Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 548 - Chương 548: Ngay Cả Nữ Quản Lý Của Spa Thuỷ Liệu Pháp Cũng Nhẫn Tâm Lừa Gạt

Chương 548: Ngay cả nữ quản lý của spa thuỷ liệu pháp cũng nhẫn tâm lừa gạt Chương 548: Ngay cả nữ quản lý của spa thuỷ liệu pháp cũng nhẫn tâm lừa gạt

Sau khi nói chuyện điện thoại với Trịnh Quan Đề xong, Trần Hán Thăng không nhịn được ngẩn người nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ xem nên đối phó với “kế hoạch mp4” của Hồng Sĩ Dũng và người phụ trách của doanh nghiệp sản xuất màn hình LCD điện tử.

Gần cuối kỳ, trong thư viện của đại học Đông Đại có rất nhiều sinh viên, hơn nữa đang bật điều hoà nên hầu hết mọi người đều cởi áo khoác ra.

Trần Hán Thăng chỉ mặc một chiếc áo len mỏng nhưng cũng không cảm thấy lạnh chút nào.

Bên ngoài những bông tuyết rơi lất phất, mấy bụi cây thấp bé từ lâu đã được phủ một lớp chăn bông màu trắng, tuyết vẫn đang rơi, độ dày của “chiếc chăn” vẫn còn tăng, bên tai Trần Hán Thăng vẫn vang lên tiếng “sột soạt”, nhẹ nhàng có tiết tấu.

Đây là âm thanh phát ra của ngòi bút chạm vào mặt giấy khi Tiêu Dung Ngư đang viết chữ, nhưng trong một khoảnh khắc xuất thân nào đấy lại giống như tiếng tuyết rơi.

Sau khi ăn tết Âm Lịch xong, Tiêu Dung Ngư sẽ đến nước Mỹ cùng với giáo sư Tôn vào học kỳ sau để tìm hiểu thực tế pháp luật của bang nơi Ngô Diệc Mẫn và chồng trước của cô ta sinh sống, chuẩn bị sẵn sàng cho vụ kiện xuyên quốc gia.

Cho nên những thứ cô đang học bây giờ đều là tài liệu tiếng anh, tóm lại là Trần Hán Thăng không hiểu.

“Tiểu Trần, sao cậu lại thất thần?”

Tiểu Ngư Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt dài quyến rũ nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng.

Bởi vì đã ngồi trong thư viện buồn tẻ một thời gian dài, gò má Tiêu Dung Ngư hơi ửng hồng, trong miệng cũng sẽ cảm thấy hơi khát, thường xuyên phải cầm bình giữ nhiệt lên để uống nước.

“Điện thoại của một người bạn.”

Trần Hán Thăng giải thích: “Có lẽ tối nay tớ không thể ăn cơm cùng cậu được rồi, có thể sẽ có một buổi xã giao.”

“Ừ, vậy tớ sẽ đi ăn cùng với Biên Thi Thi.”

Khi Trần Hán Thăng có chuyện quan trọng, Tiêu Dung Ngư đều tương đối ngoan ngoãn.

Mặc dù lúc nãy đầu dây bên kia vang lên giọng nữ, nhưng Trần Hán Thăng không hề né tránh mà trực tiếp bắt máy, nội dung cuộc trò chuyện cũng là chuyện làm ăn.

Trần Hán Thăng càng thẳng thắn thành thật như vậy, Tiêu Dung Ngư càng không có ý định thăm dò, chỉ nhắc nhở: “Thời tiết như thế này cậu đừng nên uống rượu, tối nay tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu, cậu phải bắt máy kịp thời, nếu không tớ sẽ rất lo lắng.”

“Biết rồi, tạm biệt.”

Trần Hán Thăng lại chào hỏi Biên Thị Thi đang ở phía đối diện một tiếng rồi cầm lấy áo khoác rời khỏi đại học Đông Đại.

“Tiểu Ngư Nhi, bây giờ Trần tổng nhà cậu đang bận rộn gì vậy?”

Nhìn theo bóng lưng đi ra khỏi thư viện của Trần Hán Thăng, Biên Thi Thi tò mò hỏi: “Trong khoảng thời gian này, hình như cậu ấy thường xuyên phải đi họp hoặc xã giao.”

“Tớ cũng không rõ lắm, nhưng gần đây cứ cách mấy ngày cậu ấy sẽ mở cuộc họp.”

Tiêu Dung Ngư xoay bút bi nói.

