Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 513 - Chương 513: Lương Thái Hậu Lập Công Lớn (2)

Chương 513: Lương thái hậu lập công lớn (2) Chương 513: Lương thái hậu lập công lớn (2)

“Cái gì cũng có thể hỏi sao?”

Lương Mỹ Quyên ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu lên, bà đúng là có rất nhiều câu hỏi, chỉ là chúng quá riêng tư, nên không biết phải mở miệng như thế nào.

“Có thể, cháu bảo đảm sẽ không nói dối.”

Trịnh Quan Đề âm thầm thở dài một hơi, tuy rằng cô cũng lưu luyến bầu không khí “như ở nhà” kia, nhưng trò cười này nên chấm dứt ở đây thôi.

Tình thân gì đó, trong các gia tộc lớn vốn không xứng được hưởng thụ, đấm đá lẫn nhau mới là chủ yếu, mới vừa được trải nghiệm một chút, cảm giác đúng là không tệ.

“Hỏi đi, dì.”

Trịnh Quan Đề vén mái tóc dài màu nâu cà phê ra sau tai, ung dung đối mặt với thời khắc lời nói dối bị vạch trần kia.

“Vậy dì bắt đầu hỏi nha.”

Đôi mắt của Lương Mỹ Quyên tỏa sáng, giọng điệu cũng trở nên rất vui vẻ.

“Tiểu Trịnh à, trước đây cháu đi du học ở đất nước nào vậy, trường đại học của bọn họ có giống trường của chúng ta không?”

“Cháu xinh đẹp như vậy, tại sao lại chỉ từng ở bên Hán Thăng, trước đây không có nam sinh nào theo đuổi cháu sao?”

“Hai đứa bình thường ở chung với nhau như thế nào vậy, nói thật thì, dì không hiểu nhiều về cháu lắm, chỉ quan tâm đến việc làm quen với hai người kia thôi… Khụ!”

...

Trịnh Quan Đề nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt mình lải nhải nửa ngày, dường như không có một câu nào là có tác dụng, ban đầu cô còn kinh ngạc, tiếp đó ánh mắt liền cong lên, cuối cùng không nhịn được cười to “ha ha”.

“Dì à, đây là những câu hỏi của dì sao?”

Trịnh Quan Đề chỉ chỉ bụng mình: “Cháu còn tưởng chuyện dì quan tâm nhất là cái này chứ.”

“Cái đó đương nhiên là thứ dì quan tâm nhất rồi.”

Lương Mỹ Quyên trừng hai mắt nói: “Nhưng mà cháu mới có thai bao lâu chứ, mới hơn một tháng thôi mà, dì là người từng trải, mang thai không đáng sợ như vậy đâu, cháu chỉ cần nghe theo những gì dì đã dặn dò, dì bảo đảm sẽ không xảy ra một chút vấn đề nào.”

Nghe thấy Lương Mỹ Quyên ngược lại còn đến an ủi mình, Trịnh Quan Đề giờ mới hiểu được, hoá ra ở trong mắt những người phụ nữ đã từng sinh con, mang thai chỉ là một quá trình thôi, nếu như không có gì bất ngờ, chỉ cần cố gắng nuôi lớn là được.

Bản thân không có kinh nghiệm, còn tưởng rằng Lương Mỹ Quyên sẽ luôn đặt hết sự chú ý vào thứ này chứ.

Sau khi nghĩ thông, tâm thái của Trịnh Quan Đề đột nhiên có chút biến hóa, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để thú nhận, nhưng sau khi nghĩ lại, Trịnh Quan Đề lại cảm thấy vui mừng, cũng may người dì trung niên này không có hỏi tới tờ đơn kiểm tra ở bệnh viện kia.

“Nếu như quá khó để trả lời, vậy cũng không sao.”

Nhìn thấy Trịnh Quan Đề ngơ ngác không nói lời nào, Lương Mỹ Quyên cho rằng là bản thân mình đã hỏi quá sâu.

