Sự tò mò của đám phóng viên paparazzi lập tức đẩy Trần Hán Thăng vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Việc ngẩng đầu lên có thể khiến bản thân mình bị bại lộ, nếu báo chí cảm thấy cách sắp xếp trang in đã đủ, sau khi giới thiệu xong vụ kiện tụng hôn nhân xuyên quốc gia này, bọn họ đột nhiên viết một bài báo có tiêu đề bạn trai của Tiêu Dung Ngư cũng không phải là không thể.
Có rất nhiều cách để né trách, ít nhất đối với Trần Hán Thăng mà nói có đến n loại.
Ví dụ như giả vờ để rơi thẻ ra vào trên mặt đất, sau đó cúi người xuống nhặt thẻ ra vào lên. Hoặc là cầm điện thoại di động áp vào tai mình, giả vờ như đang gọi điện thoại cho người khác, tóm lại chỉ cần biểu hiện mình đang bận rộn thì sẽ được an toàn.
Tuy nhiên, nếu hắn cố tình và né tránh như vậy, trong lòng Tiêu Dung Ngư chắc chắn sẽ rất đau lòng, đặc biệt là Lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh vẫn đang ở bên cạnh.
“Lúc nãy vừa mới đồng ý với người ta sẽ chăm sóc Tiêu Ngư Nhi thật tốt đấy.”
Trần Hán Thăng chậm rãi thở ra một hơi, nhất định phải đưa ra sự lựa chọn.
Ngẩng đầu hay cúi đầu?
Vẫn nên ngẩng đầu lên đi!
Trần Hán Thăng hạ quyết tâm, việc cúi đầu sẽ tạo thành một vách ngăn, cho dù Tiểu Ngư Nhi rất dễ dỗ dành, nhưng phía bên Lão Tiêu không phải là đèn cạn dầu, bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được Trần Hán Thăng đang bị động né tránh.
Còn về phần ngẩng đầu lên, chỉ cần trước khi bài báo được đăng tải, hắn vẫn có thể cứu vãn con đường sống.
Tiêu Dung Ngư biết Trần Hán Thăng đang ngồi ở đâu, lúc nãy khi cô trả lời câu hỏi, thường xuyên nhìn thấy Trần Hán Thăng đang nhiệt liệt vỗ tay cho mình, vì thế chẳng bao lâu sau đã nhìn thấy vị trí quen thuộc kia.
Ồ, hình như Tiểu Trần hơi căng thẳng?
Hắn ngồi thẳng người, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm túc, giống như đã xảy ra một chuyện khó lường nào đó.
Nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là đôi mắt kia.
Sáng ngời có thần, không có bất cứ né tránh gì, không có bất cứ sự lùi bước gì, hắn cứ thế “dũng cảm” nhìn về phía vị trí chủ trì.
“Phụt”
Tiêu Dung Ngư không nhịn được bật cười thành tiếng, thầm nghĩ hoá ra Trần Heo- Người vốn không sợ gì cũng biết căng thẳng.
Nếu Trần Hán Thăng đang cố ý lảng tránh, trong đầu Tiêu Dung Ngư sẽ nảy sinh hàng ngàn suy nghĩ, nhưng nhìn thấy phản ứng tích cực này của hắn, Tiêu Dung Ngư chỉ có một suy nghĩ vô cùng đơn giản.
“Nếu cậu ấy đã lo lắng, vậy thì quên đi.”
Trong lòng Tiểu Ngư Nhi thầm nghĩ, nếu thể hiện tình cảm trong buổi họp báo về vụ kiện tụng ly hôn này cũng không tốt lắm.
“Giám đốc Tiêu, tại sao cô lại bật cười.”
Người phóng viên đặt câu hỏi rất tò mò: “Chần chừ không giới thiệu lâu như vậy, chẳng lẽ bạn trai cô không có mặt ở đây sao?”
“Cậu ấy đang ở đây, tôi đã nhìn thấy.”
Tiêu Dung Ngư chuyển dời ánh mắt, giải thích với phóng viên: “Nhưng tôi không muốn giới thiệu cậu ấy, bởi vì tôi lo lắng các bạn quá ghen tị, sau này khi đi trên đường, cậu ấy sẽ bị đánh một cách vô cớ.”
