Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 528 - Chương 528: Ánh Trăng Rất Sáng, Sáng Cũng Vô Dụng, Vô Dụng Cũng Vẫn Sáng

Chương 528: Ánh trăng rất sáng, sáng cũng vô dụng, vô dụng cũng vẫn sáng Chương 528: Ánh trăng rất sáng, sáng cũng vô dụng, vô dụng cũng vẫn sáng

Sau khi ăn xong cơm Âu, Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở quay về trường học. Ngày hôm nay có chút đặc biệt, tầng dưới của ký túc xá nữ có rất nhiều cặp đôi, mỗi người đều cầm một quả táo trên tay, dựa sát vào nhau nói lời ngọt ngào.

“Đi lên đi.” Trần Hán Thăng nói với Thẩm Ấu Sở.

Thẩm Ấu Sở rất không nỡ, sau khi vẫy vẫy tay chào tạm biệt, cô xoay người cúi đầu, cẩn thận đi vào ký túc xá giữa đám người.

Nếu không phải là Trần Hán Thăng, với tính cách khiêm tốn này của Thẩm Ấu Sở, có lẽ thật sự phải đợi đến ngày tốt nghiệp, dung mạo của cô mới có thể được lộ diện.

“Ăn xong rồi à?”

Thẩm Ấu Sở vừa mới vào cửa, Hồ Lâm Ngữ đang xem tiểu thuyết ngôn tình đột nhiên trở mình đứng dậy từ trên giường.

“Ừm.”

Thẩm Ấu Sở gật đầu.

“Có mang đồ ăn vặt cho tớ không?”

Hồ Lâm Ngữ mở túi vải nhỏ của Thẩm Ấu Sở ra, phát hiện bên trong chỉ có sách vở, không nhịn được than phiền: “Những nam sinh khác yêu đương, nhất định sẽ đối xử tốt với cả bạn cùng phòng ký túc xá và bạn thân của bạn gái, còn Trần Hán Thăng vẫn cứ không coi trọng.”

“Sao lớp trưởng lại không coi trọng chứ?”

Trong ký túc xá còn có những nữ sinh khác, các cô ấy cười phản bác: “Bọn tớ đã ăn không ít rồi, lớp trưởng không thể mua đồ ăn vặt mỗi ngày được.”

“Tớ biết rồi, chỉ nói vậy thôi.”

Hồ Lâm Ngữ lấy tài liệu thi nghiên cứu sinh ra giúp Thẩm Ấu Sở, thuận miệng hỏi: “Ấu Sở, giáng sinh ngày mai các cậu định đi đâu?”

“Ngày mai cậu ấy có việc, tớ đến chung cư sửa sang dọn dẹp lại, bà và A Ninh muốn đến đó.” Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng đáp.

“Cái gì?”

Hồ Lâm Ngữ chống nạnh, nói: “Việc gì mà lại quan trọng hơn việc đón Giáng sinh cùng bạn gái chứ. Trăm phần trăm đây là lấy cớ rồi, ngày mai Trần Hán Thăng nhất định là muốn đi tìm cô gái khác.”

“Điện thoại của cậu ấy hỏng rồi.”

Thẩm Ấu Sở giải thích giúp: “Cho nên nhớ sai thời gian, nghĩ hôm nay là Giáng sinh.”

“Không thể nào.”

Hồ Lâm Ngữ chắc chắn nói: “Thảo nào hôm nay cậu ấy không bình thường lắm. Trần Hán Thăng thông minh như vậy, sao có thể nhớ nhầm thời gian chứ.”

Thẩm Ấu Sở không nói gì, chỉ lấy hai ra tấm vé máy bay Xuyên Du, chậm rãi vuốt mặt nhăn, động tác rất nhẹ nhàng cẩn thận, giống như cảm nhận được hơi thở lưu lại của Trần Hán Thăng.

“Ôi...”

Hồ Lâm Ngữ cảm thấy đôi mắt sáng của cô ấy có thể nhìn thấy hết tất cả chiêu trò trên đời, đáng tiếc là người khác không tin. Cô chỉ có thể bất đắc dĩ đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa bóp gương mặt nhẵn bóng của Thẩm Ấu Sở.

“Hở?”

Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu, làn da mịn màng lộ ra dưới ánh đèn bàn, đôi mắt hoa đào chớp chớp.

“Không có gì.”

Hồ Lâm Ngữ nở nụ cười có chút cưng chiều, chỉ vào đèn bàn, nói: “Đây chắc cũng là quà Giáng sinh của Trần Hán Thăng tặng cậu hả? Lần trước tớ cũng thấy một cái giống vậy ở bách hóa Đông Sơn, không ngờ cậu ấy sẽ đến khu nữ sinh đưa quà cho cậu.”

...

Trần Hán Thăng không biết “bậc thầy ngôn tình” Hồ Lâm Ngữ đã nhìn thấu lời nói dối, chỉ là Thẩm Ấu Sở vẫn luôn khăng khăng tin tưởng mình mà thôi.

