Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 542 - Chương 542: Trần Hán Thăng- Người Càng Ngày Càng Không Đáng Tin

Chương 542: Trần Hán Thăng- Người càng ngày càng không đáng tin Chương 542: Trần Hán Thăng- Người càng ngày càng không đáng tin

Cái gọi là “Người tranh nhau một hơi, Phật được một nén nhang”.

Lúc đầu Hồng Sĩ Dũng cũng không có ý định ra toà nói chuyện cùng với điện tử Quả Xác, anh ta chỉ nghe nói bên cạnh mới mở một xưởng điện tử mới, vốn dĩ cùng ngành đã là oan gia, kết quả sau khi nghe ngóng lại biết được cách bố trí của hai nhà chẳng khác nhau là mấy.

Các bản vẽ thiết kế của Tân Thế Kỷ đến từ bàn tay của các nhà thiết kế Hồng Kông, không phải phong cách đại lục, chưa cần nói đến mức độ chênh lệch cao thấp, rõ ràng điện tử Quả Xác đang bắt chước.

Bắt chước thì thôi đi, thái độ của bọn họ còn vô cùng ngang ngược, trực tiếp xé bỏ văn bản luật sư một cách khinh thường, cộng thêm cả cách thức xử lý “ba phải” của lãnh đạo khu vực, về mặt công việc còn phải chịu sự trì hoãn và gây khó dễ của Trịnh Quan Đề.

Cho nên khoảng thời gian này lão Hồng vô cùng buồn bực, anh ta đang suy nghĩ xem có nên tìm kiếm tài nguyên của nhà họ Trịnh ở đại lục để trút giận hay không?

Còn về phần công ty Luật Dung Thăng ở Tân Nhai Khẩu, Hồng Sĩ Dũng cũng không để trong lòng, điện tử Quả Xác đã xé hai văn bản luật sư, chẳng lẽ không dám xé tờ thứ ba sao?

Tối hôm đó khi Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đang nấu cháo điện thoại với nhau, nghe nói Trần Hán Thăng đang giới thiệu một dự án cho công ty luật Dung Thăng, Tiêu Dung Ngư lập tức “chụt” một cái trong điện thoại, nhanh chóng mở notebook ra, kéo Biên Thi Thi vào đây để dự thính.

Đây là vụ án đầu tiên của công ty luật Dung Thăng, cũng là công việc làm ăn đầu tiên trong cuộc đời nên Tiêu Dung Ngư luôn tập trung cao độ.

“Không cần phải căng thẳng như vậy chứ?”

Trần Hán Thăng biết rõ chuyện gì đang xảy ra, hắn lười giải thích: “Tớ muốn đánh bài, còn nguyên nhân cụ thể, ngày mai công ty sẽ phái chuyên gia đến trao đổi.”

“Tiểu Trần, cậu cũng sẽ đi đúng không?”

Một câu đối thoại vô tình đã để lộ sự ỷ lại của Tiêu Dung Ngư.

“Đương nhiên rồi.”

Trần Hán Thăng vô cùng chắc chắn.

“Vậy thì tốt rồi, bây giờ tớ không nói chuyện với cậu nữa, tớ muốn liên lạc với chị Cao Văn và chị Dịch Na để nói với các chị ấy tin tốt này.”

Tiêu Dung Ngư vui vẻ nói.

Tiểu Ngư Nhi không hề thiếu tiền, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh có khả năng nuôi cô ấy cả đời, nhưng công ty luật là lý tưởng nghề nghiệp của cô, hơn nữa cô ấy còn là một giám đốc công ty luật có trách nhiệm.

Nhưng còn hai đàn chị Cao Văn và Dịch Na, cô cần phải cân nhắc đến chi phí sinh hoạt của các chị ấy ở Kiến Nghiệp trong suốt quá trình kéo dài của vụ kiện xuyên biên giới này.

Để giáo sư Tôn trợ cấp cũng không phải là biện pháp lâu dài, tự lực cánh sinh mới là biện pháp duy nhất, nhưng bốn cô gái không có bất cứ tài nguyên xã hội nào, về phương diện tìm kiếm vụ án cũng không am hiểu.

