Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 541 - Chương 541: Một Ông Chủ Thật Thảm Hại, Luôn Bị Lừa Gạt

Chương 541: Một ông chủ thật thảm hại, luôn bị lừa gạt Chương 541: Một ông chủ thật thảm hại, luôn bị lừa gạt

“Hồng tổng, anh đặt chân ở đó làm gì?”

Trần Hán Thăng nhận thấy sự khác thường, hắn quay đầu lại nhìn, thế mà còn trách móc Hồng Sĩ Dũng duỗi chân lung tung.

“Được rồi được rồi, cậu lui xuống trước đi, tôi còn tưởng rằng cậu là một Yakuza*, cuối cùng lại là một nhóc học sinh.”

(*Yakuza là một thuật ngữ chung để chỉ mafia tại Nhật.)

Hồng Sĩ Dũng che ngón chân lại, mất kiên nhẫn nói: “Ngay cả một ấm trà cũng không dám đập, còn muốn đổi thành nón bảo hộ.”

“Nếu tôi đập vỡ ấm trà, nói không chừng ngài càng bị thương nghiêm trọng hơn đấy.”

Trần Hán Thăng cười mỉa nói.

Tình huống bây giờ khá xấu hổ, nhóm người của Tân Thế Kỷ vốn dĩ đang giả vờ hung hăng, kết quả ông chủ bị thương trước, kẻ đầu têu còn là lực lượng gây chuyện chính của bên mình.

Lúc này, tổng giám đốc Khổng Tĩnh của điện tử Quả Xác giơ điện thoại di động lên: “Mấy người đang làm ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của công ty chúng tôi, nếu thực sự không đi, chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

“Con mẹ nó cô dám báo cảnh sát thử xem!”

Trần Hán Thăng chỉ vào Khổng Tĩnh, lớn tiếng uy hiếp.

“A lô, cục cảnh sát sao, địa chỉ của tôi là số 160 đại lộ công nghiệp khu Giang Lăng, có người lại đến quấy rối và gây chuyện…”

Khổng Tĩnh không nói một lời, thực sự báo cảnh sát.

Điều này khiến Hồng Sĩ Dũng tức giận không thôi, anh ta căn bản không muốn làm to chuyện, dậm bàn chân đang bị thương mắng: “Con mẹ nó cậu đừng nói chuyện được không, rốt cuộc cậu là người của phe nào hả?”

“Tôi chắc chắn đứng về phe ngài rồi.”

Trần Hán Thăng cũng bày ra vẻ mặt ấm ức, lẩm bẩm oán giận nói: “Ai ngờ kẻ địch quá giảo hoạt, không đánh lại được nên báo cảnh sát, trong quần chúng có người xấu.”

Tốc độ điều động của cục cảnh sát rất nhanh, hai cảnh sát đến hiện trường, lúc này mới phát hiện ra vấn đề vượt quá phạm vi thẩm quyền của mình, không phải là tranh cãi đánh nhau thông thường, cho nên trực tiếp báo cáo với đồn trưởng.

Đồn trưởng cũng cảm thấy chuyện này không dễ giải quyết, đây là vấn đề giữa hai doanh nghiệp nên chuyển sự việc lên bộ Công thương.

Bộ Công thương lật xem tư liệu một phen, chậc chậc, một bên là một nhà máy lớn hơn ngàn người, một doanh nghiệp lớn đóng thuế kếch xù cho Giang Lăng. Phía bên kia cũng không hề thua kém, một nhà máy điện tử mới với diện tích 480 mẫu, hưởng thụ sự phục vụ “Trực tiếp thông qua” của chính phủ khu vực.

Chỉ cần là doanh nghiệp nằm trong danh sách “Trực tiếp thông qua”, tất cả đều sẽ phải trải qua quá trình xác minh vốn, nói cách khác, vốn đăng ký của điện tử Quả Xác là 30 triệu tệ, đó là 30 triệu tệ người thật tiền thật đấy, không hề ảo chút nào.

Bộ Công thương cũng không muốn xen vào nên lại đá sang cho bộ Lao động.

Bộ Lao động thầm nghĩ chúng tôi quản lý chuyện nợ lương, làm trọng tài quản lý lao động, quản lý đào tạo kỹ năng, những chuyện như thế này liên quan gì đến chúng tôi?

Cho nên sau một phen đá qua đá lại, cuối cùng lại chuyển đến cảnh sát ở trong cục cảnh sát.

Hồng Sĩ Dũng ngồi trong văn phòng công trường của điện tử Quả Xác, xoa xoa ngón chân và chờ đợi trong vô vọng suốt cả buổi sáng, cuối cùng lại chờ được hai vị cảnh sát kia trả lời một cách lịch sự: “Hồng tổng, đây là vấn đề thuộc quyền sở hữu trí tuệ, cục cảnh sát của chúng tôi rất khó xử lý.”

Hồng Sĩ Dũng nhìn chằm chằm vào hai vị cảnh sát, lắc đầu nói: “Vốn dĩ tôi cũng không muốn làm lớn chuyện, nhưng nếu đã chậm trễ thời gian, vậy thì mọi người ở đây, ai cũng đừng mong được yên bình.”