Hắn hút xong một điếu thuốc lá ở dưới lầu ký túc xá, lúc đang muốn trở về ký túc xá, đột nhiên điện thoại vang lên:

“Lớp trưởng, cậu đang ở đâu vậy?”

Giọng nói của Thương Nghiên Nghiên truyền ra từ ống nghe.

“Ờ, bây giờ tớ sắp đến ký túc xá nam rồi.”

Trần Hán Thăng đoán ra được Thương Nghiên Nghiên định làm gì, vì vậy nói dối không hề xấu hổ.

“Ha ha ha.”

Thương Nghiên Nghiên cười một tiếng: “Được rồi, vậy anh chàng đẹp trai đứng ở vườn hoa dưới lầu ký túc xá của chúng tớ là ai vậy nhỉ?”

Trần Hán Thăng nhìn trái nhìn phải, bản thân vừa đúng lúc muốn đi qua vườn hoa nhỏ, chỉ có thể nói: “Cậu nhanh đem táo xuống đây đi, ông đây phải đi về rồi, lạnh chết mất.”

“Được.”

Thương Nghiên Nghiên cũng không nhiều lời, nhanh chóng mặc áo ngủ mang dép chạy xuống, trong tay cầm theo một túi to, nói: “Táo ở bên trong, như vậy thì người khác sẽ không biết cậu cầm hai quả táo.”

“Giáng sinh mà lại cầm hai quả táo trong tay, đây chính là sở khanh.”

Thương Nghiên Nghiên cong đôi môi đỏ, nói: “Tớ không nỡ để danh tiếng của cậu bị ảnh hưởng.”

“Được rồi, nói cứ như tớ để ý lắm vậy.”

Trần Hán Thăng cầm lấy cái túi, xoay người bước đi.

Thương Nghiên Nghiên đứng đó, nhìn bóng dáng Trần Hán Thăng, cười dịu dàng.

...

Ký túc xá nam nữ của Đại học Tài chính rất rộng, từ chỗ Thẩm Ấu Sở bên kia trở về ký túc xá nam 602 cũng mất khoảng vài phút. Trần Hán Thăng đội mũ, vừa đi vừa nhảy.

Trời lạnh cóng, vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên trời, ngay cả ánh bạc hắt xuống cũng có cảm giác mát lạnh, cây ngô đồng ở hai bên rụng hết lá, dáng vẻ gầy guộc càng thêm cô đơn.

Cũng may hai bên còn có đèn đường, mờ nhạt mông lung, phản xạ ánh sáng màu vàng của bụi bặm lên mặt đất, bây giờ mới ấm áp một chút.

“Sư huynh.”

Lúc đi qua tòa hành chính, tiếng gọi này làm cho lưng Trần Hán Thăng cứng đờ, nghĩ thầm con đường về ký túc xá ngắn như vậy, sao lại khó khăn như Đường Tăng đi lấy kinh, đâu đâu cũng là cạm bẫy.

“Sao cô lại ở đây?”

Trần Hán Thăng xoay người, nhìn thấy La Tuyền đứng dưới đèn đường, chóp mũi bị lạnh đến đỏ bừng. Trên tay cô cầm một cái hộp, trên đó viết “Apple”.

Táo này tuy cũng là táo, nhưng mà giá cả chắc hẳn là không rẻ.

La Tuyền không trả lời, cô chỉ vào cái túi trong tay Trần Hán Thăng: “Đây là của cô gái khác tặng cho anh sao?”

Trần Hán Thăng gật đầu: “Một cái là của Thẩm Ấu Sở, cái khác là của một người bạn.”

“Ồ.”

La Tuyền hít hít cái mũi, bướng bỉnh thay đổi tầm mắt, ép bản thân không nhìn vào cái túi đáng ghét kia.

“Đưa táo cho tôi, cô trở về đi.”

Trần Hán Thăng giống như đã quen rồi, trực tiếp đưa tay ra lấy táo.

Ánh mắt La Tuyền nhìn chằm chằm vào thư viện cách đó không xa, cố ý không lên tiếng.

“Tôi đưa cô về vậy.”

Trần Hán Thăng yên lặng thở dài một hơi, hắn không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây, thứ nhất là lạnh, thứ hai là bị người khác nhìn thấy không hay, ba là ký túc xá của La Tuyền và Thẩm Ấu Sở không phải cùng một khu, cho nên sẽ không chạm mặt.

Vì vậy, hắn dứt khoát đẩy lưng La Tuyền trở về.

La Tuyền rất ít tiếp xúc cơ thể với Trần Hán Thăng, cho nên đẩy như vậy vẫn rất có hiệu quả. Cô giống như không có ý thức, cứ như vậy bị ép đi.

Nhưng mà khí đến một giao lộ, La Tuyền đột nhiên “hoàn hồn” lại, đẩy cánh tay Trần Hán Thăng ra, lạnh lùng nói: “Vì sao lại không đi đường lớn.”

