Buổi sáng sau khi Trịnh Quan Đề đưa đơn kiểm tra cho Lương Mỹ Quyên, nghĩ đến dáng vẻ hoảng loạn giải thích của cặn bã nam Trần, khóe miệng lại nở ra một nụ cười, tâm tình cũng dễ chịu không ít.
Có điều sau khi trở lại nhà máy, cô ta rất nhanh đã quên đi chuyện này, lại lao vào công việc rườm rà phức tạp lần nữa.
Trần Hán Thăng đột nhiên trở mặt, làm rối loạn kế hoạch thường ngày của Trịnh Quan Đề, cũng khiến cho thế lực của Hồng Sĩ Dũng mở rộng càng lợi hại hơn, vừa muốn duy trì quy trình sản xuất thường ngày, lại vừa muốn ngăn chặn Hồng Sĩ Dũng, áp lực trên người Trịnh Quan Đề quả thực là không hề nhỏ.
Một lần bận rộn này chính là đến tận buổi trưa, lúc Trịnh Quan Đề đang muốn đến nhà ăn ăn cơm, thư ký của Văn phòng Tổng giám đốc Tưởng Vân Vân lại gõ cửa đi vào, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc: “Trịnh tổng, phòng an ninh gọi điện thoại tới nói, mẹ của Trần Hán Thăng đến tìm ngài.”
“Tìm tôi?”
Trịnh Quan Đề mở ra camera theo dõi trong máy tính ra, quả nhiên thấy Lương Mỹ Quyên đang cầm trong tay một cái túi vải, yên lặng ngồi trong phòng bảo vệ trước cửa.
“Tìm tôi làm gì chứ…”
Ngón tay Trịnh Quan Đề gõ “cạch cạch” trên chiếc bàn bằng gỗ tử đàn, suy nghĩ chốc lát rồi dặn dò: “Trước hết cứ để bà ấy vào đi đã, cô đến trước cửa thang máy đón tiếp một chút đi.”
Nhận được mệnh lệnh bảo vệ lập tức thả người, Trịnh Quan Đề dựa lưng lên chiếc ghế dựa mềm mại, vừa thưởng thức cà phê, vừa quan sát Lương Mỹ Quyên, suy đoán mục đích chuyến đi này của bà.
Lẽ nào đã phát hiện tờ đơn kiểm tra kia là giả rồi sao?
Hay là muốn biết thêm nhiều tin tức nữa, dù sao mình cũng đang “mang thai” cháu trai hoặc là cháu gái của bà.
Hay là tới khuyên bảo mình đi phá thai?
...
Không bao lâu sau Lương Mỹ Quyên liền xuất hiện ở cửa phòng làm việc, Trịnh Quan Đề đóng camera theo dõi trên máy tính lại, cười tủm tỉm đứng lên: “Dì ạ, sao dì lại đến đây rồi?”
“Buổi sáng dì không chuyện gì làm, nên nấu chút canh gà.”
Lương Mỹ Quyên lấy một cái bình giữ nhiệt mới tinh từ trong túi vải ra: “Cháu uống uống thử xem, có hợp khẩu vị không.”
“Canh gà?”
Trịnh Quan Đề có chút dở khóc dở cười, hoá ra đây là sự quan tâm đến từ “bà nội” sao.
Tưởng Vân Vân cũng rất ngạc nhiên, con trai mình và Trịnh tổng còn đang đấu nhau đến chết đi sống lại, mà mẹ còn làm canh gà đưa tới cho người ta, đây là cái kịch bản đạo lý quỷ quái gì vậy.
“Đúng vậy, hiện giờ cháu rất cần bổ sung dinh dưỡng mà.”
Lương Mỹ Quyên dời bình giữ nhiệt ra chỗ khác, lập tức liền có một mùi hương nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Ngoài ra, Lương thái hậu còn nghĩ còn rất chu đáo, trong túi không chỉ có bình giữ nhiệt, mà bà còn chuẩn bị cả bát đũa và thìa.
Trịnh Quan Đề hơi hứng thú nhìn một chút, chà, canh gà hầm táo đỏ kỷ tử, có công dụng bổ huyết với phụ nữ, cũng thật là dụng tâm.
“Cảm ơn dì ạ, cháu không thích uống những loại canh này.”
Trịnh Quan Đề từ chối, cô ta cũng không phải thật sự đang mang thai, thực tế thì cũng không cần phải bổ sung những loại dinh dưỡng này.
“Tại sao lại không uống?”
Lương Mỹ Quyên có chút trách cứ nhìn về phía Trịnh Quan Đề: “Đám người trẻ tuổi các cháu chính là như vậy, đồ ăn ngon chưa chắc đã có dinh dưỡng, đồ ăn có dinh dưỡng thì lại xem là bình thường, như thế không tốt cho thân thể đâu.”
