“Đây là nhiệm vụ tổ chức giao cho cô, nếu cô không đi vậy thì thực sự không có ai làm nữa rồi.”
Trần Hán Thăng lấy điện thoại di động ra: “Hay là để tôi gọi điện thoại cho chị Tĩnh, nói là Nhiếp Tiểu Vũ bảo chị ấy đi xin lỗi.”
“Tôi đâu có.”
Nhiếp Tiểu Vũ nhanh chóng ngăn cản hành động châm ngòi ly gián của ông chủ.
“Cho nên, chiều nay cô hãy đến đó một chuyến, tóm lại là đến đủ gần, coi như là bước qua ngạch cửa, nhớ đừng ăn cơm của người ta.”
Giọng điệu của Trần Hán Thăng vô cùng nhẹ nhàng: “Đồng thời nói rõ kế hoạch thay đổi bản vẽ của điện tử Quả Xác cho Hồng Sĩ Dũng nghe, việc này cứ thế kết thúc.”
Nhiếp Tiểu Vũ không còn cách nào khác, xét từ dáng vẻ thong dong của bộ trưởng Trần, trong chuyện này chắc chắn đã có âm mưu từ trước, có lẽ khi Tân Thế Kỷ vừa mới đưa ra yêu cầu này, hắn đã nghĩ đến chuyện để mình chịu trách nhiệm.
“Bộ trưởng Trần, cậu có muốn tìm thêm hai thư ký nữa không?”
Nhiếp Tiểu Vũ ấm ức nói: “Một người giúp cậu trấn an hậu viện, một người giúp cậu đội nồi, còn tôi chỉ chịu trách nhiệm về công việc trên thương trường.”
“Nhiều quá cũng không tốt, sự quan tâm yêu thương dành cho cô sẽ bị chia làm ba phần.”
Trần Hán Thăng lắc đầu: “Trải đều mưa móc là thói quen của một ông chủ cặn bã, một ông chủ toàn tâm toàn ý như tôi sẽ không tìm thư ký khác, nhưng cô lại có thể.”
“Thư ký nhỏ cũng có thể tìm thư ký nhỏ hơn sao?”
Nhiếp Tiểu Vũ sợ ngây người, thế mà còn có hành động này sao?
“Đương nhiên rồi, một thư ký như cô đáng giá được nhiều hơn.”
Trần Hán Thăng nhìn vào tờ lịch: “Hôm nay là ngày mùng 3 tháng 1 năm 2005, vào ngày này hai năm sau, cô chắc là sẽ lái một chiếc xe hơi trị giá hơn ba trăm ngàn tệ, ở trong một khu chung cư cao cấp của Kiến Nghiệp, đi làm có thư ký chuyên trách phục vụ, cô còn có thể thường xuyên diễn thuyết cho các trường đại học cao đẳng ở Kiến Nghiệp, trở thành thần tượng và người hướng dẫn trong lòng các sinh viên.”
“Ồ…”
Nhiếp Tiểu Vũ không nhịn được mỉm cười: “Thực sự có thể trở thành hiện thực sao, nếu không đạt được thì phải làm sao?”
“Nếu không đạt được thì uống nhiều rượu hơn một chút, tôi đề cử loại Red Star Erguotou, lần trước khi uống nó, tôi thậm chí còn mơ thấy mình lật đổ cả Bill Gates.”
“….”
“Cạch!”
Nhiếp Tiểu Vũ đóng cửa một cái thật mạnh, thở hổn hển rời khỏi văn phòng.
“Lại cãi nhau, người lớn thật đáng sợ.”
Trương Minh Dung lặng lẽ rụt rụt người, cảm thấy làm một nhân vật nhỏ trong suốt cũng khá tốt.
…
Mặc dù ông chủ không đáng tin cậy như vậy nhưng chiều hôm đó, cô thư ký nhỏ chịu trách nhiệm vẫn đi đến nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ.
Hồng Sĩ Dũng đang giải thích công việc với thư ký Thân Minh Lượng, nghe thấy phòng an ninh gọi điện thoại đến, anh ta cũng không dám tin được.
“Có người của điện tử Quả Xác đến đây xin lỗi, bảo vệ hỏi có muốn cho vào không?”
Khuôn mặt tròn trịa của Hồng Sĩ Dũng giống như chó Sa Bì: “Con mẹ nó, có phải công ty luật Dung Thăng có súng không, tôi nghi ngờ các cô ấy cầm súng chĩa vào đầu của ông chủ điện tử Quả Xác, buộc anh ta phải hoàn thành những yêu cầu đó.”
Thân Minh Lượng suy nghĩ một chút: “Có lẽ thanh danh của giáo sư Tôn quá lớn, trấn áp được đám lưu manh kia.”
“Cũng chỉ có lý do này.”
Hồng Sĩ Dũng hỏi: “Năm mươi ngàn tệ phí luật sư trong giai đoạn đầu đã gửi qua chưa?”
