương Tiểu Hải ngân dài giọng, trong lòng thầm tính toán.
Cô Ba hỏi chuyện này làm gì?
Trước đây em họ rất thân với Trịnh tổng.
Hiện giờ hình như đang mâu thuẫn với nhau, có điều đây là vấn đề giữa các lãnh đạo cấp cao, anh ta không rõ lắm.
...
“Rốt cuộc biết nói thế nào đây?”
Lương Tiểu Hải không biết chính xác tình hình, rất sợ nói sai làm cô Ba giận nên suy nghĩ rất nhiều.
Đường Bình thấy vẻ mặt bạn trai bối rối, chỉ vào điện thoại cầm tay ra hiệu, ý muốn hỏi ai gọi.
“Cô Ba hỏi quan hệ của Hán Thăng và Trịnh tổng như thế nào?”
Lương Tiểu Hải bịt ống nghe lại trả lời.
“Chắc chắn là phải nói theo hướng tốt rồi.”
Đường Bình quyết định nhanh chóng: “Chuyện này quá đơn giản, có thể là em họ phá sản của anh khoác lác với mẹ là có quen biết Trịnh tổng nên bị nghi ngờ.”
“Thanh niên trẻ mà.”
Đường Bình nói với giọng trải đời: “Có quen biết dăm ba nhân vật lớn, chắc chắn là đi khoác lác khắp nơi. Thân phận của Trịnh tổng cao quý cỡ nào chứ, anh cứ khen họ đi, chắc chắn không sai đâu, chưa biết chừng hai hôm nữa Trần Hán Thăng lại tới mời rượu anh đấy.”
“Tiểu Hải, cháu còn đó không?”
Lương Mỹ Quyên thấy bên kia không nói gì mười mấy giây còn tưởng là tín hiệu không tốt.
“Dạ có, thưa cô Ba.”
Lương Tiểu Hải cảm thấy bạn gái phân tích rất hợp lý, dù sao ai cũng thích nghe lời hay, cho nên anh ta cười đáp: “Hán Thăng và Trịnh tổng là bạn bè thân thiết với nhau, người trong nhà máy ai cũng biết cả, lúc cháu và Đường Bình vào làm cho nhà máy, Trịnh tổng còn từng ăn khuya với Hán Thăng đấy ạ…”
“Được rồi, cô biết rồi.”
Lương Mỹ Quyên cúp điện thoại, lạnh lùng nhìn Trần Hán Thăng: “Nếu như lời con thề có tác dụng thì giờ Vương Tử Bác đã chết rồi.”
Chuyện xảy ra bất ngờ, Trần Hán Thăng không kịp dặn trước Lương Tiểu Hải, kết quả thế này không có gì bất ngờ, có điều hắn không tin chuyện này lại không thể chứng minh được.
Không phải nói trên thế giới có ba chuyện không thể giấu nổi là ho khan, mang thai và tài năng hay sao.
Trịnh Quan Đề nói cô mang thai, dù sao cô cũng phải có giấy của bệnh viện chứ.
“Mẹ, cho con một cơ hội nữa đi.”
Trần Hán Thăng lập tức liên lạc với Trịnh Quan Đề: “Trịnh tổng, mọi người là trai gái giang hồ, mang thai cũng chẳng có gì to tát nhưng dù sao cô cũng phải có giấy bệnh viện làm chứng chứ.”
“Có giấy là anh nhận hả?”
Trịnh Quan Đề đột nhiên hỏi lại.
“Ừ?”
Giọng điệu lẫm liệt đường hoàng của cô Trịnh khiến Trần Hán Thăng sững sờ, hắn là cao thủ làm giả, ai biết Trịnh Quan Đề có làm giả hay không chứ.
“Nhận!”
Lương Mỹ Quyên đột nhiên cướp điện thoại: “Chỉ cần cháu đưa ra giấy tờ của bệnh viện, dì sẽ nhận, với thân phận, gia thế của cháu, nếu không phải con của Trần Hán Thăng thì sao cháu lại để ý đến hắn chứ.”
“Dì nói quá đúng.”
Trịnh Quan Đề cười khẽ một tiếng: “Dì chờ cháu nhé.”