“Bác nói Trần Hán Thăng chính là con trai của bác, làm sao để chứng minh đây?”
Trương Vệ Lôi đánh giá Lương Mỹ Quyên, tuy dựa theo cách ăn mặc mà phán đoán, người phụ nữ trung niên này không phải người nghèo khó, có điều xem ra cũng rất bình thường, rất khó tưởng tượng bà ấy chính là mẹ của Trần Hán Thăng.
“Làm sao để chứng minh nó là con trai của tôi ư?”
Điều này lại làm khó Lương Mỹ Quyên rồi, chính phủ cũng không phát một giấy chứng nhận nào, chứng minh “Con trai của tôi chính là con trai của tôi” cả .
“Trần Hán Thăng chỉ là một sinh viên đại học bình thường, giả mạo mẹ của nó thì có lợi ích gì chứ?”
Lương Mỹ Quyên hỏi ngược lại.
“Trước hết bác cứ đợi một chút, để cháu hỏi anh cháu một chút đã.”
Trương Vệ Lôi nhanh chóng liên hệ với Trương Vệ Vũ, Lương Mỹ Quyên cũng nhận tiện gọi điện thoại cho Lương Tiểu Hải.
Trương Vệ Vũ tới trước một bước, gã liếc mắt nhìn Lương Mỹ Quyên, lập tức nở ra một nụ cười: “Chào dì, sao dì lại đến đây rồi?”
“Cậu biết tôi à?”
Lương Mỹ Quyên hơi nghi hoặc một chút, bà hoàn toàn không nhớ rõ người đàn ông trẻ tuổi này.
“Có quen.”
Trương Vệ Vũ thận trọng gật đầu một cái: “Cháu cũng là người Cảng Thành, trước đây đã từng gặp dì, nhưng dì lại chưa từng gặp cháu, cháu và Hán Thăng là bạn.”
Trương Vệ Lôi ở phía sau đẩy một cái, lặng lẽ hỏi: “Anh, người này thật sự là mẹ của Trần Hán Thăng sao, sao khí chất không giống chút nào vậy, em còn tưởng là bảo mẫu nhà Trịnh tổng đấy.”
“Chú đúng là ngu như heo!”
Trương Vệ Vũ thấp giọng mắng: “Lẽ nào nghe không ra giọng vùng Cảng Thành trong tiếng phổ thông của bà ấy sao, rõ ràng là chúng ta đều đến từ Tô Bắc.”
“Tô Bắc nhiều thành phố như vậy, dân số tận mấy chục triệu người, ai biết lại trùng hợp như vậy chứ.”
Trương Vệ Lôi nói nhỏ không phục.
Trương Vệ Vũ không rảnh tranh cãi với em trai mình, xoay người gọi đến Văn phòng Tổng giám đốc một cuộc điện thoại, nhưng vẫn không ai nghe máy.
“Dì à, hôm nay các lãnh đạo trong nhà máy mở họp, hiện giờ chắc vẫn chưa kết thúc.”
Trương Vệ Vũ giải thích: “Cũng không biết lúc nào mới có thể kết thúc, dì có muốn để canh lại đây không, đến lúc đó cháu sẽ đưa tới cho Trịnh tổng.”
“Như vậy thì sẽ không còn tươi nữa rồi, bào ngư quý như vậy, thật đáng tiếc.”
Lương Mỹ Quyên suy nghĩ một chút cũng không đồng ý.
“Được, vậy để cháu nghĩ cách khác.”
Trương Vệ Vũ mím môi một cái, tâm tư gã còn thâm trầm hơn so với em trai mình, cơ hội được tiếp xúc với người nhà của Trần Hán Thăng là không nhiều, lần này nếu như có thể giúp Lương Mỹ Quyên, nhất định sẽ truyền tới tai Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng từ đỉnh cao rơi xuống “vũng bùn”, ngoại trừ Trần Triệu Quân và Tiêu Hoành Vĩ kiên định tin tưởng hắn sẽ nổi lên lần nữa, thì một nhân viên bảo vệ nhỏ như Trương Vệ Vũ cũng có quan điểm giống như vậy.
