Đông Nhi họ Phan, tên trên chứng minh thư là Phan Đông Nhi, dọc theo đường đi Trần Hán Thăng cũng tiện thể phỏng vấn cô ấy luôn.
Tính cách của Phan Đông Nhi đúng là tương đối đơn thuần, nếu không cũng sẽ không tin những chuyện ma quỷ kia của Kim Dương Minh, đổi lại là một cô gái đã gặp qua chút việc đời, chắc chắn cô ấy sẽ lập tức đặt ra những nghi vấn cho Kim Dương Minh.
“Cậu trâu bò như vậy thì sao lại muốn giới thiệu công việc giúp việc cho tôi?”
Xét về năng lực làm thủ công nghiệp, trước kia khi du lịch ở chân núi Hoàng Sơn, Trần Hán Thăng đã từng chứng kiến qua.
Tuy diện mạo của Đông Nhi còn xa mới đạt đến tiêu chuẩn như Thẩm Ấu Sở, nhưng dù sao thì cũng là cô gái vùng núi đáng yêu, làn da thì trắng nõn nà, trên mặt lại có hai cái má lúm đồng tiền, nói chuyện cũng nhanh nhẹn hơn Thẩm Ấu Sở, ít nhất còn có thể chủ động giao lưu kết bạn.
So sánh với Thẩm Ấu Sở khi bước vào đại học, thì Thẩm Ấu Sở chẳng dám nói chuyện với bất kỳ ai, đến tận khi gặp Trần Hán Thăng cô mới dần dần hòa mình vào thế giới rực rỡ muôn vẻ này.
Đương nhiên, bây giờ cô vẫn còn khờ dại, người được tin tưởng nhất có lẽ chính là Trần Hán Thăng.
Cho nên là, muốn làm người giúp việc nhà Thẩm Ấu Sở, năng lực là một phương diện, thứ càng quan trọng hơn phải là nhân phẩm. Trần Hán Thăng tính toán lại thí nghiệm và quan sát thêm một chút, trên mặt hắn tuy không có biểu hiện gì nhưng vẫn cười nói bắt chuyện với Đông Nhi như cũ.
Kim Dương Minh thấy hướng đi của Trần Hán Thăng là phía tòa ký túc xá nữ, cậu ấy cho rằng muốn sắp xếp Đông Nhi ở tạm phòng ký túc xá nữ nên tò mò hỏi: “Trần ca, mày chuẩn bị sắp xếp cho Đông Nhi ở phòng nào thế?”
“Không phải ở trong ký túc xá.” Trần Hán Thăng lắc đầu, lấy điện thoại gọi cho Thẩm Ấu Sở: “Cậu cầm chìa khóa của căn hộ ở cư Thiên Cảnh Sơn xuống dưới ký túc xá, thuận tiện mình giới thiệu một em gái cho cậu.”
“Tao đưa Đông Nhi đi làm quen nhà cửa trước.” Trần Hán Thăng cười giải thích một câu cho Kim Dương Minh.
Không bao lâu sau, Thẩm Ấu Sở đi xuống dưới, Hồ Lâm Ngữ cũng đi theo bên cạnh.
“Cậu xuống đây làm gì thế?” Trần Hán Thăng hỏi.
“Ở ký túc xá nhàn rỗi nhàm chán, nghe nói có em gái mới đến, tớ cũng muốn xem náo nhiệt.”
Hồ Lâm Ngữ chắc chắn sẽ không thừa nhận thật ra cô hiểu lầm ý của từ “Em gái” kia, cô còn tưởng rằng Trần Hán Thăng to gan lớn mật đến loại trình độ này, lại dám quang minh chính đại đưa tình nhân đến gặp Thẩm Ấu Sở.
Cô ấy đang định thực thi công lý thay bạn tốt, kết quả là sau khi xuống lầu, phát hiện “Em gái” này đúng là “Em gái” thật.
“Đây là... Đông Nhi?”
Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ liếc nhìn nhau, các cô đều nhận ra cô gái ở chân núi Hoàng Sơn này, chỉ là không hiểu vì sao lúc này cô ta lại ở trường học.
“Trong nhà Đông Nhi xảy ra chút chuyện nên muốn ra ngoài làm công việc để có tiền trợ cấp cho gia đình, vừa đúng lúc bà nội và A Ninh muốn đến định cư lâu dài tại Kiến Nghiệp nên tớ muốn nhờ cô ấy đến chăm sóc.”