Ngón tay của Tiểu Ngư Nhi rất đẹp, có lẽ có liên quan đến chuyện luyện đàn tranh, vừa tinh tế vừa linh hoạt, hơn nữa làn da nơi cổ tay rất trắng, lúc xoay bút kèm theo một thứ ánh sáng trắng bóng loáng.

“Có lẽ là việc riêng của cậu ấy cũng nên.”

Biên Thị Thi phỏng đoán: “Công ty luật Dung Thăng có một khởi đầu thuận lợi, có lẽ trong lòng Trần Hán Thăng cũng có áp lực, không thể lúc nào cũng kiếm cơm ăn dưới bóng của vợ được, dù sao năm xưa cậu ấy cũng là một sinh viên nổi tiếng trong việc gây dựng sự nghiệp.”

“Tớ cảm thấy như bây giờ khá tốt.”

Tiêu Dung Ngư suy nghĩ một chút, ngọt ngào nói: “Trong vụ án giữa Tân Thế Kỷ và điện tử Quả Xác, thực ra Tiểu Trần đã giúp chúng ta lấp đầy rất nhiều lỗ hổng, cậu cảm thấy nếu biến công ty luật thành “một cửa hàng nhỏ” thì sao?”

“Này, cho dù tớ đi ăn xin chăng nữa cũng không muốn ăn cơm chó ở trong công ty luật đâu.”

“Năm sau tớ và chị Cao phải đi Mỹ, bọn tớ còn định giao công ty luật cho cậu trông nom đấy.”

“Thôi quên đi, với thời tiết quỷ quái này hình như cũng không thể nuốt nổi cơm, vẫn nên đợi trong công ty luật thì hơn.”

Trên đường đi từ khu đại học Tiên Ninh đến khu đại học Giang Lăng, Trần Hán Thăng vừa lái xe vừa bật chế độ sưởi của chiếc Land Rover, chờ đến khi bàn tay trở nên ấm áp, hắn mới gọi điện cho Thẩm Ấu Sở.

“Tớ vừa mới họp xong, tối nay sẽ ăn cơm cùng với bạn, cậu yên tâm ôn tập trước đi.” Trần Hán Thăng nói.

“Được rồi.”

Thẩm Ấu Sở ngây thơ trả lời.

Trần Hán Thăng lại dặn dò vài câu mới cúp điện thoại, thực ra đây mới là nguyên nhân hắn thường xuyên “mở cuộc họp”.

Cho dù là ở bên cạnh Thẩm Ấu Sở hay Tiêu Dung Ngư, Trần Hán Thăng đều nói với người còn lại rằng hắn đang họp, cho nên các cô sẽ không gọi điện thoại đến đây.

Đương nhiên, bởi vì hai tính cách của hai cô gái khác nhau, cho nên trong quá trình tiến hành cụ thể cũng sẽ có những điều khác biệt nho nhỏ.

Ví dụ như nếu không có tình huống khẩn cấp gì, bình thường Thẩm Ấu Sở chỉ nhắn tin, nhưng còn Tiểu Ngư Nhi, cho dù không có chuyện đi nữa, thỉnh thoảng cô cũng sẽ gọi điện thoại.

Tính cách của Tiểu Ngư Nhi chủ yếu là hoạt bát đáng yêu, cô liên lạc với Trần Hán Thăng không phải để điều tra, mà chỉ là muốn nghe thấy giọng nói của người yêu, nhân tiện quấn lấy Trần Hán Thăng nói vài lời âu yếm.

Vì thế khi còn ở trong thư viện của trường đại học Tài chính, Trần Hán Thăng thường xuyên giả vờ đi ra ngoài hút thuốc, đứng dưới cổng lớn gió thổi vù vù chủ động gọi điện thoại cho Tiêu Dung Ngư.

Điều này tương đương với việc “biến bị động thành chủ động”, sau cuộc gọi này, thỏa mãn nỗi nhớ chung của Tiểu Ngư Nhi, cô sẽ bớt tấn công bất ngờ.

Cuộc điện thoại thứ hai của Trần Hán Thăng là gọi cho Lý Tiểu Giai, Hồng Sĩ Dũng dự định sẽ khởi động dự án Mp4, Trần Hán Thăng quyết định đánh thức vị “đặc vụ cao cấp ẩn nấp” này, làm mọi cách để ngăn cản kế hoạch của Hồng Sĩ Dũng, để tranh thủ thời gian cho điện tử Quả Xác bắt kịp tiến độ.

“Anh Giai, đang bận sao?”

Trần Hán Thăng bật loa ngoài, lớn tiếng nói.

“Vừa mới họp xong.”

