Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 543 - Chương 543: Xí Nghiệp Lưu Manh, Ông Chủ Lưu Manh

Chương 543: Xí nghiệp lưu manh, ông chủ lưu manh Chương 543: Xí nghiệp lưu manh, ông chủ lưu manh

“Chúng tôi biết vụ án này rất khó.”

Nhìn thấy cảm xúc sợ khó trên mặt nhóm luật sư, Thân Minh Lượng tỏ vẻ thấu hiểu, khi những văn bản luật sư bị xé nát đó được gửi về, anh ta đã tận mắt nhìn thấy sắc mặt đông cứng của Hồng Sĩ Dũng.

“Để tiết kiệm thời gian, các cô gửi một văn bản luật sư đến đó trước đi.”

Thân Minh Lượng liếc mắt nhìn một cái: “Nếu mọi chuyện có tiến triển, chúng ta hẵng bàn đến tình huống sau đó.”

Mấy người Tiêu Dung Ngư đều là người thông minh, các cô có thể nghe hiểu ý tứ của Thân Minh Lượng, nếu điện tử Quả Xác lại xé bỏ lá thư của công ty luật Dung Thăng một lần nữa, vậy thì không cần phải bàn thêm nữa.

“Thư ký Thân, chúng tôi đi ra ngoài thảo luận một chút nhé.”

Cao Văn suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhiều nhất là 15 phút.”

“Không thành vấn đề.”

Thân Minh Lượng vô cùng khách khí: “Các cô có thể gọi tôi là Thân sư huynh, tôi và bà xã của tôi đều là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học sư phạm Kiến Nghiệp.”

Sau khi bốn đóa hoa vàng rời đi, trong phòng hội nghị chỉ còn lại hai người Trần Hán Thăng và Thân Minh Lượng.

Trần Hán Thăng đẩy mạnh phần mông, chiếc ghế dựa trượt về phía sau một chút, hắn gác chân lên bàn, thoải mái hút một điếu thuốc.

Thân Minh Lượng không nghiện thuốc lá, thực ra bình thường anh ta và Trần Hán Thăng cũng không thân thiết lắm.

Thân Minh Lượng là người đáng tin thuộc “Hồng đảng”, Trần Hán Thăng thuộc về “Kẻ hai mặt”, thoải mái lang thang trong nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, giống như có mục đích nào đó nhưng lại không một ai biết rõ.

“Phó quản đốc Trần.”

Thân Minh Lượng gọi chức vụ của Trần Hán Thăng trong nhà máy: “Giám đốc Tiêu kia, cô ấy là bạn gái của cậu sao?”

“Lão Thân nhiều chuyện như vậy sao?”

Trần Hán Thăng mở mắt, phun ra một làn khói trắng từ trong lỗ mũi.

“Không phải nhiều chuyện, mà tôi thấy hai người xài chung một cái ly.”

Thân Minh Lượng mỉm cười: “Hình như chỉ có bạn trai bạn gái mới có sự thân mật khăng khít đó.”

“Người hiền tài không tránh được thân thiết thôi.”

Trần Hán Thăng dụi tắt tàn thuốc, đứng lên nói: “Tôi rất tin tưởng vào công ty luật Dung Thăng, dù sao cũng có giáo sư Tôn Bích Dư chống lưng, còn về phần mối quan hệ cá nhân nào đó, không phải là điều quan trọng để tôi cất nhắc, tôi đi xem các cô ấy thương lượng như thế nào rồi?”

Thân Minh Lượng gật gật đầu, Trần Hán Thăng nói như vậy gần như đã thừa nhận mối quan hệ giữa hắn và Tiêu Dung Ngư là người yêu, nhưng tại sao không nói thẳng mà cố ý vòng vo một vòng chứ?

Làm như thế rất dễ gây hiểu nhầm đấy, nhưng đồng thời nó cũng chừa một con đường cho việc giải thích.