“Không có, dì à.”

Trịnh Quan Đề đi vòng ra từ sau bàn, lần đầu tiên ngồi bên cạnh Lương Mỹ Quyên.

“Chuyện của cháu và Trần Hán Thăng, cái này để cho cậu ấy nói sẽ thích hợp hơn, có điều cháu có thể nói với dì về các trường đại học ở nước ngoài, và cả đám con trai năm đó đã từng theo đuổi cháu, nhưng lại bị cháu từ chối một cách vô tình ... “

Một lần nói chuyện này chính là tới hơn hai giờ, bởi vì câu hỏi của Lương thái hậu đúng là quá nhiều, hơn nữa có một vài câu còn khiến Trịnh Quan Đề không thể nào trả lời được.

Ví dụ như, cải trắng bên nước Mỹ kia giá bao nhiêu tiền, có ai nuôi lợn ở nhà không, con cái đến trường có cần tìm mối quan hệ không ...

Lần đầu đối mặt với những bát quái tràn đầy khói lửa nhân gian này, Trịnh Quan Đề cũng phải vừa cười vừa nói bậy, đến khoảng 9 giờ, Trịnh Quan Đề thấy Lương Mỹ Quyên ngáp một cái, chuẩn bị bảo tài xế đưa người phụ nữ trung niên này về nhà.

“Không cần, dì không thích ngồi xe đâu.”

Lương Mỹ Quyên cầm túi vải lên: “Dì vẫn còn chưa tới 50 tuổi đâu đấy, đi đứng cực kỳ nhanh nhẹn.”

“Được, vậy dì đi thong thả.”

Trịnh Quan Đề không có hỏi “Ngày mai dì có còn tới nữa không?”, mà ngược lại đợi sau khi Lương Mỹ Quyên xuống lầu, nụ cười của cô từ từ thu lại từng chút một, cuối cùng gọi thư ký của Văn phòng Tổng giám đốc Tưởng Vân Vân đến.

“Cô đuổi theo mẹ của Trần Hán Thăng, uyển chuyển nói với dì ấy, thực ra tôi không thích uống canh đặc của phương bắc, bảo dì sau này không cần phải phiền phức như vậy nữa.” Trịnh Quan Đề dặn dò nói.

“Được!”

Tưởng Vân Vân quay người muốn đi thi hành mệnh lệnh ngay lập tức.

“Chờ đã!”

Trịnh Quan Đề đột nhiên gọi cô lại: “Đừng lấy danh nghĩa của tôi để tiết lộ, cứ nói là do cô tự phát hiện ra.”

Tưởng Vân Vân bình tĩnh gật đầu một cái, Trịnh tổng rất ít khi dặn dò chuyện riêng tư, trước đây cô ấy thậm chí còn không thích sử dụng thư ký, chỉ từ sau khi Hồng Sĩ Dũng tới đây, vừa phải chú ý đến sản xuất, vừa phải đấu lại những mánh khóe, lúc này mới đề bạt một thư ký ở bên cạnh giúp đỡ.

“Chuyện này nhất định phải giải quyết ổn thoả.”

Trong lòng Tưởng Vân Vân nghĩ, cô còn trẻ nên bước chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã đuổi kịp Lương Mỹ Quyên: “Dì ơi! “

“Cháu à, có chuyện gì không?”

Lương Mỹ Quyên quay đầu lại hỏi.

“Dì à, nhà dì ở đâu ạ, cháu cũng vừa mới tan làm, có thể đi cùng dì một chút không?”

Tưởng Vân Vân cũng là một cô gái thông minh, cô có thể thấy bà chủ của mình rất yêu thích người phụ nữ trung niên này, cho nên ngay cả việc cự tuyệt phần thiện ý này cô cũng đều không nỡ tự mình nói ra..

Bởi vậy, Tưởng Vân Vân cũng không định chuyển lời một cách bừa bãi, cô dự định sẽ cùng Lương Mỹ Quyên đi về, sau đó trên đường sẽ tìm cơ hội nói rõ chuyện này.

