Trên đường đi từ trung tâm thương mại quốc tế đến khách sạn Kim Lăng, Vương Tử Bác đều cúi đầu suốt dọc đường, chỉ khi Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đặt câu hỏi, cậu ấy mới nhanh chóng trả lời một câu.
Bây giờ Vương Tử Bác thực sự chỉ muốn đấm chết Trần Hán Thăng, đó là cha mẹ của Tiểu Ngư Nhi đấy, sao mình phải đến đây để chịu tội.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, đôi khi bản thân cậu phản ứng tương đối chậm, đặc biệt là với những tình huống như vừa rồi, ngay khi tất cả mọi người đang vội vàng chạy tới khách sạn Kim Lăng thì mình lại bị Trần Hán Thăng nửa đẩy nửa khuyên nửa ép buộc nhét mình vào chiếc Chevrolet.
Không giống với việc đặt câu hỏi và trả lời khuôn phép lề lối trong Chevrolet, trong Land Rover lại tràn ngập tiếng cười nói.
Biên Thi Thi vẫn luôn trêu chọc Tiêu Dung Ngư: “Công ty luật là sính lễ của Trần Hán Thăng, Land Rover là của hồi môn của nhà cậu, vậy thì hai người dứt khoát kết hôn vào tối nay luôn đi, phù dâu cũng không cần tìm, tớ, chị Cao và chị Dịch đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
“Về chuyện này thì tớ đồng ý, tốt nhất là trực tiếp đưa vào động phòng.”
Trần Hán Thăng mỉm cười phụ hoạ.
Nhìn dáng vẻ vừa thẹn thùng vừa kiêu ngạo của Tiêu Dung Ngư, trong lòng Cao Văn vô cùng hâm mộ.
Một gia đình êm ấm, sự nghiệp thuận lợi, ngoại hình lại xinh đẹp, khuyết điểm duy nhất chính là… Bạn trai tương đối lưu manh và vô lại?
Nghĩ đến đây, thực sự đúng là một chuyện đương nhiên.
So với một Tiêu Dung Ngư đã sẵn sàng 100% để nổi tiếng, bây giờ công việc kinh doanh của Trần Hán Thăng phá sản, một học sinh dốt trong trường học, thậm chí lái chiếc siêu xe mà “cha vợ” tặng cũng không đỏ mặt chút nào, còn thích hạ cửa sổ xe xuống trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư, nghĩ rằng đây là hành động tự do phóng khoáng huýt sáo một cái.
Dáng vẻ yên tâm thoải mái ăn cơm mềm.
“Trần Hán Thăng, ngày mai Tiểu Ngư Nhi sẽ được lên báo, thậm chí là lên TV đấy.”
Cao Văn vỗ vỗ vào thành ghế của Trần Hán Thăng: “Liệu cậu có cảm thấy áp lực không?”
“Tôi thì có gì áp lực chứ?”
Trần Hán Thăng vẫn chưa hiểu.
“Tiểu Ngư Nhi xinh đẹp thế này, lúc trước chỉ nổi tiếng ở đại học Đông Đại và khu đại học Tiên Ninh, nhưng một khi công khai quảng bá, sẽ có rất nhiều người biết đến hoa khôi Tiêu Dung Ngư của đại học Đông Đại đấy.”
Cao Văn giải thích nói: “Nói không chừng sẽ có rất nhiều người lấy danh nghĩa làm cố vấn pháp luật, thực chất là muốn tiếp cận Tiểu Ngư Nhi đấy.”
“Ồ, nghe chị Cao nói như vậy, đúng là em cũng có cảm giác nguy cơ thật.”
Trần Hán Thăng chậc chậc miệng: “Thế thì sao chứ?”
“Thế thì cậu phải đối xử với tớ tốt hơn nữa.”