Nhưng cũng may, “tiểu bạch kiểm” Trần Hán Thăng vẫn có năng lực này.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Hán Thăng quay trở lại ký túc xá, Kim Dương Minh giống như đã phát hiện ra một điều gì đó rất thú vị, cậu ta chỉ vào diễn đàn nội bộ của trường đại học Tài chính nói: “Tứ ca, sư muỗi La vẫn đang không ngừng giải thích giúp anh, giọng điệu oán giận dữ dội khiến những người đó không dám phản hồi.”

Trần Hán Thăng cầm chuột lướt lướt, phát hiện đúng là có chuyện như vậy.

La Tuyền gần như phản hồi lại mỗi một bài đăng về chủ đề “Phó chủ tịch Trần ăn cơm mềm”, có một số bài viết rõ ràng là đùa giỡn theo trào lưu, nhưng La Tuyền phải cũng công kích dữ dội một phen.

“Haiz…”

Trần Hán Thăng hơi đau trứng, Tiêu Dung Ngư không thể xem được, Thẩm Ấu Sở không biết nhiều về máy tính, Thương Nghiên Nghiên biết hắn có tiền nên căn bản sẽ không tin vào những lời đồn “Land Rover và ăn cơm mềm” này.

Nhưng hắn lại quên mất còn có một La Tuyền- Người có thể đăng nhập vào mạng nội bộ của trường đại học Tài chính, tính tình vô cùng cố chấp, hơn nữa còn cực kỳ mang thù, cô thực sự không bỏ sót phản hồi bất cứ bài viết nào, dáng vẻ hùng hổ đến đáng sợ.

Hậu quả của chuyện này chính là phong ba vốn dĩ đã dần dần lắng xuống, nhưng lại bị cô khuấy động lên một lần nữa.

“Không thể chịu được nữa rồi.”

Trần Hán Thăng đi đến ban công gọi điện thoại cho La Tuyền: “Tại sao cô lại quan tâm đến những bài post đó?”

“Trần sư huynh, bọn họ đang xúc phạm anh.”

Không ngờ La Tuyền càng tức giận hơn nữa: “Tôi nói với anh này, có một số người dùng họ tên và lớp của mình để đăng ký id, tôi đã note kỹ vào một cuốn sổ nhỏ rồi, tôi có thể trả thù bọn họ bất cứ lúc nào.”

“Trả thù cái gì chứ, bạn cùng phòng của tôi cũng trêu chọc một vài câu trên BBS.”

Trần Hán Thăng bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa những lời trêu chọc ác ý như vậy rất thú vị, tôi thích ăn cơm mềm đấy, thì sao nào?”

“Chuyện đó không được, tôi sẽ cảm thấy ngột ngạt trong lòng.”

La Tuyền không cảm thấy mình có lỗi gì.

“Mặc kệ cô.”

Trần Hán Thăng không muốn cãi cọ, tính tình của La Tuyền là vậy, cho nên lúc yêu đương với cô luôn có một cảm giác ngột ngạt không thể thở được, vì thế hắn trực tiếp ấn phím tắt.

“Tút tút tút…”

Nghe thấy âm thanh tắt máy trong điện thoại, La Tuyền nhìn những id được ghi chép dày đặc trên cuốn sổ nhỏ, cô cảm thấy vừa ấm ức vừa không phục.

“Không phải là không thể ăn cơm mềm, nhưng tại sao chỉ ăn cơm mềm của Thẩm Ấu Sở chứ, ngực lớn có thể ăn no được sao?”

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi mới sáu giờ đã thức dậy, các cô phấn khích suốt cả đêm không thể ngủ được, sau khi ký túc xá tắt đèn còn nằm trên giường dùng tin nhắn nói chuyện rất nhiều rất nhiều.

Về hiện tại, về tương lai… Mặc dù đều mơ mơ màng màng không có kết quả, nhưng cũng thỏa mãn những cảm giác mong chờ trong lòng.

Sau khi rửa mặt chải đầu trang điểm xong, hai người xin nghỉ với giáo viên môn học buổi sáng, sau đó đến nhà ăn ăn sáng, cười cười nói nói suốt đoạn đường đi đến trạm xe buýt bên ngoài cổng lớn đại học Đông Đại.

Không ít các sinh viên đại học Đông Đại phát hiện ra là hoa khôi giảng đường Tiêu, nếu là người quen thì bước đến chào hỏi, nếu không quen biết thì liếc mắt đánh giá, nhìn má lúm đồng tiền trên má Tiêu Dung Ngư, đôi môi mỏng hồng hào lấp lánh dưới ánh mặt trời, và cả nụ cười rạng rỡ tự nhiên khi nói chuyện.