“Vừa mới gửi qua.”
Hồng Sĩ Dũng khen ngợi một tiếng: “Vừa nhận được tiền đã làm việc, một văn lòng luật có lương tâm như vậy không nhiều lắm.”
Chỉ một lát sau, Nhiếp Tiểu Vũ đã đến đây, Hồng Sĩ Dũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chuyện này cũng quá vô lại rồi đúng không? Mặc dù biết rõ ông chủ của điện tử Quả Xác không thể nào đích thân đến đây, nhưng ít nhất cũng phải là tổng giám đốc Khổng Tĩnh ngày hôm đó chứ?
Phái một cô gái nhỏ đến đây là có ý gì chứ?
“Cô giữ chức vị gì trong điện tử Quả Xác?”
Hồng Sĩ Dũng nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tiểu Vũ nói.
“Thư ký.”
Tính tình của Nhiếp Tiểu Vũ vốn đã hơi đanh đá, cô ấy không hề sợ hãi chút nào.
“Chẳng lẽ điện tử Quả Xác kia không còn ai nữa?”
Hồng Sĩ Dũng lắc đầu: “Thế mà lại để một nữ thư ký ra mặt diễn trò, vị Khổng tổng mà cô phục vụ kia đâu, tại sao cô ta không tới?”
“Xin lỗi, người tôi làm việc không phải là Khổng tổng.”
Mặc dù Nhiếp Tiểu Vũ cãi cọ và giận dỗi trước mặt Trần Hán Thăng, nhưng những lúc ở bên ngoài, cô ấy vẫn tỏ ra hùng hồn thẳng thắn, thậm chí có chút kiêu ngạo nói: “Tôi là Nhiếp Tiểu Vũ, là thư ký của ông chủ điện tử Quả Xác!”
Nói rồi, cô ấy còn liếc mắt nhìn Thân Minh Lượng một cái, trong mũi phát ra tiếng “Hừ” khinh thường: “Tôi không giống như anh chàng đẹp trai này, ở trong điện tử Quả Xác, ngoại trừ ông chủ và bà chủ có thể sai bảo tôi vô điều kiện ra thì những người khác cần phải xin chỉ thị trước.”
Câu nói này khiến sắc mặt của Thân Minh Lượng đỏ bừng, thầm nghĩ tôi cũng trêu không chọc cô, bà nội cô rảnh rỗi trêu chọc tôi làm gì?
Thực ra theo cơ cấu tổ chức của doanh nghiệp thì Thâm Minh Lượng và Nhiếp Tiểu Vũ hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.
Giống như những gì Trần Hán Thăng nói, sau này Niếp Tiểu Vũ sẽ được sắp xếp một trợ lý nhỏ, nhưng Thân Minh Lượng gần như không thể.
Nếu như điện tử Quả Xác thành lập hội đồng quản trị thì thân phận của Nhiếp Tiểu Vũ chỉ thua kém những thành viên ban giám đốc đó một chút, có thể bổ sung vào ban giám đốc bất cứ lúc nào, về chuyện này, cho dù Thân Minh Lượng thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp.
“Tôi tin rồi, khẩu khí kiêu ngạo này của cô gần như không khác mấy so với ông chủ xé bỏ văn bản luật sư kia.”
Hồng Sĩ Dũng gật đầu, rõ ràng Nhiếp Tiểu Vũ đến đây để xin lỗi nhưng cô ấy không hề có ý thức nhận lỗi lầm của mình chút nào.
Thư ký đã thế này, có thể thấy được ông chủ kia ngày thường không tuân theo quy tắc như thế nào.
“Tóm lại, tôi dựa theo lời dặn dò của ông chủ.”
Nhiếp Tiểu Vũ ưỡn ngực ngẩng đầu lên, đứng thẳng người nói: “Tôi sẽ đưa phương án thay đổi thiết kế của điện tử Quả Xác cho Hồng tổng xem trước, đầu tiên là điều chỉnh ký túc xá của nhân viên, của ngài là hai tòa nhà bảy tầng, chúng tôi dự kiến sẽ đổi thành bốn toà nhà năm tầng, ngoài ra nhà ăn, bãi đỗ xe và tòa nhà hành chính đều sẽ được điều chỉnh, chi tiết cụ thể đều nằm trong phần văn kiện này.”
Nhiếp Tiểu Vũ đưa một phần “Hướng dẫn điều chỉnh bố cục nhà máy của điện tử Quả Xác” cho đối phương, Hồng Sĩ Dũng lật đi lật lại nhìn xem, đang định mở miệng thì Nhiếp Tiểu Vũ đã cắt ngang.
“Ông chủ của chúng tôi nói rằng đây đã là phương án cuối cùng, không chấp nhận sự phản đối, nếu ngài không hài lòng, chuyện sống chết của mọi người sẽ bị xem nhẹ, không phục thì sẽ tiến hành.”