“Ha ha ha…”
Dưới sân khấu vang lên một trận cười đầy thân thiện, cũng có người vỗ vỗ tay với sự tự tin và câu trả lời tinh tế của Tiêu Dung Ngư, vấn đề này cứ thế được cho qua.
Bởi vì biểu hiện “bình thường” của Trần Hán Thăng, hai vợ chồng Lão Tiêu cũng không hề nghi ngờ, Lữ Ngọc Thanh còn cười nói: “Lúc nãy Hán Thăng đã ngồi thẳng người, có lẽ đã chuẩn bị sẵn sàng đứng dậy rồi.”
“Đúng vậy, không thể ngờ Tiểu Ngư Nhi cứ thể bỏ qua như thế.”
Trần Hán Thăng miễn cưỡng cười cười, lặng lẽ xoa mồ hôi nơi lòng bàn tay lên quần.
Tiếp theo lại nói mấy câu gì đó, Trần Hán Thăng đều không thể nghe lọt tai, hắn hoảng hốt đến thất thần.
Lúc nãy có thể coi là một Tu La tràng tiếp cận gần đến không thể gần hơn, chẳng qua chỉ là vì mình giả vờ bình tĩnh đối phó nên Tiểu Ngư Nhi mới vô ý thả cho hắn một con ngựa.
Lúc này, Vương Tử Bác vẫn luôn làm chân cu ly ở phía sau chạy đến, vỗ vỗ vào đầu gối để tự an ủi.
Thực ra lúc nãy Vương Tử Bác cũng vô cùng căng thẳng, Trần Hán Thăng có thể công khai đối mặt với truyền thông, nhưng không thể cùng lên báo với Tiêu Dung Ngư.
“Mày đi rút 20,000 tệ đi.”
Trần Hán Thăng dần dần bình tĩnh lại, móc thẻ ngân hàng ra đưa cho Vương Tử Bác: “Sau đó tìm mấy phong bì, mỗi phong bì nhét 500 tệ, chuẩn bị tổng cộng 40 cái rồi lần lượt đưa cho những phóng viên truyền thông này, nói với bọn họ, trước khi đưa ra bản thảo, có thể cho chúng ta xem qua một chút được không?”
“Những phóng viên đó rất thích viết lung tung, giỏi về bắt bóng bắt gió.”
Sau khi dặn dò xong, Trần Hán Thăng lại giải thích với vợ chồng Lão Tiêu ở bên cạnh: “Cho nên con muốn thẩm duyệt trước, loại bỏ những câu cú dễ dàng bị hiểu nhầm.”
Rõ ràng hắn đang lo lắng, sợ người khác vô tình chụp phải mình nên muốn kiểm tra một phen.
Nếu lúc nãy bị buộc phải đứng lên, Trần Hán Thăng cũng sẽ xóa sạch dấu vết tồn tại của mình thông qua cách thức này, chỉ là 500 tệ trong bao lì xì sẽ biến thành 1000 tệ.
“Tôi biết.”
Tiêu Hoành Vĩ khẽ gật đầu: “Lúc trước khi các phóng viên đài truyền hình các tỉnh đến Cảng Thành, chúng tôi cũng phải tặng bao lì xì, lần này nếu không có Hán Thăng nhắc nhở, tôi và dì Thanh của cậu cũng quên mất.”
Trong lòng Lão Tiêu cũng thầm cảm thán, mặc dù bình thường tác phong của Trần Hán Thăng giống như một tên lưu manh, nhưng hắn suy nghĩ mọi chuyện vô cùng chu toàn, có lẽ trong số các sinh viên này không một ai nhận thực được “phí bao lì xì cho phóng viên”, nhưng Trần Hán Thăng vẫn có thể nghĩ đến.
“Số tiền này phải nên để chúng tôi bỏ ra mới phải.”
Tiêu Hoành Vĩ khẽ đẩy Lữ Ngọc Thanh: “Bây giờ Hán Thăng vẫn chưa gây dựng sự nghiệp, số tiền trong tay chắc chắn không mấy dư dả.”