Tất cả những chuyện này đều bị Trịnh Quan Đề ở trên lầu nhìn chằm chằm, mãi cho đến lúc bóng lưng của hai người rời khỏi nhà máy điện tử, Trịnh Quan Đề mới yên lặng trở về chỗ ngồi.

Thưởng thức vị cà phê từ đắng sang ngọt, nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi, nụ cười bất tri bất giác lại dâng lên.

“Thực ra, mình vẫn luôn rất hâm mộ tên cặn bã nam họ Trần kia.”

Trịnh Quan Đề cảm thán một câu, lúc mở mắt lần nữa, chút ôn nhu kia đã không còn tồn tại, khuôn mặt đang nhìn chằm chằm vào máy tính đầy vẻ nghiêm túc.

Hội nghị ngày mai sẽ lại là một trận đạo lý sắc bén, Trịnh Quan Đề dự tính bắt đầu các hạng mục về “máy ghi âm và máy MP4” thôi, chẳng qua là bị Hồng Sĩ Dũng không nói đạo lý ngăn cản.

...

Từ nhà máy điện tử đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn khu dân cư, đi bộ đại khái khoảng hơn 40 phút, Tưởng Vân Vân tốt nghiệp từ đại học Hà Hải, mọt trong những trường đại học có tiếng ở Kiến Nghiệp, hai người vẫn có rất nhiều đề tài để nói.

Bất tri bất giác đã tới khu thương mại Nghĩa Ô rồi, Tưởng Vân Vân cảm giác bầu không khí đã dần dần trở nên hòa hợp, lúc này mới đắn đo nói: “Dì à, cháu có chuyện này vẫn luôn muốn nói cho dì biết, nhưng lại lo lắng dì sẽ tức giận.”

Lương Mỹ Quyên cười ha ha: “Có chuyện gì cháu cứ việc nói đi, ngoại trừ Trần Hán Thăng, dì thực sự không dễ tức giận như vậy đâu.”

“Thực ra thì, Trịnh tổng không quen uống canh dì nấu cho lắm ạ.”

Vẻ mặt Tưởng Vân Vân đầy vẻ cẩn thận từng li từng tí một: “Bởi vì cô ấy là người Hương Cảng, người Hương Cảng không uống canh nồng như thế.”

“A?”

Lương Mỹ Quyên nghe xong thì sững sờ: “Hôm nay con bé uống không ít mà.”

“Đó là bởi vì.”

Tưởng Vân Vân thấp giọng nói: “Bởi vì dì là trưởng bối, cho nên Trịnh tổng mới không tiện từ chối.”

“Nghe cháu nói vậy, dì cũng nhớ ra rồi.”

Lương Mỹ Quyên nhíu mày một cái: “Vẻ mặt Tiểu Trịnh lúc uống canh hôm nay, đúng là có hơi miễn cưỡng, dì còn tưởng rằng con bé và Trần Hán Thăng có tật xấu giống nhau, lúc ăn cái gì cũng phải trợn mắt nhe răng.”

“A a!”

Tưởng Vân Vân lúng túng cười một tiếng, câu nói này cô không dám nhận.

“Được rồi, dì biết rồi.”

Lương Mỹ Quyên phất tay một cái: “Cháu về nhà đi, đi đường nhớ phải chú ý an toàn đấy.”

“Cái đó ... Ngày mai dì có còn hầm canh nữa không?”

Tưởng Vân Vân vẫn muốn xác nhận rõ ràng.

“Con bé cũng không thích uống cái này, tại sao dì còn phải nấu nữa chứ, thực sự quá lãng phí.”

Lương Mỹ Quyên kỳ quái nói.

“Vâng! Vậy cháu sẽ sớm trở lại, tạm biệt dì.”

