Trong phòng 501 và 502 của khách sạn Mạc Thái ở khu vực Giang Lăng lần lượt là nơi ở của giám đốc của nhà máy sản xuất màn hình LCD của điện tử Lam Quang- Hoàng Tiêu và giám đốc kinh doanh Vương Hiểu Đông.
Hai người là họ hàng thân thích với nhau, sau khi cơm nước xong xuôi thấy thời gian còn sớm nên ngồi trong phòng nói chuyện phiếm.
Vương Hiểu Đông chưa đầy ba mươi tuổi, đang là thời kỳ tinh lực dồi dào nhất, anh ta vừa hút thuốc vừa oán giận với giám đốc nhà máy: “Cái giá của Hồng tổng Tân Thế Kỷ cũng lớn thật, sau khi bàn chuyện hợp tác làm ăn xong thậm chí còn không tiếp đãi một bữa cơm, đám người Hồng Kông đều hiểu hiểu cách xã giao sao?”
“Hiểu thì hiểu chứ.”
Hoàng Tiêu xem chương trình “Thế giới động vật” trên TV, mở miệng trả lời: “Chỉ là thân phận của chúng ta chưa đủ, anh ta lười phí quá nhiều thời gian mà thôi.”
“Hôm nay anh có nhìn thấy Trịnh tổng xinh đẹp kia không?”
Vương Hiểu Đông tiếp tục hỏi: “Nghe nói lúc trước cô ta là bà chủ của Tân Thế Kỷ, Hồng tổng tranh quyền đoạt lợi thành công, bây giờ nhà máy điện tử kia họ “Hồng”.”
“Cậu nghe thấy tin tức này từ đâu?”
Giám đốc nhà máy Hoàng Tiêu hơn bốn mươi tuổi nên những tin tức biết được nhiều hơn một chút: “Tân Thế Kỷ vĩnh viễn họ “Trịnh”, Hồng Sĩ Dũng chẳng qua chỉ là người phát ngôn mà thôi.”
“Thực ra mang họ gì thì liên quan gì chứ?”
Vương Hiểu Đông nhìn những bông tuyết lông ngỗng rơi bên ngoài, trên cửa sổ thuỷ tinh cũng phản chiếu hình bóng của mình, nói một cách thâm sâu: “Trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là một chuỗi cung ứng nhỏ bé không đáng kể.”
Hoàng Tiêu búng búng tàn thuốc trắng tinh, không nói gì, vừa muốn nhận được sự tôn trọng vừa muốn kiếm được tiền, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?
“Cốc cốc cốc.”
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ của.
Hoàng Tiêu tưởng là phục vụ của khách sạn, nhưng sau khi gõ cửa mới phát hiện không phải.
Một thanh niên trẻ tuổi đang đứng bên ngoài cửa, trong thời tiết như thế này nhưng chỉ mặc một chiếc áo len mỏng và một chiếc áo lông vũ, áo lông vũ còn không khóa kéo, trên mặt nở một nụ cười thân thiết, gật đầu chào hỏi: “Xin hỏi ngài là Hoàng tổng của Lam Quang sao?”
“Cậu là?”
Hoàng Tiêu suy nghĩ một chút, xác định mình không hề quen biết đối phương.
Vương Hiểu Đông nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, nhìn thấy người thanh niên sở hữu dáng người cao lớn này, ngũ quan có chút gì đó hỗn hào và lưu mạnh, anh ta lo lắng xảy ra chuyện gì nên đi đến đứng bên cạnh Hoàng Tiêu.
“Tôi là Trần Hán Thăng của điện tử Quả Xác, có thể coi là một ông chủ nghèo nàn đi.”
Người trẻ tuổi cười ha ha đưa tay ra: “Rất vui được gặp ngài.”
“Hôm nay trong lúc đi đến Tân Thế Kỷ tham dự cuộc họp, chúng tôi đã đi ngang qua một công trường đang xây dựng.”
Vương Hiểu Đông nhỏ giọng nói: “Sau đó tôi hỏi thăm một chút thì biết đó là điện tử Quả Xác, nghe nói cũng là một nhà máy lớn sản xuất các sản phẩm điện tử.”
Hoàng Tiêu gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, ông ta đưa tay ra bắt tay với Trần Hán Thăng: “Không thể ngờ được rằng ông chủ của điện tử Quả Xác lại trẻ tuổi như vậy.”
Những lời này tràn ngập sự nghi ngờ, nhưng Trần Hán Thăng có cách, hắn vẫy vẫy tay gọi: “Anh Giai, anh nên lên sân khấu rồi.”