Làm gì có ai tình nguyện làm bảo vệ cả đời chứ, sự trỗi dậy lần thứ hai của Trần Hán Thăng, nếu như có thể tham gia vào, có lẽ chính là một trong số ít những cơ hội thay đổi số phận của gã.
Không bao lâu sau, Lương Tiểu Hải và Đường Bình cũng chạy tới đây, lúc anh ta mới nhận được điện thoại của Lương Mỹ Quyên, anh ta còn tưởng rằng cô ba của mình đang nói đùa.
“Cô! “
Lương Tiểu Hải nhìn thấy cô ruột, vừa bất ngờ lại vừa kích động, nhân tiện giới thiệu thân phận của Đường Bình với Lương Mỹ Quyên: “Đây là bạn gái của cháu, cô ấy tên là Đường Bình.”
“Ồ.”
Đối mặt Đường Bình, Lương Mỹ Quyên cũng không khách khí và niềm nở cho lắm, chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, ai bảo Đường Bình đã từng hành động giống như Trần Hán Thăng là ăn xin chứ.
Đường Bình đại khái cũng nhận ra được việc bản thân không được chào đón, xoay người một cái tự mình đi tới nhà ăn.
Lương Mỹ Quyên hung hăng trừng mắt nhìn Lương Tiểu Hải một cái, nếu không phải do tình hình không thích hợp, bà thật sự rất muốn mắng cho đứa cháu trai này mấy câu.
Đang ở trước mặt Lương Mỹ Quyên, Lương Tiểu Hải không dám đuổi theo Đường Bình, anh ta nói sang chuyện khác: “Hán Thăng không cùng cô tới đây sao?”
“Đang cãi nhau, gần đây nó không dám tới làm phiền cô.”
Lương Mỹ Quyên thẳng thắn trả lời, rồi ra lệnh cho Lương Tiểu Hải: “Buổi trưa cô vẫn chưa ăn gì, cháu đi chuẩn bị cơm hộp đi.”
Lương Tiểu Hải không nói nhảm nữa, nhanh chóng chạy về phía nhà ăn, có điều đợi đến lúc mua được cơm về, thêm lúc Lương Mỹ Quyên ăn xong nữa, là đã đợi đủ hơn 1 tiếng rồi.
Lương Mỹ Quyên cảm thấy tiếc cho những nguyên liệu quý giá trong món canh, nhìn Lương Tiểu Hải hỏi: “Cháu có thể đi nhắc nhở một chút, nói món canh phải muốn ngay mới ngon, có thể uống xong rồi lại mở họp tiếp mà.”
“Cô, cô cũng quá coi trọng cháu rồi.”
Lương Tiểu Hải cười khổ nói: “Cháu chỉ là một người làm công, nhiều lãnh đạo trong nhà máy mở họp như vậy, cháu có tư cách gì mà tới nhắc nhở chứ.”
“Sao phải sợ, cũng không phải bảo cháu đi họp cùng, chỉ là nhắc nhở một chút thôi mà.”
Lương Mỹ Quyên rất bất mãn: “Việc này đặt trên người Trần Hán Thăng, nói không chừng thằng bé ấy đã sớm giải quyết xong rồi.”
“Cháu lại không thể sánh bằng em họ được.”
Lương Tiểu Hải ủy khuất nói, lúc trước mối quan hệ của Trần Hán Thăng và Trịnh tổng rất tốt, hiện giờ lại có quan hệ thân thiết với Hồng tổng, năng lực giao tiếp như cá gặp nước này, thật đúng là ao ước không thôi.
“Để cháu đi cho.”
Lúc này, Trương Vệ Vũ đang liên tục nhìn chằm chằm vào tòa nhà hành chính đột nhiên nói.
“Anh, anh đi kiểu gì thế?”
