“Mẹ, mẹ cũng quá trẻ con rồi đó.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hán Thăng rất bất mãn với phản ứng của Lương thái hậu: “Mang thai là chuyện lớn như vậy, mà mẹ cũng có thể nói nhận là nhận được sao?”
“Mẹ mà nói không nhận, lỡ như tiểu thư Trịnh cảm thấy chúng ta không tôn trọng cô ấy, đột nhiên trở về Hương Cảng thì phải làm sao?”
Lương Mỹ Quyên nghiêm túc nói: “Ở trong nước thì còn có khả năng tiếp tục gặp lại, nếu trở về Hương Cảng thì sẽ không có cách nào để gặp mặt nữa, cho nên mẹ muốn ổn định cô ấy trước, đồng thời xem đơn kiểm tra của bệnh viện, rồi sẽ cùng cha ngươi thương lượng tiếp theo nên làm thế nào.”
Trần Hán Thăng gật đầu một cái, Lương thái hậu không hẳn là một người thông minh, nhưng có rất nhiều kinh nghiệm sống, bà chỉ sợ Trịnh Quan Đề “đang mang thai” kia rời khỏi tầm mắt mình, cho nên mới đồng ý trước rồi từ từ xác nhận sau.
“Mẹ, đơn kiểm tra cũng có thể là giả.”
Trần Hán Thăng sớm dự phòng từ trước, hắn đều có thể đoán được các thủ đoạn của Trịnh Quan Đề.
“Con chán ghét người ta đến mức nào vậy.”
Lương Mỹ Quyên rất bất đắc dĩ: “Cứ coi như Lương Tiểu Hải là nhân chứng, đơn kiểm tra là vật chứng đi, nhân chứng vật chứng đều có, tiểu thư Trịnh còn chính miệng thừa nhận, con lại còn có tiền án nghiêm trọng như vậy, con muốn mẹ con phải làm thế nào đây?”
“Chẳng lẽ cứ giả vờ như không biết chuyện gì, mẹ trực tiếp trở về nhà sao?” Lương thái hậu hỏi ngược lại.
Trần Hán Thăng không lên tiếng, với tính cách của Lương thái hậu, chuyện như vậy bà chắc chắn sẽ truy cứu tới cùng.
“Được rồi.”
Trần Hán Thăng thở dài một hơi: “Tóm lại là cháy nhà mới ra mặt chuột, thực ra bạn tốt Trịnh cũng không có ý xấu gì với con cả, chị ta chỉ muốn gây thêm chút rắc rối cho cuộc sống của con thôi.”
“Mẹ mặc kệ, nếu có cô gái nào chính miệng nói với mẹ chuyện này, mẹ đều phải đối xử có trách nhiệm.”
Lương Mỹ Quyên cố chấp nói rằng: “Tối nay con đừng để Tiểu Thẩm tới đây, mẹ cứ nhìn đứa nhỏ ngốc này, trong lòng lập tức cảm thấy rất có lỗi với con bé.”
“Được được được, mẹ nói là được.”
Trần Hán Thăng bất đắc dĩ đồng ý.
Buổi tối hắn ở bên cạnh Lương Mỹ Quyên tùy tiện ăn chút mì sợi, trên đường trở về trường học, lại gọi điện thoại cho Trịnh Quan Đề.
“Đơn kiểm tra ở bệnh viện làm đến đâu rồi?”
Trần Hán Thăng trực tiếp hỏi: “Nhưng đối với chị mà nói, đánh tráo thật giả cũng không khó nhỉ.”
“Lời này của Trần tổng, thật đúng là khiến người ta nghe không hiểu đấy.”
Trịnh Quan Đề cẩn thận trôi chảy đáp: “Tôi đương nhiên là đã đến bệnh viện kiểm tra rồi.”
“Đừng có mà mạnh miệng, mẹ tôi không có ở bên cạnh đâu.”
Trần Hán Thăng tức giận mà bật cười: “Đề ca, việc này không làm gì tôi được đâu, cùng lắm chỉ có thể dày vò một bà lão như mẹ tôi thôi.”
