“Không thể nào đúng không?”
Tiêu Dung Ngư vẫn nghĩ rằng câu nói này là Trần Hán Thăng đang an ủi mình: “Trừ khi giáo sư Tôn đích thân xuất mã, nếu không trước khi vụ kiện xuyên quốc gia này kết thúc, chắc là rất ít doanh nghiệp tìm đến chỗ chúng tớ để làm đại diện pháp lý.”
“Tất cả đều có khả năng mà.”
Trần Hán Thăng không tiếp tục nói nữa, chuyển sang chuyện khác hỏi: “Bây giờ cậu không những tổ chức buổi họp báo mà còn lên TV, chắc có lẽ càng trở nên nổi tiếng trong trường học đúng không?”
“Đúng vậy, tất cả các bài post trên BBS đều về khoa Luật, ngay cả Thi Thi cũng được gọi tên… A, nữ hiệp tha mạng.”
Tiêu Dung Ngư vừa mới nói được một nửa đã cười rộ lên, trong ống nghe truyền đến tiếng oán giận bất mãn của Biên Thi Thi: “Tại sao bây giờ vẫn có sinh viên nam đăng bài hỏi rằng cô gái ở bên cạnh Tiêu Dung Ngư là ai, chẳng lẽ Biên Thi Thi tớ không tên không tuổi như vậy sao?”
“Tiểu Trần, BBS của trường đại học Đông Đại chúng tớ vô cùng nhộn nhịp, còn đại học Tài chính các cậu thì sao?”
Tiêu Dung Ngư vừa trêu chọc Biên Thi Thi vừa cười nói: “Lần sau cậu đến đại học Đông Đại, nhất định phải đăng nhập vào diễn đàn trường học của chúng tớ để xem.”
“Đừng xem, Trần Hán Thăng.”
Biên Thi Thi vừa hét chói tai vừa nói: “Sau khi xem rồi, cậu sẽ ghen ghét đến mức không thể ngủ được cho mà xem, cũng may bây giờ BBS của trường đều là mạng nội bộ, cậu học đại học Tài chính nên không thể vào được, nếu không ngày nào cậu cũng sẽ phải hẹn đánh nhau với những người theo đuổi Tiểu Ngư Nhi.”
“Như vậy rất thú vị mà?”
Trần Hán Thăng cười nói: “BBS của trường đại học Tài chính của chúng tớ chẳng có gì thú vị cả, tất cả đều là mấy đề bài chính xác CET cấp 4-6 cần bán, hoặc là thẻ cơm bị đánh rơi mời người nhận lại, không có chuyện phiếm cẩu huyết nào cả.”
Trong thời đại mà ngay cả Baidu Tieba cũng phải trải qua xác minh nghiêm ngặt mới có thể trở thành hội viên này, toàn bộ diễn đàn của các trường đại học lớn ở Kiến Nghiệp năm 2004 đều là mạng nội bộ, cho nên lúc trước khi nhóm người của học viện Quốc giáo điên cuồng công kích Trần Hán Thăng, hắn mới có thể dễ dàng xác định ký túc xá nào.
Vài năm sau khi “mạng nội bộ trường học” trở nên phổ biến, linh cảm sáng lập cũng đến từ các mạng LAN khép kín của các trường đại học này. Một trong những tính năng quan trọng nhất của nó chính là địa chỉ ip của trường đại học là duy nhất, cũng như người dùng đăng ký email của trường đại học.
….
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Hán Thăng ngủ dậy rất sớm, hắn cố ý lái xe đến dưới lầu nhà Khổng Tĩnh.
Khổng ngự tỷ mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, dựa vào chiếc Passat một cách dịu dàng thướt tha, nhìn từ xa, mái tóc đen nhánh màu đen ngược lại đã trở thành màu sắc điểm xuyết duy nhất.
“Nếu cậu có việc gì thì thì cứ trực tiếp gọi điện thoại dặn dò tôi một tiếng là được rồi.”
Khổng Tĩnh hơi bất đắc dĩ: “Còn đặc biệt chạy tới đây một chuyến mời tôi ăn cơm sao, sáng sớm hôm nay còn có rất nhiều việc đấy.”
“Chẳng phải còn có Tào Kiến Đức sao, nếu không tôi vất vả lừa anh ta đến đây để làm gì? Đây là cách giao tiếp tình cảm bình thường giữa chúng ta mà.”
Trần Hán Thăng đỗ chiếc Land Rover, hai người tuỳ tiện đi đến một cửa hàng bánh bao nhỏ bên đường.
Khổng Tĩnh là một mỹ nữ trưởng thành, cô vừa mới bước vào đã lập tức thu hút ánh mắt của hơn nửa thực khách.
“Ông chủ, ba lồng bánh bao và hai chén cháo trắng.”
Trần Hán Thăng hét lên một tiếng rồi xoay người nói với Khổng Tĩnh: “Tôi ăn hai lồng, chị ăn một lồng.”