“Thật xinh đẹp, đáng tiếc đã có bạn trai rồi.”

Rất nhiều chàng trai thầm nghĩ trong lòng.

Chẳng bao lâu sau, xe buýt số 46 đã đến, từ đại học Đông Đại đến Tân Nhai Khẩu rất nhanh, nếu kẹt xe cũng chỉ mất hai mươi phút, không kẹt xe thì chỉ mất mười phút đã đến nơi.

Sau khi hai cô gái xuống xe, Biên Thi Thi hỏi: “Tiểu Ngư à, lúc nào cậu mới học bằng lái xe vậy, dù sao sau này chúng ta cũng phải đến thăm hỏi khách hàng nữa.”

“Đây không phải là chuyện tớ có thể quyết định.”

Tiểu Ngư Nhi bĩu môi nói: “Chìa khóa đang nằm trong tay Tiểu Trần, cậu ấy lại lười như vậy.”

Tiêu Dung Ngư vừa nói vừa gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng: “A lô, đã dậy chưa… Vẫn còn ở trên giường sao, Trần Heo, cậu đúng là heo mà.”

Sau khi đi vào văn phòng ở tầng 18 của Trung tâm Thương mại Quốc tế, lúc này Tiêu Dung Ngư mới phát hiện Cao Văn và Dịch Na đã ở ngồi trong phòng hội nghị, trong tay mỗi người đều cầm notebook.

“Xem ra, hai chị ấy cũng rất coi trọng chuyện này.”

Tiêu Dung Ngư thu dọn đồ đạc xong xuôi cũng đi đến phòng họp.

“Lúc đàn em Trần giới thiệu dự án này, cậu ấy có nói tính chất cụ thể gì không?”

Cao Văn cầm bút, cô dự định sẽ chuẩn bị trước một chút.

“Tiểu Trần không nói, cậu ấy nói đến nơi sẽ xem lại.”

Tiêu Dung Ngư lắc đầu.

“Có lệ như vậy sao?”

Cao Văn suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: “Vậy cậu ấy đâu rồi, khi nào cậu ấy sẽ đến?”

“Vẫn đang nằm trên giường, em đã thúc giục rồi.”

Tiểu Ngư Nhi thè lưỡi đáng yêu, ngượng ngùng nói.

“Được rồi.”

Cao Văn hơi nhụt chí.

Thực ra sự mong chờ của Cao Văn và Dịch Na còn nhiều hơn nữa, đầu tiên điều kiện gia đình của các cô không tốt bằng Tiêu Dung Ngư, tiếp nữa Cao Văn cũng sắp tốt nghiệp rồi, về mặt thân phận cũng khác so với Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi đang học năm ba đại học.

“Đàn em Trần vẫn luôn thích tuỳ tiện như vậy.”

Cao Văn lặng lẽ lắc đầu, xem ra Trần Hán Thăng không nghe lọt tai những “Lời thật mất lòng” của mình, nếu không hắn phải nên đến sớm một chút và phản ứng tích cực với dự án đầu tiên của công ty luật.

Chẳng lẽ Trần Hán Thăng tự tin công ty luật Dung Thăng chắc chắn sẽ thắng như vậy sao?

“Nếu người vẫn chưa đến đông đủ.”

Cao Văn thở dài một hơi: “Chúng ta thương lượng tiền thuê trước một chút đi, nhưng cũng đừng quá cao, dù sao đây cũng là vụ án đầu tiên, có ý một chút là được.”

Bọn họ cứ thế nhàm chán ngồi đó cho đến 9 rưỡi, trong khoảng thời gian này, Tiêu Dung Ngư đã gọi điện thoại rất nhiều lần, lúc đầu Trần Hán Thăng vẫn còn trả lời, nhưng cuối cùng lại ngại phiền nên trực tiếp tắt máy.

“Trần heo khốn khiếp, lại dám tắt điện thoại của tớ, chờ đó cho tớ…”

Nhìn Tiểu Ngư Nhi đang nghiến răng nghiến lợi, Biên Thi Thi mỉm cười, nhưng trái tim Cao Văn và Dịch Na lại càng ngày càng chùng xuống, nhìn đến biểu hiện này của Trần Hán Thăng, các cô đều cảm thấy không đáng tin lắm.

