“Phó hiệu trưởng Lục, loại chuyện ma quỷ như thế này mà ngài cũng tin sao?”
Trần Hán Thăng không biết nên khóc hay cười hỏi lại: “Chiếc xe kia là Land Rover Suv đấy, một quán trà sữa với lợi nhuận ít ỏi như vậy sao có thể mua nổi chứ?”
“Đương nhiên tôi không tin rồi.”
Lục Cung Siêu không vội không vàng nói: “Cho nên tôi mới gọi điện thoại để hỏi xem sao, nhưng có rất nhiều sinh viên đã nghĩ như vậy, giảng viên Tiểu Quan nói rằng đã có bài đăng thảo luận trên BBS.”
Trần Hán Thăng thở dài một hơi, hoá ra những kẻ ngốc nghếch không chỉ có các bạn cùng phòng trong ký túc xá.
Nhưng chuyện này cũng không còn cách nào khác, bởi vì dưới mọi tình huống khác nhau đều cùng chỉ ra khả năng này.
Đầu tiên, Trần Hán Thăng đã phá sản, trước mắt không có nguồn thu nhập ổn định.
Thứ hai, trong bài phỏng vấn lúc trước, Trần Hán Thăng vẫn luôn nhấn mạnh hoàn cảnh gia đình của mình bình thường để thể hiện mình xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Cuối cùng, “thấy” chuyện làm ăn của quán trà sữa thực sự rất tốt, không chỉ ở trong trường học mà còn ở trong khu Thương mại Nghĩa Ô cũng vậy.
Cho nên không chỉ đám người Kim Dương Minh cho là như vậy mà các bạn học khác cũng quy đổi chiếc xe Land Rover này cho lợi nhuận của quán trà sữa.
“Phó chủ tịch hội sinh viên Trần Hán Thăng mua xe mới, cực kỳ nghi ngờ là do do đàn chị Thẩm giúp đỡ!”
Đây là một bài đăng hot trên diễn đàn vườn trường.
“Hay là…”
Lục Cung Siêu thử dò hỏi: “Cậu dứt khoát tuyên bố tình hình thực tế đi, như thế mọi người sẽ không nghi ngờ linh tinh nữa.”
Lão Lục nói như vậy, hắn cũng động lòng.
Một khi Trần Hán Thăng công khai không phá sản, như vậy một sinh viên gây dựng sự nghiệp có giá trị 50 triệu vẫn có thể thu hút sự chú ý của giới truyền thông như trước, điều này sẽ có ích trong việc duy trì sức hot của đại học Tài chính, có tác dụng thúc đẩy trường đại học của bọn họ trở thành đại học số một.
Cũng may Trần Hán Thăng không hồ đồ, bây giờ vẫn chưa là thời điểm thích hợp cho quá nhiều người biết.
Hắn ủ rũ từ chối và cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn Thẩm Ấu Sở đang ngồi bên cạnh mình, cái miệng nhỏ nhắn đang ăn cơm.
Lúc trước khi “phá sản”, thực ra bản thân hắn cũng từng nói đùa mình muốn ăn cơm mềm, không ngờ rằng chỉ vì một chiếc Land Rover mà có thể biến “nguyện vọng” này trở thành sự thật.
Thẩm Ấu Sở nhận ra Trần Hán Thăng đang nhìn chằm chằm vào mình, cô thành thật buông đũa xuống, chỉ vào đĩa rau xanh của mình, hỏi: “Cậu ăn không?”
“Không ăn.”
Trần Hán Thăng đột nhiên cảm thấy vô cùng ưu thương, một kẻ lưu manh như hắn thế mà lại bị bảo bối khờ khạo này “bao nuôi”.
Nghĩ đến đây, hắn trầm giọng hỏi: “Cậu đã viết thư cho bà nội nói rằng chúng ta sắp quay trở lại núi đón bà chưa?”
“Tớ viết rồi.”