Vừa dứt lời, anh ta đã trực tiếp liên lạc với một số lãnh đạo khu vực Giang Lăng, điện tử Tân Thế Kỷ vốn dĩ là một công ty đóng thuế lớn, anh ta có phương thức liên lạc của một số lãnh đạo quan trọng cũng là chuyện rất bình thường.

Lãnh đạo khu vực vô cùng coi trọng, nghe nói mặc dù đang mở cuộc họp nhưng vẫn trực tiếp chạy tới, sau khi nắm rõ tình huống, đối phương khiển trách bộ Công thương, bộ Lao động và bộ Công an ở trước mặt Hồng Sĩ Dũng một phen.

“Hồng tổng.”

Lãnh đạo khu vực nghiêm túc nói: “Mong ngài cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra ra mạnh mối, sẽ không để Tân Thế Kỷ phải chịu thiệt thòi.”

“Khổng tổng.”

Sau khi nói xong với Hồng Sĩ Dũng, lãnh đạo khu vực lại đi đến trước mặt Khổng Tĩnh: “Mong điện tử Quả Xác hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hộ tống sự phát triển của doanh nghiệp.”

Trình độ nói chuyện của lãnh đạo khu vực rất cao, vấn đề cứ thế tạm thời lắng xuống.

Giữa trưa, thư ký của Hồng Sĩ Dũng gọi xe đến đây, đưa ông chủ “tàn tật”trở về, điện tử Quả Xác tiếp tục làm việc, Trần Hán Thăng phủi mông trở về trường học.

Nhưng bắt đầu từ buổi chiều, buổi tối và sáng sớm ngày hôm sau, Hồng Sĩ Dũng cũng không nhận được phản hồi của lãnh đạo khu vực, anh ta cảm thấy hơi sốt ruột.

Đối với điện tử Quả Xác mà nói, những chuyện này có thể tùy tiện dìm xuống, tóm lại đối phương chính là người chiếm được lợi lộc.

Hồng Sĩ Dũng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gọi cho lãnh đạo khu một cuộc điện thoại: “Lãnh đạo, chuyện điện tử Quả Xác sao chép bản vẽ xây dựng của Tân Thế Kỷ chúng tôi, xin hỏi đã có kết quả chưa?”

“Hồng tổng, chào ngài, tôi cũng đang định báo lại với ngài đây.”

Giọng điệu của lãnh đạo khu vô cùng khách khí: “Từ hôm qua đến giờ, tôi đã mở rất nhiều cuộc họp để nghiên cứu và yêu cầu các bộ ngành liên quan mau chóng giải quyết vấn đề hóc búa này.”

“Cụ thể thì khi nào có thể giải quyết đây?”

Hồng Sĩ Dũng tiếp tục hỏi.

“Vấn đề thời gian mà ngài vừa mới nhắc đến cũng là phương diện chúng tôi rất coi trọng.”

Vị lãnh đạo khu vực kia thành khẩn nói: “Nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến hai doanh nghiệp lớn, vì thế cần phải cẩn thận điều tra và nghiên cứu kỹ càng, cho nên chúng tôi thực sự không thể xác định được thời gian cụ thể, Hồng tổng, mong ngài thông cảm.”

“À à, không sao, vậy ngài cứ làm việc đi.”

Đối mặt với một vị lãnh đạo khu vực khiêm tốn chân thành như vậy, Hồng Sĩ Dũng cũng không thể nói thêm gì nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, con mẹ nó, cuộc điện thoại này chẳng có tác dụng gì cả.

Sau khi cúp máy, phía bên lãnh đạo khu vực cũng lắc đầu: “Nhưng thế lực của điện tử Quả Xác cũng không hề thua kém, 480 mẫu đấy, hơn nữa vốn đăng ký hơn 30 triệu, đây là một nhà máy lớn có thể giải quyết vấn đề việc làm cho hàng trăm lao động.”

“Cách sắp xếp giống nhau thì giống nhau thôi, Hồng tổng cũng quá keo kiệt, chuyện này đâu có ảnh hưởng đến việc ngài kiếm tiền.”

Sau khi lẩm bẩm xong, lãnh đạo khu vực vẫn gọi chủ nhiệm văn phòng vào: “Năm nay, trong tất cả các hoạt động thẩm định doanh nghiệp ở khu vực Giang Lăng, hãy bổ sung cho tổng giám đốc của điện tử Tân Thế Kỷ Hồng Sĩ Dũng đi.”

“Nhưng hầu hết đã được quyết định, hơn nữa cúp và giấy khen cũng được hoàn thành rồi.”

Chủ nhiệm văn phòng hơi khó hiểu.

“Vậy thì phải nhanh chóng bổ sung, bây giờ đi chế tạo ngày đêm, tóm lại, nhất định phải khiến Hồng tổng nhận giải thưởng đến mỏi tay thì thôi!”

Lãnh đạo khu vực không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng ba thứ đồ hư ảo này cố gắng bồi thường của Hồng Sĩ Dũng.