“Lạch cạch…”

Lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của Trần Hán Thăng: “Đến rồi, đây là công ty luật Dung Thăng…”

Bốn đóa hoa vàng trong phòng hội nghị nghe thấy động tĩnh, đồng thời bước ra nghênh đón, Trần Hán Thăng và một thanh niên mặc tây trang đang đứng bên ngoài.

“Đây là thư ký của tổng giám đốc nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ- Thân Minh Lượng, rất được lão Hồng coi trọng.”

Trần Hán Thăng giới thiệu cho nhau: “Đây là giám đốc công ty luật, Tiêu Dung Ngư, đây là Cao Văn, Dịch Na và Biên Thi Thi.”

Lúc Thân Minh Lượng đến đây, Trần Hán Thăng đã nói qua khi còn ở trong xe, nhưng Thân Minh Lượng tưởng rằng đó sẽ là bốn nữ luật sư đeo kính 800 độ, không ngờ thực tế lại khác xa so với dự đoán.

Bốn cô gái có khí chất khác nhau, rực rỡ rạng ngời, mặc dù Thân Minh Lượng đã kết hôn nhưng sắc mặt vẫn vô thức đỏ lên.

“Lão Thân, tự nhiên đi.”

Trần Hán Thăng vỗ vỗ bả vai Thân Minh Lượng: “Chúng ta nói chuyện công việc trước.”

“Đúng vậy đúng vậy, đúng vậy, nói chuyện công việc trước.”

Thân Minh Lượng điều chỉnh lại hơi thở một chút, anh ta là thư ký do đích thân Hồng Sĩ Dũng lựa chọn, về mặt tổng thể, tố chất cơ thể vẫn rất tốt, chẳng mấy chốc đã khôi phục lại bình thường.

Anh ta có thể đối mặt với ba cô gái khác một cách bình thường, ngoại trừ giám đốc công ty luật xinh đẹp nhất kia ra.

Mặc dù giám đốc Tiêu vẫn còn trẻ tuổi nhưng ánh mắt cô lại tràn ngập sự tự tin và kiêu ngạo, ngoại hình điềm đạm xinh đẹp, Thân Minh Lượng cũng ngại nhìn thêm, anh ta nghiêm túc giải thích về mâu thuẫn giữa điện tử Tân Thế Kỷ và điện tử Quả Xác.

Trần Hán Thăng ngồi trên ghế, đùa nghịch chiếc bật lửa trong tay, đột nhiên không cẩn thận làm rơi “lạch cạch” một tiếng lên trên bàn hội nghị, khiến tất cả mọi người đều bị giật mình.

Tiêu Dung Ngư trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, cướp lấy chiếc bật lửa bỏ vào trong túi của mình, tiện tay đưa ly nước hello kitty màu hồng phấn đáng yêu của mình qua đó, ra hiệu cho hắn nếu cảm thấy nhàm chán thì uống nước đi.

Trần Hán Thăng bĩu môi, điều chỉnh lại dáng ngồi nhìn Thâm Minh Lượng đang giải thích.

“… Tóm lại tình huống là như vậy, điện tử Quả Xác là một doanh nghiệp kiêu ngạo khó thuần phục, đã phạm sai lầm nhưng lại không cho người khác chỉ trích, ngay cả lãnh đạo khu vực cũng không muốn dính líu đến.”

Thân Minh Lượng nói: “Hồng tổng của chúng tôi có ba yêu cầu, thứ nhất, điện tử Quả Xác nhất định phải thay đổi phương án xây dựng, không được sao chép. Thứ hai, điện tử Quả Xác nhất định phải gửi lời xin lỗi. Thứ ba, bọn họ phải bồi thường tiền thiệt hại tinh thần, thực ra chuyện tiền nong không thành vấn đề, chủ yếu là hai điều trước.”

“Khó như vậy sao?”

Nhóm hoa vàng đưa mắt nhìn nhau, các cô không ngờ vụ án này lại phức tạp như vậy, đặc biệt là điện tử Qủa Xác, không những thế lực mạnh mẽ và tính tình cũng rất lớn, thế mà lại không hề cố kỵ xé bỏ văn bản luật sư.

Cao Văn cũng cười khổ một tiếng, sao đàn em Trần lại càng ngày càng không đáng tin như vậy chứ, với năng lực hiện tại của công ty luật, có thể tham gia vào một vụ án thế này sao?

Bình Luận (0)
Comment