Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 533 - Chương 533: Từ Nay Về Sau, Tôi Cũng Là Một Chàng Thiếu Niên Lái Land Rover

Chương 533: Từ nay về sau, tôi cũng là một chàng thiếu niên lái Land Rover Chương 533: Từ nay về sau, tôi cũng là một chàng thiếu niên lái Land Rover

Dù rằng Vương Tử Bác nói rất cảm động lòng người, đương nhiên đây cũng là sự thật, ví dụ như khi còn bé không cẩn thận té ngã, nếu người nhà không ở bên cạnh thì phủi mông sơ sơ là đứng lên ngay.

Nếu vào lúc đó, cha mẹ đột nhiên nói “Đau không con?”, thế là nước mắt sẽ tức khắc rơi không ngừng được.

Chỉ là, Trần Hán Thăng vẫn không thoải mái lắm.

“Mày đúng là điển hình cho việc có người yêu vào cái là quên bạn quên bè, tao cũng thấu hiểu cho mày mà, sao không thấy mày khóc thế?”

“Sao mà mày giống được.”

Vương Tử Bác đi tới đầu cầu thang bộ, bên chỗ thang máy người tới người lui, bản thân cậu ấy cũng thấy ngượng.

Trần Hán Thăng đi theo: “Biên Thi Thi đẹp người đẹp nết, chuyện hôm nay chính là thời cơ, sau khi hết bận vụ họp báo, mày cứ dứt khoát lấy lý do cảm ơn, vừa đẹp mời cô ấy ăn một bữa cơm.”

“Có ổn không đấy?”

Vương Tử Bác nghiêm túc tận tình xin chỉ bảo: “Tiểu Trần, lần đầu tiên hẹn con gái người ta ăn cơm, nên đi chỗ nào, rồi cả mấy giờ gặp mặt, mấy cái này tao đều không biết, trước kia ở cùng với Hoàng Tuệ, tất cả địa điểm đều do cô ấy chọn.”

“Cách nói này phức tạp hơn, thân phận không giống nhau, thái độ và cách thức thật ra cũng không giống nhau.”

Trần Hán Thăng giải thích: “Nếu chỉ là một bạn khác giới bình thường, thường thì 4 giờ chiều khá ổn, có thể hẹn ngồi ở một cửa hàng đồ uống, nếu cảm thấy đối phương cũng không tệ lắm, sau đó chính là chuỗi hoạt động ăn cơm xem phim. Nếu cảm thấy không thích hợp đó hả, vậy thì lúc 5 giờ rút lui, dù sao lúc đó cũng không phải là giờ ăn cơm, người khác cũng sẽ không nói gì.”

“Tao và Biên Thi Thi cũng không phải là bạn bè bình thường.”

Vương Tử Bác mất hứng ngắt lời.

“Nắm vững thêm chút kiến thức cũng không có gì sai, lỡ lần sau mày muốn hẹn bạn trên mạng thì sao.”

Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Thật ra kiểu quan hệ như mày và Biên Thi Thi, lần đầu tiên nên lôi theo tao và Tiểu Ngư Nhi, như vậy sẽ không xấu hổ, cuối cùng tao và Tiểu Ngư Nhi tìm lý do đi trước một bước, để lại mày và cô ấy nói chuyện phiếm hai mình.”

“Đây cũng là một biện pháp tốt.”

Vương Tử Bác tin tưởng gật gật đầu.

“Cái đó là đương nhiên rồi.”

Trần Hán Thăng vỗ đầu Vương Tử Bác một cái: “Tao đi tìm Tiểu Ngư Nhi, chờ sau này mày thật sự tóm được Biên Thi Thi, sẽ phát hiện Hoàng Tuệ là một đống cứt.”

“Tiểu Trần, mày đừng nói xấu sau lưng người ta.”

Vương Tử Bác lẩm bà lẩm bẩm.

Chó thích ăn cứt, trước kia mình lại la liếm Hoàng Tuệ như vậy, chẳng phải thật sự là “chó liếm cứt” sao?

