Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 544 - Chương 544: Xin Lỗi, Tôi Cũng Từng Muốn Làm Người Tốt

Chương 544: Xin lỗi, tôi cũng từng muốn làm người tốt Chương 544: Xin lỗi, tôi cũng từng muốn làm người tốt

Dịch Na đang ngồi rất gần Cao Văn, khi một hớp trà kia được phun ra, chiếc kính gọng đen của Dịch Na lập tức trở nên mơ hồ, mái tóc xoăn nhẹ nơi thái dương cũng bị tẩm ướt, dính chặt ở trên má, chưa kể cả người cô ta đều dính nước.

“Xin lỗi, Dịch Na, tôi không cố ý, khụ khụ khụ…”

Cao Văn buông ly nước xuống, cũng không màng đến chuyện mình bị sặc đến ho khan, nhanh chóng giúp bạn tốt lau chùi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thân Minh Lượng của Tân Thế Kỷ, vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc.

Một trăm ngàn tiền thuê luật sư đấy, gấp khoảng 20 lần.

Trần Hán Thăng chỉ tuỳ tiện nói một con số, sao Tân Thế Kỷ lại đồng ý rồi?

Ông chủ của bọn họ họ “Tán” đúng không? Tên đầy đủ là “Tán Tài Đồng Tử.”

Đủ loại suy nghĩ kỳ quái hiếm lạ tràn ngập trong đầu Cao Văn, thực ra Biên Thi Thi cũng như thế, mặc dù cô ấy giúp đỡ đưa khăn giấy, nhưng hai hàng lông mày nhíu chặt, có lẽ cũng đang ở trong trạng thái ngơ ngác.

Tiêu Dung Ngư càng đáng yêu hơn nữa, vốn dĩ cô đang nắm lấy cánh tay của Trần Hán Thăng, mở cái miệng nhỏ nhắn ra đang chuẩn bị cắn xuống, nhưng sau khi nghe thấy mấy chữ “hợp tác thành công”, lúc này mới cảm thấy có gì đó không thích hợp, lại theo thói quen nhìn về phía Trần Hán Thăng.

Tiểu Ngư Nhi vừa mới bị Trần Hán Thăng chọc cho khóc, trên hàng lông mi dày treo một giọt nước trong suốt, hàm răng trắng tinh chạm vào mu bàn tay, ngơ ngác chờ Trần Hán Thăng giải thích sự nghi hoặc.

“Đừng sững sờ ở đó nữa chứ?”

Trần Hán Thăng xoa xoa cái mũi nhỏ của cô: “Tân Thế Kỷ đã đồng ý hợp tác rồi, tiền thuê là một trăm ngàn tệ, nhanh chóng đi soạn thảo hợp đồng đi.”

“A…”

Lúc này Tiêu Dung Ngư mới phản ứng lại, hét lên một tiếng rồi nhanh chóng chạy đến văn phòng đóng dấu hợp đồng.

Biên Thi Thi ngơ ngác, cũng lập tức đi theo qua đó.

“Văn Văn, cậu đừng nhét giấy trong miệng tôi chứ.”

Giọng điệu của Dịch Na hơi bất đắc dĩ: “Cậu cũng đi giúp Tiểu Ngư Nhi đi, tớ có thể tự thu thập được.”

Sau khi Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi rời đi, rõ ràng Cao Văn đã thất thần, bàn tay đang lau lau quần áo đã vô thức lau đến trên mặt Dịch Na lúc nào không hay biết.

“Ha ha, thật ngại quá, trưa nay tôi mời cậu ăn cơm.”

Cao Văn áy náy mỉm cười, cũng không khách khí với bạn tốt.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, hết đợt này đến đợt khác, cô ta thực sự cần phải bình tĩnh một chút.

Chờ đến khi Dịch Na sửa sang lại xong xuôi và rời đi, trong phòng hội nghị chỉ còn lại hai người Trần Hán Thăng và Thân Minh Lượng.

“Phó quản đốc Trần.”

Lúc này Thân Minh Lượng nói một cách đầy ẩn ý: “Lúc nãy giám đốc Tiêu giơ năm ngón tay lên, thực ra cô ấy chỉ muốn năm mươi ngàn tệ thôi đúng không, là cậu cố ý hiểu thành năm trăm ngàn tệ, như thế sẽ có không gian cò kè mặc cả.”