Tiểu Ngư Nhi duỗi tay ra véo véo vành tai Trần Hán Thăng: “Ngày ngày không được quên gọi điện thoại cho tớ, nếu có thời gian rảnh thì đến đây ăn cơm cùng với tớ, không được đến gần các cô gái khác…”
“Những chuyện này tớ có thể làm được.”
Trần Hán Thăng mỉm cười lắc đầu: “Mặt khác, nâng cao tiêu chuẩn của công ty luật một chút, một hợp đồng dưới 50000 tệ sẽ không tiếp, như vậy có thể sàng lọc được một số người.”
Nhìn dáng vẻ hồn nhiên không để ý của Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư, Cao Văn thở dài một hơi thật sâu, thực ra lúc nãy cô ta đang khéo léo nhắc nhở, chỉ là hình như Trần Hán Thăng không thể hiểu được.
Nữ mạnh nam yếu, từ trước đến nay chỉ có một kết cục là chia tay, vào thời điểm không có Hoả Tiễn 101 này, Trần Hán Thăng mang trên người một triệu tệ mới có thể xứng đôi với Tiêu Dung Ngư bây giờ.
Cao Văn nhìn thoáng qua Dịch Na, tuổi tác của các cô khá lớn, đồng thời cũng đã trải qua thời kỳ tình yêu thuần khiết, bây giờ tiếp xúc với xã hội mới biết được hiện thực tàn khốc.
Thực ra nếu hai người muốn ở bên cạnh nhau, sau này, sự chênh lệch giữa Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư sẽ càng ngày càng lớn, nói không chừng sẽ chia tay cũng nên.
…
Sau khi đi đến khách sạn Kim Lăng, Trần Hán Thăng vẫn không biết rằng bản thân mình đang có chút “đáng buồn” ở trong mắt người khác, hắn vẫn đang gào thét Vương Tử Bác khuân vác sách dùng để tuyên truyền.
Các nhân viên công tác của hiệp hội Luật sư Kiến Nghiệp cũng chạy đến giúp đỡ, giáo sư Tôn là hội trưởng danh dự của hiệp hội này, cho nên việc sắp xếp hội trường và buổi ký tên trong khách sạn Kim Lăng này đều là do hiệp hội luật sư giúp đỡ.
Còn về phần tài chính, nghe nói một sinh viên nào đó bà Tôn bởi vì đang ở nước ngoài nên không thể có mặt ủng hộ ân sư, vì thế đã chủ động sẽ bao trọn toàn bộ chi phí cho buổi họp báo này.
“Tiểu Ngư Nhi.”
Trong hội trường, giáo sư Tôn nhìn thấy Tiêu Dung Ngư, dịu dàng vẫy tay nói: “Tôi sẽ giới thiệu cho trò mấy đàn anh đàn chị.”
“Vị này chính là Lưu Dung làm việc trong viện kiểm sát, người này là Triệu Cương ở cục tư pháp, người này là Từ Nghị đang dạy học ở trường đại học, đây là Hàn Lệ Tuệ- Tổng biên tập của một tờ báo.”
Về cơ bản, tất cả bọn họ đều là nhân vật chính trị và thương trường có tiếng tăm trong ngành luật Kiến Nghiệp, các đàn anh đàn chị này đều rất khách khí với đàn em, đặc biệt là trong hiệp hội luật sư có một phó hội trưởng tên là Lương Chí Viễn, tuổi tác chưa quá ba mươi, là một sự tồn tại của thế hệ thanh niên trẻ đẹp trai…
Lúc anh ta nhìn thấy rõ dung mạo của Tiêu Dung Ngư, ánh mắt lóe lên một tia thưởng thức, lúc đưa danh thiếp còn khen ngợi nói: “Quả không hổ là hoa khôi của trường đại học Đông Đại chúng ta, đàn anh hận không học muộn thêm mấy năm, nói không chừng vẫn còn có cơ hội.”
Cao Văn thầm nghĩ buổi họp báo vẫn còn chưa bắt đầu, thế mà đã được người khác thương nhớ.
