Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 532 - Chương 532: Lúc Tủi Thân, Sợ Nhất Là Được Người Khác An Ủi

Chương 532: Lúc tủi thân, sợ nhất là được người khác an ủi Chương 532: Lúc tủi thân, sợ nhất là được người khác an ủi

Chuyện của Đông Nhi đã được định đoạt xong xuôi, bây giờ Trần Hán Thăng muốn đến Trung tâm Thương mại quốc tế và khách sạn Kim Lăng.

Hôm nay là ngày văn phòng luật sư Dung Thăng tổ chức họp báo, bởi vì thân phận và sức ảnh hưởng của giáo sư Tôn-Tôn Bích Dư, nên những nhân vật có chút địa vị trong ngành luật của Kiến Nghiệp đều sẽ đến lộ mặt.

Vừa mới đi xuống tòa nhà thì điện thoại của Tiêu Dung Ngư gọi đến: “Trần Heo, đã mở mắt chưa?”

“Dậy rồi.”

Trần Hán Thăng ấn phím mở loa ngoài để Tiểu Ngư Nhi nghe được tiếng loa ven đường: “Tớ đã vào Khu thương mại Nghĩa Ô rồi, chuẩn bị lên xe bus.”

“Hôm nay cậu tự giác thật đấy, bây giờ mới có 7 rưỡi.”

Tiểu Ngư Nhi hài lòng nói: “Tớ còn cho rằng phải đến mười giờ cậu mới rời giường cơ, lát nữa cậu tới văn phòng luật trước, vẫn còn nhiều việc ở nơi này lắm.”

Thời gian vẫn sớm, bến xe bus cũng không có người, dọc theo đường đi hành khách mới càng ngày càng nhiều. Sau khi xuống xe, Trần Hán Thăng liên lạc với Vương Tử Bác.

“Mày tới chưa?” Trần Hán Thăng hỏi.

“Tao đến từ 5 giờ rồi!”

Vương Tử Bác lên tiếng: “Hôm nay quy mô lớn vượt quá tưởng tượng, trước kia tao thấy mày và giáo sư Tôn nói chuyện chọc cười, cho rằng bà chỉ là một quý bà bình thường, ai mà ngờ mối quan hệ của bà lại rộng như vậy.”

“Cái gì mà phó viện trưởng Viện Kiểm sát, rồi thì trưởng phòng cục Tư pháp, nếu không thì cũng là trưởng khoa luật của Đại học Nông Nghiệp, còn có tổng biên tập chi nhánh Kiến Nghiệp của “Tuần san pháp trị”,... Tóm lại toàn một chuỗi dài những nhân vật trâu bò, kết quả đều là học sinh của giáo sư Tôn.”

Vương Tử Bác tiếp tục oán giận: “Cho nên có rất nhiều công tác phải chuẩn bị, bây giờ tao đi xuống mua bữa sáng cho mọi người, Tiểu Ngư Nhi đau lòng mày, căn bản không nỡ để mày dậy sớm, mãi đến giờ mới đánh thức mày, nhưng mà rạng sáng 4 rưỡi cô ấy đã gọi điện thoại cho tao rồi...”

Trần Hán Thăng kiên nhẫn nghe Vương Tử Bác lẩm bẩm lầm bầm vô nghĩa, tuy nhiên hắn vẫn có thể cảm nhận được thằng bạn thân có chút hưng phấn, dù sao cũng là lần đầu tiên tham dự loại hoạt động lớn như vậy, tuy vất vả nhưng đồng thời cũng được mở rộng tầm mắt.

“Tao ở dưới tòa nhà, mày đang ở đâu?”

Trần Hán Thăng đi qua cửa của Trung tâm Thương mại quốc tế, giơ điện thoại nhìn trái nhìn phải.

“Nhanh thôi, tao đi mua một ít bánh quẩy, mày chờ tao hai phút.” Vương Tử Bác vội vàng tắt điện thoại.

Trần Hán Thăng tìm một bồn hoa rồi ngồi xuống, không nghĩ tới người đầu tiên chào hỏi hắn lại là Biên Thi Thi.

“Trần Hán Thăng!”

Biên Thi Thi xuất hiện ở trước mặt, trong tay cầm rất nhiều túi đóng gói cơm hộp của Mcdonald.

“Không phải Tử Bác đi mua bữa sáng rồi à, sao cậu cũng mua nữa vậy?” Trần Hán Thăng vừa giúp đỡ xách đồ vừa hỏi.