“Còn có người khác nữa sao?”
Hoàng Tiêu và Vương Hiểu Đông liếc mắt nhìn nhau, nhưng đối phương lại là một gương mặt quen thuộc, là phó giám đốc của nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ - Lý Tiểu Giai, bọn họ vừa mới gặp nhau ở phòng họp chiều nay.
Đây là một nhân vật lớn, người quản lý chính, phụ trách mảng kỹ thuật của Tân Thế Kỷ, nhưng tại sao anh ta lại đi cùng với ông chủ của điện tử Quả Xác, hơn nữa còn lén lút thăm hỏi, chắc chắn là có chuyện.
Sau khi Lý Tiểu Giai nói chuyện với bọn họ, lúc này Hoàng Tiêu và Vương Hiểu Đông mới chắc chắn thân phận của Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng nhìn đồng hồ: “Bây giờ mới chưa đầy tám giờ, nghe nói Hồng Sĩ Dũng không sắp xếp tiệc tối, chúng tôi đã đặt một bàn ở khách sạn Kim Lăng, Hoàng tổng có vui lòng nhận cho không?”
Khách sạn Giang Lăng là một khách sạn năm sao, ánh mắt Vương Hiểu Đông giật giật.
“Cảm ơn Trần tổng, chúng tôi đã ăn xong rồi.”
Nhưng Hoàng Tiêu cảm thấy không đơn giản như vậy, ông ta lo lắng cành mẹ đẻ cành con, cho nên vẫn từ chối.
“Hoàng tổng đang lo lắng chuyện gì vậy?”
Trần Hán Thăng cười nói: “Tôi chỉ muốn đặt một lô màn hình LCD của Lam Quang thôi mà, anh không định làm ăn sao?”
“Thì ra là vậy.”
Hoàng Tiêu suy nghĩ một chút, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Trần Hán Thăng và Lý Tiểu Giai một vòng, cuối cùng gật đầu nói: “Vậy cảm ơn.”
…
Sau khi từ phòng khách sạn đi xuống lầu dưới, Trần Hán Thăng lái xe đến đây, ra hiệu cho Hoàng Tiêu và Vương Hiểu Đông lên xe.
“Land Rover.”
Sau khi lên xe, Vương Hiểu Đông lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Hoàng Tiêu: Chiếc xe này rất đắt.
Hoàng Tiêu: Hiểu Đông, cậu cảm thấy bọn họ mục đích gì?
Vương Hiểu Đông: Chẳng phải Quả Xác có ý định đặt màn hình sao?
Hoàng Tiêu: Nếu chỉ là chuyện làm ăn, bọn họ mới là người cha, cậu đã bao giờ nhìn thấy cha nào mời con trai ăn cơm chưa? Chắc chắn có uẩn khúc.
Vương Hiểu Đông: Sợ cái gì, nếu hai đánh hai, chúng ta cũng không thua, trừ phi tên Trần Hán Thăng kia có thể một địch hai.
Nhìn dáng vẻ này, nếu có đánh nhau, Lý Tiểu Giai trực tiếp bị bỏ qua.
Nhưng trên đường đi cũng không có bất cứ chuyện gì xảy ra, bốn người tuỳ tiện trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến khách sạn Kim Lăng ở trung tâm thành phố Kiến Nghiệp.
Cấp bậc của một khách sạn năm sao đương nhiên sẽ rất cao, trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy, bầu không khí tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, toàn bộ nhân viên phục vụ đều đang nở nụ cười.
Vương Tử Bác vẫn luôn ngồi chờ trong phòng riêng, vừa nhìn thấy Trần Hán Thăng đã đứng lên nhỏ giọng nói: “Tiểu Trần, tao về trường trước đây.”
“Mày đã ăn cơm chưa?”
Trần Hán Thăng hỏi.
Vương Tử Bác lắc đầu: “Vẫn chưa, giá cả ở đây đắt quá, tao về nhà ăn bát mì là được rồi.”
“Vậy mày còn đi làm gì?”
Trần Hán Thăng chỉ vào ghế dựa: “Ăn xong hẵng đi.”
Vương Tử Bác có hơi do dự: “Liệu có quấy rầy mày nói chuyện với người khác không?”
“Không đâu.”
Trần Hán Thăng vỗ vào bả vai Vương Tử Bác: “Có chuyện cần mày giúp đỡ đấy.”