Tưởng Vân Vân nhận được lời cam đoan rõ ràng, cô cảm thấy đây chính là nhiệm vụ đã hoàn thành mĩ mãn, toàn bộ quá trình đều khá uyển chuyển, cuối cùng Lương Mỹ Quyên cũng đồng ý, bà sẽ không tiếp tục hầm canh nữa.

Nhìn bóng dáng vô cùng phấn khích của Tưởng Vân Vân, trong đầu Lương Mỹ Quyên nghĩ thầm bây giờ sinh viên tốt nghiệp đại học thật là kỳ lạ, toàn hỏi mấy cái đề tài buồn chán.

“Nếu Tiểu Trịnh không thích uống loại canh đó, vậy thì mình chắc chắn sẽ không nấu nữa, nhưng cũng có thể học cách nấu canh theo kiểu Hương Cảng mà.”

Lương Mỹ Quyên nói thầm một câu, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh sáng từ hộp đèn của các quán net “một mẻ hốt trọn” ở khu thương mại Nghĩa Ô .

“Bà chủ, lên mạng đi!”

Trong thời đại thông tin, phụ nữ trung niên ở một thành thị nhỏ cũng sẽ biết lướt web và tìm tòi tri thức.

...

Hội nghị sáng ngày thứ hai của nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ đúng là một trận giương cung bạt kiếm, có thể nói là cả hai bên Trịnh Quan Đề và Hồng Sĩ Dũng đã huy động tất cả tài nguyên để tiến hành trận đấu này.

Sau khi định dạng âm thanh MP3 trở nên phổ biến, định dạng có thể phát video MP4 cũng đân dần được nghiên cứu ra, ý của Trịnh Quan Đề là theo sát làn sóng thị trường đang bùng nổ này, nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ có đầy đủ năng lực kỹ thuật để nghiên cứu phát triển MP4 của riêng mình.

Còn với máy ghi âm, hiện giờ học sinh cấp hai và học sinh cấp ba đều đã quen sử dụng món đồ này để học tiếng Anh.

Đương nhiên học tiếng Anh là giả, nghe những bài hát đang thịnh hành mới là thật, cho dù mục đích sử dụng là gì, nói chung hiện giờ là đang có thị trường.

Ngoài ra, máy ghi âm cũng không được trang bị kỹ thuật gì, chỉ cần tách ra thành hai dây chuyền sản xuất, thì sẽ lập tức có thể kiếm được một đống tiền.

Có điều những điều này đều bị Hồng Sĩ Dũng bác bỏ, ý tưởng của anh ta rất đơn giản, hai từ “Hễ là” là được rồi.

Hễ là điều mà Trịnh Quan Đề đồng ý, anh ta sẽ kiên quyết phản đối;

Hễ là điều Trịnh Quan Đề phản đối, anh ta sẽ kiên quyết ủng hộ.

“MP3 là một loại định dạng nén tín hiệu âm thanh tiêu chuẩn mới được thiết kế để nén tín hiệu âm thanh, dựa trên cơ sở này MP4 đã bổ sung thêm chức năng hỗ trợ cho ngôn ngữ mô hình thực tế ảo, cùng với quản lý kỹ thuật số và các chức năng tương tác khác, kỹ thuật này đã được Sony phát triển từ đầu những năm 2000 rồi, hiện giờ thị trường đã vô cùng vững chắc rồi, nhà máy của chúng ta hoàn toàn có thể tự nghiên cứu phát triển.”

Lời phát biểu kỹ thuật chuyên nghiệp này, rất rõ ràng là do cấp dưới của Trịnh Quan Đề đưa ra, dù sao thì bộ phận kỹ thuật cốt lõi vẫn đang bị cô khống chế.

“Cái này không được, đầu tiên nhìn từ góc độ quản lý mà nói, không thể sử dụng nó cho hai mục đích khác nhau được, MP3 vẫn đang được đổi mới cải tiến nâng cấp, MP4 có thể chỉ là một sản phẩm chuyển tiếp thôi, tôi đề nghị chúng ta vẫn nên duy trì nguyên trạng hiện giờ thì tốt hơn.”

