Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 540 - Chương 540: Đám Đông Gây Rối Thảm Thương Nhất Trong Lịch Sử.

Chương 540: Đám đông gây rối thảm thương nhất trong lịch sử. Chương 540: Đám đông gây rối thảm thương nhất trong lịch sử.

Buổi sáng sau khi mời Khổng ngự tỷ cơm nước xong xuôi, tên của nhà máy mới “Điện tử Quả Xác” cuối cùng cũng đã được quyết định.

Tiếp theo sẽ là các thủ tục đăng ký, bởi vì nhà máy điện tử là một trong những dự án quan trọng có tên trong chính phủ khu vực Giang Lăng, nên được hưởng thụ dịch vụ “trực tiếp thông qua.”

Cái gọi là “Trực tiếp thông qua” này, nói một cách đơn giản thì là chen ngang, toàn bộ quá trình làm thủ tục đăng ký đều có thể chen ngang, một nhà máy điện tử có diện tích 480 mẫu thực sự có đặc quyền này.

Sau khi xác định tất cả mọi thứ, Trần Hán Thăng lại gọi điện thoại cho Trịnh Quan Đề hỏi ý kiến.

“Không thể nói nó tốt ở đâu, cũng không thể nói chỗ nào không tốt, tóm lại thú vị hơn nhiều so với Tân Thế Kỷ”, cá nhân tôi rất thích nó.”

Trịnh Quan Đề có khứu giác cực kỳ nhanh nhạy trong công việc kinh doanh: “Sau này nếu Tân Thế Kỷ được đổi tên, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ theo hướng này.”

“Cảm ơn đã khen ngợi.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Thực ra cho dù cô cảm thấy khó nghe, tôi cũng sẽ không thay đổi đâu, ý kiến của cô chẳng có tác dụng gì cả.”

Phía bên Trịnh Quan Đề yên tĩnh một chút, cũng may cô đã quá quen với cách làm tuỳ tiện này của Trần Hán Thăng, cô chỉ mở cửa sổ văn phòng ra, nhàn nhạt nói: “Trần tổng, anh có biết khoảng thời gian này Hồng Sĩ Dũng đang bận rộn chuyện gì không?”

“Mong Trịnh tổng chỉ giáo.”

“Chuyện thứ nhất, trăm phương ngàn kế muốn giết chết tôi bằng ánh mắt, bởi vì các nghị quyết của anh ta đều bị tôi chặn lại, chỉ có thể lo lắng xuống. Chuyện thứ hai, hình như anh ta có hứng thú với nhà máy điện tử mới ở bên cạnh, bây giờ anh ta đang dẫn người qua đó gây chuyện, nếu cậu có thể đuổi kịp, có lẽ có thể xem được một màn náo nhiệt đấy.”

“Mẹ nó, sao không nói sớm.”

Lúc Trần Hán Thăng chạy đến Tân Thế Kỷ, đúng lúc nhìn thấy Hồng Sĩ Dũng dẫn theo một vài người quản lý chân chó và bảo vệ, chuẩn bị hừng hực khí thế đi về phía điện tử Quả Xác.

“Hồng tổng, ngài đang bận rộn gì vậy?”

Trần Hán Thăng ló đầu ra từ trong xe hơi.

“Hoá ra là chiếc xe mới của cậu sao?”

Hồng Sĩ Dũng vốn đang cảm thấy thắc mắc có quản lý cấp cao nào trong nhà máy mua Land Rover, không ngờ được đó lại là phương tiện của Trần Hán Thăng.

“Chiếc xe này không thấy nhiều ở Hồng Kông.”

Hồng Sĩ Dũng tự giữ thân phận, khoanh tay đánh giá một câu, thư ký ở bên cạnh anh ta giải thích.

“Bên cạnh Tân Thế Kỷ của chúng ta mới xây một nhà máy điện tử mới, vốn dĩ cũng không có gì cả, ai có tiền thì người đó đầu tư thôi, nhưng phó quản đốc của bọn họ lại là Tào Kiến Đức đã bị sa thải trước đó.”