“Tôi biết rồi.”
Vì thế Lữ Ngọc Thanh cũng lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng từ trong ví tiền của mình đưa cho Trần Hán Thăng.
Thấy vậy, Trần Hán Thăng sao có thể nhận số tiền này được, hơn nữa bản thân hắn cũng không thực sự muốn đưa phí bao lì xì, ngay khi ba người đang từ chối qua lại thì Cao Văn đi đến gọi Trần Hán Thăng một tiếng: “Có một số lãnh đạo không nhận được sách tuyên truyền của công ty luật chúng ta, tôi và cậu đi kiểm tra lại một chút.”
“Ừ, được.”
Trần Hán Thăng trả thẻ ngân hàng lại trong túi xách của Lữ Ngọc Thanh: “Thực sự không cần đâu, con không thiếu tiền, dì Lữ, hai người cũng đừng khách khí, con phải đi xử lý công việc đây.”
“Lúc nào cũng nợ ân tình của các tiểu bối, cứ cảm thấy xấu hổ thế nào ấy.”
Sau khi Trần Hán Thăng rời đi, Tiêu Hoành Vĩ nhíu chặt chân mày: “Giống như tôi đang bán con gái mình vậy.”
“Phi!”
Lữ Ngọc Thanh phỉ nhỏ: “Cho dù bán ông đi nữa cũng không bán con gái đâu.”
…
Trần Hán Thăng đi theo Cao Văn đến chỗ ký tên, khi mỗi người ôm một chồng sách tuyên truyền đang chuẩn bị rời đi thì Cao Văn đột nhiên nói: “Lúc nãy khi Tiểu Ngư Nhi không công khai giới thiệu cậu, cậu đã nghĩ như thế nào?”
“Tôi đã nghĩ như thế nào?”
Trần Hán Thăng sửng sốt một chút: “Như vậy rất tốt mà, vốn dĩ tôi cũng không muốn phô trương như thế, hơn nữa giáo sư Tôn và con gái của bà ấy đang đau lòng, không thích hợp để thể hiện tình cảm.”
“Vậy sao?”
Cao Văn cười cười, lúc trước Trần Hán Thăng có được Hoả Tiễn 101 đã kiêu ngạo như thế nào chứ, bây giờ lại nói bản thân hắn không muốn phô trương.
“Hán Thăng à, tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, cho nên tôi muốn nghiêm túc nói với cậu vài câu vô nghĩa.”
Cao Văn đi đến trước mặt Trần Hán Thăng, tận tình khuyên bảo nói: “Lần này Tiêu Ngư Nhi không công khai giới thiệu cậu, cậu nhất định phải trở nên cảnh giác, lúc nãy chú Tiêu cho cậu tiền, cũng may cậu không nhận lấy, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể nhận của ăn xin được chứ?”
“Tôi hy vọng cậu có thể lấy lại dũng khí xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng của năm đó, tôi tin rằng cậu có năng lực này, tuyệt đối đừng ở rễ gì gì đó.”
Cao Văn nói xong với ánh mắt khích lệ, hất mái tóc ngắn gọn gàng đi vào phòng họp.
Trần Hán Thăng ôm chồng sách tuyên truyền, đứng ở ngoài cửa ngây người một lúc lâu, lúc này mới nhận ra rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.
Mẹ nó, thế mà lại có người cảm thấy mình giống một tên tiểu bạch kiểm?
Nhưng không hiểu tại sao Trần Hán Thăng lại đột nhiên có chút vui vẻ.
Đây là đang khen mình đẹp trai một cách trá hình sao?
…
Sau khi phát xong sách tuyên truyền, khoảng thời gian tương tác giữa Tiêu Dung Ngư và phóng viên cũng đã kết thúc, nội dung tiếp theo của buổi họp báo tương đối chàm chán, bởi vì đó là khi một số lãnh đạo phát biểu.
Tất cả là những lời nói suông và sáo rỗng, Trần Hán Thăng nghe xong chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng buồn ngủ, khó khăn lắm mới có thể chịu đựng đến khi buổi họp báo này kết thúc, thời gian cũng chỉ mới hơn bốn giờ.
