Sau khi Nhiếp Tiểu Vũ rời khỏi Tân Thế Kỷ, Trần Hán Thăng cũng chỉ ở lại một lát rồi rời đi, còn về vụ tranh chấp đầu tiên giữa hai nhà máy điện tử, điện tử Quả Xác đã sửa lại bản vẽ xây dựng, ông chủ cũng đã phái thư ký chuyên trách đến xin lỗi, mọi chuyện gần như có thể hạ màn được rồi.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này nếu là “công lao” của giáo sư Tôn và công ty luật Dung Thăng.
“Sức ảnh hưởng của giáo sư Tôn Bích Dư quá khủng khiếp, thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng, đây là công ty luật xử lý các vụ tranh cãi hiệu quả nhất mà tôi từng nhìn thấy.”
Hồng Sĩ Dũng nói với Thân Minh Lượng: “Tiền thuê luật sư năm mươi ngàn còn lại, cậu thông báo với phòng kế toán một chút, nhanh chóng sắp xếp rồi gửi qua đó đi.”
Hiệu suất này đương nhiên là cao rồi, buổi sáng vừa mới ký kết hợp đồng, chiều hôm đó, người của điện tử Quả Xác đã đến xin lỗi, đừng nói Hồng Sĩ Dũng chưa thể phản ứng lại, mà ngay cả đám người Tiêu Dung Ngư và Cao Văn cũng không thể phản ứng.
Vì thế khi Thân Minh Lượng gọi điện thoại đến công ty luật Dung Thăng, Cao Văn còn tưởng rằng “bên A” đang hỏi thăm và giám sát tiến độ.
“Thư ký Thân, chúng tôi vẫn đang thu thập và chuẩn bị tài liệu, không hề chậm trễ dù chỉ một giây.”
Ý của Cao Văn là, chờ đến khi thu thập tư liệu xong xuôi, các cô sẽ lập tức đi sâu vào vụ án này.
“Vẫn còn đang thu thập sao? Thái độ làm việc của công ty luật Dung Thăng đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt.”
Thân Minh Lượng cảm khái nói: “Với các công ty luật sư khác, sau khi vụ án kết thúc, bọn họ chắc hẳn sẽ lưu trữ và niêm phong đúng không, không ngờ các cô lại có tinh thần trách nhiệm như vậy.”
“Vụ án kết thúc?”
Cao Văn ngẩng đầu lên, cô ta và Tiêu Dung Ngư liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người không thể hiểu được.
Bây giờ cùng lắm chỉ là mới ký kết hợp đồng đúng không, vẫn chưa đến thăm hỏi điện tử Quả Xác, vẫn chưa trưng cầu nhu cầu của đối phương, chưa gửi các giấy tờ liên quan đến vụ kiện lên tòa án…
Chưa làm bất cứ gì cả, thế mà công việc đã kết thúc rồi sao?
“Năm mươi nghìn tiền phí còn lại tôi sẽ nói với bộ phận kế toán nhanh chóng thanh toán cho các vị.”
Thân Minh Lượng khách khí nói: “Hổng tổng vô cùng hài lòng với lần hợp tác này, chúng tôi cũng không hy vọng sau này Tân Thế Kỷ lại có bất cứ tranh cãi và kiện tụng nào, nhưng nếu thực sự không thể tránh được, công ty luật Dung Thăng sẽ là sự lựa chọn hàng đầu của Tân Thế Kỷ.”
Sau khi truyền đạt lại ý của Hồng Sĩ Dũng, Thân Minh Lượng lịch sự cúp máy.
Cao Văn ngơ ngác nhìn ống nghe điện thoại, bên trong chỉ có tiếng “tút tút tút” dồn dập, ba người bên cạnh cũng đồng loạt nhìn nhau bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Phía bên Tân Thế Kỷ nói vụ kiện đã kết thúc rồi.”
Cao Văn khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng: “Nhưng, rõ ràng chúng ta vẫn chưa làm việc mà, chị thậm chí còn chưa biết cổng lớn của điện tử Quả Xác nằm ở đâu đâu?”