“Nếu anh Lương đây học muộn thêm mấy năm, vậy chắc chắn sẽ trở thành tấm gương của bọn em.”
Tiêu Dung Ngư cười nói: “Em nhất định sẽ bảo bạn trai mình học tập anh nhiều hơn.”
Nói xong, cô chỉ vào Trần Hán Thăng nói: “Bạn trai của em- Trần Hán Thăng, sinh viên năm ba của đại học Tài chính.”
“Tiêu Dung Ngư đã có bạn trai rồi sao?”
Nghe thấy nửa câu đầu, Lương Chí Viễn còn cảm thấy tương đối thoải mái, nhưng nửa câu sau lại là một rẽ ngoặt không thể ngờ đến được.
Đây chính là một cơ hội để công khai, Tiêu Dung Ngư không hề do dự công bố, có thể thấy được cô hài lòng người bạn trai này như thế nào.
“Đây là cha mẹ em, giáo sư Tôn.”
Tiêu Dung Ngư lại giới thiệu cha mẹ mình với Tôn Bích Dư.
Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đều là những người từng trải việc đời, mặc dù đã gần 50 tuổi, nhưng dù sao cũng là “Ngô Ngạn Tổ của thành phố cảng”, mỗi một cử chỉ hành động vẫn rất có khí chất.
Nhân lúc Tiêu Hoành Vĩ đang bắt tay nói chuyện cùng với những người đó, Trần Hán Thăng nhìn thấy Lương Chí Viễn vẫn luôn đứng bên cạnh đánh giá mình.
“Tôi cũng khá quen thuộc với đại học Tài chính, lúc trước bọn họ cũng từng muốn mời tôi đến làm giảng viên ở khoa Luật.”
Lương Chí Viễn ho khan một tiếng, hơi tự đắc nói: “Nhưng đã bị tôi từ chối, đàn em Trần đây cũng học khoa Luật sao?”
“Không phải, tôi học khoa Khoa học xã hội và nhân văn.”
Trần Hán Thăng lặng lẽ hạ giọng nói: “Ngoài ra, mối quan hệ giữa tôi và Tiêu Dung Ngư bây giờ thực ra vẫn chưa được xác định, nhưng cậu ấy đã nói như vậy, tôi cũng không tiện trực tiếp phản bác.”
Nói xong, Trần Hán Thăng còn bày ra ánh mắt “Anh hiểu rồi đấy”, sau đó xoay người đi ra ngoài giúp đỡ.
“Cái gì?”
Lương Chí Viễn thầm nghĩ hắn có ý gì vậy, nghe giọng điệu này có vẻ là bạn trai của Tiêu Dung Ngư, anh ta vẫn cảm thấy khó xử.
“Chẳng lẽ là con trai của sếp lớn Thành uỷ hay Tỉnh uỷ nào đó sao?”
Lương Chí Viễn không khỏi rơi vào trầm tư.
…
Hai giờ rưỡi chiều, buổi họp báo được tổ chức đúng giờ
Đích thân giáo sư Tôn kêu gọi, cộng với sự cổ vũ của đám học sinh học trò, hội trường hơn hai trăm người đã chật kín.
Có một số phóng viên dứt khoát đứng dậy, giơ máy ảnh lên không ngừng chụp “lách tách lách tách” về phía người chủ trì.
Ngồi trên vị trí chủ trì là giáo sư Tôn, Tiêu Dung Ngư, con gái của giáo sư Tôn- Ngô Diệc Mẫn, hội trưởng Hiệp hội pháp luật Kiến Nghiệp- Dương Ngoạn Huy, trưởng phòng cục Tư pháp- Triệu Cương.
Sắp xếp như vậy đã vô cùng hợp lý, có các bên liên quan, cũng có sự khẳng định bên phía chính phủ, đồng thời còn có lực lượng tư nhân của những hiệp hội như thế này.
“Tôi tên là Tôn Bích Dư, hiện tại đang là giảng viên của học viện Pháp luật của đại học Đông Đại, cũng là một người mẹ bình thường.”