Phía bên Lý Tiểu Giai vang lên tiếng đi đường “lộp cộp, lộp cộp”, hình như là tiếng giẫm đạp lên tuyết, anh ấy thở ra một hơi nói: “Tôi đang định đến văn phòng sẽ liên lạc với cậu, không ngờ cậu đã gọi đến.”

Trần Hán Thăng nói: “Bởi vì chuyện mp4 và chuyện của doanh nghiệp sản xuất màn hình LCD điện tử đến đây mở cuộc họp sao? Trịnh Quan Đề đã nói với tôi rồi.”

“Hoá ra Trịnh tổng đã tiết lộ rồi.”

Lý Tiểu Giai cũng không để bụng, trong lòng anh ta bây giờ, Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề chung một đường.

Thực ra cũng không sai, trước khi Hồng Sĩ Dũng chưa rơi đài, mục tiêu của Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề tương đối giống nhau, còn về tình hình sau khi Lão Hồng rơi đài, trong lòng hai người đều hiểu rõ, đơn giản sẽ là mối quan hệ kinh doanh “tương thân tương ái”.

“Anh Giai, anh sẽ phải về đây.”

Trần Hán Thăng không vòng vo mà nói thẳng: “Bây giờ điện tử Quả Xác thực sự cần một giám đốc nhà máy am hiểu kỹ thuật, we need you.”

“Ha ha…”

Lý Tiểu Giai nở một nụ cười thân thiện, khẩu âm tiếng Anh của Trần Hán Thăng không hề tiêu chuẩn chút nào, hắn nói ra đơn giản chỉ để bầu không khí trở nên sôi động.

“Được thôi, lúc Lão Tào qua đó, tôi cũng đã đoán sẽ đến lượt tôi nhanh thôi.”

Lý Tiểu Giai không hề do dự, điều này vốn dĩ là kế hoạch đã được sắp xếp trước đó, ngay cả ám hiệu cũng đã có… Đánh chết tôi cũng không nói.

“Nhưng đêm nay anh vẫn phải là phó giám đốc của Tân Thế Kỷ, tôi muốn gặp người phụ trách của nhà máy sản xuất màn hình LCD Lam Quang, cần anh giới thiệu một chút.”

Trần Hán Thăng cũng không giấu diếm mục đích: “Tôi muốn ngăn cản Lam Quang cung cấp hàng hóa cho Tân Thế Kỷ, trì hoãn tiến độ của Hồng Sĩ Dũng.”

“Chuyện này hơi khó, bọn họ đã ký hợp đồng rồi.”

Lý Tiểu Giai lắc đầu: “Nếu vi phạm thì sẽ phải bồi thường tiền.”

“Chuyện này dễ xử lý thôi, hơn nữa Lam Quang cũng không biết rõ tình hình, Lão Hồng không có năng lực, không có con thuyền nào có thể chở được anh ta đi hết nửa chặng đường vĩ đại phía sau đâu.”

“Cái gì?”

Lý Tiểu Giai chưa từng nghe thấy câu danh ngôn “One Piece” này, hoặc là bây giờ vẫn chưa đến đoạn cầu gãy trong kế hoạch kia.

“Ý của tôi là…”

Trần Hán Thăng nói lại một lần nữa: “Lam Quang cũng không phải là cha ruột của Hồng Sĩ Dũng, nói đến chuyện trung thành chẳng phải quá buồn cười sao, không phản bội đơn giản là vì chưa đủ lợi ích.”

Lần này Lý Tiểu Giai đã hiểu: “Vậy được rồi, chừng nào cậu đến đây, bọn họ đang ở trong khách sạn ở Giang Lăng.”

Cuộc điện thoại thứ ba, Trần Hán Thăng gọi cho Vương Tử Bác.

“Tử Bác, tối nay tao muốn dẫn mấy người bạn đến trung tâm thành phố ăn khuya, nhưng bây giờ tao mới từ đại học Đông Đại trở về Giang Lăng, mày đi đến khách sạn lớn Kim Lăng đặt giúp tao một phòng riêng, đồng thời đi đến Doanh Nhạc Mẫu Hối ở bên cạnh đặt một buồng tắm lầu dưới.”

Hai chữ “lầu dưới” được Trần Hán Thăng nhân mạnh một cái, lúc trước Vương Tử Bác đã từng đi theo Vương Hán Thăng đến đủ loại quán spa nên biết “lầu trên lầu dưới” khác nhau chỗ nào.

Chuyện này có hơi bí mật, Trần Hán Thăng không có ý định trao đổi ở khu vực Lăng Giang, đồng thời cũng nâng cao tiêu chuẩn, cho nên những lúc ăn nhậu chơi bời đều ở nội thành.