Nghe nói có chuyện cần giúp đỡ, lúc này Vương Tử Bác mới ở lại, cậu ấy biết mình và Trần Hán Thăng có sự chênh lệch rất lớn về mọi mặt, đồng thời cũng đang thắc mắc mình có thể giúp đỡ bạn bè chuyện gì.
…
Trong quá trình ăn cơm, Hoàng Tiêu vẫn luôn chờ đợi yêu cầu của Trần Hán Thăng, nhưng hắn dường như đã quên mất chuyện này, chỉ luyên thuyên nói chuyện về mức độ phát triển của ngành sản xuất điện tử trong nước.
Sau khi cơm nước xong xuôi mới hơn chín giờ, Trần Hán Thăng lại nhiệt tình mời Hoàng Tiêu và Vương Hiểu Đông đi “thư giãn” một chút.
“Chuyện này không cần đâu, làm phiền Trần tổng rồi.”
Hoàng Tiêu lại từ chối lần nữa, Trần Hán Thăng càng nhiệt tình, Hoàng Tiêu càng cảm thấy lo lắng.
“Không phiền không phiền, ở ngay bên cạnh thôi, tôi còn có chuyện chưa nói đâu.”
Trần Hán Thăng chỉ vào Doanh Nhạc Mẫu Hối, cưỡng ép ôm lấy bả vai của Hoàng Tiêu đi đến đó.
Lý Tiểu Giai lặng lẽ cáo từ, anh ấy biết bên trong Thuỷ Hối kia có gì, bản thân anh ta không có hứng thú lắm.
Trần Hán Thăng gật đầu đồng ý, Lý Tiểu Giai không thích mấy chuyện này, nhưng vẫn có rất nhiều người thích nó.
Vương Hiểu Đông là một nhân viên kinh doanh chạy đi chạy lại trên thị trường, anh ta biết rõ mấy thứ đồ này, ánh mắt lóe lên chút mong chờ, đương nhiên thiện cảm với Trương Hán Thăng cũng nhiều hơn nữa.
Trần Hán Thăng đã đặt chỗ trước, hắn báo tên “Kim Dương Minh” trước quầy lễ tân, sau khi nhận thẻ phòng trong tay, người phục vụ mở một cánh cửa bí mật dẫn đám người Trần Hán Thăng đi xuống dưới lầu.
Lúc trước Vương Tử Bác đã từng đến chỗ này, nhưng cậu ấy chỉ đi lầu trên, không biết phía dưới có cảnh tượng như thế nào, trái tim cậu ta đập “thịch thịch thịch” khá nhanh, nhưng sau khi nhìn thấy cầu thang chật hẹp như vậy, trong lòng lại có chút thất vọng.
“Chỉ vậy thôi sao?”
Vương Tử Bác lặng lẽ lẩm bẩm: “Cáhc trang trí quá tệ.”
Nhưng đến khi thực sự đi đến dưới cùng của toà nhà, Vương Tử Bác không nhịn được cảm thán một câu: “Mày có thể vĩnh viễn tin tưởng vào Trần Hán Thăng”.
Đưa mắt nhìn xung quanh, từng ánh đèn xa hoa lộng lẫy lấp lánh, gạch men sứ trên mặt đất vô cùng sạch sẽ, thỉnh thoảng sẽ có dì quét dọn vệ sinh lau sàn, hai bên hành lang bày đủ loại đồ đồng, mặc dù đồ dỏm nhưng tóm lại vẫn có chút không khí uy nghiêm.
Thỉnh thoảng có những cô gái trẻ tuổi đi giày cao gót 8cm, mặc sườn xám đứng chống nạnh mỉm cười đi ngang qua bọn họ, sau đó còn rất lịch sự cúi người chào hỏi.
Vương Tử Bác lặng lẽ nhìn, người nào người nấy đều rất xinh đẹp, trong lòng cậu ấy hơi xấu hổ, nhưng lại không thể kiểm soát được tầm mắt, cho nên mỗi lần trước khi ngẩng đầu lên đều phải nhìn xem có ai đang chú ý đến mình không?
Vương Hiểu Đông càng không cần phải nói, so với những nơi mình đã đến trước đó, đêm nay ông chủ Quả Xác thực sự đã tốn kém không ít.
Lúc này quản lý của lầu dưới đi đến nhìn thẻ bài, mỉm cười dẫn Trần Hán Thăng đi vào trong một căn phòng việc, bên trong có sauna, có suối nước nóng và tắm vòi sen.