Trần Hán Thăng đi vào phòng làm việc giám đốc công ty luật của Tiêu Dung Ngư, bốn cô gái, người ngồi người đứng đang thảo luận với nhau.

Nhìn thấy Trần Hán Thăng, Cao Văn không nhịn được nói: “Trần sư đệ, xem ra dự án đầu tiên của công ty luật Dung Thăng sẽ kết thúc trong thất bại rồi.”

“Tại sao lại thất bại chứ?”

Trần Hán Thăng chớp chớp mắt.

“Khó khăn quá lớn.”

Cao Văn thở dài một hơi: “Đây là mâu thuẫn giữa hai doanh nghiệp lớn, cho dù kiện nhau ra toà đi chăng nữa cũng sẽ cãi cọ một thời gian dài, huống chi cho dù có kết quả, với phong cách làm việc bá đạo của điện tử Quả Xác, việc chấp hành hay không chấp hành cũng là cái nào cũng được.”

“Vậy ý của mấy người là gì, cứ thế từ bỏ sao?” Trần Hán Thăng hỏi.

“Không từ bỏ.”

Tiêu Dung Ngư lắc đầu: “Chúng tớ vẫn có ý định gửi một văn bản luật sư, nếu thực bị xé thì lại nghĩ các cách khác.”

Mặc dù Tiêu Ngư Nhi cũng cảm thấy rất khó giải quyết, nhưng đây là công việc mà bạn trai mình giới thiệu, cô cảm thấy vẫn nên đưa ra một câu trả lời, cho dù kết quả cuối cùng sẽ rất đả kích lòng người.

“Vậy thì nhanh làm đi.”

Trần Hán Thăng nhắc nhở: “Thân Minh Lượng đã chờ lâu lắm rồi, việc làm một văn bản luật sư rất nhanh đúng không?”

Cao Văn và Tiêu Dung Ngư liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Cao Văn chịu trách nhiệm đánh chữ, Tiêu Dung Ngư chịu trách nhiệm đóng dấu và ký tên, Dịch Na và Biên Thi Thi chịu trách nhiệm kiểm tra.

Cuối cùng một văn bản luật sư pha lẫn với nhiều loại hương nhẹ nhàng cũng được ra lò, Tiểu Ngư Nhi đóng con dấu cái “cạch”, cầm lên đọc lại một lần nữa.

“Tiểu Trần, cậu nói xem nó có thể bị xé một lần nữa không?”

Tiêu Dung Ngư lưu luyến hỏi, dù sao đây cũng là tập tài liệu đầu tiên mà mình ký tên.

“Tớ đoán là không thể đâu.”

Trần Hán Thăng xoa xoa đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Tại sao?”

Dịch Na cảm thấy hơi khó hiểu, mặc dù bình thường cô ta không hay phát biểu ý kiến, nhưng cũng cảm thấy tờ văn bản luật sư này lành ít dữ nhiều.

“Bởi vì hương vị trên đó rất dễ ngửi.”

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười: “Nếu tôi là ông chủ của điện tử Quả Xác, chắc là không nỡ xé đâu.”

Dịch Na hơi ngại ngùng, đẩy đẩy mắt kính đen coi như đang che giấu, Tiêu Dung Ngư ghen tị, chỉ muốn véo vào mu bàn tay của Trần Hán Thăng.

Biên Thi Thi cười hi hi ha ha không để trong lòng, còn Cao Văn thì lại nghĩ, Trần Hán Thăng- Một ngôi sao sáng trên bầu trời doanh nhân trẻ khởi nghiệp đâu rồi, sao bây giờ lại trở thành một kẻ sống tạm bợ thế này?

Sau khi nhận được văn bản luật sư của công ty luật Dung Thăng, Thân Minh Lượng đứng dậy chuẩn bị cáo từ rời đi, nếu điện tử Quả Xác vẫn còn tuỳ tiện xé bỏ văn bản luật sư giống như trước, không mảy may để tâm đến thể diện của Tân Thế Kỷ, nói không chừng Hồng tổng sẽ thực sự khai chiến.