Tối nay còn có một buổi tiệc đứng, nhưng Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh sẽ phải trở về Cảng Thành, trước khi đi, bọn họ để chiếc Chevrolet kia lại.
“Tiểu Ngư Nhi, lúc trước con chỉ ở trong trường học đi học, hơn nữa mẹ lo lắng cho sự an toàn của con nên mới không để con lái xe.”
Lữ Ngọc Thanh cẩn thận dặn dò nói: “Nhưng bây giờ ngoại trừ đi học ra, con còn phải đi làm, mẹ lại lo lắng con bị gió thổi, bị dãi nắng dầm mưa, hơn nữa con đã thuyết phục được cha con rồi, ông ấy cũng khuyên nhủ mẹ, cho nên lần này cha mẹ sẽ để xe lại ở Kiến Nghiệp.”
“Hán Thăng à, dì để lại chìa khóa cho cậu, hơn nữa còn phải nói rõ hai điều.”
Lữ Ngọc Thanh lại nhìn về phía Trần Hán Thăng: “Thứ nhất, lúc nào cậu cảm thấy kỹ năng của Tiểu Ngư Nhi có thể lên đường thì mới đưa chìa khóa cho con bé. Thứ hai, bây giờ con bé không được lái với tốc độ cao.”
“Dì cứ yên tâm đi.”
Trần Hán Thăng cười hì hì cầm lấy chìa khoá: “Con nhất định sẽ làm một người huấn luyện viên nghiêm khắc.”
Nhân lúc còn sớm, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư vội vàng đưa Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đến trạm xe buýt trung tâm, nhìn theo bóng dáng chiếc xe buýt dần dần rời đi, Tiêu Dung Ngư cảm thấy hơi đau lòng.
“Không sao đâu, một thời gian nữa là đến kỳ nghỉ đông rồi, hơn nữa hôm nay cậu đã có một bài phát biểu rất hay, sau này cậu là một minh tinh rồi.”
Trong chiếc xe Land Rover, Trần Hán Thăng một tay nắm tay lái, một tay vuốt ve mái tóc của Tiểu Ngư Nhi, an ủi nói.
“Ừ.”
Tiêu Dung Ngư ngoan ngoãn gật đầu, lúc thì cô moi móc móng tay của Trần Hán Thăng, lúc thì nhìn vào dấu móng tay, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Thực ra hôm nay tớ rất vui, ngoại trừ buổi họp báo thành công kết thúc ra, còn có việc lúc đó cậu không trốn tránh.”
“Đâu chỉ là không trốn tránh, lúc ấy tớ đang nóng lòng muốn thử.”
Dù sao bây giờ cũng không thể chứng minh, Trần Hán Thăng lại bắt đầu chém gió.
“Phù phù phù… Đúng là thối quá đi.”
Tiêu Dung Ngư đặt tay Trần Hán Thăng lên mặt mình, nhắm mắt lại cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Trần Hán Thăng, khuôn mặt trái xoan tràn ngập thích ý và thoả mãn.
…
Sau cuộc họp báo, Trần Hán Thăng lái Chevrolet đưa Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi trở về đại học Đông Đại trước, nhân tiện đậu Chevrolet ở đại học Đông Đại, bản thân hắn lại lái Land Rover trở về đại học Tài chính, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, lúc hắn cùng với các bạn cùng phòng đi học, Kim Dương Minh phát hiện ra một chiếc Land Rover đang đậu bên dưới khu dạy học.
“Mẹ nó, là Land Rover đấy.”
Mặc dù Kim Dương Minh không thể mua nổi nhưng lại rất hiểu biết, cậu ta kinh ngạc bước đến không ngừng sờ soạng, thậm chí còn thổi phồng những ưu điểm của chiếc xe này.
“Không biết chiếc xe này là của ai nhỉ?”
Kim Dương Minh kiễng mũi chân lên nhìn vào trong xe.
“Của tao.”
Trần Hán Thăng cười lớn một tiếng, trước mắt của bao người, hắn lấy chìa khoá ra cực kỳ đắc ý mở cửa xe.
Hắn quyết định sẽ không giấu diếm thêm nữa, xé bỏ lớp mặt nạ nghèo nàn, dù sao một khi lái chiếc xe này đi, hắn cũng không thể giấu được.