Thư ký vô cùng tức giận: “Riêng chuyện này thì thôi đi, điều khiến người khác cảm thấy ghê tởm nhất chính là, nghe nói bố cục của nhà máy mới này gần như giống hệt Tân Thế Kỷ, đó chẳng phải là sao chép một cách trắng trợn sao?”

Hồng Sĩ Dũng hừ lạnh một tiếng: “Tôi phải đến xem xem ông chủ của bọn họ là người như thế nào, thật to gan!”

“Còn có loại chuyện này sao?”

Trần Hán Thăng nhảy từ trên xe xuống, không chút do dự tham gia vào “nhóm người gây rắc rối này”, hùng hổ khí phách, hiên ngang oai phong nói: “Sao chép một cách vô liêm sỉ, hôm nay nhất định phải chơi chết bọn họ.”

Hồng Sĩ Dũng rất hài lòng với thái độ của Trần Hán Thăng, thầm nghĩ nếu bọn họ tụ tập lại với nhau đi gây chuyện thì kiểu người lưu manh như Trần Hán Thăng đúng là “nhân tài hiếm có.”

“Phó quản đốc Trần có tâm, vậy cùng nhau đi đi.”

Hồng Sĩ Dũng hơi gật đầu đồng ý.

Việc Trần Hán Thăng gia nhập thực sự đã khiến đội ngũ náo nhiệt hơn không ít, triết lý quản lý của Hồng Sĩ Dũng là ý thức tầng lớp cấp bậc rõ ràng, anh ta tương đối chú trọng đến uy nghiêm và cái giá của mình.

Nhưng Trần Hán Thăng lại không quan tâm nhiều như vậy, bản thân hắn chỉ là một phó quản đốc hậu cần, người khác có thể sa thải hắn tuỳ thích, cho nên trên đường đi, hắn đưa điếu thuốc cho người này, nói chuyện với người khác, linh hoạt nhanh nhẹn giống như một con cá chạch.

Mặc dù Hồng Sĩ Dung không thích loại tác phong này lắm, nhưng Trần Hán Thăng là công thần “lật đổ” Trịnh Quan Đề, bản thân hắn chỉ là một sinh viên, Hồng Sĩ Dũng không muốn chấp nhặt với hắn.

Tân Thế Kỷ và điện tử Quả Xác thực sự cách nhau rất gần, chỉ mới mười phút đã đến nơi rồi.

Chỗ này là một công trường đang thi công, khắp nơi đều là tiếng máy móc gầm rú và mùi khói bụi, công nhân đội nón bảo hộ đi tới đi lui, ồn ào náo động và hỗn loạn.

Đoàn người bọn họ cũng không chào hỏi mà trực tiếp tìm được văn phòng được xây dựng tạm thời, bởi vì trước cửa có mấy chiếc xe đang đậu, về cơ bản có thể xác định đây là nơi làm việc của người phụ trách.

Hồng Sĩ Dũng dẫn đầu đẩy cửa ra, phát hiện bên trong có bốn người, Tào Kiến Đức- Người vốn dĩ là bộ trưởng bộ kế hoạch nhà máy của Tân Thế Kỷ cũng có mặt.

Ba người khác, một người là một người phụ nữ xinh đẹp khoảng chừng ba mươi tuổi, hai cô gái khác có vẻ giống sinh viên đại học, đúng là Khổng Tĩnh, Ôn Linh và Nhiếp Tiểu Vũ.

“Bộ…”

Nhiếp Tiểu Vũ nhìn thấy Trần Hán Thăng, ba tiếng “Bộ trưởng Trần” suýt chút nữa bật thốt ra khỏi miệng, cũng may Khổng Tĩnh phản ứng nhanh nhẹn, dùng ánh mắt ngăn cản Nhiếp Tiểu Vũ lại, mới làm cho “kế hoạch ẩn núp” của Trần Hán Thăng có thể tiếp tục.

“Chào anh, tôi là tổng giám đốc của điện tử Quả Xác- Khổng Tĩnh, xin hỏi các anh là…”

Khổng Tĩnh lễ phép chào hỏi, thực ra trong lòng cô biết rõ đám người này là ai, nhưng kiểu dò hỏi như thế này sẽ giúp cô xác nhận thân phận “chủ nhân” của mình.