“Tiểu Ngư Nhi, hình như Trần Hán Thăng nhà cậu rất quen thuộc với Tân Thế Kỷ.”
Biên Thi Thi phản ứng lại: “Tìm cậu ấy hỏi một chút xem sao?”
“Ừ.”
Tiêu Dung Ngư nhanh chóng liên lạc với Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng cũng đang cảm thấy “kỳ quái”.
“Chiều nay điện tử Quả Xác đã đến Tân Thế Kỷ xin lỗi, đồng thời đưa ra phương án thay đổi bản vẽ, đây không phải là những gì các cậu làm phía sau sao?”
“Không hề.”
Tiêu Dung Ngư khó hiểu trả lời: “Chúng tớ thậm chí còn chưa liên lạc với điện tử Quả Xác đâu, dù sao người ta cũng là một công ty lưu manh không nói lý, cho nên chúng tớ muốn chuẩn bị đầy đủ một chút.”
Nghe thấy mấy chữ “công ty lưu manh”, Trần Hán Thăng tạm dừng một chút, một lúc lâu sau mới cười nói: “Có thể là thanh danh của giáo sư Tôn quá lớn, điện tử Quả Xác thực sự không muốn dây vào, lưu manh cũng tôn trọng các lão chuyên gia mà.”
“Ngoài ra, sau khi nhận được tiền, các cậu hãy để năm mươi ngàn tệ ở trong tài khoản công để làm quỹ phát triển của công ty, số còn lại coi như làm tiền thưởng và tiền lương.”
Trần Hán Thăng tiếp tục nói: “Dù sao cũng sắp ăn tết rồi, ngoài ra phần của Thân Minh Lượng tuyệt đối không thể thiếu, nếu đêm nay anh ta nhận được tiền thì số tiền còn lại có thể được thanh toán trong ngày mai đấy.”
“Nhưng, nhưng…”
Tiểu Ngư Nhi vẫn còn muốn nói điều gì đó, có lẽ là muốn thể hiện thái độ “không công không hưởng thụ”.
“Được rồi, thanh danh của Tôn giáo sư chính là công lao vô hình, không cần phải nghĩ quá nhiều.”
Trần Hán Thăng an ủi nói: “Nếu vụ án đã kết thúc thì cứ dứt khoát coi nó như một sự tình cờ may mắn đi, đó là một dấu hiệu tốt để các cậu bước vào trong ngành luật, lần sau chưa chắc đã có cơ hội này.”
“Quá kỳ lạ.”
Cao Văn lắc đầu: “Tôi cảm thấy toàn bộ quá trình đều có một tiết tấu kỳ quái, đầu tiên là cái giá một trăm ngàn tệ quá đắt đỏ, sau đó là vụ án này cứ thế kết thúc một cách khó hiểu, giống như có một thế lực vô hình nào đó đang âm thầm giúp đỡ chúng ta.”
“Ôi, chị Cao, chị nói bí hiểm quá, em nổi hết cả da gà rồi đây này.”
Biên Thi Thi sờ sờ cánh tay: “Có lẽ thực sự giống như những gì Trần Hán Thăng nói, tất cả đều là một sự trùng hợp, chúng ta chia cho Thân Minh Lượng một phần trước đi, trực tiếp để Trần Hán Thăng đưa cho Thân sư huynh là được rồi.”
Về vấn đề này, tất cả mọi người đều đồng ý, nhưng tối hôm đó, khi Trần Hán Thăng đến đây lấy tiền, hắn phát hiện còn có một phần là của mình.
“Hai ngàn tệ của Thân sư huynh, hai mươi ngàn tệ là của cậu.”
Tiêu Dung Ngư đưa ra hai xấp tiền: “Mặc dù chị Cao nói nên đưa cho cậu một nửa, nhưng tớ cảm thấy quá nhiều, như thế này sẽ tốt hơn một chút, Tiểu Trần, cậu cảm thấy sao?”
“Tớ ủng hộ mọi quyết định của cậu.”
