Cứ như vậy, Trần Hán Thăng xách túi trở về ký túc xá, bên trong đựng ba quả táo to, khi đi đường còn va đập đến mức phát ra tiếng “lộc cộc lộc cộc” ở bên trong.
Phòng 602 lúc này chỉ có một mình Đới Chấn Hữu ở đấy, bây giờ cậu ta vẫn đang vùi trong chăn để đọc sách, đêm Giáng Sinh lễ Giáng Sinh gì gì đó, nào có sảng khoái bằng ý dâm Tiểu Long Nữ và Hoàng Dung…
“Bọn họ đi đâu rồi?”
Trần Hán Thăng đặt táo lên bàn, thuận tay ném qua một điếu thuốc.
“Lão Dương và Thiếu Cường đi cả đêm, A Nam thì chắc chắn đang ở cùng bạn gái.”
Đới Chấn Hữu có mâu thuẫn với Kim Dương Minh nên cố tình không nhắc tới người này, khi cậu ta xuống giường lấy bật lửa còn tiện tay mở túi ra liếc một cái: “Con bà nó, có mỗi ba quả táo à, đều là nữ sinh đưa sao?”
“Liên quan gì đến mày.” Trần Hán Thăng không trả lời rõ, ngược lại còn nghiêm túc nhắc nhở: “Mấy quả táo này chỉ có một mình tao được ăn, ai mẹ nó cắn một miếng, tao bẻ gãy một cái răng của thằng đấy.”
“Biết rồi, tao sẽ trông giúp mày.”
Lão Đới bĩu môi, cậu ta cũng không tức giận, dù sao ở chung hơn hai năm, trong lòng đều hiểu sơ qua tác phong của nhau rồi.
Thuốc lá của Trần Hán Thăng có thể tùy tiện động vào, thi thoảng nếu có người bị phát sinh một chút chuyện ngoài ý muốn, dù không có sự cho phép của hắn mà đã lấy chút tiền khẩn cấp từ trong ví của hắn trước cũng không phải vấn đề lớn. Nhưng mà quà do con gái đưa thì ai cũng không được đụng vào dù chỉ một chút!
Trần Hán Thăng bật máy tính lên chơi game, thỉnh thoảng nói phét với lão Đới. Không lâu sau thì Lý Quyến Nam đã trở lại, cậu ấy cũng thò đầu lại gần nhìn ba quả táo trong túi, cười hì hì đặt đồ ăn ở bên cạnh máy tính.
“Tối nay Tiểu Kim có chuyện tốt gì à, bây giờ đã là mười giờ rưỡi rồi.” Trần Hán Thăng cảm thấy rất kỳ lạ.
“Không biết nữa.” Lý Quyến Nam ngây ngô cười trả lời, từ sau khi cậu ấy yêu đương, Kim Dương Minh thường xuyên mắng cậu ấy đánh rắm cũng thấy ngọt.
“Loại trừ khả năng loại người như cậu ta đi đặt phòng. Cậu ta mà cũng xứng đặt phòng à?”
Lão Đới khinh thường nói tiếp: “Nói không chừng đang trốn ở góc nào đó trong nhà ăn chơi điện thoại thôi, đợi đến mười một giờ, cậu ta sẽ hùng hùng hổ hổ trở về, thổi phồng đêm Giáng Sinh hôm nay lại hẹn hò với sư muội nào đó cho xem.”
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười, việc này đặt trên người Tiểu Kim thì quả thực đúng là có khả năng sẽ xảy ra thật.
Mọi chuyện quả nhiên giống như suy đoán của Đới Chấn Hữu, đâu đấy tầm mười một giờ, Kim Dương Minh “thịch thịch thịch” chạy vào ký túc xá. Trần Hán Thăng cười hì hì hỏi cậu ấy: “Đêm nay hẹn hò với cô em nào à?”
“A… Ừ!”
Kim Dương Minh đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức gật đầu một cái thật mạnh.
“Hừ!”
Đới Chấn Hữu phát ra một tiếng hừ lạnh đầy khinh thường, cố tình tạo ra tiếng lật trang sách “sột soạt” thật to, tỏ vẻ lời nói dối này đã bị người thông minh như mình nhìn ra.