Bà vừa nói vừa múc canh gà ra bát, không nói không rằng đặt trên bàn của Trịnh Quan Đề: “Nào, uống xong rồi nói.”
Trịnh Quan Đề ngẩn người, cái giọng điệu này, e hèm... Hình như có hơi là lạ.
“Dì à, dì ở nhà cũng đối xử với Trần Hán Thăng như vậy sao ạ?”
Trịnh Quan Đề đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy, thằng bé quá nghịch ngợm, không nghiêm túc một chút thì sẽ không quản được nó đâu.”
Lương Mỹ Quyên nhìn canh gà một chút: “Uống đi nào, còn muốn dì đút cho cháu ăn sao?”
“Trịnh tổng, tôi đi nhà ăn trước đây.”
Tưởng Vân Vân cảm thấy bầu không khí này thực sự quá khó xử, chí ít thì mình không nên ở đây xem trò vui.
Sau khi thư ký của Văn phòng Tổng giám đốc đi, Trịnh Quan Đề nhìn bát canh gà đang tỏa ra hơi nóng một chút, rồi lại liếc nhìn Lương Mỹ Quyên, bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Được rồi, dì đã vất vả rồi, bát canh gà này cháu sẽ uống.”
“Không được, hôm nay dì đã nấu tận hai bát lận.”
Lương Mỹ Quyên thẳng thắn mạnh mẽ ra lệnh: “Cháu nhất định phải uống thêm một chén nữa.”
Trịnh Quan Đề: ...
Cứ như vậy giám sát Trịnh Quan Đề uống xong, Lương Mỹ Quyên cũng không phí lời nữa, nhanh chóng thu thập sạch sẽ rồi đi về.
Trịnh Quan Đề đứng bên cửa sổ, nhìn bóng lưng nhanh nhẹn vững chãi của Lương thái hậu dưới lầu, trầm mặc như đang suy nghĩ gì đó.
Đương nhiên, chuyện này vẫn còn chưa xong, ít nhất thì Trịnh Quan Đề cũng không mong sau này vẫn còn tiếp diễn như vậy.
Khoảng 7 giờ tối, Trịnh Quan Đề ăn xong bữa tối, đang ở văn phòng suy nghĩ xem nên đối phó với Hồng Sĩ Dũng trong cuộc họp ngày mai như thế nào, thì Tưởng Vân Vân lại gõ cửa đi vào.
“Trịnh tổng, mẹ của Trần Hán Thăng lại tới nữa rồi.”
“Lại tới nữa?”
Trịnh Quan Đề cũng sợ hết hồn, vội vàng hỏi: “Trong tay bà ấy có cầm theo bình giữ nhiệt không?”
Tưởng Vân Vân gật đầu một cái.
“Ôi trời ơi! “
Trịnh Quan Đề che đầu.
“Làm sao đây?”
Tưởng Vân Vân tò mò hỏi: “Canh uống không ngon sao ạ?”
“Uống ngon thì ngon đấy.”
Trịnh Quan Đề do dự một chút, vẫn là ăn ngay nói thật: “Chỉ là có chút không quen, ở Hương Cảng rất ít uống loại canh này.”
“Cái đó ... Tôi đã tìm được lý do để khiến bà ấy rời đi rồi?”
Tưởng Vân Vân tích cực phát huy tác dụng của một thư ký.
“Hay là bỏ đi.”
Trịnh Quan Đề cũng không đồng ý: “Cô lại ra tiếp đón một chút đi.”
Tưởng Vân Vân không hỏi nguyên nhân, có điều lúc cô đi đến trước cửa, Trịnh Quan Đề đột nhiên hỏi: “Tiểu Vân, bình thường ở nhà, cha mẹ có từng nấu canh cho cô không?”
“Có nấu! “
Tưởng Vân Vân nhún vai một cái: “Tôi cũng uống đến phát chán rồi.”
Trịnh Quan Đề gật đầu một cái, đợi sau khi Tưởng Vân Vân rời khỏi phòng làm việc, bạn tốt Trịnh mới thở phào một hơi: “Đây vẫn là lần đầu tiên tôi bị ép phải uống canh.”
“Không đúng.”
Trịnh Quan Đề lẩm bà lẩm bẩm sửa lại: “Đây là lần thứ hai.”
Sau khi Lương Mỹ Quyên đi vào, bà vừa lấy ra một cái bình giữ nhiệt giống như buổi trưa, vừa vui mừng rạo rực nói: “Lần này không phải canh gà hầm lúc trưa nữa đâu, dì đã đổi thành vịt hầm đông trùng hạ thảo rồi.”