Khổng Tĩnh nhanh chóng xua xua tay: “Tôi ăn nửa lồng là đủ rồi.”
“Vậy thì vẫn là ba lồng.”
Trần Hán Thăng rút cho Khổng Tĩnh một đĩa hỗn hợp gia vị bao gồm nước tương, dấm và ớt đỏ, cười nói: “Tôi ăn hai lồng rưỡi.”
Bây giờ tiết trời đang giữa đông, sau khi ngồi xuống, cả hai người đều cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo trên ghế, bầu không khí cũng hơi ngưng đọng một chút.
Nhưng cả hai đều là những người có kinh nghiệm xã giao phong phú, tình cảm cũng rất hài hoà, sẽ không có chuyện không có chủ đề nói chuyện một thời gian dài.
Khổng Tĩnh là người đầu tiên lên tiếng: “Nghe Tiểu Vũ nói chiếc xe Land Rover kia đã nhấc lên một gợn sóng lớn trong trường đại học Tài chính.”
“Đúng vậy, mọi người đều cảm thấy tôi là một sinh viên bị phá sản, không có khả năng mua loại siêu xe này.”
Trần Hán Thăng tức giận nói: “Cho nên tôi cố tình trở nên ngang tàn, có thể ăn cơm mềm cũng là một bản lĩnh, bọn họ dựa vào cái gì mà xem thường những tiểu bạch kiểm sở hữu ngoại hình đẹp trai và sống tốt như chúng tôi.”
“Phi!”
Khổng Tĩnh phỉ nhổ.
Có một số thứ có thể cô chưa từng trải qua, nhưng trước đó trong quá trình xã giao, cô đã nghe thấy không ít những câu chuyện nực cười này.
Chẳng bao lâu sau, ông chủ đã bưng ba lồng bánh bao nóng hầm hập đến đây, lúc này Trần Hán Thăng mới nói đến chuyện chính: “Lúc trước chị đã từng nhắc nhở tôi rằng nhà máy điện tử phải nhanh chóng xác nhận một cái tên, nhưng những cái tên được chọn mà chị gửi đến cho tôi, tôi thực sự cảm thấy không ổn.”
“Không được sao?”
Khổng ngự tỷ cũng không tức giận, lúc trước cô đã từng thu thập vào cái tên, nhưng tất cả đều giống với nhà máy điện tử Hối Sang, nhà máy điện tử Vĩnh Gia, nhà máy điện tử Trí Vinh, nhà máy điện tử Nhuận Tinh…
Đối với bây giờ mà nói, những cái tên đó thực chất cũng không khó nghe, nhưng lại không mang tính thời đại và trường tồn.
Trần Hán Thăng thầm nghĩ cũng không thể để sau này khi gặp mặt những ông chủ lớn đó, một người nói “Tôi là xxx của Apple”, người kia nói “Tôi là xxx của Xiaomi”, đến lượt Trần Hán Thăng, hắn lại tự giới thiệu mình “Xin chào mọi người, tôi là Trần Hán Thăng của Nhuận Tinh.”
Đương nhiên không thể nói là khó nghe, nhưng vẫn luôn thiếu hương vị người dẫn đầu của trào lưu internet.
Nếu thực sự gọi là Nhuận Tinh, chi bằng dứt khoát gọi là Nhuận Thổ đi, còn có thể “cọ nhiệt” một chút.
“Chuyện là, Quả Xác thì sao?”
Trần Hán Thăng nói ra đáp án của mình.
Khổng Tĩnh nhíu mày nói: “Nhà máy điện tử Quả Xác?”
“Không có chữ nhà máy.”
Trần Hàn Thăng bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Lúc chị đi đến bộ Công Thương đăng ký, trên đầy đủ chính thức là “Công ty Trách nhiệm và Hữu hạn Khoa học kỹ thuật Quả Xác”, tên gọi tắt là điện tử Quả Xác, sau này trên danh thiếp của chúng ta và biển hiệu của nhà máy điện tử đều được gọi là “điện tử Quả Xác”.”
“Cái tên này thật kỳ lạ.”
Khổng Tĩnh lặp đi lặp lại hai lần: “Tôi phát hiện cách đặt tên của cậu có một đặc điểm, nếu không phải là Hoả Tiễn 101 nghịch ngợm thì cũng là Hạt giống Tư Bản hệ thực vật, hoặc là điện tử Quả Xác.”
“Hệ thực vật khá tốt mà, có nghĩa là tuyên truyền ra bên ngoài một văn hoá doanh nghiệp gần gũi với thiên nhiên.”
Trần Hán Thăng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Hắn không thể nói với Khổng Tĩnh rằng sau này trong nước sẽ có rất nhiều doanh nghiệp internet nổi tiếng như Douban, Xiaomi, Apple, Potato, Pea Pod, Caulu… Tất cả đều là tên thực vật.
“Vậy còn việc sản xuất điện thoại di động sau này thì sao? Cũng gọi là di động Quả Xác?” Khổng Tĩnh vẫn không quen lắm.