Hồng Sĩ Dũng vốn dĩ chứa đầy một bụng lửa giận, nhưng sau đó khi nhìn thấy dung nhan xinh đẹp và khí chất ưu nhã của Khổng Tĩnh, anh ta theo bản năng chỉnh sửa lại tây trang của mình.

Xem ra cho dù lập trường đối lập hay không, ở trước mặt người phụ nữ xinh đẹp, người đàn ông luôn muốn bày ra dáng vẻ đẹp trai nhất.

“Tôi là tổng giám đốc của nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ- Hồng Sĩ Dũng, nghe nói cách bố trí xây dựng của quý công ty hoàn toàn mô phỏng theo Tân Thế Kỷ của chúng tôi nên muốn đến xem một chút, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.”

Hồng Sĩ Dũng cảm thấy mình đã đủ xuất sắc hơn người, dù sao Tân Thế Kỷ cũng là một nhà máy lớn hàng ngàn người, mặc dù bởi vì đấu đá nội bộ nên hiệu quả và lợi ích kinh tế đang giảm xuống, nhưng cũng không thể là cái mà một nhà máy mới có thể so sánh được.

“Lúc nãy tôi đã nhìn qua rồi, phát hiện cho dù là ký túc xá hay nhà máy, vị trí gần như không khác mấy so với Tân Thế Kỷ.”

Ánh mắt Hồng Sĩ Dũng trở nên uy nghiêm: “Cho nên tôi muốn cô cho tôi xem bản vẽ xây dựng một chút, để xem rốt cuộc nó có sao chép Tân Thế Kỷ không?”

Trong lòng Tào Kiến Đức biết rõ, cách bố cục của điện tử Quả Xác gần như rập khuôn với Tân Thế Kỷ, rõ ràng người ta đang tìm đến cửa.

Nhưng điều khiến anh ta phải ngạc nhiên cảm thán đó là, không chỉ Nhiếp Tiểu Vũ đã quen đanh đá không sợ hãi mà ngay cả Ôn Linh- Người luôn ít nói ít lời, sắc mặt tái nhợt cũng không hề sợ.

“Thật đúng là khăn trùm* không nhường đấng mày râu.”

(*Chỉ người phụ nữ.)

Tào Kiến Đức âm thầm nâng cao hình tượng của Ôn Linh lên mấy cấp.

Đối mặt với đội ngũ hùng hổ của Hồng Sĩ Dũng, Khổng Tĩnh trả lời một cách logic: “Thật ngại quá, Hồng tổng, bản vẽ là bí mật của công ty chúng tôi, không thể công khai ra ngoài, còn về lời buộc tội nội dung sao chép của ngài, mong ngài hãy đưa ra các bằng chứng liên quan, nếu không về mặt pháp luật, chuyện này có nghĩa là phỉ báng đấy?”

“Phỉ báng?”

Lúc này một bóng người cao lớn bước ra từ trong đội ngũ của Hồng Sĩ Dũng, mạnh mẽ sải bước về phía trước, vẻ mặt kiêu ngạo dữ tợn: “Cô gái này, có phải cô đã xem quá nhiều phim của Châu Tinh Trì rồi không? Còn kiện chúng tôi tội phỉ báng, cô đã từng nhìn thấy nắm đấm nào to như bao cát chưa?”

Nói xong, hắn siết chặt nắm tay lắc lư vài cái trước mặt Khổng Tĩnh.

Người này đương nhiên là Trần Hán Thăng, nhìn thấy hành động này của hắn, Hồng Sĩ Dũng chỉ nhíu mày, không nói gì.

Một sinh viên đại học chỉ biết so bì dũng khí, tàn nhẫn manh động có lẽ căn bản không hiểu cái gì là phong độ của một quý ông.

Khổng Tĩnh ngẩng đầu lên, nghiêm túc đánh giá Trần Hán Thăng, sau đó lặng lẽ quay đầu đi, bởi vì cô không thể để người khác phát hiện nụ cười trên khoé miệng.