Gà hầm táo đỏ thì bổ huyết, canh vịt hầm đông trùng hạ thảo tốt cho sinh nở, Lương Mỹ Quyên cân nhắc đúng là cực kỳ chu toàn.
Trịnh Quan Đề nhìn thấy canh vịt hầm đông trùng hạ thảo được đưa tới, trong thần sắc có chút nỗi buồn khó nói, khẩu vị không thể thích ứng được là một cái nguyên nhân, còn một nguyên nhân khác là cô đã ăn no rồi.
“Uống đi nào, không uống sẽ nguội mất đấy!”
Lương Mỹ Quyên múc canh xong, thấy Trịnh Quan Đề vẫn đứng bất động, dáng vẻ này khiến cho bà không nhịn được lại nhớ tới con trai của mình, Trần Hán Thăng cũng như vậy, mỗi lần ăn cơm đều phải gọi rất nhiều lần, cho nên lúc nói chuyện mới không nhịn được mà mang theo chút tức giận.
Tưởng Vân Vân ngẩn ra, cô ta cảm giác mình không thích hợp ở đây nữa rồi.
“Dì à, tối nay cháu có thể chỉ uống một chén thôi không?”
Trịnh Quan Đề lại không tức giận, còn dùng giọng điệu muốn thương lượng hỏi một chút.
Lần này Tưởng Vân Vân không do dự nữa, lặng lẽ lùi ra, lãnh đạo có một số việc, mà cấp dưới không nên dò xét.
Ví dụ như, rõ ràng bà chủ là một nữ cường nhân vô cùng thông minh, sao bây giờ lại rất giống như đang làm nũng với cha mẹ vậy.
“Không được!”
Quan trọng là Lương Mỹ Quyên còn từ chối: “Như vậy thì quá lãng phí đồ ăn, cháu cho rằng nhiều tiền thì có thể lãng phí sao, đấy còn là với cháu đấy, nếu Trần Hán Thăng mà dám làm như vậy, bàn tay dì đã sớm giơ lên rồi ... “
Lương Mỹ Quyên nói nói, nhìn thấy Trịnh Quan Đề ngơ ngác nhìn mình, Lương thái hậu cũng rất nghi hoặc: “Sao thế?”
“Không có gì ạ.”
Trịnh Quan Đề đột nhiên cười một tiếng: “Từ trước tới giờ ba mẹ cháu chưa từng mắng cháu bao giờ. “
“Đây không phải là chuyện tốt sao, Trần Hán Thăng cả ngày đều bị dì mắng, bây giờ có ngày nghỉ nó cũng không dám về nhà đấy.”
Lương Mỹ Quyên cũng rất buồn bực.
“Bọn họ trước nay chưa từng mắng cháu, nhưng cũng rất ít khi nói chuyện với cháu.”
Trịnh Quan Đề cúi đầu uống bát canh vịt hầm đông trùng hạ thảo: “Cháu du học ở nước ngoài rất nhiều năm, bọn họ cộng lại cũng không gọi được quá năm cuộc điện thoại.”
“Gia đình cháu thì khác mà, chúng tôi chỉ là gia đình bình thường thôi.”
Lương Mỹ Quyên không muốn hỏi kỹ các loại bí mật trong giới hào môn, bà nói sang chuyện khác: “Hương vị của canh vịt hầm đông trùng hạ thảo thế nào?”
“Hương vị rất tốt ạ.”
Trịnh Quan Đề dùng sức nuốt một hụm cuối cùng, sờ sờ bụng dưới hơi phồng lên.
“Vậy thì tốt, thực ra cho dù hương vị không tốt, cháu cũng không thể ghét bỏ được, dù sao thì cũng tốt cho thân thể, ngoài ra không được tắm nước lạnh, bây giờ là thời điểm quan trọng của cháu, nhất định không thể để lại chút mầm bệnh nào... “
Lương Mỹ Quyên vừa thu thập bát canh, vừa nhắc nhở Trịnh Quan Đề những điều cấm kỵ trong quá trình “mang thai” này.
Trịnh Quan Đề nghe giọng điệu không “thân mật” này, trên mặt cô mang theo nụ cười, yên tĩnh cũng không phản bác.
Chờ đến lúc Lương Mỹ Quyên dọn dẹp xong xuôi, Trịnh Quan Đề mới che giấu chút luyến tiếc trong ánh mắt đi một chút, dò hỏi: “Dì à, dì có gì muốn hỏi không, cháu đều có thể nói hết cho dì nghe.”
Vào lúc này bạn tốt Trịnh đã quyết định quyết tâm, nếu như Lương Mỹ Quyên hỏi tờ đơn kiểm tra kia là thật hay giả, cô đã quyết định sẽ thành thật nói ra.
...