“Nếu bà lão được ôm cháu trai sớm, đương nhiên sẽ dày vò bà rồi.”
Mặc dù Trịnh Quan Đề nghe thấy tiếng xe cộ đi lại ồn ào trên đường, nhưng vẫn trả lời rất cẩn thận.
“Vậy thì cứ chờ đi, chị dám dày vò mẹ tôi, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi hung hăng dày vò lại chị… Tút tút tút”
Trần Hán Thăng còn chưa nói xong, Trịnh Quan Đề đã cúp máy rồi, nhân tiện gọi thư ký của Văn phòng Tổng giám đốc Tưởng Vân Vân đến, bảo cô ta đi kiểm tra những công nhân nữ đang mang thai trong nhà máy gần đây.
Tưởng Vân Vân chính là cô gái đã hắt nước vào Trần Hán Thăng hôm đó, tốt nghiệp đại học Hà Hải, một fan hâm mộ trung thành của Trịnh Quan Đề.
Tuy cô ta không hiểu rõ ý đồ của bà chủ, yêu cầu này cũng rất kỳ lạ, có điều sau khi Trịnh Quan Đề vừa quay trở lại đây, tâm tình vui sướng hơn nhiều so với hai ngày trước, rất giống dáng vẻ đã mạnh mẽ xả được cơn giận vậy.
Nhiệm vụ này cũng không khó, bởi vì các công nhân nữ đang mang thai trong nhà máy điện tử có thể xin ở ký túc xá đơn, cho nên rất nhanh đã sàng lọc ra được vài người.
“5 tháng đã lộ rõ vẻ mang thai rồi, 3 tháng cũng có hơi to, ồ, ở đây có 2 tháng này.”
Trịnh Quan Đề chọn ra công nhân nữ đang mang thai hai tháng, bảo thư ký đưa cô ấy đến.
Nữ công nhân lần đầu tiên được trực tiếp gặp mặt Trịnh tổng, vẻ mặt căng thẳng mất tự nhiên, Trịnh Quan Đề chỉ vào một tờ đơn đăng ký ký túc xá rồi nói: “Cô đã làm việc trong nhà máy được năm năm rồi, kết quả đã mang thai tới ba lần, cô làm thế nào mà có được tần suất này?”
Nữ công nhân cho rằng Trịnh Quan Đề đang trách cứ cô ấy đã mang thai quá nhiều lần, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, luống cuống tay chân nói xin lỗi: “Trịnh tổng, đây sẽ là lần cuối cùng, cô đừng đuổi tôi đi.”
“Không phải, ý tôi không phải vậy.”
Trịnh Quan Đề bảo Tưởng Vân Vân đưa cho nữ công nhân một cốc nước nóng, để làm giảm bớt cảm giác căng thẳng của nữ công nhân: “Tôi chỉ tò mò, cảm giác dường như cô có thể kiểm soát tiết tấu mang thai của bản thân vậy.”
Nhìn thấy Trịnh tổng tiếng tăm lừng lẫy lại hòa nhã như vậy, nữ công nhân từ từ bình tâm lại, có chút ngượng ngùng giải thích: “Quê nhà tôi có một bài thuốc bí truyền, nếu như muốn có em bé, trước đó chỉ cần uống một bát là xong rồi.”
“Thần kỳ như vậy sao?”
Trịnh Quan Đề rất kinh ngạc: “Nếu đúng là như vậy, cô hoàn toàn có thể xin bằng sáng chế độc quyền, sau đó sản xuất với số lượng lớn, vừa có hiệu quả kinh tế, vừa có thể giải quyết vấn đề không thể mang thai không thể sinh con của rất nhiều cặp vợ chồng đấy.”
“Nó còn phân biệt người này người kia, có người ăn thì có hiệu quả, có người ăn thì lại không có tác dụng.”
Nữ công nhân chất phác không biết nói dối: “Bác sĩ trên huyện đã xem qua rồi, bà ấy nói không có nhiều ý nghĩa gì cho lắm, nhưng mỗi lần tôi uống đều có tác dụng, nếu như Trịnh tổng muốn sinh em bé, tôi sẽ nhờ người ở quê gửi đơn thuốc tới đây, không có gì đáng ngại đâu.”