Thẩm Ấu Sở chớp chớp đôi mắt đào hoa trong sáng, nhỏ giọng nói: “Đã gửi vào ngày hôm qua rồi.”
“Sắp đến kỳ thi rồi.”
Trần Hán Thăng tiếp tục hỏi: “Đã đánh dấu những kiến thức trọng điểm giúp tớ chưa?”
“Sắp xếp rồi.”
Thẩm Ấu Sở ngoan ngoãn gật đầu: “Còn ghi chép giúp cậu nữa.”
“Năm nay tớ vẫn chưa có áo len để mặc.”
“Đã đan xong rồi, lát nữa sẽ đưa cho cậu.
“Tớ đã ném sách vở của môn học chiều nay rồi.”
“Không sao đâu, tớ sẽ đưa cho cậu, tớ có notebook.”
…
Trần Hán Thăng liên tục hỏi vài câu, không ngờ Thẩm Ấu Sở đã sớm chuẩn bị tốt, không hề sơ suất dù chỉ một chút.
Cuối cùng hắn thực sự không nhịn được nữa, đặt đôi đũa xuống một “bộp”, đưa tay ra nhéo nhéo vào gò má Thẩm Ấu Sở: “Muốn tuỳ tiện tìm một lý do nào đó để bắt nạt cậu một chút nhưng sao lại khó khăn như vậy chứ?”
“A…”
Lúc này Thẩm Ấu Sở đã hiểu ra, cô ấm ức xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Đồng thời, cô vẫn không quên gắp từng miếng từng miếng cà chua xào trứng của mình cho Trần Hán Thăng ăn.
“Ấu Sở, tại sao cậu lại chiều Trần Hán Thăng như vậy chứ?”
Hồ Lâm Ngữ cảm thấy mình không thể nhìn thêm được nữa, càng nhìn càng thấy lồng ngực căng phồng.
“Tiểu Hồ, cậu không nói gì, tớ cũng không cảm thấy cậu là người câm đâu.”
Trần Hán Thăng ăn rất nhanh, trước khi đi còn bỏ lại một câu: “Hai người có rảnh lên BBS xem thử thì sẽ hiểu rõ.”
Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ đưa mắt nhìn nhau vài lần, sau khi ăn xong, hai người đi vào phòng máy tính của thư viện, mở diễn đàn trường học ra, trong đó một bài đăng hót đã “up” hút hút sự chú ý của hai người.
“Phó chủ tịch hội sinh viên Trần Hán Thăng mua xe mới, cực kỳ nghi ngờ là do đàn chị Thẩm giúp đỡ.”
Sau khi click mở ra, Hồ Lâm Ngữ đọc từng bình luận.
“Chiếc xe kia là Land Rover, nghe nói ít nhất cũng có giá 600,000 tệ đấy, đúng là không thể ngờ được đàn chị Thẩm lại sẵn sàng mua cho phó chủ tịch Trần một chiếc xe đắt như vậy.”
“Điều đó có nghĩa là chuyện làm ăn của quán trà sữa thực sự rất tốt, nhiều lần tớ đi qua đó cũng không còn chỗ nữa, chỉ có thể mua một cốc đến thư viện.”
“Đây chỉ là trong trường học thôi đấy, phía bên khu Thương mại Nghĩa Ô vẫn còn một chi nhánh nữa cơ.”
“Cách làm này của phó chủ tịch Trần có thể coi là ăn cơm mềm không?”
…
Sau khi đọc xong, Hồ Lâm Ngữ ấp úng nói: “Hoá ra chiếc xe đó lại đắt như vậy, lúc tớ nhìn thấy còn không xem nó là gì cả.”
“Tớ… Tớ tưởng cậu ấy mượn.”
Thẩm Ấu Sở cũng rất bối rối, bản thân nàng căn bản không mua xe, sao có thể “vu cáo” một cách vô căn cứ như vậy chứ?
“Không phải mượn đâu, sáng nay đám người Kim Dương Minh nói đó là xe của Trần Hán Thăng đấy.”