Trương Vệ Lôi rất hoảng hốt: “Anh chỉ là một nhân viên bảo vệ nhỏ, căn bản còn không đủ tư cách bước vào phòng họp, chứ đừng nói đến chuyện nhắc nhở Trịnh tổng.”
“Thời tiết lạnh như vậy, dì cũng đã chờ rất lâu rồi, anh lo lắng bà ấy sẽ bị cảm lạnh.”
Trương Vệ Vũ nói xong lập tức lao ra khỏi phòng bảo vệ, nhanh chóng chạy về phía toà nhà hành chính.
Trương Vệ Lôi và Lương Tiểu Hải đều rất bất ngờ, chuyện như vậy mà làm không tốt thì muốn bị phê bình như thế nào đây.
Chỉ vì một bình canh, có đáng không?
“Anh cậu còn chịu khó hơn cả đứa cháu ruột này của tôi đấy.”
Lương Mỹ Quyên chua xót nói.
“Ai bảo cháu không đáng tin cậy chứ.”
Trương Vệ Lôi đi tới cửa, bầu trời đã âm u một lúc lâu bầu trời bắt đầu chuyển sang màu đen, xa xa còn có tiếng sấm chớp uỳnh uỳnh mơ hồ.
“Hình như thực sự sắp có bão rồi.”
Trương Vệ Lôi cảm nhận được áp suất không khí nặng nề, cởi mũ bảo vệ ra không được vỗ vỗ đầu.
...
Trong phòng họp của tòa nhà hành chính, hai phe vẫn cứ đối chọi gay gắt như trước, so với Trịnh Quan Đề phải đưa ra ý kiến về việc thiết kế và phát triển, Hồng Sĩ Dũng chỉ cần phản đối lại vô cùng đơn giản.
Có điều ngay cả như vậy, Trịnh Quan Đề vẫn chiếm thế thượng phong, sau khi Hồng Sĩ Dũng nhận ra được tình cảnh, mấy lần muốn kết thúc hội nghị, định dùng “bí quyết câu giờ” để tiếp tục kéo dài không thời hạn.
Có điều Trịnh Quan Đề chưa anh ta cho cơ hội này, vẫn luôn ép sát từng bước.
Mãi đến khi, cửa phòng họp bị đẩy ra “ken két” một tiếng, Trương Vệ Vũ đang mặc đồng phục bảo vệ đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Ở đây đều là các lãnh đạo cấp cao của nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, tuy đều không ưa gì nhau, nhưng dù gì cũng thuộc cấp quản lý, Trương Vệ Vũ và hoàn cảnh của nơi này thực sự hoàn toàn không phù hợp chút nào.
Hồng Sĩ Dũng vốn dĩ đang kịch liệt phản đối, sau khi anh ta nhìn thấy Trương Vệ Vũ xuất hiện, theo bản năng bèn dừng lại một chút, lẳng lặng nhìn chằm chằm Trương Vệ Vũ, trong lòng đang suy nghĩ xem nên ứng phó với Trịnh Quan Đề như thế nào.
Người phát ngôn không lên tiếng, toàn bộ ánh mắt trong phòng họp đều tập trung trên người nhân viên bảo vệ hơn hai mươi tuổi này.
Trương Vệ Vũ cũng không ngờ tình huống lại như thế này, vẻ mặt có chút hoang mang, có điều dù sao thì gã cũng đã lăn lộn trong xã hội, lá gan cũng không tính là nhỏ, cuối cùng nín thở đi tới trước mặt Tưởng Vân Vân, cúi người xuống nói một câu.
Tưởng Vân Vân mở to hai mắt, sau mấy lần liên tục xác định, cô mới đi tới trước mặt Trịnh Quan Đề lặng lẽ báo cáo.
Trong suốt quá trình này, trong phòng họp yên lặng như tờ, mọi người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngược lại vẻ mặt Trịnh Quan Đề vẫn luôn bình tĩnh, trầm ngâm vài giây rồi đứng lên: “Chúng ta nghỉ ngơi 10 phút trước đã, sau đó sẽ tiếp tục mở họp.”