Nếu là ngày thường, Kim Dương Minh chắc chắn sẽ châm biếm lại, nhưng hôm nay cậu ấy chỉ đến gần Trần Hán Thăng, cúi người nói: “Trần ca, tao muốn nói với mày chút chuyện.”
Trần Hán Thăng nghiêng đầu đánh giá Kim Dương Minh một chút, hắn phát hiện sắc mặt cậu ấy coi như bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại có chút luống cuống.
Xem ra đây không phải việc gì lớn, cũng nhân cơ hội để Kim Dương Minh bình tĩnh lại cho nên Trần Hán Thăng lại chuyển tầm mắt lên máy tính: “Chờ tao đánh xong ván game này đã.”
“Được.”
Kim Dương Minh gật đầu, kiên nhẫn chờ nhân vật trong game của Trần Hán Thăng tử vong, cũng nhân cơ hội ổn định lại tâm tình một chút.
Một ván game kết thúc, Trần Hán Thăng cầm thuốc lá chuẩn bị ra ban công, không nghĩ tới Kim Dương Minh lại kéo Trần Hán Thăng ra ngoài ký túc xá, lúc này cậu ấy mới nói: “Trần ca, Đông Nhi đến rồi.”
“Sao nhanh vậy?”
Trần Hán Thăng nghĩ thầm bà nội còn ở trong núi mà người giúp việc đã đến trước rồi…
“Ở đâu?” Trần Hán Thăng hỏi.
Kim Dương Minh chỉ chỉ phía căn-tin.
“Đến căn-tin làm cái gì?”
Trần Hán Thăng không nhịn được mà nở nụ cười: “Mày sắp xếp để người ta nghỉ ngơi trước, hôm nay muộn quá rồi, ngày mai tao sẽ phỏng vấn đơn giản một chút.”
Kim Dương Minh thở dài một hơi: “Chứng minh thư của Đông Nhi bị trộm mất ở ga tàu hỏa.”
Trần Hán Thăng: …
…
Hai người đi đến cửa căn-tin, trước khi nhấc lên tấm mành dày nặng chắn gió ở phía trước, Kim Dương Minh do dự nói: “Trần ca, có chuyện này tao muốn nói trước cho mày biết.”
Trần Hán Thăng ngó cậu ấy một cái: “Có rắm thì mau thả.”
“Trước kia ở trên mạng, tao thổi phồng mình là người trong gia đình có cán bộ làm cấp cao, tao là lãnh đạo của hội học sinh, trong nhà có nhiều tiền, là dân bản xứ của Kiến Nghiệp...”
Kim Dương Minh ấp a ấp úng nói một chuỗi dài, Trần Hán Thăng trực tiếp đánh gãy: “Còn không phải là khoác lác thôi sao, yên tâm đi, dù mày có nói Nữ hoàng Anh là dì hai của mày thì tao cũng gật đầu đồng ý.”
Không nghĩ tới Kim Dương Minh còn không muốn: “Nữ hoàng Anh dùng làm cái cái rắm gì, cách quá xa lại không quản đến Trung Quốc...”
Trần Hán Thăng lười để ý đến cậu ta, trực tiếp tiến vào nhà ăn đang trộn lẫn đầy mùi cải dầu.
Vào đêm Giáng Sinh thì nhà ăn đương nhiên là nơi tụ tập của các cặp đôi sinh viên, hầu như mỗi một chỗ ngồi ở trong góc đều có bóng dáng nam nữ ôm nhau, vậy nên Đông Nhi chỉ có thể ngồi ở vị trí chính giữa, trên đùi cô ta để một cái túi hành lý rất lớn.
Ánh đèn màu tím trên trần nhà chiếu xuống, nếu miễn cưỡng thì vẫn có thể nhìn thấy rõ đường nét trên cơ thể của cô ta, bím tóc to trên đầu cũng khiến người ta sinh ra ấn tượng vô cùng sâu sắc…
“Đông Nhi.” Kim Dương Minh nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Anh Tiểu Kim!”
Ở trong một không gian như vậy, có lẽ Đông Nhi không thích ứng nổi, thế nên sau khi Kim Dương Minh rời đi rồi quay lại, cô ấy có chút kích động.