Hồ Lâm Ngữ lắc đầu: “Chuyện này không quan trọng, chúng ta làm sáng tỏ giúp Trần Hán Thăng trước đi.”
Thẩm Ấu Sở cũng tán thành, cô đánh chữ tương đối chậm nên chỉ có thể để Hồ Lâm Ngữ post bài trên BBS.
“Tôi là Hồ Lâm Ngữ- sinh viên của lớp hai Quản lý Công khoá 2002, Thẩm Ấu Sở đang ở bên cạnh tôi, chúng tôi đồng thời đưa ra tuyên bố rằng xe của Trần Hán Thăng là do cậu ấy tự mua, cậu ấy không hề sử dụng tiền của quán trà sữa.”
Giữa trưa đúng là khoảng thời gian sinh viên cơm nước xong xuôi, lúc này lượng người truy cập sẽ lớn nhất, chẳng bao lâu sau đã có phản hồi trên bài post của Hồ Lâm Ngữ.
“Đúng vậy, tôi chính là Thẩm Ấu Sở, tôi có thể chứng minh bài post này là do chính bản thân Hồ Lâm Ngữ đăng tải.”
“Tôi chính là bàn phím, tôi có thể chứng minh đàn chị Hồ đang ấn vào tôi để đánh chữ.”
“Tôi chính là con chuột, có thể chứng minh đàn chị Hồ đang click vào tôi.”
“Đàn chị Hồ, nếu như chị đang bị phó chủ tịch Trần cầm dao ép chị phải post bài, chị hãy đánh số 1, như vậy chúng em có thể gọi 110 đi cứu chị, bảo vệ của trường học đã bị phó chủ tịch Trần thu mua, không thể dựa vào bọn họ được.”
“1.”
“1.”
“1.”
…
Nhìn thấy các sinh viên đang trêu chọc mình trên BBS, Hồ Lâm Ngữ tức giận đến mức đập mạnh vào bàn phím: “Đám khốn kiếp này!”
Đúng là quá nghịch ngợm, bình thường ở trong căn- tin, người nào người nấy thoạt nhìn có vẻ rất thành thật mà.
“Mấy người có gan thì giáp mặt nói với Trần Hán Thăng đi, post bài ở trên mạng thì có thể coi là anh hùng hảo hán gì chứ?”
Hồ Lâm Ngữ nhanh chóng đánh ra một hàng chữ.
“Đàn chị Hồ, có phải chị đã quá đánh giá cao bọn em rồi không, trong đại học Tài chính có mấy người dám tỏ vẻ kiêu ngạo ở trước mặt phó chủ tịch Trần chứ?”
“Tôi…”
Hồ Lâm Ngữ đột nhiên không còn gì để nói, lắc đầu nói: “Thôi quên đi, không nên giải thích, càng giải thích bọn họ càng phấn khích, hãy xem cách Trần Hán Thăng phản ứng với nó đi.”
Nhưng, chiều hôm đó, Trần Hán Thăng lại trốn học đến văn phòng, mãi cho đến chạng vạng mới quay trở về.
Hắn ăn cơm tối ở tiểu khu Thiên Cảnh Sơn, cô giúp việc nhỏ Đông Nhi mua thức ăn, cô ấy muốn chứng minh ngay nghề của mình một chút.
Hương vị thực sự không tồi, Đông Nhi đang háo hức chờ đợi lời khen ngợi đến từ Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn Đông Nhi một cái, không nhịn được nhớ đến kẻ ngốc Kim Dương Minh, bài viết trên BBS chắc chắn không phải do cậu ấy đăng tải, nhưng suy nghĩ của nhóc con này lại giống như những kẻ ghen tị đó, vậy thì hắn sẽ đùa giỡn Đông Nhi một chút.
“Về phần các món ăn, tổng thể vẫn khá ổn.”
Trần Hán Thăng nếm thử vài miếng rồi bình tĩnh nói: “Nhưng có một vấn đề rất lớn.”
“Vấn đề gì?”
