“Cầu Sư Tử phồn hoa như vậy, tiền thuê chắc chắn còn đắt hơn cả khu Thương mại Nghĩa Ô, cậu giúp đỡ bọn tớ mở cửa hàng thứ ba bằng cách nào?”
Hồ Lâm Ngữ trực tiếp hỏi: “Còn nữa, nghe nói chiếc Land Rover kia có giá mấy trăm ngàn tệ, chẳng phải cậu đã phá sản rồi sao? Tiên đâu mà mua vậy?”
Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên, tầm mắt lướt qua Thẩm Ấu Sở, dừng lại ở trên người Hồ Lâm Ngữ và Đông Nhi một chút, nhưng vẫn không nói thật.
“Đúng là đã phá sản, nhưng đó là chuyện của vài tháng trước, chẳng lẽ tớ không thể thực hiện một vài mua bán nhỏ khác sao?”
Trần Hán Thăng cười nói: “Mặc dù bây giờ chưa thành thạo lắm, nhưng vẫn có thể kiếm chút tiền.”
“Thật hay giả?”
Hồ Lâm Ngữ tỏ vẻ hoài nghi: “Cậu ngày ngày chơi bời lêu lổng, hình như cũng không bận rộn gì lắm.”
Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng: “Cậu nhìn thấy tớ chơi bời lêu lổng, nhưng những lúc cậu không nhìn thấy thì sao?”
“Hình như cũng có lý.”
Lần này Hồ Lâm Ngữ hiếm khi không nhiều chuyện: “Tớ đột nhiên nhớ ra ở thị trấn quê tớ cũng có một người như vậy, anh ta không có công việc chính thức, ngày ngày đều ăn mặc bóng loáng, xách theo một chiếc bọc nhỏ đi ra ngoài, thực ra hầu hết thời gian đều đi mát xa và rửa chân, thậm chí còn thường xuyên chơi mạt chược bài bạc gì đó, quen biết với đủ hạng người.”
“Theo lý mà nói anh ta phải nghèo rớt mồng tơi, nhưng lại không hề.”
Hồ Lâm Ngữ thực sự lấy làm lạ: “Việc hiếu hỉ của hàng xóm trên trấn anh ta cũng tích cực tham dự, thậm chí còn đưa tiền, vợ anh ta cũng không có công việc, nhưng đứa nhỏ đi học cũng không thiếu tiền học phí, quần áo cũng không phải là quần áo cũ, mỗi lần tớ nghỉ về nhà, anh ta còn mỉm cười tủm tỉm chào hỏi, thực ra tớ vẫn không thể hiểu được anh ta sống sót như thế nào.”
“Ấu Sở, Đông Nhi.”
Hồ Lâm Ngữ lại hỏi các cô: “Ở quê các cậu có người như vậy không?”
Thẩm Ấu Sở và Đông Nhi đang ăn cơm, cả hai người đều lắc đầu.
“Chắc chắn là bọn họ chưa nhìn thấy rồi.”
Trần Hán Thẳng xem TV, hờ hững nói: “Thẩm Ấu Sở và Đông Nhi đều ở trên núi, giao thông không thuận tiện, những người như vậy phải ở trong một nơi náo nhiệt mới có không gian để sinh tồn, rắn có rắn nói, chuột có chuột động, quan tâm nhiều như thế làm gì?”
Hồ Lâm Ngữ gật gật đầu, cô ấy vẫn còn một thắc mắc: “Trần Hán Thăng, vậy tại sao cậu lại cố chấp làm một tiểu bạch kiểm như vậy?”
“Lúc đầu tớ đâu có làm, vẫn giải thích đàng hoàng mà, nhưng không ai tin cả, như thể sau khi xác nhận chuyện tớ được Thẩm Ấu Sở bao nuôi, trong lòng bọn họ sẽ rất thoải mái vậy.”
Trần Hán Thăng nhún nhún vai: “Vậy được thôi, tớ sẽ giúp các cậu mở một chi nhánh ở một nơi giống như cầu Sư Tử kia, dứt khoát chứng minh hình ảnh đó.”
“Thẩm Ấu Sơ vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, thành tích học tập tốt lại mở một quán trà sữa, nhưng số tiền kiếm được lại dùng trên người một lưu mạnh như tớ, cuối cùng bọn họ ngoài mặt cười cười nhưng trong lòng lại đang khóc.” Trần Hán Thăng bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ nói.
“Trần Hán Thăng, mặc dù đây là hành động giận dỗi của cậu, nhưng tớ ủng hộ.”
Hồ Lâm Ngữ thầm nghĩ một khi quán trà sữa ở cầu Sư Tử được khai trương, vậy thì sức ảnh hưởng sẽ khác xưa, thanh danh “Hồ tổng” của mình mới là thật, nghĩ đến đây, cô ấy lập tức trở nên nhiệt tình, giúp đỡ thu dọn chén đũa trên bàn.