“Chín người mười ý thôi.”

Biên Thi Thi thở dài một hơi: “Có người muốn ăn sữa đậu nành bánh quẩy, có người muốn ăn hamburger, bọn họ đều là bạn học tình nguyện đến đây giúp đỡ, dù sao cũng phải thỏa mãn yêu cầu nhỏ này đúng không?”

“Như thế à.” Trần Hán Thăng nhếch miệng cười.

Chờ thêm một lát sau thì Vương Tử Bác cũng xách bánh quẩy, bánh bao đi tới, cậu ấy vốn là hưng phấn chạy vội, nhưng khi thấy Biên Thi Thi cũng ở đây thì sắc mặt đột nhiên cứng đờ, từ từ chậm lại bước chân.

“Tiểu Trần.”

Vương Tử Bác uốn éo người theo bản năng.

Đây là thói quen hình thành từ nhỏ của Vương Tử Bác, mỗi lần khi cậu ta khẩn trương, không phải sờ đầu thì là uốn éo mông.

Trước kia khi đi học, Vương Tử Bác lên bục giảng phát biểu, uốn éo người không khác gì xoay eo lắc vòng, mấu chốt căn bản là bản thân cậu ấy không phát hiện được.

Bây giờ theo thời gian trưởng thành lên, biên độ uốn éo mới nhỏ lại một chút, tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra được.

“Nhìn khó chịu thế nhỉ?”

Trần Hán Thăng cười nhạo thiện ý: “Uốn éo nữa là đổ sữa đậu nành đấy, thật không có chút tiền đồ nào, vừa thấy nữ sinh mình thích là lại nói lắp.”

“Ai, ai uốn éo!”

Vương Tử Bác bất mãn phản bác lại một câu.

Tuy nhiên sau khi nói xong, Vương Tử Bác đột nhiên phản ứng lại, hóa ra mình lại rơi vào bẫy.

Đúng rồi, bởi vì vừa rồi cậu lại nói lắp.

Biên Thi Thi cũng hơi mất tự nhiên, cất bước đi về phía thang máy: “Mau đi lên đi, mọi người còn đang chờ ăn bữa sáng đấy.”

Chỉ có một mình Trần Hán Thăng tiếp tục cười cợt nhả.

...

Sau khi vào thang máy của trung tâm thương mại, Trần Hán Thăng hỏi Biên Thi Thi còn có công việc nào chưa hoàn thành không, rất nhanh lại có mấy thành phần trí thức đi vào.

Cả trai lẫn gái đều là dáng vẻ tây trang giày da, trên tay cầm sẵn một ly cà phê. Họ vừa bước vào thang máy thì thoang thoảng xuất hiện một mùi hương nhàn nhạt.

Trần Hán Thăng nhìn trái nhìn phải, Biên Thi Thi mặc tây trang, Vương Tử Bác cũng là tây trang, chỉ có mình là mặc áo jacket cùng với quần jean, khí chất có hơi không hợp nhau.

“Chờ một chút, chờ một chút.”

Ngay lúc thang máy sắp đóng cửa thì một tiếng gọi truyền đến từ bên ngoài, hai bóng người một nam một nữ vừa xin lỗi vừa bước vào thang máy.

Vốn dĩ Trần Hán Thăng cũng không để trong lòng, còn tự giác đứng lùi ra sau, định nhường ra một chút không gian, nhưng Vương Tử Bác đột nhiên đẩy hắn một cái, sắc mặt rất phức tạp.

Trần Hán Thăng phản ứng lại, hắn nghiêng đầu nhìn, mẹ nó, vậy mà lại là Hoàng Tuệ.

Bên người cô ta chính là người đàn ông đi BMW kia, đồng thời cũng là Giám đốc Tiếp thị của công ty Ngoại thương Long Đằng-Tống Nghĩa Tiến, hai người tay nắm tay, dáng vẻ ngọt ngọt ngào ngào.

Trước đây Vương Tử Bác nói đã từng gặp qua Hoàng Tuệ ở tòa nhà, không nghĩ tới lần này Trần Hán Thăng cũng đụng phải.

Rất hiển nhiên Biên Thi Thi cũng nhận ra, cô ấy liếc Vương Tử Bác một cái, nhấp miệng không lên tiếng.

