Lão Tiêu giả bộ tức giận: “Không nhìn ra cậu rất thích động vật đấy, có dự định sẽ mua xe Jaguar và BMW trong tương lai không?”
“Thực ra con cũng không mê ô tô đến thế, con đã có xe FAW nhỏ được hai năm rồi nhưng mà vẫn thích đi xe bus.”
Trần Hán Thăng cười “ha ha” mở cửa xe để nhìn xem.
Nội thất của chiếc Land Rover này rõ ràng là hàng nhập khẩu, chắc hẳn thủ tục cũng không đầy đủ, khi qua hải quan thì bị tịch thu, cuối cùng loại xe này bị mang đi bán đấu giá.
Buổi đấu giá này là hợp pháp, nhưng đối với một người đứng đầu hệ thống như Lão Tiêu thì chiết khấu rất lớn, có thể chém lên từ 30% đến 40% so với giá gốc.
“Chú Tiêu, đổi một chiếc mới ở Cảng Thành?”
Trần Hán Thăng cười hỏi: “Chắc hẳn chiếc Santana của chú cũng đã lái được nhiều năm rồi nhỉ?”
Trên thực tế, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh mỗi người đều có một chiếc ô tô, bọn họ luôn là những người được xếp vào nhóm có thu nhập cao ở Cảng Thành.
Đặc biệt là mẹ của Tiểu Ngư Nhi, bà ấy là lãnh đạo của nhà máy cung cấp điện, lợi ích hiện tại của bộ phận này mang lại có thể sánh ngang với hệ thống thuốc lá.
“Santana thôi là được rồi.”
Lão Tiêu xua xua tay: “Quá nhiều người nhìn chằm chằm vị trí của chú, không thể khoe khoang quá được, chiếc xe này là mua cho cậu, dù sao thì cậu vẫn đang ở thế bất lợi.”
Trần Hán Thăng hiểu ý nghĩa của câu này, bởi vì chiếc Chevrolet có giá một trăm bảy mươi nghìn, còn có cả tiền thuê Trung tâm Thương mại quốc tế trong ba năm cũng gần 500 nghìn rồi, những thứ này đều do Trần Hán Thăng trả, tổng chi phí đã vượt xa chi phí giá đấu giá của Land Rover.
Với thân phận và thái độ làm người của Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh, tất nhiên không thể luôn lợi dụng thế hệ trẻ, cho dù Trần Hán Thăng có lòng cũng phải cân nhắc đến suy nghĩ của Lão Trần và Lương Mỹ Quyên.
Về điểm này, đôi vợ chồng nhà Lão Tiêu vẫn hiểu rõ, nếu muốn mối quan hệ duy trì lâu dài, họ phải “có qua có lại”.
Bọn họ thậm chí đã nghĩ đến việc mua một căn nhà, nhưng ý nghĩa tượng trưng của căn nhà là quá nhiều nên sau khi cân nhắc rất nhiều lần, bọn họ vẫn quyết định mua một chiếc ô tô.
Tầng dưới của Trung tâm Thương mại quốc tế lúc này đang đông đúc xe cộ qua lại, hai chiếc ô tô đậu ở đây khiến giao thông có chút cản trở, khi những người lái xe khác đi ngang qua, họ bấm còi một cái, thậm chí còn muốn kéo cửa kính xuống để nhìn những đường nét sắc bén của chiếc Land Rover SUV rất bắt mắt này.
Một số nhân viên văn phòng xuống tầng hút thuốc cũng đứng xem, họ bàn tán và ước lượng giá cả của chiếc xe.
Cuối cùng, ngay cả nhân viên bảo vệ của tòa nhà cũng đến, anh ta mang theo thái độ rất lịch sự.
“Xin chào, nơi này không cho phép đỗ xe lâu, tòa nhà của chúng tôi có bãi đậu xe dưới hầm và bãi đậu xe ngoài trời, tôi có thể dẫn đường cho quý khách.”
“Tôi biết bãi đỗ xe ở đâu rồi.”
Trần Hán Thăng khéo léo lấy ra một gói thuốc lá vẫn chưa mở, nhét thẳng vào trong ngực bảo vệ: “Xin lỗi đã gây thêm phiền phức cho anh.”
“Không sao không sao, cậu cứ lái xe đi là được rồi.”
Nhân viên thấy là nhãn hiệu của Trung Hoa, vội vàng lịch sự từ chối.
Những người khác đưa thuốc lá đều chỉ đưa một điếu, nhưng người này lại đưa hẳn cả bao, lại còn là thuốc lá Trung Hoa nữa...
“Tôi là Trần Hán Thăng từ Văn phòng Luật Dung Thăng ở tầng mười tám, đồng nghiệp của tôi thường xuyên phải tăng ca, thỉnh thoảng đi về khá muộn, cảm ơn các anh đã giúp đỡ.”