Dường như phụ nữ có vẻ thích tụ tập ở trong phòng bếp, rõ ràng một mình Đông Nhi cũng có thể dọn dẹp sạch sẽ, nhưng Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ cũng vào trong giúp đỡ, thỉnh thoảng còn trò chuyện một ít chuyện nhà.
Trần Hán Thăng ở trong phòng khách xem TV, sáu giờ, đài truyền hình Kiến Nghiệp bắt đầu phát các chương trình địa phương.
Không có gì bất ngờ xảy ra, buổi họp báo được tổ chức tại khách sạn Kim Lăng được xuất hiện một cách ấn tượng.
“Cùng với sự phát triển không ngừng của cải cách và mở cửa, có không ít phụ nữ Trung Quốc lấy chồng nước ngoài, nhưng bởi vì ngôn ngữ và phong tục tập quán nên cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối ly hôn, tuy nhiên quyền và lợi ích hậu hôn nhân với người nước ngoài của phụ nữ Trung Quốc được đảm bảo như thế nào đây.”
Trên màn hình TV xuất hiện hình ảnh Tôn Bích Dư, Ngô Diệc Mẫn, đương nhiên cũng có Tiêu Dung Ngư trong một bộ tây trang.
“Hôm nay chúng ta sẽ đưa tin về câu chuyện của ngài Tôn Bích Dư- Một chuyên gia pháp lý nổi tiếng, giáo sư của trường đại học Đông Đại và đang được hưởng trợ cấp của nhà nước, để bảo vệ lợi ích và tôn nghiêm của con gái mình, bà ấy đang chuẩn bị thực hiện một cuộc kiện xuyên quốc gia.”
Phần thuyết minh và cảnh quay trên TV không ngừng đan xen vào nhau, có lẽ là vì Tiêu Dung Ngư quá xinh đẹp, thậm chí còn cho cô ấy hai cảnh quay đặc tả.
Trong phòng bếp, ba người Thẩm Ấu Sở vẫn đang rửa chén, không xem TV.
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, bởi vì với tính tình của Tiểu Ngư Nhi, sau khi bản tin kết thúc, cô đương nhiên sẽ gọi điện thoại cho mình trước.
Thậm chí hắn còn có thể đoán được nội dung của cuộc điện thoại.
Câu đầu tiên có lẽ là “Tiểu Trần, cậu đã xem TV chưa?”, câu thứ hai “Tớ lên TV không ăn ảnh lắm”, câu thứ ba “Tớ có nói gì không đúng không?”
“Haiza, tớ có chút việc, tớ đi về trước đây.”
Trần Hán Thăng cũng không hoảng loạn, bình tĩnh đi vào phòng bếp, thậm chí còn sờ sờ lỗ tai nhỏ của Thẩm Ấu Sở một phen.
“À, vâng.”
Thẩm Ấu Sở đang lau bát, cô cảm thấy hơi xấu hổ, cúi đầu nhỏ giọng đáp.
Trần Hán Thăng cười cười, biểu hiện và hành động của hắn không có gì khác biệt so với bình thường, trước khi rời đi còn cố ý chuyển TV sang một bộ phim truyền hình Hàn Quốc nhàm chán trên kênh trung ương 8.
Bởi vì Hồ Lâm Ngữ thích xem phim Hàn Quốc, mặc dù cô ấy không phải là bà chủ, nhưng nữ chủ nhân thực sự là Thẩm Ấu Sở sẽ không tranh giành, Đông Nhi cũng rất ngoan ngoãn lễ phép.
Cho nên chắc chắn sẽ là Hồ Lâm Ngữ độc chiếm TV, sau khi ra ngoài, nhìn thấy là phim Hàn, cô ấy sẽ không đổi kênh nữa.
Không cần phải lo lắng chuyện này thêm, nếu Thẩm Ấu Sở vô tình nhìn thấy Tiêu Dung Ngư và công ty luật Dung Thăng trong buổi họp báo, về mặt lý thuyết mà nói, khả năng này rất nhỏ rất nhỏ.
“Cạch.”
Trong khoảnh khắc hắn vừa mới đóng cửa phòng trộm lại thì điện thoại di động đột nhiên vang lên “đinh đinh đang đang”.
Trần Hán Thăng lấy ra nhìn xem, Tiêu Dung Ngư.
“A lô, Tiểu Trần, cậu đang làm gì vậy?”
Tiểu Ngư Nhi lanh lảnh hỏi.
Hình như có vẻ hơi sai lệch so với trong dự đoán, câu đầu tiên phải là “Tiểu Trần, cậu đã xem TV chưa?”.
Nhưng vấn đề này cũng không lớn lắm, Trần Hán Thăng vừa đi xuống cầu thang vừa cười nói: “Tớ mới xem TV xong, đài truyền hình Kiến Nghiệp phát sóng về buổi họp báo, cậu đã nhắc nhở tớ rồi mà.”