Trần Hán Thăng giải thích tình hình một cách đơn giản, nhưng bởi vì nơi này nhiều người, lý do thoái thác dĩ nhiên phải uyển chuyển một chút.
Đương nhiên, ai cũng nghe ra đây là ý muốn làm người giúp việc.
Thẩm Ấu Sở chưa kịp phản ứng lại loại hành vi “Mời người giúp việc” này, cô cảm thấy nó cách cuộc sống sinh hoạt của mình quá xa, ngay cả hiện thực cũng rất ít đụng tới, đây chẳng phải là tình tiết chỉ có trong phim truyền hình thôi sao?
Tuy rằng bà nội đã già, A Ninh còn nhỏ tuổi, nhưng mình cũng chăm sóc được mà… Thẩm Ấu Sở từ đầu đến cuối đều không cảm thấy mình là người có tiền.
Có điều, đây là quyết định của Trần Hán Thăng nên dù Thẩm Ấu Sở cảm thấy không thỏa đáng thì cô cũng sẽ không phản đối công khai. Đặc biệt là trong ánh mắt của Đông Nhi còn mang theo sự khẩn cầu, thần sắc đáng thương vô cùng khiến lòng Thẩm Ấu Sở mềm mại.
“Đông Nhi, cô chào hỏi với Thẩm Ấu Sở một chút đi, cậu ấy chính là nữ sinh xinh đẹp nhất của Đại học Tài Chính chúng tôi đấy.”
Kim Dương Minh biết rõ lúc này là lúc mấu chốt, cứ lấy việc Thẩm Ấu Sở cực kì lương thiện mà bỏ qua thì không được, nên nịnh nọt thì vẫn phải nịnh nọt.
“Chị Ấu Sở.”
Đông Nhi ngửa đầu, bím tóc bánh quai chèo thật dài rũ ở trên eo, giọng nói mềm nhẹ lên tiếng.
“Chào, chào cô.”
Thẩm Ấu Sở không biết nên lấy thân phận nào để đối mặt, tóm lại không thể lấy thái độ nữ chủ nhân được, kết quả là cô còn câu nệ hơn cả Đông Nhi, chỉ biết lặng lẽ đứng một chỗ ở bên cạnh Trần Hán Thăng.
Suy xét loại tình huống này, trong lòng Kim Dương Minh thở phào ra một hơi, tuy rằng không thể vào được tiệm trà sữa để kiếm khoản tiền cao hơn, nhưng được làm người giúp việc cho Thẩm Ấu Sở cũng là một loại may mắn rồi.
“Đông Nhi mất chứng minh thư, đêm nay để cô ấy ở lại phòng bên Thiên Cảnh Sơn đi.”
Lúc này, Trần Hán Thăng nói với Thẩm Ấu Sở: “Chúng ta cùng nhau đưa cô ấy qua, nói không chừng sau này ngày nào cậu cũng thấy mặt.”
“Ừm, được.”
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói, cô vẫn còn đang thích ứng quá trình này.
“Không cần phải nghĩ quá nhiều.”
Trần Hán Thăng nhéo ngón tay cái đáng yêu của Thẩm Ấu Sở: “Sau khi bà nội và A Ninh tới, cậu lại phải đi học, còn phải thi lên thạc sĩ, tiệm trà sữa cũng không có khả năng mặc kệ, lúc này Đông Nhi xuất hiện, thật ra là để giúp đỡ chúng ta giải quyết mấy vấn đề này.”
Thẩm Ấu Sở nghe lời gật đầu, có điều trạng thái của Hồ Lâm Ngữ đứng ở bên cạnh lại có chút phức tạp.
Đầu tiên là cô có chút ngơ người, Trần Hán Thăng mua phòng ở Thiên Cảnh Sơn thì thôi, sao còn tìm người giúp việc tới hầu hạ nữa.
Mọi người đã nói tốt là nghèo cùng nhau, kết quả các người đột nhiên tìm người giúp việc, làm như vậy dường như là thoát ly quần chúng giai cấp vô sản rồi.
Tiếp theo, Đông Nhi xuất hiện khiến Hồ Lâm Ngữ có một loại cảm giác nguy cơ, vừa rồi khi cô ta và Thẩm Ấu Sở chào hỏi nhau, khí chất của hai người thật sự rất giống. Cho nên bạn học Tiểu Hồ ghen tị, rõ ràng mình mới là bạn tốt của Thẩm Ấu Sở cơ mà.