“Ha ha…”

Trần Hán Thăng thật mà mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Thân Minh Lượng không nói gì.

Thân Minh Lượng tự cho rằng mình đã nhìn thấu “hành động nhỏ” giữa Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư, thực ra anh ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được rằng, Trần Hán Thăng không chỉ tăng lên gấp 10 lần mà hắn còn hạ quyết tâm tăng lên gấp 100 lần.

Tân Thế Kỷ không có lý do gì để từ chối, chủ yếu là vì giáo sư Tôn Bích Dư đang chống lưng ở phía sau bọn họ, những luật sư có địa vị như bà, nếu ra ngoài thị trường thì chi phí tư vấn sẽ tính theo giờ.

Cao Văn và Dịch Na đã vượt qua kỳ kiểm tra tư pháp, Dịch Na cũng đã có chứng chỉ hành nghề luật sư, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi cũng là những sinh viên xuất sắc của đại học Đông Đại, cho nên một bản hợp đồng thương nghiệp nhanh chóng được ra lò.

“Thư ký Thân, mời anh xem qua.”

Lúc Cao Văn đưa hợp đồng cho Thân Minh Lượng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng thuần khiết, biểu cảm của ba người còn lại cũng vậy, vẻ mặt tràn ngập phấn khích và hưng phấn.

“Tôi cũng đọc không hiểu, bây giờ tôi phải đưa nó cho các đồng nghiệp ở bộ phận pháp lý xét duyệt một chút.”

Thân Minh Lượng cầm lấy hợp đồng: “Các em hãy đưa tài khoản công của công ty luật cho tôi, nếu bản hợp đồng này không thành vấn đề, chúng tôi sẽ thanh toán năm mươi ngàn tệ trước.”

“Được, Thân sư huynh đi thong thả.”

Tiêu Dung Ngư dẫn theo ba bông hoa vàng khác, lịch sự tiễn người đến cửa thang máy, bây giờ khi nhìn thấy nhân viên của “Nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ”, các cô cảm thấy vô cùng thân thiết.

Sau khi đưa Thân Minh Lượng trở về Tân Thế Kỷ, Trần Hán Thăng vừa lái xe đi đến văn phòng vừa gọi điện thoại cho Tiêu Dung Ngư.

“A lô…”

Sau khi Tiểu Ngư Nhi bắt máy, Trần Hán Thăng có thể nghe thấy tiếng các cô gái đang không ngừng trò chuyện từ microphone.

Ví dụ như Cao Văn vẫn còn đang ngạc nhiên cảm thán “Không ngờ lại là một trăm ngàn tiền thuê luật sư, Tân Thế Kỷ thực sự đã đồng ý”, Biên Thi Thi đang lẩm bẩm “Trưa nay ăn gì đây, hay là gọi một suất pizza chúc mừng một chút”, Dịch Na đang gào thét “Tại sao trên mạng không thể tìm thấy thông tin của điện tử Quả Xác vậy…”

“Tiểu Trần, tớ nói với cậu này…”

Tiêu Dung Ngư cười nói: “Lúc đầu chúng tớ chỉ định báo giá năm ngàn tệ thôi, cuối cùng lại trở thành một trăm ngàn tệ, không ai dám tin đến chuyện này cả, Thi Thi đã kiểm tra lại hợp đồng mấy lần rồi đấy.”

“Tớ không, chị Cao mới là người bẻ ngón tay đếm.”

Biên Thi Thi lớn tiếng giải thích: “Chị ấy sợ mình viết thiếu một con số không.”

“Đó là vì giá cả các cậu đưa ra trước đó quá thấp.”

Trần Hán Thăng cần phải nhắc nhở chuyện này: “Các cậu nhận được năm mươi ngàn tệ tiền thanh toán trước, các cậu định xử lý như thế nào?”

Tiêu Dung Ngư sửng sốt một chút, Cao Văn ghé sát đến gần nói: “Yên tâm đi Trần Hán Thăng, mối làm ăn này cậu lập được công nhiều nhất, tôi chắc chắn ủng hộ và tán thành cậu lấy một nửa.”