......

Trần Hán Thăng đi vào văn phòng luật sư Dung Thăng, phát hiện bên trong có không ít sinh viên trẻ tuổi, chỉ có điều thuần một màu âu phục, đây chắc cũng là quy tắc ăn mặc của ngành luật sư và ngành tài chính nhỉ.

Nơi làm việc đều là trang phục chuyên ngành, điều này mới thể hiện được phong cách tinh anh của dân văn phòng chuyên nghiệp.

Song, rất nhiều người có lẽ là lần đầu tiên mặc âu phục, không phải lỏng lẻo phình người quá mức thì chính là bó sát lấy người, giày dép cũng muôn hình vạn trạng kiểu gì cũng có, giày da, giày thể thao, giày phẳng tất tần tật.

Có điều, một số cô gái sinh ra đã có ngoại hình xinh đẹp, vì vậy chẳng cần biết là mặc kiểu trang phục gì, cùng lắm là khí chất khác nhau, nhưng cùng một vẻ quyến rũ.

Ví dụ như Tiêu Dung Ngư, bộ âu phục nhỏ của cô có phẩm chất tương đối cao cấp, mảnh khảnh thon thả, kích thước vừa phải, bên trong khoác một chiếc áo len dệt kim cổ tròn màu sáng, lộ ra cổ trắng như tuyết nõn mịn.

Tóc đuôi ngựa buộc cao, điều này làm cho phong cách ăn mặc nghiêm túc có thêm một chút hơi thở thanh xuân, càng thêm độc đáo chính là, ngực âu phục của cô có một tấm ảnh chụp Hàn Quốc màu hồng nhạt, càng lộ ra cái đáng yêu và lãng mạn của thiếu nữ.

Cô cùng Dịch Na và cả một đàn anh đang nói chuyện phiếm, tuy Tiêu Dung Ngư đã cố ý giữ khoảng cách nhất định, nhưng nụ cười lễ phép thỉnh thoảng xuất hiện, còn có lúm đồng tiền thật sâu kia, vẫn làm cho đàn anh nóng mắt không thôi.

Trần Hán Thăng đi tới, nghe được đàn anh đang khoe khoang: “Đàn em Tiêu, buổi họp báo hôm nay ấy, thật sự là sự kiện trọng đại của ngành pháp lý thành phố Kiến Nghiệp thậm chí là tỉnh Tô Đông, làm anh không khỏi nhớ tới “Lời tựa Lan Đình tập” của Vương Hi Chi năm đó, thật sự có thể nói là người hiền tài tất sẽ đến, già trẻ lớn bé đều tề tựu.”

......

Trần Hán Thăng bĩu môi, đại lão chân chính đều đến thẳng khách sạn Kim Lăng, phàm là đến văn phòng luật này, cơ bản đều là đảng sinh viên bại trận.

“Hey, người đẹp, trông em hình như mệt mỏi lắm ha.”

Trần Hán Thăng đi tới, làm bộ như không quen biết mà bắt chuyện.

Tiêu Dung Ngư nhìn thấy Trần Hán Thăng, đôi mắt dài đáng yêu híp lại thành trăng lưỡi liềm, tự nhiên tỏa ra một nỗi yêu thích đến từ đáy lòng, ngọt ngào làm cho lòng người hoảng hốt.

Dịch Na gật đầu với Trần Hán Thăng, xoay người lại bận việc khác.

Nhưng vị đàn anh không có tí xíu mắt nhìn tình hình nào, thấy áo jacket quần jean của Trần Hán Thăng, anh ta tò mò hỏi: “Tôi là Dương Hiểu Quang, thạc sĩ nghiên cứu năm hai của học viện Pháp luật Trường Đại học Kiến Nghiệp, cậu đàn em này là?”

“Tôi chỉ là nhân viên làm việc ở công ty bên cạnh, tiểu tốt vô danh hàng thật giá thật.”

Trần Hán Thăng nói nhăng nói cuội: “Nhìn thấy người đẹp này hơi mệt mỏi, cho nên đi vào hỏi thăm một chút.”