“Vậy cậu cảm thấy tớ trong ống kính như thế nào?”
Quả nhiên câu hỏi thứ hai đã quay trở lại, Tiêu Dung Ngư lẩm bẩm nói: “Tớ cảm thấy lớp trang điểm của mình trên TV hơi dày.”
“Vẫn ổn mà.”
Trần Hán Thăng an ủi nói: “Thực ra không dày chút nào, cậu thậm chí còn không thoa phấn mắt, sao có thể dày được?”
“Vậy cậu có cảm thấy tớ căng thẳng không? Nói chuyện có vấp không?”
“Mồm miệng nhanh nhẹn, tiếng phổ thông nằm ở hạng A.”
…
Hai người bọn họ cứ thế nói xong chuyện buổi họp báo, thực ra Tiểu Ngư Nhi cũng rất hài lòng với bản thân, cô sở hữu khuôn mặt trái xoan- Là một trong những kiểu khuôn mặt ăn ảnh nhất, đặc biệt là trên mặt còn có má lúm đồng tiền, kiểu nụ cười ngọt ngào chết người kia.
“Tiểu Trần.”
Tiêu Dung Ngư mỉm cười một lát rồi nói đến những rắc rối trước mắt của công ty luật: “Hôm nay có rất nhiều doanh nghiệp đã gọi điện thoại đến, muốn được công ty luật Dung Thăng đại diện pháp lý giải quyết các vụ án, nhưng tất cả đều bị chị Cao từ chối rồi, bởi vì những doanh nghiệp đó đều có đủ loại điều kiện lộn xộn đi cùng, có bên còn muốn mời giáo sư Tôn làm luật sư tố tụng.”
Trần Hán Thăng mỉm cười, những tên ngốc này, bản thân đã xấu lại còn muốn mấy điều hay ho.
Với địa vị giang hồ của giáo sư Tôn, đã nhiều năm rồi bà ấy không làm luật sư tố tụng của những vụ án bình thường, lần này bà ấy xuất mã chỉ là vì vụ kiện tụng hôn nhân xuyên quốc gia có ý nghĩa to hơn này.
Ngoại trừ giáo sư Tôn ra, những điều kiện khác cũng không khó đoán, đơn giản là bốn đóa hoa vàng này, đặc biệt là giám đốc công ty luật Tiêu Dung Ngư, đây là một mỹ nữ siêu cấp đã được chứng thực công khai trên TV.
“Thực ra tớ và Thi Thi không sao cả, bởi vì chúng tớ vẫn đang đi học.”
Tiêu Dung Ngư thở dài một hơi: “Nhưng còn có chị Cao và chị Dịch Na đấy, chị Cao sắp tốt nghiệp, chị Dịch Na đã tốt nghiệp, mặc dù các chị ấy đã tuyên bố rằng vì lợi ích sau này và trong tương lai, bây giờ chỉ có thể tạm thời vất vả một chút, không cần phải trả lương cho các chị.”
“Giáo sư Tôn có ý kiến gì?”
Trần Hán Thăng hỏi, có lẽ bà già kia đã cân nhắc đến vấn đề này.
“Giáo sư Tôn nói bà ấy sẽ trợ cấp cho chúng tớ.”
Tiêu Dung Ngư không vui lắm: “Cậu cũng biết tình cách của giáo sư Tôn rồi đấy, bà không chấp nhận bất cứ sự tài trợ trên danh nghĩa của công ty nào, chỉ muốn yên tâm xử lý vụ kiện tụng này, có mấy đàn anh đàn chị cũng bày tỏ sẽ hỗ trợ miễn phí, nhưng tớ vẫn luôn cảm thấy mất tự nhiên, tớ không muốn mắc nợ nhân tình của bọn họ.”
“Công ty luật vừa mới thành lập nên khó tránh khỏi việc không có nghiệp vụ, nếu giáo sư Tôn không ra mặt, tất cả mọi người sẽ tỏ vẻ nghi ngờ với năng lực chuyên môn của các cậu.”
Thực ra Trần Hán Thăng hiểu rất rõ chuyện này: “Chờ đến khi vụ kiện xuyên quốc gia này kết thúc, các công việc mới không ngừng đổ về.”
“Vậy chúng ta sẽ phải chờ sao?”
Tiêu Dung Ngư rầu rĩ, hoá ra để duy trì một công ty luật lại khó như vậy.
“Chưa chắc, nói không chừng sẽ có một doanh nghiệp nào đó không có các điều kiện đi kèm thì sao, bọn họ chỉ nhìn trúng năng lực và trình độ của các cậu, nên đặc biệt tìm đến công ty luật Dung Thăng thì sao?” Trần Hán Thăng cười hì hì nói.