Hóa ra vào lúc này, Trần Hán Thăng định dẫn La Tuyền đi một con đường vắng vẻ khác về ký túc xá, cố ý tránh con đường chính sáng đèn của trường học.

“Khụ.”

Trần Hán Thăng ho khan một tiếng: “Đường nhỏ gần hơn.”

Đây đương nhiên là lời nói dối, Trần Hán Thăng không phải là tên vô danh ở Đại học Tài chính, tuy là đội mũ, nhưng mà tỷ lệ bị nhận ra ở trên đường chính quá cao.

“Em biết rồi!”

La Tuyền oán giận nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng, cô cũng không ngốc, năm đó thi đại học cũng được 211 điểm đấy.

Lúc này, đối diện đã có mấy sinh viên đi tới. Trần Hán Thăng dứt khoát không giả bộ nữa, trực tiếp hỏi: “Vậy cô có đi hay không?”

Nhìn dáng vẻ này, một khi La Tuyền nói “không đi”, Trần Hán Thăng có thể sẽ xoay người rời đi.

“Được, em đi.”

La Tuyền đi vào đường nhỏ tối tăm trước, Trần Hán Thăng nhún vai, lựa chọn nằm trong dự kiến.

Dẫm lên đá cuội trên đường nhỏ, cây cối luôn tươi tốt ở xung quanh phát ra từng đợt tiếng động “sột soạt sột soạt”, giống như âm thanh đang vội vàng sửa sang lại quần áo.

Ngày hôm nay, luôn không thiếu những đôi uyên ương buông thả không kìm lòng được.

Ngay vào lúc Trần Hán Thăng đang suy nghĩ xa xôi, La Tuyền đi phía trước đột nhiên xoay người một cái, kéo cái cổ Trần Hán Thăng mạnh mẽ hôn lên môi.

Thật ra, với tốc độ phản ứng của Trần Hán Thăng, đại khái, có thể, nên, nói không chừng là có thể né tránh, nhưng mà hắn lại không tránh.

Môi của La Tuyền rất mềm, giống như đa số nữ sinh đều là như vậy, cho dù là Thẩm Ấu Sở hay là Tiêu Dung Ngư, bao gồm cả Thương Nghiên Nghiên...

Nhưng mà vì đứng ở bên ngoài quá lâu, miệng La Tuyền lạnh như băng, chóp mũi cũng giống như khối băng, đụng vào trên mặt Trần Hán Thăng, kết hợp với hơi thở nóng rực của cô, vừa nóng vừa lạnh rất có cảm giác xao động.

Thật ra Trần Hán Thăng cũng không chống cự, nhưng mà trong miệng hắn lại than thở: “Ôi, sao cô lại muốn làm vậy?”, “Chúng ta làm vậy là không có đạo đức.”, “Cô buông tôi ra.”...

Cùng lúc đó, tay cũng bắt đầu không thành thật.

Đó là một mệnh đề thú vị, vì sao khi đàn ông hôn môi, hai tay luôn muốn làm gì đó, cho dù là giơ lên chào đội thiếu niên tiền phong, cũng thực tế hơn là thả xuống.

Cuối cùng, hôn cũng đã hôn rồi, sờ cũng đã sờ rồi, ôm cũng đã ôm rồi, lúc đi ra khỏi đường nhỏ, Trần Hán Thăng yên lặng lau lau miệng.

“Sư huynh.”

Sắc mặt La Tuyền ửng đỏ, cô muốn kéo cánh tay Trần Hán Thăng.

Nhưng mà, Trần Hán Thăng vừa mới hôn môi không né tránh, mặt không biến sắc lui về sau hai bước: “Sắp đến dưới lầu ký túc xá của các cô rồi.”

Hóa ra đã tới gần ký túc xá nữ, dòng người gần đó lại đông hơn.

Trong mắt La Tuyền có chút buồn bã: “Đây là nụ hôn đầu của em.”

“Tôi cũng vậy.”

Trần Hán Thăng còn nghiêm túc nói: “Hai người không ai nợ ai.”

“Nói bậy!”

La Tuyền có chút nôn nóng: “Em đã thấy anh hôn sư tỷ Thẩm rồi.”

“Đó là nụ hôn đầu tiên giữa hai chúng tôi.”

Trần Hán Thăng trơ trẽn giải thích một câu: “Không bao gồm những người khác.”

“Hả.”

La Tuyền thở ra một hơi thật dài, chỉ vào bầu trời nói: “Sư huynh, tôi thường ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, phát hiện tuy rằng ánh trăng cũng đang nhìn tôi, nhưng đồng thời nó cũng nhìn những người khác. Tôi cũng rất ghen tị trong lòng.”

“Đi thôi, ánh trăng mặt trời cái gì.”

Trần Hán Thăng giống như nghe không hiểu: “Giáng sinh vui vẻ!”

La Tuyền không lên lầu, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ánh trăng rất sáng, sáng cũng vô dụng, vô dụng cũng vẫn sáng. Tôi thích anh, thích cũng vô dụng, vô dụng cũng vẫn thích.”

Bình Luận (0)
Comment