“Trưa nay em muốn ăn cái gì?” Tống Nghĩa Tiến hỏi.

Bởi vì tầm mắt bị chặn nên anh ta và Hoàng Tuệ không biết còn có ba “Người quen” đang đứng phía sau.

“Đồ ăn Thái Lan được không?”

Hoàng Tuệ nhìn chăm chú vào Tống Nghĩa Tiến.

Anh ta cười đáp: “Có thể!”

Tống Nghĩa Tiến ôm bả vai Hoàng Tuệ, bàn tay còn nhẹ nhàng vuốt ve phát ra tiếng “Sột soạt”.

“Lão Tống, anh đối với em thật tốt!”

Hoàng Tuệ cảm thán nói: “Nhưng anh càng đối tốt với em, em lại càng chán ghét tên nam sinh Đại học Lý công Kiến Nghiệp kia, cậu ta thật sự là quá keo kiệt, nghĩ đến lúc ấy em thiếu chút nữa đã đồng ý sự theo đuổi của cậu ta thì lại cảm thấy ghê tởm đến nỗi ăn không ngon.”

“Đinh.”

Đến tầng mười ba, Tống Nghĩa Tiến và Hoàng Tuệ không hề phát hiện ra bầu không khí bất thường mà đi ra ngoài, đã đi rất xa thế mà vẫn còn truyền đến giọng nói chế nhạo của Tống Nghĩa Tiến: “Một sinh viên còn đi học à, không có lòng dạ, không đủ đẳng cấp, không làm được chuyện lớn...”

Thang máy tiếp tục “Ong ong” đi lên, Trần Hán Thăng có chút không đành lòng nhìn sắc mặt của Vương Tử Bác.

Rõ ràng Vương Tử Bác là người trả giá toàn bộ trong đoạn tình cảm này, nhưng Hoàng Tuệ vẫn luôn tỏ ra không hài lòng, thậm chí sau khi chia tay còn kể những chuyện này cho người đàn ông khác nghe, cô ta tỏ vẻ rằng mình đáng thương cỡ nào, Vương Tử Bác quá đáng đến đâu.

Cuối cùng, cô ta còn nói với người đàn ông kia, may mà gặp được anh.

Thật sự có chút tàn nhẫn.

“Đinh.”

Tới tầng mười tám, Trần Hán Thăng vỗ vai Vương Tử Bác, ý bảo phải đi ra ngoài.

“Phù!”

Vương Tử Bác thở phào một hơi, sau khi miễn cưỡng ra khỏi thang máy, cậu ấy phát hiện Biên Thi Thi đã đứng chờ ở bên ngoài.

“Đưa bánh bao, bánh quẩy cho tớ đi, cậu và Trần Hán Thăng ở bên ngoài nghỉ ngơi một chút, bình phục tâm tình.”

Biên Thi Thi cũng không nhìn Vương Tử Bác nữa, cô rũ mắt nói: “Thật ra có rất nhiều lời nói không cần quá để ý đến, cậu là loại người nào, trong lòng mọi người đều rõ.”

“Ừ, cảm... Cảm ơn.”

Vương Tử Bác đưa bánh trong tay cho Biên Thi Thi, giọng nói run rẩy cực kỳ rõ ràng.

Biên Thi Thi nhận đồ tới tay thì xoay người chạy về văn phòng luật, rất nhanh nơi đó liền truyền đến một trận tiếng hoan hô, xem ra đúng là có không ít sinh viên.

“Tiểu Trần, có thuốc lá không?”

Nước mắt Vương Tử Bác đã đảo quanh hốc mắt.

“Mẹ kiếp, đến mức này à?”

Trần Hán Thăng không hiểu: “Mày và Hoàng Tuệ đã chia tay rồi, còn phát lời thề cổ vũ nữa, cô ta nói như vậy, mày khổ sở tao có thể hiểu, nhưng không đến nỗi phải khóc chứ?”

“Không phải.”

Vương Tử Bác xoa mắt: “Tao không phải vì những lời nói đó của Hoàng Tuệ mới khóc, hiểu lầm và vu oan hãm hại thật ra còn đỡ, bây giờ thật sự còn tốt chán.”

“Chính vì đột nhiên có người thấu hiểu, tao mới cảm thấy cực kỳ tủi thân, giống như Biên Thi Thi vừa nãy, cô ấy biết tao không phải loại người như vậy...”

Bình Luận (0)
Comment