“Được mà.”
Trần Hán Thăng gật đầu: “Mục đích sản xuất điện thoại di động của chúng ta, nếu nói một cách hoa mỹ thì là vén mở cuộc cách mạng công nghiệp của thị trường điện tử trong nước, nói một cách thô tục thì là song song với việc kiếm tiền cho mình, nhân tiện giảm giá điện thoại di động trong nước.”
“Cho nên ngoại trừ nhóm người đã đi làm, nhóm học sinh sinh viên cũng là những khách hàng tiềm năng của chúng ta, cho nên cái tên này không thể quá lỗi thời, nhất định phải chứa đựng một chút hương vị nghịch ngợm đáng yêu.”
Trần Hán Thăng hào hứng xua xua tay: “Sau này, trong cửa hàng bánh bao này, trong lúc ăn cơm, người nào cũng cầm trong tay một chiếc điện thoại di động của Quả Xác, một bảo bối ngoan ngoãn thông minh như tôi, có phải chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy cảm xúc mênh mông không?”
“Này, người anh em, sáng nay cậu đã uống bao nhiêu rượu vậy?”
Suy nghĩ dâm dật của Trần Hán Thăng đã xâm nhập hơi sâu, cho nên âm lượng vô thức đề cao, có một cậu nhóc đang ăn sáng không thể nhịn được, trong lúc trả tiền còn lớn tiếng cười nhạo nói: “Còn nói đến chuyện mở ra một cuộc cách mạng công nghiệp của thị trường điện tử trong nước, cậu đừng thổi phồng nữa, cẩn thận không thể đuổi kịp chiếc xe số hai đang đậu ven đường đấy.”
“Ha ha ha…”
Những khách hàng khác cũng bật cười thành tiếng, lúc nhìn thấy mỹ nữ, bất cứ người đàn ông nào cũng phấn khích muốn biểu hiện một chút, nhưng càng phấn khích hơn nữa là, loại biểu hiện này thu hoạch bằng cách dẫm đạp lên các bạn cùng giới khác.
Trần Hán Thăng không phải là một anh chàng đẹp trai gì đó, vừa mới bước vào cửa, hắn đã bắt đầu khoác lác, điều quan trọng hơn là người phụ nữ mê người kia còn lắng nghe rất nghiêm túc.
Rất nhiều đồng bào nam giới “chính trực” không thể nhịn được nữa, nhất định phải hung hăng đả kích những kẻ không học vấn không nghề nghiệp lại còn giả vờ là tiến sĩ mười phân vẹn mười này.
“Chim sẻ, chim én làm sao biết được chí hướng của chim hồng hạc.”
Trần Hán Thăng không mấy vui vẻ, vỗ bàn một cái thật mạnh, trừng mắt nhìn trái nhìn phải.
Cho đến khi không còn ai cười nhạo nữa, lúc này Trần Hán Thăng mới xấu hổ nói: “Chị Tĩnh, lát nữa chị thanh toán bữa sáng nhé, tôi ra ngoài hơi vội vàng nên quên mang theo ví tiền.”
“Ha ha ha…”
Nghe thấy câu nói này, không biết là ai đã bắt đầu, toàn bộ cửa hàng bánh bao đều tràn ngập tiếng cười vui sướng.
Khổng Tĩnh nhanh chóng đứng dậy đi thanh toán, đây là một trải nghiệm bữa sáng thất bại, Trần Hán Thăng giả vờ thất bại, bản thân cô cũng bị liên lụy theo.
…
Ngã ba đèn xanh đèn đỏ, cậu nhóc - Người vừa đáp trả Trần Hán Thăng một câu đang có tâm trạng rất tốt, cậu ta đạp xe đạp, mang theo tai nghe bên mình, rung đùi đắc ý nhún chân theo nhịp điệu.
Lúc này, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi đến bên cạnh.
Kiểu dáng của chiếc xe này tương đối lớn, lúc dừng lại còn có một làn sóng khói phun ra, cậu nhóc kia cũng cảm nhận được điều đó, cậu chủ động lái xe đạp sang bên cạnh.
Nếu không cẩn thận làm xước nó, nói không chừng một tháng tiền lương sẽ biến mất.
“Này!”
Điều kỳ lạ là người trên xe đột nhiên chào hỏi với mình.
Cậu nhóc kia sửng sốt một chút, người lái xe chính là thanh niên giả vờ giả vịt trong cửa hàng bánh bao lúc nãy.
“Người anh em, tôi đang cưỡi cọp đấy, không cần phải đi nhờ chiếc xe thứ hai đâu.”
Người thanh niên giả vờ giả vịt kia mỉm cười nói, chờ đến khi đèn xanh bật lên, hắn mới huýt sáo một tiếng, khởi động “con cọp” rời đi.
“Điện tử Quả Xác…”
Cậu nhóc kia tháo tai nghe xuống, nghiêm túc lẩm bẩm.