“Mệt chứ.”

Tiêu Dung Ngư bĩu môi: “Vậy có thể làm sao bây giờ?”

Trần Hán Thăng đưa vai sang: “Nào, anh trai cho em dựa vào đây năm phút.”

Dương Hiểu Quang không khỏi lắc đầu, nghĩ thầm đây là tên ngốc từ đâu ra vậy, trước mắt chính là Tiêu Dung Ngư - hoa khôi của Đại học Đông Đại nha, thế mà đi đến là bảo người ta dựa vào vai cậu ta nghỉ ngơi một chút.

Trông rất là trẻ, sẽ không phải là buổi sáng ra ngoài quên uống thuốc đó chứ!

Tuy nhiên, hiện thực chính là tàn khốc đến máu chảy đầm đìa như vậy.

Bởi vì một khắc sau, Tiêu Dung Ngư vậy mà thật sự nằm gọn trong vòng tay tên ngốc này, không có chút xíu khách sáo nào hết.

“Tôi, tôi, tôi chết tiệt…”

Miệng Dương Hiểu Quang há to đến độ có thể nhét vào một quả trứng vịt, dễ dàng đồng ý như vậy hả?

Vậy tôi tiếp xúc thân mật với hoa khôi Đại học Đông Đại, có phải là thiếu một lý do não tàn để bắt chuyện không?

“Tiểu Ngư Nhi! Em lại đây một chút.”

Tiêu Dung Ngư cũng không nghỉ ngơi được bao lâu Cao Văn đã gọi cô có việc, trước khi rời đi, Tiêu Dung Ngư còn “chụt” hôn tên ngốc này một cái: “Đây là phần thưởng, cảm ơn đã cho tớ dựa một lát.”

Sau khi Tiểu Ngư Nhi rời đi, Trần Hán Thăng đắc ý nháy mắt mấy cái với Dương Hiểu Quang, di động vang lên bèn đi ra ngoài nghe điện thoại.

Dương Hiểu Quang sững sờ tại chỗ, ánh mắt chợt trở nên ngoan độc, đột ngột rót một ly sữa đậu nành, sải bước đi tới bên cạnh Tiêu Dung Ngư, lịch sự hỏi: “Đàn em Tiêu, em có mệt không?”

“Có một chút, sao vậy ạ?”

Tiêu Dung Ngư thấy kỳ quặc nên ngẩng đầu, Cao Văn cũng ở bên cạnh nhìn sang.

Dương Hiểu Quang cũng đưa vai đến: “Nào, đàn em, anh trai cho em nằm dựa vào năm phút nghỉ ngơi một chút.”

“Ba!”

Cái tát này là của Cao Văn, cô ta là nghiên cứu sinh tiến sĩ của học viện Pháp luật Trường Đại học Kiến Nghiệp, thạc sĩ ở trước mặt cô ta chính là em trai.

“Tiểu Dương, có phải cậu ra ngoài quên uống thuốc không thế?”

Cao Văn lạnh lùng trừng mắt một cái: “Đừng có làm mất mặt!”

“Không phải…”

Dương Hiểu Quang nghĩ thầm dựa vào đâu chứ, tên ngốc vừa rồi chính là thành công như vậy mà.

Tiêu Dung Ngư nghẹn nửa ngày mới nhịn cười được, lôi kéo Cao Văn nói hai câu mới rời đi.

“Nam sinh kia tên là Trần Hán Thăng, cậu ta là bạn trai chính quy của Tiêu Dung Ngư!”

Cao Văn rốt cục hiểu được: “Ảnh chụp Hàn Quốc trên âu phục của Tiểu Ngư Nhi chính là ảnh chụp chung của cô ấy và Trần Hán Thăng, cậu thế này là nhìn thấy gái đẹp nên chỉ số thông minh thoắt cái về 0 chứ gì.”

“Bạn trai à.”

Dương Hiểu Quang nhịn không được bật một câu chửi tục: “Mẹ kiếp, vậy tại sao không nói thẳng chứ?”