“Tôi…”
Hồng Sĩ Dũng thầm nghĩ rõ ràng ông đây mới là người chiến thắng, nhưng tại sao khi nhìn về phương điện khí thế lại có vẻ như điện tử Quả Xác mới là người chiến thắng?
Nhưng Nhiếp Tiểu Vũ vẫn cúi người trong lúc xin lỗi là sự thật.
Cô ấy đi đến trước mặt Hồng Sĩ Dũng, cúi người 90 độ một cách tiêu chuẩn, trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, Hồng Sĩ Dũng nhìn thấy sự trong mắt cô gái nhỏ này lấp lánh những giọt nước mắt ấm ức.
“Cũng là một người tính tình mạnh mẽ cương liệt mà.”
Hồng Sĩ Dũng cảm thán một tiếng trong lòng, có thể ra lệnh cho một cấp dưới như thế này đến đây xin lỗi, ông chủ kia cũng có chỗ hơn người đấy.
“Cô Nhiếp.”
Sau khi nhận được lời xin lỗi, cách xưng hô của Hồng Sĩ Dũng cũng trở nên chính thức.
Đây là lý do con người dù ở bất cứ chỗ nào đi nữa cũng phải thẳng lưng, nếu Nhiếp Tiểu Vũ sợ hãi rụt rè đến xin lỗi, thứ chào đón cô ấy chỉ là sự phớt lời, thậm chí cười nhạo.
“Thực ra tôi cảm thấy rất thích thú với ông chủ của quý công ty, không biết cô có tiện nói chuyện không?”
Hồng Sĩ Dũng hỏi xong, ra hiệu cho Thân Minh Lượng đi rót nước, anh ta muốn nhân cơ hội này hỏi thăm một chút về người nắm giữ cổ phần đứng phía sau điện tử Quả Xác.
“Không thành vấn đề.”
Nhiếp Tiểu Vũ lau lau khoé mắt: “Ông chủ của tôi là một người gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đã từng sáng lập một doanh nghiệp nổi tiếng khắp cả nước, ngài ấy có tầm nhìn xa trông rộng, nhạy bén phát hiện ngành sản xuất kia đã phát triển cực hạn nên quyết định thành lập điện tử Quả Xác với quy mô 480 mẫu, đang định mở ra một cuộc cách mạng công nghiệp cho ngành sản xuất điện tử trong nước.”
“Cạch cạch cạch…”
Khi Nhiếp Tiểu Vũ đang say sưa hào hứng diễn thuyết thì Trần Hán Thăng cũng chạy tới.
Bây giờ Tân Thế Kỷ đã bị Trần Hán Thăng thẩm thấu giống như một cái sàng, Nhiếp Tiểu Vũ vừa mới bước vào tòa nhà hành chính chưa được bao lâu thì đồng chí Lý Tiểu Giai- Đặc vụ cao cấp ẩn nấp bên cạnh mình đã lan truyền tin tức này ra ngoài.
Trần Hán Thăng lập tức chạy tới nhìn xem, hắn cũng rất lo lắng cho thư ký của mình.
Nhưng sau khi nhìn thấy Trần Hán Thăng, Nhiếp Tiểu Vũ vốn đang dõng dạc hùng hồn thuyết trình lại ngừng một chút rồi đột nhiên rẽ ngoặt.
“Mặc dù ông chủ có ánh mắt kinh doanh rất tốt, nhưng cũng chỉ có một ưu điểm như vậy thôi. Về phương diện tình cảm, anh ta một chân đạp vài chiếc thuyền, hơn nữa những người đó đều là các cô gái ngoan, điều này khiến người ta tức giận không thôi. Mặc dù anh ta hào phóng với cấp dưới nhưng tính tình nóng nảy, động một chút là quát mắng, đặc biệt với thư ký nhỏ như tôi, mấy lần buộc tôi phải đội nồi đen thay cho anh ta, thực sự không hiểu được lương tâm của ông chủ tôi đang ở đâu.”
“Chuyện này là sao vậy?”
Hồng Sĩ Dũng nhíu mày, chẳng phải lúc nãy vẫn còn đang khen ngợi sao, sao lại đột nhiên biến thành chỉ trích rồi?
“Tôi đã nói xong rồi, xin tạm biệt.”
Bên này, Nhiếp Tiểu Vũ tràn ngập vui sướng mắng xong, tâm trạng trở nên thoải mái hơn nhiều, trực tiếp xoay người rời khỏi văn phòng.
Lúc đi ngang qua Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng bĩu môi nói: “Số mệnh của cô cũng thật khổ, thế mà lại đi theo một ông chủ như vậy.”
“Hừ!”
Nhiếp Tiểu Vũ không thèm quan tâm đến ông chủ cáo già, đang định đi tìm bà chủ Thẩm Ấu Sở, “ép buộc” cô ấy phải làm cho mình những món ăn Xuyên Du ngon miệng để an ủi trái tim đang bị tổn thương của cô thư ký nhỏ.