Giống như một cuộc cãi vã, đến nông nỗi này, nguyên nhân đã không còn quan trọng, quan trọng là mặt mũi.

Tối hôm đó, điện tử Quả Xác thực sự đã có thư trả lời, hai doanh nghiệp cách nhau rất gần, thậm chí không cần phải nhờ bộ phận hậu cần gửi đi, tuỳ tiện sai một người nào đó đưa đến đây là được.

Thân Minh Lượng nhận được thư phản hồi, phong bì bên ngoài vẫn nguyên vẹn không hao tổn gì, sờ sờ vào tài liệu bên trong, cảm giác lần này hình như khác với hai lần trước, có vẻ là một tờ giấy hoàn chỉnh.

“Mẹ nó, không phải có tác dụng đấy chứ?”

Thân Minh Lượng nhanh chóng đưa cho Hồng Sĩ Dũng, lúc đầu Hồng Sĩ Dũng vẫn không tin, nhưng sau khi mở ra, bên trong thực sự là một văn bản hồi âm của điện tử Quả Xác.

“Ông chủ của tôi rất tôn trọng giáo sư Tôn Bích Dư, bằng lòng đàm phán hòa bình.”

Chỉ một câu đơn giản như vậy, thậm chí còn chưa đầy hai mươi chữ, từng câu từng chữ còn có thể cảm nhận được hương vị kiêu ngạo.

Kiểu phản hồi này, nếu là lúc trước đưa đến trước mặt Hồng Sĩ Dũng, anh ta chắc chắn sẽ tức giận chửi ầm lên.

Nhưng sau khi trải qua hai lần thô lỗ trước đó, Lão Hồng đột nhiên cảm thấy, con mẹ nó, hoá ra điện tử Quả Xác cứng rắn cũng có lúc chịu thua sao?

“Bóng người vỏ cây, quả không hổ là lão chuyên gia nhận được tiền trợ cấp của nhà nước.”

Hồng Sĩ Dũng hơi hối hận, nếu ngay từ đầu tìm đến công ty luật Dung Thăng thì sẽ không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy.

“Minh Lượng, ngày mai cậu và Trần Hán Thăng tiếp tục đến thương lượng đi.”

Bởi vì Trần Hán Thăng “có công hiến kế” nên Hồng Sĩ Dũng cũng không muốn không muốn sa thải hắn: “Tóm lại, tôi có hai yêu cầu, thứ nhất, điện tử Quả Xác nhất định phải thay đổi bản vẽ thiết kế. Thứ hai, điện tử Qủa Xác phải đặc biệt xin lỗi, còn về phần tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, cái đó không quan trọng.”

“Ông chủ, chúng ta sẽ trả tiền thuê luật sư là bao nhiêu đây?”

Thân Minh Lượng hỏi.

“Tiền nào của nấy.”

Hồng Sĩ Dũng suy nghĩ một lát: “Điện tử Qủa Xác thậm chí còn không nể mặt mũi của lãnh đạo khu vực, nhưng sau khi nghe thấy cái tên Tôn Bích Dư lại lùi bước, tôi đoán có lẽ tiền thuê cũng không rẻ đâu, cậu cứ để đối phương ra giá trước xem sao, tóm lại chúng ta không cần quá keo kiệt.”

Sáng sớm hôm sau, bốn cô gái hoa vàng nhận được tin tức còn đến văn phòng sớm hơn nữa.

Ngày hôm qua sau khi gửi văn bản luật sư gửi gắm “Hy vọng của toàn bộ người trong thôn” đi, mọi người đều có chút lo lắng, nhưng sau đó lại nghe nói bởi vì kiêng kỵ thanh danh của giáo sư Tôn nên điện tử Quả Xác không dám xé bỏ giống như hai lần trước nữa, Tiểu Ngư Nhi đã gọi điện thoại chia sẻ niềm vui với Trần Hán Thăng suốt hơn nửa tiếng đồng hồ.