Chẳng bao lâu sau, Vương Tử Bác đã run rẩy gọi điện thoại đến.

“Tiểu Trần, phòng riêng ở khách sạn Kim Lăng đã đặt xong rồi, nhưng nữ quản lý của spa Thuỷ liệu pháp lại nói chỉ có dưới lầu, không có lầu dưới.”

“Sao có thể không có lầu dưới được.”

Trần Hán Thăng lớn tiếng nói: “Rõ ràng cô ta đang lừa gạt mày đấy, mày đi hỏi lại một lần nữa, chú ý cách thức nói chuyện.”

“Tao đã hỏi rồi, thậm chí tao còn gặp mặt trực tiếp cô ta.”

Vương Tử Bác cũng rất ấm ức: “Để hoàn thành chuyện mày dặn dò, tao đã chạy từ trường học đến spa Thuỷ liệu pháp, nhưng nữ quản lý kia kiên quyết khẳng định không có lầu dưới.”

“Được rồi, tao biết rồi.”

Trần Hán Thăng suy đoán có lẽ nữ quản lý lo lắng đến vấn đề an toàn nên trực tiếp nói thẳng không có dịch vụ “lầu dưới”.

Trần Hán Thăng trầm ngâm một chút: “Mày gửi số điện thoại của nữ quản lý kia cho tao.”

“Tinh.”

Vương Tử Bác gửi số điện thoại cho Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng gọi điện thoại đến, cũng đưa ra một yêu cầu tương tự: “Quản lý, tối nay tôi muốn mời hai người bận đi đến vui vẻ một chút, ở lầu dưới có thể sắp xếp một phòng tắm riêng được không?”

“Thưa ngài, ở chỗ chúng tôi chỉ có lầu trên.”

Giọng điệu của nữ quản lý vẫn không thay đổi, vừa khách khí vừa có chút nhàn nhạt: “Chi bằng ngài hãy đổi địa điểm khác xem sao?”

“Đổi cái gì mà đổi chứ!”

Trần Hán Thăng cười nói: “Lần trước tôi đi theo bạn đến đây, cậu ta trực tiếp đi đến lầu dưới.”

“Vậy thì ngài bảo người bạn kia gọi điện thoại cho tôi, có thể chứ?”

Nữ quản lý vẫn không chịu nhả ra.

“Được!”

Trần Hán Thăng không nói một lời lập tức đồng ý, móc điện thoại khác ra gọi điện cho nữ quản lý của Thuỷ Hối, giọng nói cố ý trở nên thật thà thâm trầm.

“A lô, tôi là Trần Hán Thăng đây, hai ngày trước tôi mới đến chỗ cô, quản lý còn nhớ tôi chứ?”

Nữ quản lý nhìn vào dãy số xa lạ này, thầm nghĩ chẳng lẽ mình quên không lưu số sao?

“Trần tổng sao, đương nhiên là nhớ rồi.”

Trong lòng nữ quản lý Thuỷ Hối nghi hoặc không thôi, nhưng ngoài miệng vẫn khách khí trả lời.

“Vậy là tốt rồi, đêm nay tôi có một người bạn muốn đến chỗ cô chơi, cô nói nhất định phải có người quen giới thiệu.”

Trần Hán Thăng đè nặng giọng nói: “Bây giờ tôi đến chứng minh, còn có vấn đề nào nữa không?”

“Chuyện này…”

Nữ quản lý vẫn hơi do dự, đây là một dãy số xa lạ, nhưng mỗi ngày Thuỷ Hối đón rất nhiều khách hàng, thỉnh thoảng không lưu lại một vài phương thức liên lạc cũng là chuyện bình thường.

“Vậy thì quyết định như vậy nhé.”

Trần Hán Thăng tuỳ tiện nói: “Đêm nay mấy người kia đều là người giàu có, sẽ không thiếu tiền tip cho các cô đâu.”

Hắn nói xong, một lát sau lại chuyển sang điện thoại di động lúc nãy gọi đến, giọng nói đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu: “Quản lý, bạn của tôi nói đã gọi điện thoại cho cô, chúng tôi có thể đặt một phòng tắm vào tối nay được không?”

“Ừmmmm…”

Nữ quản lý suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý: “Xin hỏi ngài họ gì, tôi sẽ đặt trước cho ngài, sau khi đến chỉ cần báo tên là được.”

“Tôi họ Kim, tên là Dương Minh.”

Bình Luận (0)
Comment