“Tôi lấy hay không không quan trọng, chia cho Thân Minh Lượng một phần, các người nghĩ đến chuyện này chưa?”

Trần Hán Thăng hỏi.

“Thư ký Thân?”

Tiêu Dung Ngư khó hiểu: “Chúng tớ còn phải đưa tiền cho anh ta nữa sao?”

“Đương nhiên phải đưa rồi, hơn nữa tốc độ còn phải nhanh lên.”

Trần Hán Thăng giải thích nói: “Mặc dù luật sư là một nghề chống lại cái ác, là một nghề đối mặt với ánh mặt trời, nhưng khi các cậu đối mặt với ánh mặt trời, sau lưng đương nhiên sẽ xuất hiện bóng râm, cho nên muốn hoàn toàn loại bỏ mối quan hệ giữa người với người là điều không thể nào.”

“Thân Minh Lượng là thư ký được lão tổng của Tân Thế Kỷ tín nhiệm, sau này nếu còn muốn lừa gạt Tân Thế Kỷ… Khụ khụ, còn muốn hợp tác với Tân Thế Kỷ thì thân phận của Thân Minh Lượng vẫn có chút tác dụng.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Ngoài ra, các cậu chỉ mới lấy được năm mươi ngàn tệ, còn năm mươi ngàn tệ nữa chưa lấy được, cho Thân Minh Lượng một chút lợi lộc, các cậu có thể nhanh chóng nhận được số tiền còn lại kia, nếu không nếu Tân Thế Kỷ kéo dài ba năm tháng, các cậu cũng không còn cách nào khác.”

Trong điện thoại di động từ từ yên tĩnh lại, bốn đóa hoa vàng hoàn toàn không thể ngờ được còn có chuyện này nữa, lúc đầu các cô chỉ nghĩ đơn giản là dùng tri thức của mình để lấy lợi nhuận, nhưng Trần Hán Thăng lại nói rất có lý.

“Vậy chúng tôi phải đưa cho anh ta bao nhiêu?”

Cuối cùng Cao Văn khiêm tốn hỏi ý kiến.

“Hai ngàn tệ là được.”

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút: “Không cần phải quá nhiều, chỉ là một thành ý, tỏ vẻ các cậu không phải là người qua cầu rút ván, nếu đưa nhiều dễ khơi dậy lòng ham muốn.”

“Tôi hiểu rồi.”

Cao Văn gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, quả không hổ là người nổi bật đã từng xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cách nhìn nhận vấn đề sâu sắc hơn chúng tôi nhiều.”

“Ha ha, đã quá khen rồi, đã quá khen rồi.”

Trần Hán Thăng đang định khoác lác vài câu, không ngờ Tiêu Ngư Nhi lại đoạt lấy điện thoại di động, hung dữ nói: “Tiểu Trần, tại sao lúc nãy cậu lại dùng “các cậu” chứ, sau này không được tỏ ra xa lạ như vậy nữa, chỉ cho phép nói “chúng ta”!”

“… Được rồi!”

Trần Hán Thăng thở dài một hơi, so với một trăm ngàn tệ, rõ ràng Tiêu Dung Ngư coi trọng mối quan hệ giữa cô và Trần Hán Thăng hơn.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Hán Thăng đi đến văn phòng trên đường Đông Thiên Nguyên, Thu An Bình và Trương Minh Dung đứng lên chào hỏi.

“Bảo Tiểu Vũ trở về đây một chuyến.”

Trần Hán Thăng dặn dò một tiếng rồi “cộp cộp cộp” bước lên lầu hai.

“Hừ!”

Trương Minh Dung hơi ghen tị: “Chị An Bình, chắc chắn bây giờ Trần ca đang có hành động lớn, chị nhìn dáng vẻ bận rộn của bọn họ đi, nhưng chỉ cho phép chị Tĩnh và Tiểu Vũ tham gia.”

“Không cần phải gấp gáp.”

Thu An Bình liên lạc với Nhiếp Tiểu Vũ xong, dịu dàng nói: “Chắc chắn Trần tổng có sắp xếp của mình, hơn nữa cũng ta vẫn đang tiếp tục công việc hoàn thiện ở Hoả Tiễn 101 mà.”