Cô nói xong thì cũng giẫm giày cao gót “Cộc cộc cộc” đi ra ngoài, Tưởng Vân Vân vội vàng đuổi theo.
Trương Vệ Vũ đưa Lương Mỹ Quyên tới toà nhà hành chính, rồi cũng yên lặng lui ra ngoài, hiện giờ sân khấu này còn không thuộc về mình nữa.
“Dì ạ! Thật ngại quá, hôm nay phải mở họp nên quên mất thời gian.”
Trịnh Quan Đề cười tủm tỉm nói, giống như đã quên tối qua mình đã phân phó chuyện gì.
Thư ký nhỏ Tưởng Vân Vân ở bên cạnh nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh một cái, nếu như chỉ nhìn vào quá trình, đây chính là việc không làm tròn bổn phận nghiêm trọng của bản thân cô.
“Không sao, cháu cứ bận việc của mình trước đi, dì chỉ đến đưa canh cho cháu thôi, phải uống nhân lúc còn tươi mới có dinh dưỡng.”
Lương Mỹ Quyên không hề hay biết chuyện gì lấy bình giữ nhiệt, và mở ra như mở một bảo vật vậy: “Cộp cộp cộp cộp, đây chính là canh bào ngư cánh gà mà người Hương Cảng các cháu thích uống đấy, tuy thanh đạm nhạt nhẽo nhưng lại giàu dinh dưỡng, 5 giờ sáng dì đã dậy nấu rồi đấy.”
Trịnh Quan Đề có hơi hoảng sợ: “Dì biết làm canh Hương Cảng sao?”
“Trước đây không biết, tối hôm qua vừa mới học được.”
Lương Mỹ Quyên cười một tiếng: “Tối qua dì đã đến quán net, cố ý tra cứu xem cách làm món canh Hương Cảng như thế nào, cháu nếm thử một chút xem thế nào trước đi.”
Vẻ mặt Trịnh Quan Đề sửng sốt một chút, rồi lập tức khôi phục bình thường: “Dì vì cháu, mà buổi tối còn đặc biệt đến quán net sao.”
“Đúng vậy.”
Lương Mỹ Quyên vừa múc canh, vừa nói chuyện phiếm: “Bây giờ dì mới biết hoá ra tiền net đắt như vậy, một tệ năm hào mới thuê được một tiếng, hồi cấp ba Trần Hán Thăng đã trộm đến quán net rồi, chẳng trách tiền tiêu vặt của nó thường xuyên không đủ dùng.”
“Thật đúng là nghịch ngợm, nếu như Trần Hán Thăng có con trai, tuyệt đối không nên giống như cha nó.”
Trịnh Quan Đề mỉm cười nhận lấy.
Đúng lúc này, truyền đến một loạt tiếng bước chân ngoài hành lang, Lý Tiểu Giai và vài tên lãnh đạo cấp cao trung thành của “Trịnh đảng” chen chúc chạy tới, lập tức chen đầy ngoài cửa.
Vẻ mặt Lý Tiểu Giai rất hoang mang: “Trịnh tổng, Hồng tổng nói thời gian rất quý giá, anh ta tuyên bố hội nghị đến đây là kết thúc, sau này những hội nghi như vậy sẽ không có ý nghĩa gì nữa, anh ta cũng sẽ không tham gia nữa.”
Hồng Sĩ Dũng chắc chắn sẽ tìm cơ hội, trực tiếp chấm dứt hội nghị, cũng chấm dứt hạng mục máy ghi âm và MP4.
Ngoài ra ý của anh ta, là sau này cũng sẽ không cho Trịnh Quan Đề một cơ hội như thế nữa.
Trịnh Quan Đề trầm mặc rất lâu, sau đó đút một thìa canh vào miệng: “Tôi biết rồi, các anh cứ đi về trước đi, đừng làm phiền tôi uống canh.”
...