Vừa đưa mắt nương theo tiếng gọi thì cô ta thấy bên cạnh Kim Dương Minh có một bóng người cao lớn đang đứng cùng, trong hoàn cảnh đen như mực này mà nó vẫn hiện lên vẻ cường tráng. Đông Nhi lập tức trở nên vô cùng bất an và tỏ vẻ câu nệ.
“Đông Nhi, vậy mà không nhớ ra tôi à?”
Trần Hán Thăng cười ha ha nói: “Tôi là Trần Hán Thăng, năm đó buổi tối tôi đói bụng, còn phải nhờ ba cô chăm sóc đặc biệt đấy.”
“À! Tôi nhớ ra rồi, ngài là lớp trưởng.”
Lúc này Đông Nhi mới buông tâm lý đề phòng xuống, cô ta dường như có cảm quan rất tốt với đợt sinh viên đi du lịch năm đó.
“Chúng ta khoan hãy nói chuyện ở chỗ này, sau này cô cứ gọi tôi là anh Tiểu Trần đi, để tôi sắp xếp chỗ ở cho cô trước đã.”
Trần Hán Thăng vỗ vỗ bả vai Kim Dương Minh ý bảo cậu giúp đỡ xách ba lô.
“Haiz! Đúng lúc hôm nay hỏng xe, nếu không tôi đã lái Land Rover đến đây rồi.”
Kim Dương Minh ảo não nói, dù khoác lác thì cậu cũng phải khống chế biểu tình đến nơi đến chốn…
“Không sao, không nặng một chút nào.”
Đông Nhi không muốn để Kim Dương Minh giúp đỡ, vẫn là Trần Hán Thăng thúc giục không cần khách khí, hắn có vài lời muốn hỏi nên cô ta mới bỏ ba lô xuống.
Ngay lúc này phong độ của Kim Dương Minh cũng tăng mạnh, khí phách nói: “Cô cứ nói chuyện với anh Tiểu Trần trước đi, cô đừng quên, tôi chính là vận động viên thể thao cấp hai của tỉnh, khoác cái ba lô chỉ là chuyện nhỏ!”
Thật ra cái ba lô này cũng không nhẹ, ngay cả nồi xào rau mà Đông Nhi cũng nhét vào trong, Kim Dương Minh thật là mệt đứt hơi.
Nhưng Kim Dương Minh sao có thể nói sức mình không được, thế nên cậu ấy khoác ba lô đi theo phía sau, nặng nhọc bước đi, vừa nghe Trần Hán Thăng dò hỏi tình huống trong nhà của Đông Nhi.
Kiểu con gái mới ra đời làm công này không có tâm nhãn gì, rất nhanh đã nói ra việc mẹ mình bị ung thư vú, cha bị ngã gãy chân, Trần Hán Thăng vừa gật đầu, vừa nói: “Tiểu Kim đã từng nói với cô chưa, cô có thể đi làm người giúp việc.”
“Nói qua rồi.”
Đông Nhi gật đầu thật mạnh: “Anh Tiểu Kim nói, trước kia cha ngài là phó thị trưởng cho nên rất nhiều người đều muốn làm người giúp việc cho nhà ngài, quan hệ của cậu ấy với ngài rất tốt nên mới cướp được vị trí này. Giặt quần áo nấu cơm cái gì tôi cũng làm được, xin ngài hãy thu nhận tôi!”
“Phó thị trưởng?”
Trần Hán Thăng nghĩ thầm thằng nhóc Kim Dương Minh này, muốn dát vàng thì dát lên mặt bản thân thôi, lại tiện thể nâng luôn thân phận của mình lên nữa chứ.
“Không phải đâu.” Trần Hán Thăng không muốn khoác lác về chuyện này, lắc đầu nói: “Cha tôi không phải phó thị trưởng, ông ấy chỉ là một quản lý văn phòng mà thôi, tôi cũng chỉ là một sinh viên bình thường.”
Tin tức xuất hiện sai lệch, Đông Nhi nghi hoặc nhìn Kim Dương Minh.
“Khụ!” Kim Dương Minh nhanh chóng giải thích: “Trước kia là phó thị trưởng, sau khi về hưu chính là quản lý văn phòng, đây là quy củ được ước định rồi, Đông Nhi cô không hiểu chính trị ở chốn quan trường nên tôi không giải thích quá nhiều.”