“Hiện giờ tôi không cần, cảm ơn cô.”
Trịnh Quan Đề cười lắc đầu một cái, cũng nói tới chuyện chính: “Cô đang mang thai nên chắc là có đơn kiểm tra của bệnh viện đúng không, tôi muốn mượn dùng một chút.”
“Có, tôi có mang theo bên người đây.”
Nữ công nhân lấy ra một tờ đơn kiểm tra siêu âm từ một tháng trước từ trong túi ra, Trịnh Quan Đề còn rất tò mò quan sát một chút, có điều thai nhi quá nhỏ, căn bản không nhìn ra chút gì cả.
Trịnh Quan Đề đưa cho Tưởng Vân Vân: “Cô đưa cái này cho người phụ trách của bộ phận thiết kế sản phẩm, bảo anh ta làm cho tôi một bản giống hệt như vậy, có điều tên thì đổi thành tên của tôi.”
Chuyện này đối với bộ phận thiết kế sản phẩm cũng không khó, công việc chính của bọn họ chính là thiết kế logo và các quảng cáo sản phẩm cho nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, điều khiến Tưởng Vân Vân thấy kỳ lại chính là tại sao lại phải đổi thành họ tên của Trịnh tổng chứ.
“Đừng hỏi nhiều, cô cứ đi làm đi, chú ý giữ bí mật là được rồi.”
Trịnh Quan Đề cười một tiếng: “Trận này tôi đã để cho Trần Hán Thăng bị bắt nạt rất thảm rồi, nhân cơ hội này phải gây thêm chút phiền phức cho hắn, đấu trí so dũng khí cũng rất thú vị.”
...
Bởi vì đây là do Trịnh tổng đích thân phân phó, cho nên hiệu suất làm việc của người phụ trách bộ phận thiết kế sản phẩm rất nhanh, sáng ngày thứ hai đã làm giả xong một bản báo cáo kiểm tra gần như tương tự.
Trịnh Quan Đề rất là hài lòng, vì thể hiện sự coi trọng, cô ta còn đích thân lái xe đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn để đưa đồ.
Trần Hán Thăng nhìn bản báo cáo vài lần, lộ một vẻ mặt “Tôi biết ngay là sẽ như vậy mà”.
Có điều sau khi Lương Mỹ Quyên xem xong, sắc mặt “ầm ầm” tái nhợt một lúc, vất vả lắm mới ngăn không cho cảm xúc dâng trào, vừa ngẩng đầu Trịnh Quan Đề đã lên xe: “Dì à, cháu về đi làm trước đây, dì không cần lo lắng, cháu sẽ tự nuôi lớn đứa bé.”
“Tại sao không ngăn cản con bé lại?”
Lương Mỹ Quyên căm tức nhìn Trần Hán Thăng, ném đơn kiểm tra “soàn soạt” nói: “Trên này chính là tên của Trịnh Quan Đề, con còn muốn nói gì nữa không?”
“Cản cái rắm ấy, con cũng không muốn nói gì hết, chỉ muốn đi chơi game thôi.”
Trần Hán Thăng trong đầu nghĩ thầm cuối cùng thì mình cũng cảm nhận được cảm giác của Tôn Ngộ Không trong <Ba lần đánh Bạch Cốt Tinh> rồi, Lương thái hậu bây giờ chính là Đường Tăng, rõ ràng cái gì cũng là giả, nhưng trong thời gian ngắn lại không có cách nào để tự chứng minh.
“Thằng chó con, giờ này rồi còn muốn chơi game.”
Lương Mỹ Quyên đánh con trai “bốp bốp”.
Trần Hán Thăng cũng không né tránh chút nào, mãi đến tận khi Lương Mỹ Quyên đánh mệt rồi, hắn mới đỡ mẹ ruột ngồi xuống ghế salon: “Bà cô nhỏ cũng lắm chuyện thật đấy, lúc nào cũng muốn chùi đít giúp con, cẩn thận dùng sức mạnh quá, chùi rách cả giấy đấy.”
“Con còn luyên thuyên nữa à, nhìn thấy con là lại thấy tức giận!”