“Người ta là người yêu trêu nhau, cũng chỉ có cậu ngốc nghếch mới coi là thật!”

......

Trần Hán Thăng nhận được điện thoại của Tiêu Hoành Vĩ, ngày quan trọng như hôm nay, Lão Tiêu “cuồng con gái” làm sao có thể vắng mặt, Lữ Ngọc Thanh cũng tới rồi.

Có điều bọn họ cố ý nói với Tiêu Dung Ngư hôm nay không rảnh, chỉ liên lạc với một mình Trần Hán Thăng, chuẩn bị cho Tiểu Ngư Nhi một kinh ngạc ngoài ý muốn.

Hai người dậy lúc hơn năm giờ sáng, hiện tại chín giờ rưỡi cuối cùng cũng đến bên dưới Trung tâm Thương mại quốc tế, Trần Hán Thăng đi xuống đón, phát hiện Lão Tiêu lái một chiếc Land Rover mới cóng màu đen.

Lữ Ngọc Thanh lái Chevrolet màu đỏ, chiếc Chevrolet này còn là chiếc Trần Hán Thăng mua cho Tiêu Dung Ngư.

“Chú Tiêu đổi xe thì thôi, vậy mà còn muốn lái đến Kiến Nghiệp để khoe mẽ.”

Trần Hán Thăng hi hi ha ha vỗ mui xe Land Rover, logo “RANGE ROVER” sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.

Năm 2004, ở trong nước Land Rover vẫn là xe nhập khẩu nguyên chiếc, phải có đường mới có thể mua được. Song, con đường này đối với Lão Tiêu mà nói vừa khéo khá là đơn giản, ông hỏi trong hệ thống một câu, người trong ngành bên phía Việt Đông có thể giúp đỡ giải quyết ngay.

“Không biết lớn nhỏ, nói ai khoe mẽ đấy!”

Tiêu Hoành Vĩ mắng trần Hán Thăng một câu, hạ cửa sổ xe xuống nhìn chằm chằm Trung tâm Thương mại quốc tế cao chót vót: “Chỗ này không tệ, vị trí trung tâm của trung tâm ở Kiến Nghiệp.”

“Chẳng thế, tiền thuê nhà cũng không rẻ.”

Lữ Ngọc Thanh đi xuống từ trên xe Chevrolet, nâng kính râm cảm thán: “Cuộc sống mà, luôn dùng một số cách thức đặc thù nhắc nhở chúng ta đã già rồi, Tiểu Ngư Nhi ở trong lòng tôi chỉ là một cô bé thôi, nhưng đảo mắt nó đã có sự nghiệp của mình, sau này còn phải kết hôn sinh con.”

Lúc Lữ Ngọc Thanh nói “kết hôn sinh con” thì nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng xoa xoa đầu: “Đi thôi, chúng ta lên lầu trước rồi nói sau.”

“Không gấp.”

Tiêu Hoành Vĩ ném chìa khóa Land Rover cho Trần Hán Thăng: “Cậu có muốn thử xe chút không?”

“Con thử chiếc nào…”

Trần Hán Thăng nói được một nửa, đột nhiên đứng hình: “Chú Tiêu, thế này là sao, không phải đã nói là kinh ngạc cho Tiểu Ngư Nhi sao, kết quả chú cho con bất ngờ trước?”

“Ha ha ha ha”

Tiêu Hoành Vĩ cười to hai tiếng, vỗ vỗ bả vai Trần Hán Thăng: “Tiểu Ngư Nhi nói văn phòng luật sư này, tất cả đều là do cậu ra sức thúc đẩy, đã thế còn chiếc Chevrolet kia nữa, nên tôi và dì Lữ của cậu quyết định mua một chiếc Land Rover, hình như cậu rất thích thương hiệu này.”

Trần Hán Thăng lắc đầu: “Chú Tiêu, đó là chuyện của năm ngoái, hiện tại con thích Bugatti Veyron.”

......

Bình Luận (0)
Comment