“Đâu có nhiều chuyện lắm, em chỉ là không muốn lãng phí thời gian thôi, thực sự quá nhàm chán.”

Trương Minh Dung uể oải buồn bã nằm trên bàn.

Chẳng bao lâu sau Nhiếp Tiểu Vũ đã quay trở lại, đầu tiên Trần Hán Thăng hỏi tỉ mỉ kỹ càng tiến độ của công trình xây dựng, đồng thời nói rõ toàn bộ sự việc của công ty luật sư Dung Thăng.

“Đúng là quá tàn nhẫn.”

Thư ký nhỏ cảm thán nói: “Đúng là bắt được một con dê thì liều mạng kéo xuống.”

“Cũng không còn cách nào khác, tôi cũng từng muốn làm người tốt.”

Trần Hán Thăng nhún vai: “Nếu Tân Thế Kỷ vẫn thuộc về Trịnh Quan Đề thì tôi đây chắc chắn sẽ là một nhân viên chăm chỉ cần cù, cố gắng thăng chức tăng lương lên làm tổng giám đốc, trở thành CEO, bước lên đỉnh cao của cuộc đời, đáng tiếc hiện thực lại quá tàn nhẫn, haiz.”

“Bộ trưởng Trần, nếu bây giờ tôi mới theo cậu bước trên còn đường lập nghiệp chắc chắn sẽ tin cậu, đúng là suýt chút nữa tôi đã tin.”

Nhiếp Tiểu Vũ không nhịn được trợn mắt trắng.

“Bớt nói nhảm đi, chuyện này vẫn phải giải quyết, Hồng Sĩ Dũng đưa ra hai yêu cầu, một là thay đổi phương án xây dựng, hai là cử người đến xin lỗi.”

Trần Hán Thăng ngồi thẳng người nói: “Chuyện thay đổi phương án xây dựng này tương đối đơn giản, ký túc xá của nhân viên Tân Thế Kỷ có hai toà nhà bảy tầng, tôi vẫn luôn cảm thấy cao quá, nên dứt khoát chuyển thành bốn toà nhà năm tầng đi, như thế leo cầu thang cũng không mệt. Ngoài ra nhà ăn không nên cách quá gần toà nhà hành chính, sau khi cơm nước xong xuôi, các nhân viên cũng có thể tản bộ. Đồng thời thu nhỏ bãi đậu xe một nửa, bãi đậu xe của Tân Thế Kỷ quá lớn…”

Nhiếp Tiểu Vũ lặng lẽ ghi ghi chép chép, từ những chi tiết này có thể phát hiện ra rằng thực ra bộ trưởng Trần đã từng quan sát và suy ngẫm, bố cục thiết kế của Tân Thế Kỷ không phải là không có khuyết điểm.

Dựa trên cơ sở của bọn họ, căn cứ vào tình hình thực tế để tiến hành điều chỉnh, cho nên cho dù không có chuyện này, có lẽ bộ trưởng Trần cũng sẽ sửa.

Hồng Sĩ Dũng cũng chỉ là một nhạc đệm nho nhỏ, uổng công bỏ ra một trăm ngàn tệ coi như rác, nhân tiện còn giúp công ty luật sư Dung Thăng tạo được cảm giác tồn tại.

“Phù, đã viết xong hết rồi.”

Nhiếp Tiểu Vũ khép notebook lại: “Toàn bộ kế hoạch có thể nói là hoàn mỹ, nhưng cậu còn phải đi xin lỗi, chuyện này có chút không hoàn mỹ.”

“Ai nói tôi sẽ đi xin lỗi?”

Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng: “Hồng Sĩ Dũng yêu cầu ông chủ của Quả Xác đến xin lỗi sao?”

“Vậy thì cậu sắp xếp ai đi xin lỗi?”

Nhiếp Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, giọng nói đột nhiên trở nên hoảng loạn: “Bộ trưởng Trần, tại sao cậu lại nhìn tôi như vậy, tôi chỉ là một thư ký nhỏ, căn bản không đủ tư cách…”

Bình Luận (0)
Comment