Chờ đến khi bốn người đàn ông ngâm mình trong suối nước nóng “ùng ục”, Trần Hán Thăng xoay cổ, lúc này mới nói: “Hoàng tổng, tôi biết Tân Thế Kỷ đã có một đơn đặt hàng hai triệu tệ cùng với các ngài, ngày hết hạn là cuối tháng 4 năm 2005, tôi muốn đưa ra một yêu cầu nhỏ với ngài.”
“Yêu cầu gì?”
Hoàng Tiêu thầm nghĩ cuối cùng cũng đến, đây là màn kịch quan trọng nhất đêm nay.
“Số hàng hoá ngài cung cấp cho Tân Thế Kỷ kia, hãy kéo dài đến ngày 30 tháng 4 hãy cung cấp.”
Sương trắng phía trên suối nước nóng quá dày, Hoàng Tiêu không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của Trần Hán Thăng, chỉ có thể nghe thấy giọng nói: “Như vậy cũng sẽ không vi phạm hợp đồng ngài đã ký kết với Tân Thế Kỷ.”
“Cái gì?”
Hoàng Tiêu hoảng sợ, chuyện này chẳng phải là cố ý nham hiểm sao?
Thông thường, nhà cung ứng chỉ có giao hàng trước thời hạn, sao có thể cố ý kéo dài đến ngày hết hạn mới giao hàng.
Nếu Tân Thế Kỷ đã chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả mọi thứ khác, chỉ chờ màn hình LCD điện tử đáp ứng được yêu cầu thì sẽ bắt tay vào làm việc, nếu bọn họ làm như vậy, Hồng Sĩ Dũng chắc chắn sẽ nổ tung.
Hoàng Tiêu không nhịn được nhìn xung quanh, sợ có người của Tân Thế Kỷ nghe lén.
“Hoàng tổng đừng căng thẳng.”
Trần Hán Thắng đưa tay ra, quấy nước nóng “ào ào”: “Nguyên nhân đến tận bây giờ tôi mới nói với ngài là vì hiện tại mọi người đều không mặc quần áo, ngài không cần phải lo lắng tôi mang theo máy ghi âm gì đó.”
Trần Hán Thăng dường như đã nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Hoàng Tiêu, mở miệng an ủi nói.
“Phù…”
Lúc này Hoàng Tiêu mới chậm rãi thả lỏng tinh thần, ông ta liếc mắt nhìn về phía Trần Hán Thăng, thầm nghĩ người thanh niên này thoạt nhìn giống như một gã lưu manh, nhưng thực ra lại suy nghĩ rất sâu xa.
“Xin lỗi, chúng tôi không thể đồng ý với yêu cầu này.”
Nhưng Hoàng Tiêu vẫn từ chối: “Nếu làm như vậy, sau này giữa chúng tôi và Tân Thế Kỷ sẽ không có bất cứ mối quan hệ làm ăn nào nữa cả.”
“Ngài sợ cái gì?”
Trần Hán Thăng thản nhiên cười nói: “Điện tử Quả Xác có thể đặt một đơn đặt hàng ba triệu với các ngài, sau này bất cứ khi nào chúng tôi có nhu cầu cung ứng màn hình điện tử, Lam Quang sẽ là sự lựa chọn hàng đầu.”
Một bên ba triệu, một bên hai triệu, nhiều hơn một triệu cũng không phải là con số nhỏ.
“Tôi có thể hỏi mục đích của Trần tổng đây là gì không?”
Hoàng Tiêu vẫn không đồng ý, nhưng lại hỏi Trần Hán Thăng.
“Nếu giải thích thì sẽ rất phiền phức.”
Trần Hán Thăng cười cười: “Ngài cứ coi như tôi đang báo thù thay cho bà chủ Trịnh tiền nhiệm của Tân Thế Kỷ, như thế tương đối dễ hiểu một chút.”
Lúc này có có hai cô gái cao gầy mặc sườn xám đi vào phòng tắm, các cô giống như không nhìn thấy bốn người đàn ông đang ở trong bồn tắm, lần lượt cởi bỏ sườn xám, thay bằng một bộ đồ ngủ bằng sa mỏng, mỉm cười duyên dáng đi đến chào hỏi.
“Ông chủ.”
“Khoan đã.”
Trần Hán Thăng xua tay: “Tôi muốn nói chuyện vài câu trước, lát nữa các cô hẵng phục vụ.”
“Vâng.”
Hai cô gái cúi đầu, vô cùng tự giác ngồi ra xa một chút.