Lương Mỹ Quyên lại muốn đánh tiếp, Trần Hán Thăng thở dài một hơi: “Trước tiên mẹ cứ nghỉ ngơi một lát đi đã, chờ đến lúc hồi phục sức lực, muốn đánh thế nào thì đánh như thế, con đi về trước để không chọc mẹ tức giận đây.”
Sau khi Trần Hán Thăng xuống lầu, nhìn thấy bầu trời bên ngoài đang âm u sắp mưa, nghĩ thầm thật đúng là “Thiên đạo luôn có luân hồi, ông trời không bỏ qua cho ai”, bản thân đã năm lần bảy lượt ngáng đường Trịnh Quan Đề, bạn tốt Trịnh lại pha một trò đùa hơi quá trớn như vậy, dường như cũng có thể hiểu được.
...
Bên trong phòng khách của khu dân cư, Lương Mỹ Quyên yên lặng nhìn bản báo cáo kiểm tra, gọi điện thoại cho Trần Triệu Quân đang đi làm.
“Lão Trần, tôi có chuyện muốn nói với ông ... “
Thế là, Lương Mỹ Quyên liền kể hết chuyện đã gặp Trịnh Quan Đề như thế nào, bối cảnh của Trịnh Quan Đề, bao gồm chuyện đơn kiểm tra ở bệnh viện và lời làm chứng của Lương Tiểu Hải, thậm chí cả thái độ không chịu thừa nhận của Trần Hán Thăng, tất cả đều kể hết với chồng.
“Lão Trần, bây giờ đầu tôi có hơi loạn, tôi muốn ông tới Kiến Nghiệp một chuyến.”
Gặp phải chuyện quan trọng, người bình thường luôn hô to hét lớn như Lương thái hậu lại trở nên rất ỷ lại vào chồng,
Ngược lại lão Trần lại rất bình tĩnh, ông nghe điện thoại xong thì trầm ngâm hồi lâu: “Tuy tính tình Hán Thăng lỗ mãng, nhưng làm việc vẫn luôn rất có đúng mực, chuyện mang thai không phải là chuyện nhỏ, với tác phong của thằng bé nếu đã như kiên quyết không chịu thừa nhận, vậy chắc hẳn là có vấn đề.”
“Nhưng mà, đơn kiểm tra của người ta cũng đã đưa tới đây rồi.” Lương Mỹ Quyên nói.
“Đây đúng là một vấn đề.”
Trần Triệu Quân suy nghĩ một lúc: “Cuối tuần này tôi đến Kiến Nghiệp xem một chút xem, tốt nhất là chúng ta phải đích thân đưa cô gái đó đến bệnh viện một chút.”
“A , hôm nay mới là thứ tư.”
Lương Mỹ Quyên rầu rĩ nói: “Sao ông không có chút sốt ruột nào vậy.”
“À à, thực ra thì tôi cũng không sốt ruột cho lắm.”
Lão Trần cười một tiếng: “Coi như đúng là đã mang thai rồi đi, cũng phải mất đến mười tháng nữa, không chậm mất hai ba ngày này được đâu.”
Trong lòng Lương Mỹ Quyên nghĩ cũng đúng, bản thân mình chính là đang quá gấp gáp rồi.
“Lỡ đến lúc đó ông không tới được, thì tôi phải làm thế nào đây?”
Lương Mỹ Quyên lại ném ra một vấn đề khác.
“Bà đừng đến tìm Hán Thăng ồn ào làm gì, tính tình thằng bé cũng không tốt lắm, hai người đừng có cãi nhau.”
Gương mặt Lương Mỹ Quyên đỏ lên, mình và con trai đã cãi nhau rồi, chồng mình là nhắc nhở muộn rồi.
“Còn một chuyện nữa, nếu bà rảnh rỗi thì nấu chút canh dinh dưỡng cho người ta đi.”
Trần Triệu Quân tiếp tục nói: “Cho dù là thật hay giả, nếu cô gái ấy đã chủ động nói rồi, thì chúng ta cũng phải thể hiện ra chút thái độ gì chứ.”
...