Giáo sư Tôn với mái tóc trắng xoá nói trước microphone và giới truyền thông, giọng điệu khiêm tốn chân thành, nhưng lại mang theo khí thế dời non lấp biển, mạnh mẽ chí khí.
“… Tôi đã từng rất ghét con gái của mình, tại sao con bé không nghe lời tôi và cha nó, lúc đó chúng tôi đã chọn ra rất nhiều đối tượng kết hôn xuất sắc, có quan chức, có giảng viên, có doanh nhân, nhưng con bé lại khăng khăng muốn gả cho một người Mỹ, một khi rời đi thì đi rất nhiều năm.”
Nói đến đây, bà Tôn không nhịn khỏi cảm thấy xúc động: “Cha con bé qua đời, con bé cũng chỉ vội vàng trở về cúng tế một chút rồi rời đi. Giao thừa mỗi năm, mặc dù rất nhiều sinh viên mời tôi đến đón mừng năm mới, nhưng tôi vẫn luôn lo lắng rằng, ngộ nhỡ con bé đột nhiên trở về không tìm được nhà thì phải làm sao bây giờ. Mãi đến năm cháu ngoại của tôi mười sáu tuổi, tôi mới được gặp mặt lần đầu…”
Những giáo sư già như Tôn Bích Dư khinh thường những lời nói sáo rỗng khách khí đó, bọn họ đơn giản, việc nào ra việc đó, nhưng lại rất dễ lay động lòng người.
“Nếu con bé sống hạnh phúc thì thôi đi, nhưng cuối cùng không những con bé đã ly hôn mà còn phải dọn ra khỏi nhà, chuyện này thực sự quá quá đáng, đôi khi tôi còn nằm mơ thấy ông chồng đã qua đời của mình, ông ấy chỉ chảy nước mắt không nói lời nào.”
“Bộp!”
Giáo sư Tôn vỗ xuống bàn một cái thật mạnh: “Tôi biết rằng ông ấy không cam lòng!”
Trong phòng họp báo lộn xộn lúc này đang rất yên tĩnh, thậm chí rất nhiều phóng viên đã nghĩ xong tiêu đề rồi, đây là một vụ kiện tụng hôn nhân liên quan đến nước ngoài đầu tiên, hơn nữa có danh tiếng của giáo sư Tôn ở đó, mánh khoé lăng xê như vậy đã đủ rồi.
Nhưng sau khi nghe thấy những lời nói của giáo sư Tôn và Ngô Diệc Mẫn đã sớm khóc nức nở không thể ngừng được, mọi người vẫn cảm thấy khai quật từ góc độ của một “người mẹ” cũng khá tốt.
Giáo sư Tôn thật vĩ đại, vì muốn tranh giành quyền lợi cho những người phụ nữ Trung Quốc lấy chồng nước ngoài, nhưng phương diện vĩ đại nhất của bà vẫn là một người mẹ.
Bởi vì không phải ai cũng có thể lấy chồng nước ngoài, nhưng mỗi người đều có mẹ.
Tiêu Dung Ngư vừa phải giúp Ngô Diệc Mẫn lau nước mắt, vừa phải xoa dịu cảm xúc của bà, cùng với khuôn mặt trái xoan xinh đẹp và má lúm đồng tiền kia đã sớm lọt vào ống kính máy quay.
“Nhất định phải có một người phát ngôn liên quan đến vụ kiện.”
Tôn Bích Dư bình tĩnh lại một chút, giọng điệu dần dần chậm lại: “Cho nên Tiêu Dung Ngư - Sinh viên cách nhiều thế hệ của tôi, các bạn cũng có thể gọi em ấy là Tiểu Ngư Nhi.”
Giáo sư Tôn nhìn thoáng qua Tiêu Dung Ngư: “Em ấy và mấy sinh viên khác đã cùng nhau thành lập “Công ty luật Dung Thăng”, tôi sẽ thực hiện vụ kiện hôn nhân xuyên quốc gia này thông qua công ty luật này, mong mọi người ủng hộ nhiều hơn.”