Nhưng Hồng Sĩ Dũng cũng không phải là kẻ ngốc, anh ta có thể nhìn ra được thái độ “ba phải” của lãnh đạo khu vực, nhưng anh ta không thể nuốt trôi cơn giận này, cuối cùng quyết định nhờ đến pháp luật.

Chuyện này cũng là do thư ký nhắc nhở, nếu một nhà máy nhỏ nhoi dám sao chép bản vẽ xây dựng của Tân Thế Kỷ, có lẽ chưa đầy một canh giờ, nhà máy nhỏ kia sẽ bị đóng cửa.

Nếu là một công ty điện tử Quả Xác lớn như vậy thì thực sự không dễ xử lý lắm, chúng ta dứt khoát đi theo con đường pháp luật, giấy trắng mực đen để lại chứng cứ, không một ai có thể “ba phải”.

“Đây cũng là một cách.”

Hồ Sĩ Dũng lập tức đồng ý, còn yêu cầu bộ phận pháp lý soạn thảo một văn bản luật sư nghiêm khắc, đặt trong phong bì rồi gửi qua đó.

Tối hôm đó, phía bên điện tử Quả Xác lại gửi về một lần nữa.

Phong bì bên ngoài vẫn còn nguyên vẹn không hao tổn gì, nhưng văn bản luật sư bên trong đã bị xé thành từng mảnh.

Cách xử lý kiêu ngạo này chắc chắn không liên quan đến Khổng ngự tỷ quyến rũ đó, chính là Trần Hán Thăng đích thân xé.

“Có lẽ bộ phận pháp lý của nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ không có tác dụng răn đe.”

Hồng Sĩ Dũng lại uỷ thác cho một công ty luật chuyên nghiệp ở khu vực Giang Lăng.

Nhưng kết quả vẫn giống như vậy, phong bì bên ngoài vẫn nguyên vẹn, văn bản luật sự bên trong bị xé nát rồi gửi trả lại.

“Tôi tức đến nổ phổi mất!”

Hồng Sĩ Dũng thầm nghĩ điện tử Quả Xác này đúng là giống như vỏ trái cây cứng rắn, cứng đến mức không sợ bất cứ điều gì cả.

Sau khi nghe nói đến chuyện này, Trần Hán Thăng chủ động tìm đến thư ký của Hồng Sĩ Dũng.

“Nghe nói hai ngày nay Hồng tổng vẫn luôn tìm kiếm công ty luật sư, định gửi đơn kiện điện tử Quả Xác, nhưng đối phương hoàn toàn không quan tâm.”

“Đúng vậy, điện tử Quả Xác còn xé rách văn bản luật sư đấy.”

Thư ký cũng vô cùng buồn rầu: “Tính tình của Hồng tổng vô cùng nóng nảy, tôi có cảm giác như bây giờ ngài ấy không muốn bất cứ điều gì cả, chỉ một một lời từ điện tử Quả Xác mà thôi.”

“Có lẽ là vì những công ty luật đó chưa tạo ra được tiếng vang nào chăng, sao anh không thử tìm đến công ty luật sư Dung Thăng ở Tân Nhai Khẩu chứ?”

Trần Hán Thăng tốt bụng đề nghị nói: “Mấy hôm trước ở trên chuyên mục tin tức có nói hậu thuẫn phía sau của công ty luật Dung Thăng là Tôn Bích Dư- Một nhân vật lão làng nhận được trợ cấp của nhà nước đấy.”

“Trâu bò như vậy sao?”

Thư ký nghi hoặc nói: “Bây giờ có rất nhiều chuyên gia đều là trình độ gà mờ.”

“Tôi cũng chỉ là người ngoài nghề, địa vị của Tôn Bích Dư như thế nào, anh đi hỏi mấy người đồng nghiệp bên bộ phận pháp lý là được mà.”

Trần Hán Thăng nhắc nhở.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ bộ phận pháp lý, thư ký lập tức đi báo cáo với Hồng Sĩ Dũng.

“Trần Hán Thăng giới thiệu?”

Hồng Sĩ Dũng vừa mới nghe thấy cái tên này đã cảm thấy chân đau ngực đau, thậm chí anh ta còn có ý định cắt chức phó quản đốc bộ phận hậu cần của Trần Hán Thăng, để hắn cút về trường đại học.

“Đúng vậy, tôi đã đi đến bộ phận pháp lý tham khảo ý kiến rồi.”

Thư ký giải thích: “Giáo sư Tôn thực sự là một người đức cao vọng trọng trong ngành Luật, mấy ngày trước, công ty luật Dung Thăng đã từng được đăng tải trên báo chí và đài truyền hình Kiến Nghiệp.”

“Được rồi, cậu và Trần Hán Thăng thử một lần đi.”

Thực ra Hồng Sĩ Dũng cũng không ôm hy vọng gì nhiều, anh ta đã nghĩ đến những cách khác.

“Nếu công ty luật Dung Thăng thực sự có thể khiến Quả Xác cúi đầu, chi phí chấp nhận được thì những vụ kiện tụng khác của Tân Thế Kỷ có thể uỷ thác cho bọn họ.”

Bình Luận (0)
Comment