Đông Nhi lập tức trở nên căng thẳng.
Ngay cả Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ cũng nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng cười cười: “Vấn đề à, đó là em phải làm cho chúng tôi ăn sớm hơn một chút mới phải.”
“Phù… Anh Tiểu Trần, lá gan của em rất nhỏ đấy.”
Đông Nhi không nhịn được thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô ấy cầm lấy đôi đũa đang định ăn cơm.
“Nếu em làm cho chúng tôi ăn sớm hơn một chút.”
Trần Hán Thăng tiếp tục nói: “Nói không chừng anh sẽ không thuê em.”
“Lạch cạch.”
Đây rõ ràng là không hài lòng, Đông Nhi bị dọa đến mức làm rơi đũa xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn Trần Hán Thăng.
Hồ Lâm Ngữ vội vàng hoà giải: “Trần Hán Thăng, cậu đừng nói bừa, số đồ ăn này ngon hơn rất nhiều so với căn tin mà.”
“Tớ đâu có nói mùi vị của nó dở tệ đâu?”
Trần Hán Thăng bĩu môi nói: “Nếu ăn sớm hơn một chút, có lẽ tớ sẽ không thể thuê nổi, bởi vì đây là kỹ năng nấu nướng chỉ có ở trong khách sạn xếp hạng sao mới có.”
“Hu hu hu…”
Đông Nhi lại nín khóc mỉm cười, nhưng cô ấy lại không cười thành tiếng, sợ sau đó sẽ có rẽ ngoặt nào nữa.
Thẩm Ấu Sở vỗ vỗ đùi Trần Hán Thăng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên không nói lời nào.
“Ăn cơm ăn cơm.”
Trần Hán Thăng cười ha ha, bưng bát cơm lên ăn một mồm to.
Thẩm Ấu Sở lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho Đông Nhi, không ngừng dỗ dành để cô giúp việc nhỏ bình ổn cảm xúc lại.
Trong lúc đó, Trần Hán Thăng và Hồ Lâm Ngữ đã ăn xong rồi, Thẩm Ấu Sở mới từ từ ăn cơm cùng với Đông Nhi.
“Trần Hán Thăng, cậu định giải quyết những lời đồn đãi vớ vẩn trong trường học như thế nào?”
Hồ Lâm Ngữ vuốt ve cái bụng no căng hỏi.
“Giải quyết cái rắm.”
Trần Hán Thăng ngậm tăm xỉa răng, lắc đầu nói: “Chiều nay có mấy người bạn học gọi điện thoại cho tớ hỏi xem có phải chiếc Land Rover kia là do Thẩm Ấu Sở mua không? Lúc đầu tớ còn giải thích, nhưng sau đó lại cảm thấy phiền phức nên lười giải thích.”
Hồ Lâm Ngữ gật gật đầu, đây mới là tính cách của Trần Hán Thăng.
“Không những không giải thích mà tớ còn thừa nhận một cách đường hoàng.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Cho nên tớ dự định sẽ giúp đỡ các cậu mở quán trà sữa thứ ba, mở ở khu phố ẩm thực cầu Sử Tử phồn hoa nhất Kiến Nghiệp, bởi vì bây giờ còn có người giúp tớ nói chuyện, doanh thu của hai quán trà sữa căn bản không thể mua nổi Land Rover.”
“Sau khi mở chi nhánh ở cầu Sư Tử, mấy người nói chuyện giúp tớ cũng không còn lý do gì nữa.”
Trần Hán Thăng nhổ tăm xỉa răng ra, nói: “Lúc đó mọi người sẽ cảm thấy, ngay cả quán trà sữa cũng có thể mở được ở cầu Sư Tử, đương nhiên có thể mua nổi Land Rover rồi.”
“Mẹ nó.”
Hồ Lâm Ngữ ngơ ngác nói: “Trần Hán Thăng, cậu không có đủ điều kiện để làm tiểu bạch kiểm, mà cưỡng ép phải làm tiểu bạch kiểm đấy.”