Trần Hán Thăng tùy ý vỗ vai nhân viên bảo vệ: “Sau này có lẽ tôi sẽ có chuyện muốn làm phiền anh, chúng ta làm bạn nhé. Chỉ là một bao thuốc lá thôi mà.”
“Cái này... Cám ơn.”
Nhân viên bảo vệ hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng nhận lấy bao thuốc.
Trên thực tế, bọn họ không giúp đỡ gì đến Văn phòng Luật Dung Thăng, đến mười giờ tối là tòa nhà đóng cửa rồi, Trần Hán Thăng cố tình nói như vậy chỉ mong sau này nhận được chút ưu đãi.
Đợi đến khi thân quen rồi, nếu có vấn đề nhỏ gì với Văn phòng Luật Dung Thăng thì Trần Hán Thăng sẽ gọi một cú điện thoại, vấn đề có thể được kiểm tra thông qua một cách dễ dàng.
Loại tình huống này có thể không xảy ra, nhưng nói chung là phòng trước khỏi lo.
Khi Trần Hán Thăng đang kết bạn với nhân viên bảo vệ của tòa nhà, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh liếc nhìn nhau mỉm cười không chen lời vào.
Đợi Trần Hán Thăng dẫn bọn họ đến bãi đỗ xe, Lữ Ngọc Thanh vừa lái chiếc Chevrolet vừa nói với chồng: “Tính cách của Hán Thăng mặt dày không biết xấu hổ, trước đây tôi luôn cảm thấy như vậy có chút cẩu thả, không đủ thận trọng, nhưng nghiêm túc nghĩ lại, chí ít nó có thể làm việc thoải mái, cũng không để bị người bắt nạt.”
Tiêu Hoành Vĩ mỉm cười: “Người ta thường nói mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích, có phải bây giờ bà đang như thế không?”
“Tôi còn có cách nào nữa.”
Lữ Ngọc Thanh thở dài: “Con gái tôi thích nó, ông cũng hài lòng với nó, nếu tôi tiếp tục phản đối công khai, tôi lo lắng sau này tôi sẽ cô lập với ba người các ông.”
Tuy nhiên chuyện này cũng chỉ là cuộc nói chuyện riêng của hai vợ chồng, sau khi xuống xe, Lữ Ngọc Thanh lại trở về với dáng vẻ tri thức và lãnh đạm của một nữ cán bộ văn phòng.
Đi thang máy lên tầng mười tám, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh vừa đi vừa quan sát như thể lãnh đạo đến thị sát.
Cách đây một khoảng thời gian, Lương Mỹ Quyên đến ký túc xá của Trần Hán Thăng, có lẽ cũng là dáng vẻ như thế này, cha mẹ có vẻ thích “phô trương” để chứng minh thân phận “cha mẹ” của bọn họ.
Bước vào Văn phòng Luật, Trần Hán Thăng dẫn vợ chồng nhà Lão Tiêu đi tìm Tiểu Ngư Nhi, hắn vỗ vai cô nói: “Cậu đang bận à, cha mẹ tớ đến thăm cậu này.”
“Hả?”
Tiểu Ngư Nhi sửng sốt một lúc, còn nghĩ rằng đó thực sự là chú Trần và dì Lương, nhưng khi cô quay lại, bấy giờ mới nhận ra đó là cha mẹ mình.
“Cha, mẹ!”
Vẻ mặt Tiêu Dung Ngư kinh ngạc: “Sao cha mẹ lại tới đây thế, không phải nói không có thời gian sao?”
“Tại sao cậu lại gọi sai thế?”
Trần Hán Thăng xấu tính chỉ vào Lữ Ngọc Thanh, nói: “Đây là mẹ của tớ, Tiểu Ngư Nhi, ngay cả khi cậu có ý định kia, nhưng cậu cũng không thể vội vàng gọi như thế, tớ vẫn chưa đồng ý đâu.”
“Hừ, đồ không biết xấu hổ, đây là mẹ tớ mà!”
Tiểu Ngư Nhi ôm chặt vai Lữ Ngọc Thanh làm nũng.
Nhìn thấy con gái trong bộ đồ nhỏ, Lữ Ngọc Thanh không còn bình tĩnh và trầm ổn như vừa rồi nữa, bà vừa nhẹ nhõm vừa cảm động, nhưng cũng có một chút luyến tiếc, như thể mỗi khi con gái của bà trưởng thành hơn là lại càng cách xa bà hơn.