“Được rồi được rồi, đây chỉ là sự khởi đầu, con đường cách mạng vẫn còn rất dài.”

Mặc dù Cao Văn cũng rất vui mừng nhưng tuổi tác của cô ta đã lớn hơn một chút, bình tĩnh trấn an: “Hôm nay Tân Thế Kỷ lại đến đây nói chuyện với chúng ta nội dung tiếp theo, cũng không biết với tiền thuê là sáu ngàn tệ, liệu thư ký Thân có chê nhiều không nhỉ?”

“Cứ báo cái giá này trước đi.”

Biên Thi Thi rất phấn khích nói: “Tỷ lệ là Tiểu Ngư Nhi 2000, chúng ta mỗi người 1000, Trần Hán Thăng là người trung gian giới thiệu doanh nghiệp, cậu ấy cũng nên có 1000 tệ tiền công.”

“Nếu thư ký Thân cảm thấy nhiều.”

Tiểu Ngư Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì 5000 tệ đi, tớ và Tiểu Trần mỗi người 1000 tệ.”

Khi các cô đang thương lượng với nhau thì Trần Hán Thăng và Thân Minh Lượng cũng đã đến rồi. Sau khi đến rồi, Thân Minh Lượng còn cảm thán thanh danh của giáo sư Tôn đúng là to lớn, ngay cả điện tử Quả Xác cư xử giống như lưu manh cũng phải chịu thua.

“Lưu manh?”

Cao Văn tỏ vẻ không hiểu.

“Hồng tổng nói.”

Thân Minh Lượng giải thích nói: “Ngài ấy nói lấy nhỏ gặp lớn, mặc dù bây giờ điện tử Quả Xác còn chưa đi vào sản xuất dây chuyền, nhưng nhìn vào tác phong hành động này, ông chủ của Quả Xác đúng là một tên lưu manh không có quy tắc, sau này không chỉ khiến Tân Thế Kỷ đau đầu mà còn có tất cả các doanh nghiệp sản xuất và chế tạo sản phẩm điện tử trong nước.”

“Ồ, nghiêm trọng như vậy sao?”

Tiêu Dung Ngư nhún nhún cái mũi nhỏ đáng yêu, lặng lẽ dặn dò Trần Hán Thăng: “Tiểu Trần, sau này cậu đừng sáng lập một doanh nghiệp lưu manh như vậy nhé.”

“Tớ là loại người như thế sao?”

Trần Hán Thăng bày ra vẻ mặt bất mãn, giơ tay lên nói: “Đả đảo lưu manh, mỗi người đều có trách nhiệm.”

Sau khi trò chuyện thêm vài câu nữa, mọi người ngồi xuống bàn bạc về yêu cầu của Tân Thế Kỷ, thực ra ngày hôm qua đã nói đến vấn đề này rồi, chẳng mấy chốc đã đến phần trao đổi về “tiền thuê”.

“Giám đốc Tiêu, chúng tôi cũng hiểu rõ mức độ khó khăn của vụ án này, cho nên xin hỏi tiền thuê luật sư của các vị là bao nhiêu.”

Thân Minh Lượng nói xong, phòng hội nghị vốn dĩ vẫn còn vô cùng náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tiêu Dung Ngư.

Tiểu Ngư Nhi nhìn Cao Văn, Cao Văn gật đầu khích lệ.

Rồi lại nhìn sang Biên Thi Thi, cô bạn thân lặng lẽ giơ ngón tay cái.

Lại nhìn về phía Dịch Na, Dịch Na mỉm cười.

Cuối cùng Tiểu Ngư Nhi lại nhìn Trần Hán Thăng, tên lưu manh này cợt nhã nói một câu: “Cứ lợi nhuận mạnh vào!”

“Được rồi.”

Tiêu Dung Ngư lấy hết can đảm, dũng cảm giơ năm ngón tay lên.

“Bộp!”

Ánh mắt của mọi người lại tập trung lên người Thân Minh Lượng, Tiêu Dung Ngư không đòi 6000 tệ mà chỉ cần 5000 tệ.