Vương Tử Bác ngẩng đầu lên, trong phòng riêng tràn ngập sương khói, hai cô gái cao khoảng chừng 1,65m được bao phủ trong đó, thực sự rất giống tiên tử trên bầu trời.
“Xinh đẹp như thế này, tại sao các cô ấy lại làm nghề này chứ?”
Vương Tử Bác lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được cảm thấy đau lòng.
Nhưng hai mắt Vương Hiểu Đông ở bên cạnh cậu ấy lại như muốn rớt ra ngoài, nhìn chằm chằm vào hai cô gái đi xa, sau đó nở một nụ cười đê tiện với Vương Tử Bác.
Vương Tử Bác hơi phiền chán, nhưng nghĩ đến chuyện Vương Hiểu Đông là đối tác làm ăn của Trần Hán Thăng, cho nên mới miễn cưỡng đối phó một chút.
“Hoàng tổng.”
Trần Hán Thăng thở dài một hơi: “Tôi nói thẳng với ngài vậy, Tân Thế Kỷ chắc chắn sẽ phải đóng cửa, việc Lý Tiểu Giai xuất hiện ở đây, chẳng lẽ ngài không ngộ ra được điều gì sao?”
“Một trong những mục tiêu thành lập của Quả Xác chính là vượt qua Hồng Sĩ Dũng.”
Trần Hán Thăng nghiêm túc nói: “Nếu ngài đi theo Hồng Sĩ Dũng, chỉ biết đó là một con đường hẹp, đơn đặt hàng ba triệu của điện tử Quả Xác còn phải xem Hoàng tổng có muốn hay không?”
Hoàng Tiêu im lặng không lên tiếng, Trần Hán Thăng hút hút thuốc, lặng lẽ chờ Hoàng Tiêu quyết định.
“Làm như vậy, tôi luôn cảm thấy có lỗi với sự tin tưởng của Hồng tổng.”
Hoàng Tiêu chua xót nói.
“Ngài không cần phải nghĩ quá nhiều, ngài mất đi Lão Hồng, chẳng phải vẫn còn có chúng tôi sao?”
Trần Hán Thăng búng búng điếu thuốc: “Hoàng tổng, cho mình một chút thời gian, hãy để quá khứ qua đi, bắt đầu với hiện tại, đường ở dưới chân ngài, quyền lựa chọn cũng nằm trong tay ngài.”
“Ào ào.”
Trần Hán Thăng đột nhiên đứng dậy, bót nước trên người nhỏ giọt: “Nếu ngài đồng ý, chúng tôi sẽ đặt cọc trước cho ngài ba triệu tệ. Nếu không đồng ý, tôi đây mời Hoàng tổng ăn một bữa cơm, ngâm suối nước nóng, coi như làm quen bạn bè.”
“Đi thôi.” Trần Hán Thăng vẫy tay với Vương Tử Bác, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hai cô gái trong góc, đương nhiên bọn họ dành cho Hoàng Tiêu và Vương Hiểu Đông.
Tâm trạng của Vương Tử Bác hơi phức tạp, đặc biết nghĩ đến cái tên Vương Hiểu Đông kia thực sự có thể hưởng thụ cô gái như vậy, cậu ấy rầu rĩ nói với Trần Hán Thăng: “Tiểu Trần, mày có chuyện gì cần tao giúp đỡ chứ?”
“Nếu mày không nói suýt chút nữa tao đã quên mất.”
Trần Hán Thăng lấy điện thoại di động ra, chờ đến khi sắp được mười giờ, điện thoại di động vang lên đúng giờ.
“A lô, Tiểu Trần, đêm nay cậu uống rượu sao?”
Giọng nói của Tiêu Dung Ngư xuất hiện trong microphone.
“Không uống rượu, tớ thực sự rất ngoan, tối nay chỉ là mấy người đồng nghiệp cũ của Hoả Tiễn 101 tụ tập với nhau mà thôi, Tử Bác cũng ở đây.”
Trần Hán Thăng đưa điện thoại cho Vương Tử Bác, ra hiệu cho cậu ấy nói vài câu.
“Mẹ nó.”
Vương Tử Bác mở to hai mắt, nhỏ giọng hỏi: “Mày nói giúp đỡ chính là chuyện này sao?”
“Nếu không thì sao?”
Trần Hán Thăng cũng khó hiểu: “Chẳng lẽ mày thực sự cho rằng có thể giúp đỡ được tao trong chuyện làm ăn sao?”