Quan điểm không hề có sức phản kháng, chỉ có thể dùng một vài “lý thuyết quản lý” hư hư thật thật này để ứng phó, thường sẽ đến từ bên phía Hồng Sĩ Dũng.

“Sau khi chúng tôi tiến hành điều tra nghiên cứu thị trường và dự đoán, máy ghi âm còn ít nhất là hai năm tăng trưởng trên thị trường nữa, những khó khăn trong quá trình sản xuất rất đơn giản, đề nghị nên tiến hành.”

“Những chuyện được dự đoán, làm gì có ai có thể nói trúng chứ, nói không chừng rất nhiều nhà máy cũng đều ôm ý nghĩ như vậy, tất cả đều muốn nhảy vào, hãy nhớ lại tình trạng bi thảm của VCD năm đó đi.”

“Hồng tổng, làm gì có chuyện kinh doanh mà không phải chịu rủi ro chứ.”

“Xin lỗi, con người này của tôi có tính cách thận trọng, thấy tiền ở ven đường tôi đều sẽ không nhặt.”

...

Trịnh Quan Đề đang ngồi trên cao phía trước trầm mặt, lẳng lặng nghe hai bên bày tỏ ý kiến của mình.

Hôm nay là cuộc hội nghị mà cô đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, hai hạng mục MP4 và máy ghi âm, nhất định phải tiến hành thông qua toàn bộ.

“Dựa vào tình hình trước mắt, chúng ta vẫn còn có ưu thế.”

Trịnh Quan Đề nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ rồi, nhưng cũng không sao cả, ngày hôm nay không có kết quả, ai cũng đừng mong được ăn cơm!

“Reng reng reng.”

“Reng reng reng.”

“Reng reng reng.”

Ngay khi cuộc tranh cãi trong phòng họp trở nên kịch liệt nhất, thì điện thoại bàn của Tưởng Vân Vân lại liên tục đổ chuông.

Có điều căn bản không có người nghe máy, bởi vì cô cũng ở trong phòng họp viết biên bản cuộc họp.

...

“Sao lại không có ai nghe máy vậy.”

Trong phòng bảo vệ của nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, Trương Vệ Lôi đặt điện thoại xuống một cách khó hiểu, buồn bực vò vò mái tóc vàng của mình.

Trước mắt gã ta còn có một người phụ nữ trung niên bình thường đang ngồi, trong ngực ôm một cái túi vải, nói mình muốn tìm Trịnh Quan Đề.

“Bác gái.”

Trương Vệ Lôi có chút không nhịn được nói: “Cũng đã nửa tiếng rồi, căn bản là không có ai nhận điện thoại, chúng cháu cũng không thể trực tiếp đi tìm Trịnh tổng được, hay là dì đi về trước đi, cháu còn phải ăn cơm trưa chứ.”

“Như vậy sao được, tôi vất vả lắm mới nấu xong canh, thật không thể hiểu nổi tại sao người Hương Cảng lại thích uống mấy món canh bào ngư với cánh gà này.”

Người phụ nữ trung niên lầu bầu nói: “Tôi cũng còn chưa ăn cơm trưa đây, cũng may là cháu trai lớn của tôi cũng ở đây, bảo thằng bé đưa ít cơm lại đây là được.”

“Hả, cháu của bác cũng ở trong nhà máy này sao?”

Trương Vệ Lôi tò mò hỏi: “Nói cháu nghe một chút xem, có thể chúng cháu có quen biết đấy.”

“Lương Tiểu Hải.”

Người phụ nữ trung niên nói: “Cháu có quen hắn không?”

“Lương Tiểu Hải?”

Trương Vệ Lôi cảm thấy cái tên này có chút quen tai, đột nhiên phản ứng lại: “Hình như anh ta là anh họ của Trần Hán Thăng đúng không.”

“Đúng vậy, Trần Hán Thăng chính là con trai của tôi.”

“WTF! ! !”

Bình Luận (0)
Comment