Thân Minh Lượng trầm ngâm một lát, đang định mở miệng thì lại nghe một tiếng “Bộp!” Vang lên, hoá ra là Trần Hán Thăng đang vỗ bàn một cái thật mạnh.

“Còn có quy củ không? Còn có vương pháp không?”

Trần Hán Thăng trừng mắt, giống như vô cùng tức giận: “Các cậu cũng có thể báo ra được con số năm trăm ngàn này?”

“Ngày hôm qua tớ đã nói rồi, tớ đảm nhiệm một chức vụ nhỏ ở Tân Thế Kỷ, mọi người đều là bạn bè của nhau.”

Trần Hán Thăng dùng khớp xương ngón tay gõ “cạch cạch cạch” vào bàn: “Kết quả các cậu lại đưa ra con số năm trăm ngàn tệ, sau này tớ phải đối mặt với bạn bè như thế nào nữa?”

“Tiểu Trần, tớ không…”

Tiêu Dung Ngư thấy Trần Hán Thăng đã hiểu nhầm, đang định giải thích.

“Được rồi, cậu đừng nói nữa!”

Trần Hán Thăng trực tiếp cắt ngang, ngay sau đó hắn lại thay đổi sắc mặt, xấu hổ giải thích với Trần Minh Lượng.

“Thật ngại quá, anh Thân, lúc đầu tôi cũng không biết các cậu ấy lại đòi năm trăm ngàn, chắc là anh hiểu tôi không phải là loại người thấy tiền sáng mắt.”

Trần Hán Thăng vỗ vỗ mu bàn tay Thân Minh Lương: “Chuyện này cứ để tôi làm chủ đi, tiền thuê một trăm ngàn, thanh toán một nửa trước.”

“Anh Thân, thực ra công ty luật của chúng tôi…”

Thấy số tiền đã cao gấp 20 lần, Cao Văn cảm thấy đó là một chuyện viễn vông, cô ta đang định giải thích sự hiểu nhầm này, không ngờ lại đón lấy một trận mắng mỏ ập xuống của Trần Hán Thăng.

“Sao nào, còn muốn tăng giá nữa ư? Chị Cao, chị thuộc loài sư tử đúng không, nếu không tại sao lại thích mở rộng miệng như vậy chứ?”

“Được rồi được rồi.”

Thân Minh Lượng cảm thấy cái giá năm trăm ngàn tệ quá cao, nhưng một trăm ngàn tệ vẫn có thể chấp nhận được, nhưng anh ta cần phải hỏi ý kiến của Hồng Sĩ Dũng một chút.

Khi anh ta đi ra ngoài, tiếng “gào thét” trong phòng hội nghị đột nhiên thay đổi.

Tiêu Dung Ngư bước đến thở hổn hển nói: “Tiểu Trần, tại sao cậu lại mắng tớ, còn nữa, rõ ràng cậu đã hiểu nhầm chúng tớ, còn không cho người khác giải thích nữa.”

“Cái giá cậu đưa ra không thích hợp.”

Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Nào có vụ kiện nào có giá năm triệu tệ chứ?”

“Không, ai muốn năm triệu tệ chứ?”

Tiểu Ngư Nhi ấm ức đến mức nước mắt cũng chảy xuống, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt đấm Trần Hán Thăng vài cái, cô vẫn cảm thấy chưa hết giận, bắt lấy mu bàn tay của Trần Hán Thăng cho vào trong miệng cắn.

Đúng lúc này, Thân Minh Lượng đã quay trở về, gõ gõ cửa nói: “Ông chủ của chúng tôi đồng ý, hy vọng hợp tác thành công.”

“Phụt!”

Cao Văn đang uống trà, một ngụm nước không thể nhịn được nữa, hoàn toàn phun lên mặt Dịch Na, trên đó lập tức xuất hiện một tầng sương mù xinh đẹp.

Bình Luận (0)
Comment