Trần Hán Thăng nhận tiền, vẫy vẫy tay ra hiệu rằng mình sẽ đi trước, bởi vì hắn còn phải chuyển tiền cho Thân Minh Lượng.
Sau khi Trần Hán Thăng rời đi, Biên Thi Thi đi ra khỏi văn phòng của công ty luật, ôm lấy bả vai của Tiêu Dung Ngư hỏi: “Trần Hán Thăng đi rồi sao?”
“Đi rồi.”
Tiêu Dung Ngư gật đầu.
“Cậu đưa phần của cậu cho cậu ta à?”
“Đưa rồi.”
“Nói cho cậu ấy không?”
“Không, tại sao phải nói với cậu ấy?”
Tiêu Dung Ngư mỉm cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Nếu nói cho Tiểu Trần, nói không chừng cậu ấy sẽ không vui, như vậy tớ cũng không vui, nếu Tiểu Trần không biết chân tướng, cậu ấy vui vẻ, tớ cũng vui vẻ, như vậy mới là tốt nhất.”
“Oa…”
Biên Thi Thi lắc lắc cánh tay Tiêu Dung Ngư: “Những người yêu nhau thực sự sẽ suy nghĩ cho đối phương nhiều như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Tiêu Dung Ngư ngẩng cái cằm trắng như tuyết lên: “Tớ tin rằng, chắc chắn Tiểu Trần cũng lặng lẽ làm rất nhiều chuyện cho tớ, chỉ là cậu ấy không nói với tớ thôi.”
Nói xong, Tiểu Ngư Nhi chắp hai tay ra sau lưng, vui vẻ năng nổ trở về văn phòng, trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tràn ngập thoả mãn.
“Đây là sự ngọt ngào của tình yêu sao, khi nào mới đến lượt mình đây?”
Biên Thi Thi sửng sốt ngay tại chỗ, trong lòng tràn ngập sự hâm mộ.
…
Sau khi trở về khu Giang Lăng, Trần Hán Thăng đưa phần của Thân Minh Lượng cho anh ta trước.
Thân Minh Lượng gần như không bỏ công sức gì nhiều nên số tiền này đã tương đối thích hợp, nếu đưa cao quá sẽ chỉ làm tăng cảm giác thèm thuồng mà thôi.
Mặc dù là vậy nhưng “khoản thu nhập thêm” hai ngàn tệ cũng khiến Thân Minh Lượng giật mình không thôi, lúc tặng quà, chỉ cần đối phương bày ra vẻ mặt này là đã đạt được hiệu quả rồi.
Trần Hán Thăng lại nói vài câu khách khí nữa, sau khi trở về trường học lại gọi Nhiếp Tiểu Vũ đến.
Cô thư ký nhỏ đã giải quyết bữa tối ở tiểu khu Thiên Cảnh Sơn, mặc dù ăn được món ăn Xuyên Du của Thẩm Ấu Sở nhưng nỗi bất bình của cô ấy vẫn không thể tiêu tan được.
“Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Vũ quay mặt sang chỗ khác, không muốn nhìn ông chủ nhà mình.
“Vũ tỷ bướng bỉnh quá đi.”
Trần Hán Thăng cười hì hì lấy năm ngàn tệ ra đưa cho Niếp Tiểu Vũ: “Vất vả rồi, một chút bồi thường nho nhỏ.”
“Chuyện này…”
Nhiếp Tiểu Vũ không ngờ còn nhận được lợi lộc này, cô ấy do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn hậm hừ nói: “Bộ trưởng Trần, tối nay tôi ở tiểu khu Thiên Cảnh Sơn, đã nói rất nhiều điều không hay về cậu trước mặt Ấu Sở.”
“Không sao cả.”
Trần Hán Thăng không hề để trong lòng, vô cùng rộng lượng nói: “Cô ấy sẽ không nghe đâu, ngoài ra, năm tệ này cô hãy giữ lấy mua chút đồ ăn vặt, ví dụ như coca gì đó.”
“Khoan đã, chẳng phải lúc nãy đã nói là năm ngàn tệ sao?”