Cuối cùng, Hồ Lâm Ngữ còn không có cách nào để ngăn cản, trong nhà cô gái này đã khổ như vậy rồi, cũng không thể từ chối cho cô ta cơ hội này đúng không?
Năm người đi vào khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, Trần Hán Thăng dẫn Đông Nhi đi vào phòng ngủ nhỏ: “Đêm nay cô ngủ ở chỗ này.”
Thẩm Ấu Sở tốt bụng, cô nhìn thấy trên giường có hơi lộn xộn, chủ động đi qua sửa sang lại một chút, nhưng sao Đông Nhi có thể để “Nữ chủ nhân” động tay được, vì thế cô ta cũng vội vàng đến hỗ trợ.
Hồ Lâm Ngữ thở dài một hơi, cô cũng ôm ra một cái chăn dày từ trong tủ quần áo, chỉ có Kim Dương Minh bởi vì cầm hành lý nên mệt, cậu ấy nằm liệt trên sàn nhà không muốn nhúc nhích.
Thừa dịp cơ hội này, Trần Hán Thăng đóng cửa lại, xé ba miếng giấy vệ sinh cỡ 0.5cm×0.5cm ở trong phòng khách.
Trước khi hắn đóng lại hai phòng ngủ khách và phòng bếp thì lặng lẽ nhét một tờ giấy ở giữa các khe cửa.
Miếng giấy vệ sinh rất nhỏ, cũng rất nhẹ, cho nên rất khó chú ý đến, khi mở cửa nếu không phải cực kỳ chú ý thì sẽ không phát hiện được.
Sau khi làm xong những việc này, Trần Hán Thăng lại đi vào phòng ngủ nhỏ, lúc này mới phát hiện vậy mà Đông Nhi đang khóc.
“Sao lại thế này?” Trần Hán Thăng hỏi.
Kim Dương Minh cười xua xua tay: “Không có việc gì, Đông Nhi bị xúc động, cô ấy cảm thấy Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ quá tốt bụng.”
“Hầy…”
Trần Hán Thăng tùy tiện nói: “Đây đều là bình thường, nhưng bây giờ đã không còn sớm nữa, chúng tôi cũng định về trường học, sáng sớm ngày mai sẽ lại qua đây.”
“Hả?”
Kim Dương Minh có chút giật mình, thật ra nếu để lại một người ở chỗ này trông coi, cậu hoàn toàn có thể hiểu được, dù sao thì Đông Nhi với mọi người cũng là lần đầu tiên gặp nhau, cũng không hiểu biết rõ về bản chất của nhau.
Hồ Lâm Ngữ lại chủ động xin ra trận, đêm nay mình ngủ ở phòng ngủ khác.
“Không cần, giữa người với người, nhất định phải có lòng tin cơ bản.”
Trần Hán Thăng không nói lời nào kéo tất cả mọi người đi, chỉ là trước khi đóng cửa, hắn cười dặn dò Đông Nhi một câu: “Cái kia, không có chuyện gì thì đừng vào phòng ngủ khác và phòng bếp, bởi vì nó quá bừa bộn, được chứ?”
Đông Nhi xoa nước mắt gật đầu, vừa rồi cô lại bị lời nói của Trần Hán Thăng làm cảm động.
Trên đường trở về trường học, Kim Dương Minh vẫn luôn miệng cảm ơn Trần Hán Thăng bởi vì việc làm cuối cùng của hắn quá nghĩa khí!
Hồ Lâm Ngữ thì lôi kéo Thẩm Ấu Sở oán giận, tuy rằng Đông Nhi rất tốt, vậy cũng phải có lòng phòng bị người khác chứ, dù sao trong nhà vẫn còn một ít vật phẩm quý giá mà.
Trần Hán Thăng chỉ cười tủm tỉm nhả ra hít vào mấy hơi thuốc, hắn không muốn nói gì cả.
Những thứ như TV tủ lạnh đều không quan trọng, nhân phẩm mới là thứ quan trọng nhất, đặc biệt là làm người giúp việc cho gia đình Thẩm Ấu Sở, ngoan ngoãn là điểm cực kì mấu chốt.
Sáng mai khi hắn quay lại, ba miếng ở khe cửa, chỉ cần bất kì một miếng nào không thấy nữa, vậy chứng tỏ Đông Nhi đã từng mở ra. Nếu là vậy thì vị trí mà Trần Hán Thăng có thể sắp xếp cho cô ta chỉ có thể là xưởng điện tử mà thôi.