Vì thế thay vì giả vờ, hắn quyết định ngả bài cùng với bạn cùng phòng trước.
Nhưng, Trần Hán Thăng còn chưa kịp mở miệng thì Kim Dương Minh đã giật mình nói: “Trần ca, tao biết quán trà sữa kiếm được nhiều tiền, nhưng không ngờ lại có thể kiếm được nhiều đến thế, Thẩm Ấu Sở cho mày mua Land Rover sao?”
“Gì?”
Trần Hán Thăng thầm nghĩ đây là lý luận kiểu gì vậy, một chiếc Land Rover có thể mở được vài quán trà sữa đấy?
“Lão Tứ, số mệnh của mày cũng tốt quá nhỉ, có được bạn gái xinh đẹp thì thôi đi, còn có thể kiếm tiền mua xe cho mày.”
Dương Thế Siêu vỗ vỗ vào bả vai Trần Hán Thăng, rời đi với vẻ mặt chua xót.
“Đúng vậy, không hề chê người bạn trai phá sản này.”
“Tao cũng muốn tìm một cô gái có thể mua xe cho tao, xấu một chút cũng không thành vấn đề.”
“Lão Tứ, khoảng thời gian này tao đang cày lại “Ỷ Thiên Đồ Long ký”, ăn cơm mềm(ăn bám) một chút cũng không sao cả, Trương Vô Kỵ cũng là một người ăn cơm mềm đấy thôi.”
…
Cuối cùng chỉ có Kim Dương Minh vẫn còn ở lại không ngừng tấm tắc đánh giá Land Rover.
Trần Hán Thăng kiềm chế xúc động muốn đánh người, kiên nhẫn hỏi: “Lão Lục à, tại sao mày lại cảm thấy chiếc xe này là do Thẩm Ấu Sở mua?”
“Đây chẳng phải là một chuyện vô nghĩa sao?”
Kim Dương Minh phân tích giống như một lý lẽ đương nhiên: “Công việc kinh doanh của mày đã phá sản, nguồn thu nhập bây giờ chỉ có quán trà sữa thôi, ngoài ra hôm nay Hồ Lâm Ngữ vẫn còn đang thảo luận xem có nên mở chi nhánh thứ ba không đấy.”
“Mọi người đều biết doanh thu của quán trà sữa rất khá, mỗi ngày người ra người vào có lẽ cũng khoảng vài ngàn đúng không, lúc trước tao cũng muốn để Đông Nhi vào quán trà sữa đấy.”
Kim Dương Minh vỗ vỗ bả vai Trần Hán Thăng: “Nhưng bọn tao sẽ không ghen tị đâu, thực ra tiền lương của Đông Nhi cũng là do Thẩm Ấu Sở phát đúng không, tao biết hết.”
“Này… Đúng không?”
Trần Hán Thăng lặng lẽ gật gật đầu, lúc lầu hắn định ngả bài rằng thực ra mình có rất nhiều tiền, nhưng đám bạn cùng phòng đã nghĩ ra lý do hoàn hảo rồi.
“Mấy tên ngốc này, bọn họ thực sự không tính đến chi phí vận hành quán trà sữa sao?”
Trần Hán Thăng căn bản không để trong lòng.
Tuy nhiên lúc ăn cơm trưa, phó hiệu trưởng Lục Cung Siêu- Người từ đầu đến cuối vẫn luôn chú ý đến Trần Hán Thăng cũng cố ý gọi điện thoại đến: “Sao lại thế này chứ, tại sao lại có tin đồn Thẩm Ấu Sở mua xe cho cậu, còn có người nói cậu ăn cơm mềm.”
“Mẹ kiếp.”
Lúc này Trần Hán Thăng mới nhận ra tình huống có gì đó không đúng, ngày hôm qua hình như Cao Văn cũng từng có quan điểm này.
Một con người có giá trị hơn 50 triệu như hắn tại sao lại trở thành tiểu bạch kiểm xinh đẹp của nhóm hoa khôi học được?
Tất cả những chuyện này rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo hay là suy đồi đạo đức?