Nhưng chuyện này rơi vào trong mắt Tào Kiến Đức, anh ta còn tưởng rằng Khổng Tĩnh bị đe dọa đến sợ hãi, mặc dù anh ta không am hiểu chuyện đánh nhau, chứ đừng nói đối phương là Trần Hán Thăng- Một người giống như lưu manh.

Nhưng ở đây chỉ có một mình anh ta là đàn ông, sao có thể không ra mặt được chứ?

Vì thế Tào Kiến Đức hít một hơi thật sâu, nhanh chóng bước ra đứng giữa Trần Hán Thăng và Khổng Tĩnh: “Phó quản đốc Trần, mong anh chú ý đến hành động của mình, phiền anh cách xa Khổng tổng ra một chút.”

Nói xong, Tào Kiến Đức còn nhẹ nhàng đẩy ngực Trần Hán Thăng một cái, yêu cầu hắn không được đến quá gần Khổng Tĩnh.

“Này này này… Anh động thủ trước đúng không, còn siết chặt cổ họng của tôi nữa đúng không?”

Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Trần Hán Thăng thoạt nhìn có vẻ hung hãn lại là một chiếc “gối thêu hoa”, trực tiếp bị Tào Kiến Đức đẩy cho lảo đảo, “rầm” một tiếng, ngã vào người Hồng Sĩ Dũng phía sau.

Hồng Sĩ Dũng hoàn toàn không có chút phản ứng nào, anh ta sao có thể ngờ được rằng Trần Hán Thăng lại vô dụng như vậy, dáng người mập mạp kia trực tiếp bị đụng vào bệ, nếu không có cấp dưới và thư ký chống đỡ, chắc chắn đã ngã xuống mặt đất.

Tư thế này, chật vật không thể chịu nổi.

Mặt mũi này, rớt ra từng mảnh.

“Con mẹ nó đúng là nội lực quá mạnh mẽ, mẹ kiếp, có phải anh lén lút học Hàng Long Thập Bát Chưởng không?”

Trần Hán Thăng xoa xoa ngực, mắng.

Tào Kiến Đức cũng bày ra vẻ mặt ngơ ngác, tôi thực sự chỉ đẩy một cái nhẹ nhàng mà thôi.

“Nếu mấy người đã chơi xấu trước, đừng trách tôi động thủ.”

Trần Hán Thăng cầm lấy một ấm trà trong văn phòng, ngay khi đang định đập mạnh xuống đất…

“Khụ khụ!”

Nhiếp Tiểu Vũ ho khan một tiếng thật mạnh: “Đó là hàng nhập khẩu mua ở cửa hàng bách hoá Đại Dương, hơn 100 ngàn đấy.”

“Gì?”

Trần Hán Thăng sửng sốt, những cái này đều là sản nghiệp của hắn đấy, đập vỡ mấy cái đắt đỏ đau lòng lắm.

Nhưng cũng không sao cả, nếu không đập ấm trà thì đổi sang cái khác.

Trần Hán Thăng nhìn thấy trên bàn còn có một đống văn kiện, hắn đang định lấy bản vẽ ra thì Nhiếp Tiểu Vũ lại nhanh chóng nhắc nhở: “Những cái đó đều không có bản sao, nếu vứt bỏ thì sẽ mất hết đấy.”

“Cái gì?”

Không còn cách nào khác, Trần Hán Thăng hậm hực buông tài liệu xuống, cuối cùng liếc mắt nhìn thấy một cái nón bảo hộ.

Ha ha, cuối cùng cũng tìm thấy một món đồ rẻ tiền!

Trần Hán Thăng dùng hết sức lực toàn thân nện mạnh chiếc nón bảo hộ trên mặt đất, ngoài miệng còn giận dữ hét lên: “Đã bắt chước còn đánh người, ông đây đập nát văn phòng của mấy người.”

“Ôi trời.”

Nhưng, hắn không hề nghe thấy âm thanh nón bảo hộ bằng nhựa bị đập vỡ, ngược lại là tiếng hét thảm thiết của Hồng Sĩ Dũng vang lên.

“Con mẹ nó cậu đập lên ngón chân tôi rồi.”

Bình Luận (0)
Comment