Cảm xúc của Lão Tiêu cũng thực sự phức tạp, nhưng ông là một người cha, vì vậy phải kiềm chế và để cảm xúc sâu lắng hơn trước mặt mọi người, trên khuôn mặt ông mang theo nụ cười trìu mến, chắp tay nhìn hai mẹ con ôm nhau.
Chỉ có mỗi đàn anh Dương Hiểu Quang từ Khoa Luật của Đại học Kiến Nghiệp, lúc nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ này, anh ta cũng nghĩ đó là cha mẹ của Trần Hán Thăng, anh ta nghĩ Tiêu Dung Ngư cũng gọi là “mẹ” rồi, vậy thì hành vi vừa rồi của anh ta thực sự rất ngu ngốc.
Nghĩ nghĩ như vậy, đàn anh Dương thậm chí không muốn đến khách sạn Kim Lăng nữa, lặng lẽ chào tạm biệt với sư tỷ Cao Văn, rồi âm thầm rời đi.
Cao Văn có lòng muốn nói cho anh ta biết đây thực sự là cha mẹ ruột của Tiêu Dung Ngư nhưng lại sợ đàn em không chịu đựng được, bị sinh viên chưa tốt nghiệp Trần Hán Thăng này lừa hết lần này đến lần khác, điều này sẽ làm tổn hại đến lòng tin của sinh viên tốt nghiệp viện nghiên cứu sinh đại học 985 kia...
......
Khoảng mười một giờ, công việc của Văn phòng Luật về cơ bản đã hoàn thành, mọi người hẹn nhau ở khách sạn Kim Lăng, sinh viên bình thường sẽ trực tiếp đến đó, nhưng một số trụ cột cốt lõi của Văn phòng Luật vẫn phải cầm theo những tờ quảng cáo đã in sẵn qua đấy.
“Đếm số người, để chị gọi taxi.”
Cao Văn lau mồ hôi, cô ta nghĩ rằng sau khi Văn phòng Luật kiếm được tiền, điều đầu tiên cô ta làm sẽ là mua một chiếc ô tô, ngay cả chiếc Charade cũng được.
“Không cần đâu, bọn tôi có hai chiếc xe ở đây, chắc là có thể ngồi đủ trong đó.”
Trần Hán Thăng cho rằng ghế sau của Land Rover tương đối lớn, vừa đúng lúc để đựng các tờ quảng cáo.
Tiểu Ngư Nhi khó hiểu: “Không phải cậu đến đây bằng xe bus sao?”“
Trần Hán Thăng chỉ vào Lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh: “Cha mẹ tớ mua cho tớ chiếc xe mới.”
“Lại nói điêu!”
Tiêu Dung Ngư không cảm thấy có vấn đề gì về cách xưng hô “cha mẹ của tớ” này, nhưng lại bày tỏ sự nghi ngờ mạnh mẽ về chuyện “mua xe mới” cho.
Đặc biệt là Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh chỉ cười mà không nói gì, tất cả mọi người cũng cho rằng Trần Hán Thăng lại đang nói đùa.
Nhưng mà khi xuống tầng, Trần Hán Thăng đã lái một chiếc Land Rover SUV mới toanh chạy tới thì mọi người mới tin đó là sự thật.
Vương Tử Bác vỗ cộp cộp lên trên xe: “Lớn thế này, chắc có giá hơn một trăm nghìn nhỉ.”
Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng: “Giá thực sự trên thị trường gần như đủ để mua vài chiếc xe ô tô nhỏ trị giá một trăm nghìn.”
“Mẹ nó!”
Vương Tử Bác vội vàng rút tay lại, thầm nghĩ tên chó chết này lại nói điêu, nhìn chiếc xe này giống y như xe thùng, chẳng qua là nhìn qua có vẻ hầm hố hơn thôi, nhưng trên thực tế lại có giá mấy trăm nghìn cơ á?
“Vậy tao muốn đi nhờ thử, đây là lần đầu tiên trong đời tao được đi một chiếc xe đắt tiền như vậy.”
Vương Tử Bác cũng không khách khí với Trần Hán Thăng nữa.
Trần Hán Thăng lắc đầu: “Buổi trưa không có chỗ cho mày rồi, Tiểu Ngư Nhi ở ghế phụ lái, Biên Thi Thi, Cao Văn và Dịch Na ngồi ở hàng ghế sau, mày đi nhờ chiếc Chevrolet của chú Tiêu đi.”
“Gì cơ?”
Vương Tử Bác lẩm bẩm: “Vậy thì tao thà đi xe bus còn hơn, tao sợ nhất ở một mình với người lớn.”
“Không được, mày cũng không thể đi xe bus.”
Trần Hán Thăng lắc đầu: “Mày chạy đi rồi, vậy thì ai sẽ chuyển đống tờ quảng cáo nặng như thế kia?”