Sau khi bà Tôn nói xong, rất nhiều người bên dưới đều nở một nụ cười hiểu rõ.
Một sinh viên chính quy chưa tốt nghiệp như Tiêu Dung Ngư không thể nào đi theo bên cạnh giáo sư Tôn, nhưng thông qua cách xưng hô này, mọi người lập tức biết rõ nguyên nhân.
Rõ ràng giáo sư Tôn rất thích cô gái này.
“Chào mọi người, tôi tên là Tiêu Dung Ngư.”
Lúc này Tiêu Dung Ngư mới đứng dậy từ chỗ ngồi: “Tôi chỉ là một sinh viên bình thường, thực sự phải rất may mắn nên mới có cơ hội được học với giáo sư Tôn đây, nhưng kinh nghiệm của tôi vẫn chưa đủ, hy vọng mọi người sẽ đưa ra những ý kiến đánh giá để thúc đẩy công ty luật Dung Thăng không ngừng tiến bộ, sau khi đánh thắng vụ kiện xuyên quốc gia này, chúng tôi cũng sẽ trở thành đoàn đội cố vấn luật sư số một trong nước…”
Sau khi tự giới thiệu xong, tiếp theo sẽ là phần các phóng viên đặt câu hỏi, đó đều là những chủ đề rất chuyên nghiệp.
Ví dụ như luật pháp của các bang ở châu Mỹ không giống nhau, các bạn sẽ giải quyết như thế nào? Mục đích các bạn kỳ vọng là gì, nên tha thứ hay là lấy lại tài sản.
Cũng may, Tiêu Dung Ngư siêng năng học một thời gian dài như vậy cuối cùng cũng có hiệu quả, lúc thì tiếng Anh, lúc thì tiếng Trung, cô đối phó từng câu hỏi vô cùng trôi chảy.
Dưới khán đài, Lữ Ngọc Thanh nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của Tiêu Dung Ngư, thỉnh thoảng có ánh đèn lập loè chiếu sáng vào khuôn mặt Tiểu Ngư Nhi, cô cũng chỉ hơi nhíu mày một chút.
Lúc mới bắt đầu, Lữ Ngọc Thanh vẫn còn đang tích cực vỗ tay, nhưng sau đó lại giật mình, đột nhiên nhào vào lồng ngực chồng bật khóc.
“Lão Tiêu, lần đầu tiên tôi thấy Tiểu Ngư Nhi như vậy, thực sự quá chua xót.”
Lữ Ngọc Thanh nức nở nói: “Tôi rất đau lòng cho con gái bảo bối của mình, thực ra chúng ta có thể nuôi con bé cả đời, tôi không muốn còn bé phải ra ngoài làm việc, thực sự quá vất vả.”
Trong mắt lão Tiêu cũng lấp lánh nước mắt, nhưng đều được ông kìm nén xuống, ông vừa ôm lấy bả vai Lữ Ngọc Thanh vừa an ủi: “Con gái đã trưởng thành rồi, con bé có lý tưởng của mình chứ, chúng ta không thể bao bọc con bé bên cạnh mình được, chúng ta phải tôn trọng sự lựa chọn của Tiểu Ngư Nhi…”
Trần Hán Thăng lặng lẽ thở dài một hơi, thầm nghĩ buổi họp báo ngày hôm nay thực sự là một buổi thuyết trình về tình thương của mẹ.
“Hán Thăng.”
Lữ Ngọc Thanh lau khô nước mắt, mở to đôi mắt đỏ bừng nói: “Sau này cậu nhất định phải đối xử tốt với Tiểu Ngư Nhi một chút, đừng để con bé phải khóc, năm nay trong ngày sinh nhật của mình, con bé cho rằng cậu không quay về nên ở nhà khóc lóc đau lòng lắm.”
“Con biết rồi, dì Lữ.”
Trần Hán Thăng nói một cách chân thành: “Con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
“Tin tưởng Tiểu Ngư Nhi, tin tưởng Hán Thăng.”
Lão Tiêu nhìn Trần Hán Thăng, thở dài một hơi.
…
Cuộc họp báo vẫn còn tiếp tục thêm một khoảng thời gian nữa, bọn họ nhất định phải thỏa mãn tất cả những yêu cầu về chuyên môn hoặc tò mò của các phóng viên.
Lúc này, có một phóng viên đột nhiên đứng dậy.
“Giám đốc Tiêu, tôi muốn hỏi một chút, tên gọi công ty luật Dung Thăng có ý nghĩa đặc biệt gì sao, bởi vì tôi phát hiện trong tên của cô cũng có một chữ Dung.”
“Chậc!”
Không hiểu tại sao trái tim Trần Hán Thăng lại trở nên căng thẳng, dường như hắn đã đoán được cảnh tượng tiếp theo.
“Ngài để ý cẩn thận thật đấy!”
Thoát ra khỏi những câu hỏi mang tính chất chuyên nghiệp, Tiêu Dung Ngư cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô mỉm cười trả lời: “Dung Thăng là cái tên tôi lấy từ tên của tôi và bạn trai của tôi, tên của cậu ấy cũng có một chữ “Thăng”.”
“Ồ…”
Sau khi nghe xong, những người bên dưới khán đài phát ra từng tiếng thở dài cảm thán, một nữ sinh viên xinh đẹp thế này, hoá ra đã có bạn trai.
“Con mẹ nó, mau ngồi xuống đi, còn muốn hỏi gì nữa?”
Trần Hán Thăng dịu dàng nhìn chằm chằm vào phóng viên kia, trong lòng lại không ngừng mắng, bởi vì một khi đối phương hỏi thêm một câu nào nữa, có lẽ hắn sẽ phải lộ diện.
Mặc dù các bạn trong lớp chưa chắc đã chú ý đến các tin tức trong ngành luật, nhưng ngộ nhỡ có thì sao?
“Hoá ra là giám đốc Tiêu đã có bạn trai rồi.”
Đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, phóng viên kia tiếp tục nhiều chuyện: “Vậy thì, giám đốc Tiêu có ý định kim ốc tàng kiều hay là sẽ giới thiệu cho chúng tôi ghen ghét một chút đây?”
“Thình thịch thình thịch thình thịch…”
Trần Hán Thăng không có thời gian để chửi mắng người khác, trái tim hắn đã bắt đầu đập dữ dội.
Quả nhiên, sau khi nghe xong câu hỏi trêu chọc của phóng viên, ánh mắt của Tiêu Dung Ngư lập tức nhìn về phía Trần Hán Thăng.
“Lúc này mình nên cúi đầu xuống hay ngẩng đầu lên đây?”
Trong một khoảnh khắc chớp nhoáng nào đó, trong lòng Trần Hán Thăng loé lên hai sự lựa chọn.
Nếu mình cố ý cúi đầu xuống nhìn dưới mặt đất, với sự thông minh của Tiêu Dung Ngư, cô nhất định sẽ có thể hiểu rõ động tác này của mình có nghĩa là không muốn lộ diện.
Nhưng cô ấy cũng sẽ buồn bã đau lòng vì động tác né tránh này đúng không?
Nếu ngẩng đầu lên, ngộ nhỡ Tiêu Dung Ngư bảo mình đứng dậy, vậy thì tất cả mọi chuyện đều sẽ bị bại lộ.
Lữ Ngọc Thanh và Tiêu Hoành Vĩ bên cạnh cũng đang mỉm cười trầm ngâm nhìn về phía Trần Hán Thăng.
Bọn họ không thể hiểu rằng, chuyện này đối với Trần Hán Thăng mà nói, ngẩng đầu là địa ngục, cúi đầu cũng là địa ngục.